← Ch.1885 | Ch.1887 → |
Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong nháy mắt Giang Trần lại đổi ý như vậy. Trong lúc nhất thời vẻ mặt hai người này mừng rỡ như điên.
Hoắc Thân vương vô cùng sảng khoái nói:
- Tài nguyên, linh thạch Hồi Xuân đảo vực chúng ta vẫn có một ít, mà những đảo vực quanh thân, kỳ thự đều có một ít tài phú. Lần này địch nhân chủ yếu của Hồi Xuân đảo vực chúng ta là tam tài đảo vực. Tam tài đảo vực này phương diện linh thạch dự trữ phong phú. Lỳ thực Hồi Xuân đảo vực chúng ta và Tam Tài đảo vực, khác biệt lớn nhất là ở trên một quần đảo. Trên quần đảo kia, đặc biệt thừa thãi linh thạch. Chỉ tiếc hai đảo vực lớn chúng ta đều tự xưng có quyền ở quần đảo kia, cho nên hiện tại song phương đối đầu rất nặng.
- Tam Tài đảo vực?
Giang Trần ngẫm lại, mơ hồ nhớ rõ có một đảo vực như vậy. Dù sao địa bàn Vạn Uyên đảo này quá lớn.
Giang Trần nào có nhớ tới Tam Tài đảo vực gì đó?
Nhưng mà tin tức linh thạch thừa thãi, đối với Giang Trần mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức tốt.
- Thiếu chủ, Hồi Xuân đảo vực chúng ta trong mấy trăm năm gần đây luôn có chủ quyền của quần đảo kia. Chỉ là mấy năm gần đây, Hồi Xuân đảo vực chúng ta gặp phải một ít nguy cơ. Tam Tài đảo vực kia mới dám đứng ra ngang nhiên cướp đoạt quần đảo kia. nếu như chỉ là Tam Tài đảo vực, vậy thì cũng không sợ. Thế nhưng Tam Tài đảo vực kia lại đáng giận vô cùng, tụ tập một đám đảo vực chung quanh, châm ngòi thổi gió, làm cho rất nhiều đảo vực chung quanh đều mơ hồ có xu thế liên hợp lại đối phó với Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Nói tới vấn đề này, Hoắc Thân vương tức giận không thôi.
Hiển nhiên hắn cảm thấy Hồi Xuân đảo vực là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Thế nhưng mà đối mặt với Tam Tài đảo hùng hổ dọa người, Hồi Xuân đảo vực bọn họ hết lần nyaf tới lần khác lại không kế khả thi, từng bước nhượng bộ.
Mà những ngày qua, có lẽ bọn họ đã lùi tới mức không thể nào lùi được nữa.
Nếu như tiếp tục lùi, quyền khống chế của bọn họ đối với quần đảo kia sẽ triệt để mất đi.
Vào lúc này bọn họ lại biết Đông Duyên đảo bị người ta chiếm cứ. Cho nên Hoắc Thân vương một bụng lửa giận, muốn tới Đông Duyên đảo xem xét tới tột cùng, về sau mới phát hiện ra, Đông Duyên đảo không ngờ lại bị thiếu chủ Giang Trần của Vĩnh Hằng thánh địa chiếm cứ, chuyện này khiến cho bọn họ có cảm giác phiền muộn như nhà bị dột, trời lại mưa cả đêm vậy.
Nhưng mà có một bộ phận người thông minh ở Hồi Xuân đảo vực lập tức đưa ra ý kiến, Đông Duyên đảo đã không lấy trở lại được, sao không thuận nước giong thuyền? Dứt khoát đưa cho Giang Trần thiếu chủ? Như vậy còn có thể mượn cơ hội này kết giao với Giang Trần thiếu chủ, kết giao với Vĩnh Hằng thánh địa a.
Vạn nhất ôm được cái đùi này, Hồi Xuân đảo vực còn không phải nhân họa đắc phúc sao?
Chính là bởi vì có suy nghĩ này, cho nên Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ mới nhiều lần qua lại Đông Duyên đảo, hy vọng có cơ hội bái kiến Giang Trần thiếu chủ trong truyền thuyết.
Từng lần, từng lần bọn họ đều gặp phải trắc trở. Đều nhận được câu trả lời, Giang Trần thiếu chủ căn bản không ở trên đảo.
Chuyện này khiến cho bọn họ có chút uể oải, nhưng mà căn cứ vào tâm tính ngựa chết coi như ngựa sống bọn họ vẫn thường xuyên tới. Không thể tưởng tượng được lần này lại gặp mặt thực sự.
