Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0187

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0187: Đệ tử tông môn kỳ quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đường Long thấy tiểu nhị đối với Giang Trần sợ hãi vô cùng, trong nội tâm không khỏi kỳ quái:

- Ngươi... Ngươi không phải đến Thiên Quế Vương Quốc không bao lâu sao? Sao tiểu nhị kia, tựa như rất sợ ngươi? Ta xem hắn cũng không giống người khách khí như vậy a.

Đường Long có chút ngoài ý muốn.

Giang Trần cười cười:

- Đi, ta mang ngươi đi một chỗ, nói không chừng có thể giúp đệ đệ ngươi tìm một Linh Dược Sư.

Đường Long sững sờ:

- Thật sự?

- Ta lừa ngươi làm gì?

Giang Trần cười cười, Đường Long này, là nam tử nhiệt tâm, Giang Trần vừa vặn còn muốn đi cứ điểm Thanh Dương Cung một chuyến, tìm Phí lão đầu có chút việc.

Vừa vặn gặp được Đường Long, thuận tay giúp hắn một chút, coi như là báo đáp hảo tâm lúc trước Đường Long nhiệt tâm giới thiệu a.

- Ta phải nói trước a. Tiền xem bệnh chỉ có Ô Linh Mộc này. Nhiều hơn nữa, ta cũng cầm không ra. Bán của cải lấy tiền mặt? Nhà của ta chỉ có ba gian nhà tranh, tặng cũng không có người nguyện ý lấy.

Đường Long này, đích thật là rễ cỏ, cách nghĩ cũng phi thường đơn thuần chất phác.

Giang Trần rất thích cùng loại người chất phác này liên hệ, cười nói:

- Ngươi lo lắng cái gì? Ta dẫn ngươi tới, không phải để ngươi trả tiền. Nói sau, bọn hắn cũng không dám thu tiền của ta.

Trong nội tâm Đường Long bán tín bán nghi, cảm thấy Giang Trần một người mới đến Thiên Quế Vương Quốc, khẩu khí như thế nào lớn như vậy? Nhưng đồng thời cũng kỳ quái, hắn giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, như thế nào còn có thể nghênh ngang xuất hiện trên đường?

Thời điểm Giang Trần mang theo Đường Long đi vào cứ điểm Thanh Dương Cốc, Đường Long chứng kiến ba chữ "Thanh Dương Cung" kia, mặt đều tái rồi.

- Thanh... Thanh Dương Cung?

Đường Long lắp bắp, hai chân như cái cọc, không bao giờ chịu cất bước nữa. Vẻ mặt khiếp đảm nhìn qua ba chữ chiêu bài kia, phảng phất ba chữ kia sẽ ăn người vậy.

- Làm sao vậy?

Giang Trần thấy hắn phản ứng, cảm thấy có chút kỳ quái.

Vẻ mặt Đường Long đau khổ:

- Huynh đệ, ngươi đến cùng có địa vị gì? Đường đi cũng quá rộng đi à nha? Đây là cứ điểm của Thanh Dương Cung. Ngươi dẫn ta đến đây, ngươi không sợ bị bọn họ bắt làm dược bộc sao?

- Làm dược bộc?

Giang Trần dở khóc dở cười, hiện tại lãnh đạo cao nhất của Thanh Dương Cung Phí lão đầu, là dược bộc danh chính ngôn thuận của Giang Trần hắn đây này.

Hơn nữa cái này Giang Trần còn không cam tâm tình nguyện thế nào, vẫn là Phí lão đầu mặt dày mày dạn cầu.

Bắt Giang Trần hắn đi làm dược bộc? Vậy Phí lão đầu cũng phải có lá gan thu a.

- Đừng sợ, ta còn có thể bán ngươi đi hay sao?

Giang Trần cười cười.

- Đi thôi.

- Không đi, ta sợ.

Đường Long lắc đầu, rất kiên định.

