← Ch.1811 | Ch.1813 → |
Loại công kích này, cơ hồ bao trùm tất cả khu vực.
Cho dù là cường giả Thần đạo, nếu như không đề phòng, bị Hỏa Thế cuốn vào, không chết cũng phải lột da.
Hạ Hầu lão tổ tự nhiên không dám lãnh đạm, pháp bào nhoáng một cái, hóa thành một đạo thanh phong, trốn vào hư không, trằn trọc đến khu vực an toàn.
Chỉ là, trước mắt hắn ở trong trận pháp, vô luận hắn chạy ra sao, cũng không cách nào thoát khỏi trận pháp.
Trong lúc vô hình, lại làm hắn rất bất tiện.
Giang Trần ngược lại rất an nhàn, trận đấu này, hắn hoàn toàn chính xác không tham dự vào được. Bất kể là Hạ Hầu lão tổ, hay Chu Tước Thần Cầm, lực chiến đấu của bọn hắn, đều vượt xa Giang Trần hiện tại.
Cho nên, sau khi Giang Trần giúp Chu Tước Thần Cầm trải đường, liền dứt khoát lui ra xa, không tiến vào trong chiến đấu.
Nhìn điệu bộ kia, dùng dự đoán của Giang Trần, trận chiến này, Chu Tước Thần Cầm nhất định sẽ chiếm cứ thượng phong, nhưng mà có thể giết chết Hạ Hầu lão tổ hay không, lại phải xem vận khí.
Dù sao, Hạ Hầu lão tổ này là cường giả Thần đạo, một Thần linh sinh ra hay vẫn lạc, ở loại địa phương như Thần Uyên Đại Lục, là phi thường khó lường.
Trận chiến này, chính như Giang Trần dự đoán, Chu Tước Thần Cầm một mực chiếm cứ thượng phong, nhưng mà Hạ Hầu lão tổ, lại có đủ thực lực tự bảo vệ mình.
Chiến đấu giằng co một ngày, hai ngày, ba ngày...
Đương nhiên, chiến đấu kéo dài như thế, Chu Tước Thần Cầm là không có vấn đề. Nhưng mà Hạ Hầu lão tổ, lại căn bản không chịu đựng nổi.
Bởi vì, hắn bị Chu Tước Thần Cầm kéo chân, đối với Hạ Hầu gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức cực xấu.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu...
Hạ Hầu lão tổ nghĩ hết thảy biện pháp, lại thủy chung không cách nào đột phá Chu Tước Thần Cầm phong tỏa.
Đã đến ngày thứ sáu, bên Vĩnh Hằng Thánh Địa, rốt cục công phá thành lũy của Hạ Hầu gia tộc. Bên Hạ Hầu gia tộc kia, vốn nghe nói Hạ Hầu lão tổ phản hồi, mới đầu đều ôm tín niệm kiên định chống lại, không ít người đều cảm thấy, chỉ cần lão tổ vừa về, mọi sự đại cát.
Thế nhưng mà, đợi một ngày, một ngày, đợi trọn vẹn năm sáu ngày, lão tổ còn không có phản hồi.
Mà bên Thánh Địa, cũng biết tín niệm để Hạ Hầu gia tộc dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, là Hạ Hầu lão tổ. Cho nên mấy ngày nay, Thánh Địa chỉ dùng thế công dư luận.
Không ngừng tuyên bố Hạ Hầu lão tổ đã bị vây khốn, cách cái chết không xa.
Mới đầu, phương diện Hạ Hầu gia tộc căn bản không tin, thậm chí xì mũi coi thường. Hiển nhiên, bọn hắn cảm thấy, dùng thực lực trước mắt của Thánh Địa, ai có thể vây được Hạ Hầu lão tổ?
Bất quá, bên Thánh Địa lại lời thề son sắt, nói Chu Tước Thần Cầm xuất mã, Hoàng thất lão tổ lại không có đi theo, Hạ Hầu lão tổ đơn thương độc mã, ngộ nhập bẫy rập của Thánh Địa, hiện tại đã kéo dài hơi tàn, tùy thời tùy khắc có thể vẫn lạc.