- Thực không đi? Ta sẽ mặc kệ chuyện của ngươi a.

Đường Long do do dự dự, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ kia, phảng phất trong nội tâm đang tiến hành lựa chọn gian nan.

- Đi vào có thể, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là ai.

Đường Long bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi một vấn đề rất có trình độ.

Trước biết ngươi là ai, lại quyết định có theo ngươi đi vào hay không.

Ngay thời điểm Giang Trần vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng hô:

- Giang Trần.

Giang Trần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một gia hỏa toàn thân áo đen, hất lên áo choàng, đang có chút xấu hổ đứng ở trên giao lộ.

- Là ngươi?

Giang Trần như thế nào cũng không nghĩ tới, người lên tiếng hô hắn, dĩ nhiên là đệ tử Bảo Thụ Tông Hàn Tiên Khách! Tên này lúc trước cùng hắn xung đột, đánh võ mồm kịch liệt, còn buông ngoan thoại nói nếu như hắn bại Giang Trần, liền làm cẩu cho Giang Trần.

Hàn Tiên Khách hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, lại có chút do dự. Tựa hồ muốn đi lên tìm Giang Trần nói chuyện, nhưng lại tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng.

Giang Trần ngược lại không sao cả, hắn cũng không có coi Hàn Tiên Khách nói là thật. Loại đệ tử tông môn như Hàn Tiên Khách này, nói chung đều là như thế. Mắt cao hơn đầu, cao cao tại thượng.

Giang Trần cùng hắn không có sinh tử đại thù, cũng không đáng đuổi tận giết tuyệt.

- Là ta.

Hàn Tiên Khách do dự một hồi, vẫn là đi tới.

- Ngươi còn không về Bảo Thụ Tông? Thời gian tốt, lại theo loại não tàn như Diệp Đại pha trộn? Ngươi không tiếc ta cũng thay ngươi đáng tiếc.

Giang Trần lắc đầu, lúc nào, đệ tử tông môn nhàn rỗi như vậy?

Sắc mặt Hàn Tiên Khách đỏ bừng:

- Ta... Ta cùng Diệp Đại kỳ thật không có quan hệ gì. Hắn ra giá cao thuê ta đến.

- Ngươi không cần phải giải thích với ta, chuyện ngày đó, ta cũng không có để trong lòng.

Giang Trần thấy Hàn Tiên Khách, vậy mà sẽ chủ động cùng hắn chào hỏi, ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Dựa theo tính nết của đệ tử tông môn, hẳn là hướng trong chết hận Giang Trần hắn, phải đuổi tận giết tuyệt hắn, trấn áp ở dưới chân mới phù hợp phong cách a.

Hàn Tiên Khách này, vậy mà chủ động chào hỏi Giang Trần hắn, để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

- Ai..

Hàn Tiên Khách thở dài một hơi.

- Ta một mực không có về tông môn, bất quá, ta cũng không có cùng Diệp Đại pha trộn.

- Vậy ngươi làm gì? Đừng nói với ta ngươi muốn hoàn tục?

- Ta... Ta cũng không biết mình đang làm gì. Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng lại sợ mất mặt mũi. Đành phải ở trên đường cái đi loạn, không nghĩ tới vậy mà thật sự đụng phải ngươi.

- Ngươi tìm ta làm gì? Hẳn là còn muốn cùng ta so cao thấp?

Giang Trần cảm thấy Hàn Tiên Khách này, quả thực không hiểu thấu.

Dầu gì cũng là một đệ tử tông môn, có chút tác phong của tông môn đệ tử được không?

Hàn Tiên Khách như vậy, hắn ngược lại không thích ứng. Ở trong mắt Giang Trần, đệ tử tông môn nên hung thần ác sát, có thù tất báo mới đúng.