Lần một lần hai, loại thế công tâm lý này có lẽ không rõ, nhưng mà liên tục vài ngày, cộng thêm Hạ Hầu lão tổ chậm chạp không trở về, loại thế công tâm lý kia liền càng ngày càng có tác dụng.
Đến ngày thứ năm, ngày thứ sáu, tuy cao tầng của Hạ Hầu gia tộc vẫn còn toàn lực vãn hồi. Nhưng mà, ý chí chiến đấu bên Hạ Hầu gia tộc, lại đã hỏng mất.
Không cần Thánh Địa tuyên truyền, chính bọn hắn cũng cảm thấy, Hạ Hầu lão tổ thật bị khốn trụ, thậm chí tùy thời có khả năng vẫn lạc.
Bằng không thì trước kia Tiêu Dao Hầu nói lão tổ lập tức trở về, sao qua nhiều ngày như vậy, còn y nguyên chưa về? Giải thích duy nhất là, Hạ Hầu lão tổ cũng thoát thân không được.
Hạ Hầu gia tộc có thể chống lâu như vậy, nhân tố ý chí chiến đấu chiếm cứ tới tám thành.
Vốn, Vân Lãng Tông tông chủ cùng Điền gia Tộc trưởng kia, trên tâm lý đã sinh ra nghi vấn với Hạ Hầu gia tộc, không cho rằng Hạ Hầu gia tộc có thể dẫn bọn hắn đi ra khốn cảnh. Cho nên, trong tiềm thức của bọn hắn, hoặc nhiều hoặc ít vẫn động ý niệm phản bội.
Nếu như không phải Tiêu Dao Hầu nói cho mọi người, Hạ Hầu lão tổ sắp trở lại, bọn hắn ở đâu còn bảo trì bình thản, một mực dốc sức liều mạng cho Hạ Hầu gia tộc?
Liều còn không phải chờ một hy vọng, một cơ hội sao?
Thế nhưng mà, Hạ Hầu lão tổ nói trở lại, lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Cái này để cho sự kiên nhẫn của bọn hắn tiêu hao nhanh chóng.
Đến ngày thứ sáu, cho dù là hai thế lực tử trung nhất của Hạ Hầu gia tộc, cũng triệt để tuyệt vọng. Khi cảm xúc tuyệt vọng lan tràn, hệ thống phòng ngự của Hạ Hầu gia tộc, cũng triệt để xuất hiện vết rách.
Trái lại, bên Thánh Địa tổ chức công kích, lại sóng sau cao hơn sóng trước, một lớp sóng càng mạnh hơn một lớp sóng.
Đến ngày thứ bảy, tin tưởng của Điền gia rốt cục sụp đổ, cao tầng của Điền gia, bí mật làm ra một quyết định can đảm, lâm trận quay giáo, buông tha trận địa, nghênh đón đại quân của Thánh Địa tiến vào.
Khu vực Điền gia phụ trách, tuy không tính đặc biệt trọng yếu, nhưng một khi lỗ hổng bị mở ra, đối với thành lũy của Hạ Hầu gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trí mệnh.
Đại quân thảo phạt phản nghịch, như thủy triều tràn vào. Dựa vào trận pháp, cũng không ngừng xuất hiện lỗ hổng, chậm rãi tiếp cận trạng thái sụp đổ.
Điền gia phóng nước, bên Vân Lãng Tông cũng không cam chịu rớt lại phía sau. Nếu như đã đến bước đường cùng, vậy cần gì phải chôn cùng Hạ Hầu gia tộc?
Thánh Địa đã sớm nói, chỉ cần bọn hắn nguyện ý đầu hàng, thì chỉ tru sát Hoàng thất và Hạ Hầu gia tộc.
Nói cách khác, chỉ cần bọn hắn đầu hàng, trước kia làm hết thảy, Thánh Địa sẽ xóa bỏ.
Bởi như vậy, Hạ Hầu gia tộc liền biến thành quang can tư lệnh, hơn nữa tín niệm của Hạ Hầu gia tộc, cũng đang trong sụp đổ.