- Giang Trần, ngày đó sau khi ta rời đi, cẩn thận suy nghĩ, ta phát hiện ta một chút cũng không hận ngươi. Đi nhục người khác, tất bị người vũ nhục lại. Ta ngày đó, bị ngươi nhục nhã, nhưng thật ra là tự rước lấy nhục. Hơn nữa, những lời kia của ngươi, ta cẩn thận dư vị thoáng một phát, hoàn toàn chính xác rất có đạo lý. Tông môn đệ tử, không nên dựa vào chiêu bài dọa người, mà là dùng thực học để cho người khác tin phục.

Hàn Tiên Khách kia ngữ khí kích động:

- Ta cảm giác mình so với trưởng lão Thanh Dương Cung mạnh hơn, không lưu tình nhục nhã hắn, để cho hắn xuống đài không được; như vậy, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn, ngươi nhục nhã ta, kia chẳng phải bình thường sao? Đã như vậy, ta có lý do gì không phục? Suy bụng ta ra bụng người mà nói, đích thật là ta sai trước.

Nếu như Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, muốn cùng Giang Trần không chết không ngớt, tiến lên dốc sức liều mạng, Giang Trần một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.

Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, lại cằn nhằn như vậy, vậy mà tự kiểm điểm, để cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn cơ hồ muốn hoài nghi, cái này có phải Diệp Đại phái thằng này đến diễn khổ nhục kế hay không?

Trải qua hắn cẩn thận quan sát, vậy mà cái này không phải khổ nhục kế. Hàn Tiên Khách làm thiên tài tông môn, tuyệt đối không phải Diệp Đại có thể đem ra sử dụng.

Hơn nữa, mặt mũi Hàn Tiên Khách này tràn đầy vẻ phong trần, hiển nhiên một tháng này thật sự ở bên ngoài phiêu bạt. Một đệ tử tông môn, muốn ngụy trang, tuyệt đối ngụy trang không ra chán nản như.

*****

Quan trọng nhất là, Giang Trần "Thất Khiếu Thông Linh", lực cảm ứng rất mạnh, đối với ngôn ngữ của Hàn Tiên Khách, cùng với tình cảm chân thật sau lưng, nắm bắt rất rõ ràng.

Hàn Tiên Khách này, dĩ nhiên là thật sự chân tình, hướng Giang Trần hắn nói lời tâm huyết.

Đây mới là Giang Trần ngoài ý muốn nhất. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, một thiên tài tông môn mắt cao hơn đầu, dưới mắt không ai, trải qua một trận đả kích, rõ ràng thoáng cái trở nên khiêm nhường như vậy.

Như vậy xem ra, đệ tử tông môn, tuy đều có một bộ cao cao tại thượng, nhưng lẫn nhau, vẫn có một ít bất đồng.

Hàn Tiên Khách này, hẳn là loại bị nhiễm xấu, nhưng bản tính lại không xấu.

- Hàn Tiên Khách, ngươi đã nói như vậy, xem bộ dáng là có điều ngộ ra. Đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Có lẽ ngươi lĩnh ngộ đến điểm này, đối với ngươi ngày sau tu hành càng có ích lợi. Nếu như ngươi cố ý chờ ta, muốn tìm ta giải thích thoáng một phát, vậy thì không cần. Chuyện ngày đó, ta chỉ là thuận thế mà làm, không có để ở trong lòng. Ta với ngươi tầm đó, không có sinh tử đại thù.

Giang Trần ngược lại cũng không phải người đuổi tận giết tuyệt, ở trên ý nghĩa nhất định, hắn vẫn là một người thiện lương, nguyện ý giúp mọi người làm điều tốt.

Hàn Tiên Khách này biết sai có thể thay đổi, so với tổng môn đệ tử bình thường mạnh hơn nhiều lắm. Giang Trần tự nhiên sẽ không đối với một người biết sai mà sửa tính toán chi li.

Hàn Tiên Khách nghe Giang Trần nói như vậy, cả người thoáng cái liền khôi phục rất nhiều sinh khí:

- Giang Trần, nói như vậy, ta ở chỗ này chờ ngươi một tháng, cũng không có đợi uổng công.

- Kỳ thật vẫn là đợi uổng công, bởi vì ta thật không có so đo, ha ha.

Giang Trần cười cười.

- Sẽ không đợi uổng công. Giang Trần, ngày đó, ta nói có chút cực đoan. Bất quá, ta nguyện đánh bạc chịu thua, ta sau này, nguyện ý làm tùy tùng của ngươi.

Ngày đó hắn dưới khó chịu, nói thua liền làm cẩu cho Giang Trần. Đây là nhất thời nói nhảm.

Bất quá Hàn Tiên Khách là người kiêu ngạo, muốn hắn thua không nhận nợ, dùng tính cách của hắn, là làm không được.

- Thu một thiên tài tông môn làm tùy tùng? Ngươi không sợ ta bị người sư môn ngươi phun chết sao?

Giang Trần khoát tay áo.

- Ta nói rồi, không truy cứu là không truy cứu, ngươi có thể yên tâm trở về.

- Không được.

Hàn Tiên Khách quyết đoán lắc đầu.

- Nói ra, nếu như làm không được, Hàn Tiên Khách ta còn nói thiên tài tông môn gì nữa? Nói ra nuốt lời, đạo tâm tất tổn hại. Nếu như ta cứ như vậy trở về, tất nhiên sẽ ở Bảo Thụ Tông chán nản, vài thập niên sau, đoán chừng cũng bị lưu đày ra ngoài mở đạo tràng. Giang Trần, ngươi nhất định phải thu ta làm tùy tùng, ta là rất nghiêm túc.

- Ta...

Giang Trần phát hiện, mình bị đánh bại. Hàn Tiên Khách quấn một vòng, cuối cùng nhất đi ra kết luận dĩ nhiên là... muốn làm tùy tùng của Giang Trần hắn!

Đường Long ở một bên, cũng trợn tròn mắt. Nếu như không phải vừa rồi một mực đi theo Giang Trần, hắn cơ hồ cho rằng hai người này là đang diễn trò.

Một đệ tử thiên tài tông môn, lại muốn khóc cầu Giang Trần này thu hắn làm tùy tùng!

Đây chính là đệ tử thiên tài của Bảo Thụ Tông a!

Trong đầu Đường Long mất trật tự, trong phạm vi nhận thức đáng thương kia, đã hoàn toàn không đủ dùng. Trình độ kiến thức của hắn, đã hoàn toàn giải không ra một màn quỷ dị trước mắt.

Mà Hàn Tiên Khách, hiển nhiên ý niệm trong đầu đã hiểu rõ, hoàn toàn không thèm để ý bên cạnh còn có người khác tồn tại.

Hắn giờ phút này, chỉ có một ý niệm, là làm tùy tùng của Giang Trần. Không thể nuốt lời, không thể làm rùa đen rút đầu.

- Chuyện này, chúng ta sau này lại nói, như thế nào?

Giang Trần bắt đầu nói sang chuyện khác.

- Ta còn có việc, ngươi xem ta mang theo hai bằng hữu, muốn tới Thanh Dương Cốc tìm Linh Dược Sư, chữa bệnh cho đệ đệ của hắn đây này.

- Chữa bệnh? Thanh Dương Cung so với ta càng biết chữa bệnh sao?

Hàn Tiên Khách hoàn toàn không cho Giang Trần nói sang chuyện khác.

- Tuy ta thừa nhận ngày đó là ta sai trước. Nhưng mà, ta vẫn kiên trì cho rằng, trình độ của ta, so với người Thanh Dương Cung cao hơn.

Điểm này, Giang Trần cũng không cách nào phủ nhận. Hắn cùng Phí lão đầu ai trình độ cao hơn, Giang Trần không rõ ràng lắm. Nhưng cùng trung niên trưởng lão kia, trình độ của Hàn Tiên Khách khẳng định cao hơn.