Đại quân của Thánh Địa vừa tiến vào, xu thế như Phong Quyển Tàn Vân.
Mang tất cả, mang tất cả!
Tiêu Dao Hầu cơ hồ dưới tình huống không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị, liền đối mặt Thánh Địa ba Đại Thánh Chủ.
Ngoài ra, còn có Trụ Quang Tông tông chủ, Bắc Cung gia tộc Tộc trưởng...
Nhìn rất nhiều rất nhiều cường giả của gia tộc, như lúa mì bị cắt tánh mạng. Trong lòng Tiêu Dao Hầu nhỏ máu, hắn biết rõ, đại thế của Hạ Hầu gia tộc đã mất.
Hạ Hầu gia tộc tổ chức mấy lần phá vòng vây, nhưng đều tuyên cáo thất bại.
Bên Hạ Hầu gia tộc phá vòng vây, gặp được cơ hồ là liều chết chống cự cùng bao vây. Nhìn ra được, những thế lực đầu nhập vào Thánh Địa kia, vì muốn ở trước mặt Thánh đại chứng minh mình, vì tranh công, nên đối với đại quân phá vòng vây của Hạ Hầu gia tộc, là căn bản không có bất kỳ thương cảm gì.
Thế cục phát triển đến một bước này, đã không phải chiến đấu, mà là đơn phương đồ sát. Người của Hạ Hầu gia tộc, cơ hồ đều có thể gặp phải mấy đối thủ, hơn nữa còn là cùng giai, thậm chí vượt xa bọn hắn.
Mấy tâm phúc của Tiêu Dao Hầu, cũng lục tục ngo ngoe chết trận.
Mà Tiêu Dao Hầu cũng đã lui không thể lui. Bởi vì, ba Đại Thánh Chủ như giòi trong xương, gắt gao theo dõi hắn.
Hiển nhiên, ở ba Đại Thánh Chủ xem ra, Tiêu Dao Hầu là đầu lĩnh phản loạn. Hoàng đế đã đền tội, nhưng nội tình cùng lực lượng phản loạn chính thức, lại tới từ Hạ Hầu gia tộc.
*****
Mà Tiêu Dao Hầu với tư cách Hạ Hầu gia tộc tộc trưởng, không thể nghi ngờ là phải tru sát.
Giờ phút này, Tiêu Dao Hầu đã không còn ngang ngược như ngày xưa, phóng nhãn nhìn quanh, cao thủ gia tộc có thể trợ giúp hắn, hoặc bị nhốt, hoặc bị mấy người vây công, hoặc đã thân tử đạo tiêu.
Nói cách khác, bên người Tiêu Dao Hầu hắn, đã hoàn toàn không có người giúp đỡ.
- Không thể tưởng được, mấy tháng trước, Hạ Hầu gia tộc ta còn nở mày nở mặt, nhất thời vô lượng. Hôm nay mới qua mấy tháng, vậy mà suy bại đến tận đây. Đây là thiên muốn vong Hạ Hầu gia tộc ta sao?
Thần sắc của Tiêu Dao Hầu chán chường, tràn đầy đau thương. Tâm lý chênh lệch quá lớn, để cho hắn căn bản không cách nào làm cho mình bình tĩnh trở lại, tiếp nhận hiện thực tàn khốc.
Một gia tộc cường đại hưng thịnh, như thế nào sẽ ở trong mấy tháng ngắn ngủn, liền triệt để hỏng mất?
Tiêu Dao Hầu không nghĩ ra nguyên nhân. Tựa hồ, lần này sụp đổ, hoàn toàn là vì ngoài ý muốn.
Cẩn thận tìm nguyên nhân, tìm ngọn nguồn, tựa hồ Hạ Hầu gia tộc sụp đổ, hoàn toàn là từ Hạ Hầu Tông vẫn lạc bắt đầu. Từ sau trận chiến ấy, quỹ tích của Hạ Hầu gia tộc, là một đường xuống dốc.
Lần này phản loạn, mới đầu, xu thế thoạt nhìn phi thường hoàn mỹ.