- Người bệnh ở nơi nào, là người này? Hắn không có bệnh a.

Hàn Tiên Khách liếc nhìn lại, liền nhìn ra, Đường Long căn bản không có bệnh.

Giang Trần bỗng nhiên linh cơ khẽ động, mời Linh Dược Sư khác làm gì a, Hàn Tiên Khách đưa đến cửa, loại tráng đinh này ngu sao không trảo.

- Đường Long, ngươi muốn đệ đệ của ngươi tốt, lập tức mang hắn đến. Nhờ vị Hàn công tử này nhìn xem, đệ tử thiên tài Bảo Thụ Tông, người bình thường cũng không có kỳ ngộ kia.

Đường Long đầu óc trống rỗng, thẳng đến Giang Trần cơ hồ muốn đá bờ mông của hắn, lúc này mới kịp phản ứng, mừng rỡ, không ngừng gật đầu, hướng về nhà chạy vội mà đi.

- Hắn là bằng hữu của ngươi?

Hàn Tiên Khách hiếu kỳ, Giang Trần này, sao có thể có bằng hữu rễ cỏ như vậy?

- Bèo nước gặp nhau mà thôi, hắn là người có chút thiện tâm.

- Chỉ là bèo nước gặp nhau?

Hàn Tiên Khách sững sờ, hắn phát hiện, mình là càng ngày càng xem không hiểu Giang Trần.

Giang Trần nhẹ gật đầu:

- Ta còn muốn đi Thanh Dương Cung một chuyến, ngươi là theo ta vào? Hay là ở chỗ này chờ Đường Long?

Hàn Tiên Khách do do dự dự, cuối cùng nhất vẫn là nói:

- Ta ở chỗ này chờ a.

Giang Trần nhìn thằng này, trong nội tâm cười khổ, hôm nay thật sự là rất cổ quái, làm sao lại gặp được gia hỏa thần kinh không ổn định Hàn Tiên Khách này chứ. Hắn tình nguyện cùng Hàn Tiên Khách đánh một trận, cũng không muốn hắn như kẹo đường dính lấy a.

Lại để cho Giang Trần thất vọng là, Phí lão đầu vậy mà không ở vương đô, hơn nữa mất tích rất lâu rồi. Hiện tại toàn bộ Thanh Dương Cung, đều tìm không thấy Phí lão đầu.

- Lão gia hỏa này, chẳng lẽ cùng ta chơi mất tích?

Trong nội tâm Giang Trần nói thầm, bất quá hắn cũng tin tưởng, tuy Phí lão đầu giảo hoạt, nhưng không phải loại người ăn xong lau sạch không nhận nợ.

Nếu như Phí lão đầu thật sự là người như vậy, Giang Trần căn bản sẽ không đem đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan cho hắn, hắn cũng là thông qua mấy lần khảo sát, nhận định tâm tính của Phí lão đầu, lúc này mới cho.

- Lão nhân này tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Tẩy Trần Tố Tâm Đan, nhất định có tác dụng đặc thù gì. Chắc hẳn, hiện tại đang điên cuồng thu thập tài liệu, chuẩn bị luyện chế Tẩy Trần Tố Tâm Đan a?

Cũng may, tuy Phí lão đầu ly khai, nhưng còn phân phó qua những đệ tử này, nếu như Giang Trần đến, nhất định phải như hầu hạ tổ tông hầu hạ Giang Trần.

Cho nên, Giang Trần vừa đến, những đệ tử kia đều rất nhiệt tình. Giang Trần đem danh sách mình chuẩn bị cho bọn hắn, không bao lâu liền chuẩn bị thỏa đáng, không lấy một xu.

Phục vụ nhiệt tình như vậy, làm cho Giang Trần cũng có chút ngượng ngùng trách cứ Phí lão đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)