Thế nhưng mà, kia chỉ là tốt đẹp bề ngoài. Khi Thiệu Uyên cùng Chu Tước Thần Cầm xuất hiện, chiến cuộc lập tức phát sinh long trời lở đất.
Mà Tiêu Dao Hầu, từ một Tộc trưởng vốn có thể ghi tên sử sách, lại trở thành Tộc trưởng thất bại nhất của Hạ Hầu gia tộc.
- Tiêu Dao Hầu, ngươi còn đường có thể trốn sao?
Ba Đại Thánh Chủ, đã đẩy Tiêu Dao Hầu đến bước đường cùng rồi.
- Không thể tưởng được, cười đến cuối cùng, vẫn là Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi. Bản hầu không cam lòng a.
Ngữ khí của Tiêu Dao Hầu tràn đầy cảm khái.
- Hạ Hầu gia tộc ngươi đi ngược lại, mới có tai kiếp hôm nay. Tiêu Dao Hầu, niệm tình ngươi cũng coi như một nhân vật của thần đô, bổn tọa cho ngươi một cơ hội tự vận, ít nhất có thể không cần chịu nhục.
Tiêu Dao Hầu giận tím mặt:
- Tự vận? Bản hầu thà rằng chết trận, cũng không tự vận. Đến a, các ngươi cùng một chỗ vây công ta, cùng lắm thì, bản hầu liều mạng. Liều một cái huề vốn. Đánh đến hai cái, bản hầu còn có thể lợi nhuận một cái.
Sắc mặt của Đại Thánh Chủ trầm xuống:
- Nếu như thế, ngươi liền chuẩn bị tâm lý a. Các đạo hữu, Hạ Hầu gia tộc như rắn trăm chân, chết mà không cương. Lúc này đây, nhất định phải triệt để diệt sát Hạ Hầu gia tộc.
Hỏa khí của Nhị Thánh Chủ, so với Đại Thánh Chủ chỉ lớn không nhỏ. Lúc trước hắn bị thương, hơn nữa là trọng thương, cơ hồ có thể mất mạng.
Nếu như không phải kịp thời đoạt lại linh dược phủ kho, được kịp thời cứu chữa, Nhị Thánh Chủ tất sẽ trở thành phế nhân.
Cho nên, hận ý của hắn đối với Hạ Hầu gia tộc, là cao nhất.
Ba Đại Thánh Chủ vừa ra tay, Tiêu Dao Hầu lập tức cảm thấy áp lực như núi. Ngoại trừ ba Đại Thánh Chủ, còn có mấy cự đầu thực lực kém không nhiều lắm, cũng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, tùy thời gia nhập vòng chiến. Nói cách khác, Tiêu Dao Hầu đối mặt đối thủ đồng cấp, số lượng chí ít có sáu bảy người.
Sức chiến đấu của Tiêu Dao Hầu, cùng Đại Thánh Chủ tương xứng. Nhưng mà một khi Nhị Thánh Chủ cùng Tam Thánh Chủ ra tay, Tiêu Dao Hầu bị đánh bại, cũng là sự tình sớm muộn.
...
So sánh với ở Hạ Hầu gia tộc đánh cho náo nhiệt, tổng bộ của Yến gia gia tộc, giờ phút này vẫn lâm vào trong tranh luận.
Yến gia Tộc trưởng sửa dây cung đổi màu cờ, một lần nữa đầu nhập vào Thánh Địa.
Nhưng mà, lần này vây công Hạ Hầu gia tộc, chủ lực của Yến gia, lại không có tham chiến toàn bộ. Thậm chí, thái độ của Yến gia, còn không có được thống nhất.
Không có Yến Vạn Quân nghĩ kế, mà Yến Vạn Trọng lại bị gia tộc trừng phạt, cùng Yến gia tộc trưởng cãi nhau trở mặt. Cho nên, hai Thái Thượng trưởng lão kia không lên tiếng, trong Yến gia, các loại thuyết pháp càng khó có thể đạt được thống nhất.
- Tộc trưởng, hiện tại Thánh Địa đã cùng Hạ Hầu gia tộc đánh cho khó hoà giải, dùng thuộc hạ xem, trận chiến này, không quá ba ngày sẽ xong. Nếu Yến gia chúng ta không nắm lấy cơ hội biểu hiện, nói không chừng ngày sau càng không có chỗ Yến gia chúng ta sinh tồn. Người khác đều lập công chuộc tội, chúng ta mang tội nằm trong nhà chờ. Loại thái độ này, làm sao có thể được Thánh Địa tha thứ?
- Hừ, Hạ Hầu gia tộc cũng không phải đèn đã cạn dầu, huống chi, nghe nói Hạ Hầu lão tổ, cũng không sai biệt lắm sắp về rồi.
- Đúng vậy, một khi Thần linh trở về, đại cục vững chắc. Phản công Thánh Địa, tuyệt đối không phải lời nói suông. Lần này gia tộc ta một lần nữa đầu nhập vào Thánh Địa, cũng không biết là phúc hay họa!
Bây giờ Yến gia là triệt để chia làm ba phái. Một phái ủng hộ Tộc trưởng, tuyệt đối nghe lệnh tộc trưởng, nhóm người này, chiếm khoảng bốn thành.
Còn có số ít trung lập.
Còn lại, đều là người thân cận với Hạ Hầu gia tộc, đến bây giờ, bọn hắn còn chủ trương muốn trợ giúp Hạ Hầu gia tộc.
Hiện tại, hai Thái Thượng trưởng lão một cái bỏ đi, một cái không quản chuyện. Cái này để cho rất nhiều gia hỏa ở gia tộc vốn là địa vị không cao, thoáng cái lại có quyền lên tiếng.
Trong đó, có Hi lão lúc trước đi Nhân loại cương vực. Lão đầu này, cũng là người ủng hộ Hạ Hầu gia tộc.
Lúc trước hắn đi Nhân loại cương vực, kỳ thật cũng là vì nịnh nọt Hạ Hầu gia tộc. Mà sau đó, người của Hạ Hầu gia tộc, cũng cùng hắn có tiếp xúc, hứa hẹn sẽ nâng hắn thành Thái Thượng trưởng lão của Yến gia.
Trước khi Yến Vạn Quân chưa ly khai, Yến Vạn Trọng không hỏi đại sự gia tộc, địa vị của Hi lão, còn xa xa không đến được cấp độ Thái Thượng trưởng lão.
Thế nhưng mà, sau khi phản loạn phát sinh, dưới chỉ thị của Hạ Hầu gia tộc, Hi lão lại được đề bạt. Nói năng lực làm việc của Hi lão mạnh, thực lực võ đạo kém một chút, có thể chậm rãi tiến bộ. Nhưng mà năng lực làm việc cùng phách lực làm việc, những điều này lại học không được.
Dưới tình huống như vậy, Hi lão lại bò lên chức vị Thái Thượng trưởng lão, đương nhiên, trước mắt mà nói, trước danh hiệu Thái thượng trưởng lão kia, còn thêm một chữ "Quyền".
Nói cách khác, hắn muốn chính thức trở thành Thái Thượng trưởng lão, còn cần một ít tư lịch. Nhưng mà trên thực chất, hắn là Thái Thượng trưởng lão rồi.
Giờ phút này, Hi lão hăng hái nói:
- Tộc trưởng, lúc trước ngươi không nên bị Thiệu Uyên kia đầu độc, tùy tiện rời khỏi liên minh phản Thánh Địa a. Hôm nay Hạ Hầu lão tổ trở về, thế cục rất có khả năng xoay ngược. Vốn Hạ Hầu gia tộc bất mãn với Yến gia chúng ta, nếu...
Hi lão thở dài một hơi, một bộ vô cùng đau đớn. Trên thực tế, trong lòng của hắn không biết khó chịu đến cỡ nào.
Đương nhiên, hắn vẫn hi vọng Hạ Hầu gia tộc chuyển bại thành thắng. Nói như vậy, Hạ Hầu gia tộc tất sẽ thu về tính sổ.
Cái này đối với Yến gia mà nói, khẳng định không phải chuyện tốt, nhưng đối với Hi lão hắn mà nói, chưa hẳn không phải chuyện tốt.
← Ch. 1811 | Ch. 1813 → |