Hơn nữa sau khi gặp bọn họ mới biết được, Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa vậy mà lại có quan hệ xâu xa với Hồi Xuân đảo vực bọn họ như vậy.
Hiện tại Giang Trần đã đại khái hiểu rõ ý đồ tới đây của hai người này.
Biểu hiện trên mặt thủy chung vẫn mây trôi nước chảy, ánh mắt tùy ý đảo qua hai người trước mắt này. Giang Trần cầm chén trà trong tay đặt xuống mặt bàn.
- Nói đi, các ngươi định để bổn thiếu chủ giúp các ngươi thế nào?
- Giang Trần thiếu chủ, người thực sự nguyện ý trượng nghĩa ra tay giúp đỡ hay sao?
Hoắc thân vương vui mừng quá đỗi.
- Trượng nghĩa ra tay cũng không phải. Thiên hạ chư hầu, thế lực khắp nơi tranh đoạt địa bàn lẫn nhau, giành miếng ăn trong miệng nhau cũng là chuyện bình thường. Vĩnh Hằng thánh địa ta cũng không có khả năng nhiều lần vượt quền. Lại nói, tranh giành địa bàn, ở Vạn Uyên đảo cũng không phải là không cho phép.
Lời này của Giang Trần cũng là lời nói thật. Là thánh địa, ngươi không có khả năng ngay cả một chút việt lông gà vỏ tỏi cũng đi tham dự, chuyện này sẽ làm mất đi phong độ.
Đương nhiên nếu như cần Giang Trần can thiệp, vậy phải có đủ chỗ tốt.
Hoắc Thân vương vô cùng hiểu đạo làm người, bằng không mà nói lúc trước hắn cũng không có ý nghĩ đi vỗ mông ngựa đám người Đa Văn thần quốc.
Hắn lập tức thuận thế mà lên, nói:
- Nếu như Hồi Xuân đảo vực chúng ta có thể nhận được sự phù hộ của Giang Trần. Tất sẽ đem tiền lời của quần đảo kia dâng lên một nửa, xem như hiếu kính Giang Trần thiếu chủ và Vĩnh Hằng thánh địa.
Có thể nhìn ra được, Hoắc Thân vương vì vỗ mông ngựa đã hạ vốn gốc.
- Ngươi nói quần đảo kia thừa thãi linh thạch? Rốt cuộc linh thạch nhiều tới mức độ nào?
Giang Trần lạnh nhạt hỏi.
- Cụ thể có bao nhiêu, ta cũng không tính chuẩn xác được. Bởi vì độ khó khi khai phá quần đảo kia rất lớn. rất nhiều tiềm lực cũng không có bị đào bới ra. Cũng chính là bởi vì như vậy, nếu như khu vực này bị Tam Tài đảo cướp đi, tổn thất quá lớn. Hơn nữa Tam Tài đảo vực kia là một đám người man rợ, không hiểu khai hóa. Chỉ sợ linh mạch, linh thạch của quần đảo này tới tay bọn họ, cũng bị bọn họ chà đạp, phung phí của trời.
Hoắc Thân vương vẻ mặt đau đớn vô cùng, nói.
Giang Trần cười nhạt, có một số việc, hắn cũng không thể tin toàn bộ.
Nhưng mà ý tứ này của Hoắc Thân vương hắn cũng rất rõ ràng. Chỉ cần Giang Trần hắn ra mặt bảo hộ Hồi Xuân đảo vực, vậy tài nguyên, linh thạch trên quần đảo kia hắn sẽ được chia một nửa.
Loại mua bán không cần gốc này, đương nhiên hắn có thể làm được.
Về phần Tam Tài đảo vực gì đó, Giang Trần không thèm ngại.
Một thế lực trước đó còn không bằng Hồi Xuân đảo vực, có gì mà lo lắng cơ chứ?
- Hiện tại quần đảo này ở trong tay ai?
Giang Trần hỏi.
- Trước mắt vẫn còn trong tay chúng ta. Nhưng mà Tam Tài đảo vực kia đã hạ chiến thư, yêu cầu quyết chiến với Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Quyết định quyền sở hữu của quần đảo này.
- Phiến quần đảo này, vẫn luôn thuộc về Hồi Xuân đảo vực các ngươi?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Thân vương lắc đầu:
- Ở Vạn Uyên đảo, rất nhiều thứ đều thường xuyên thay chủ. Phiến đảo vực kia đầu tiên cũng không thuộc quyền sở hữu của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Chỉ là việc trước đó nó nằm trong tay ai cũng không quan trọng. Quan tọng là hiện tại thuộc sở hữu trong tay ai.
- Ha ha, cho nên Tam Tài đảo vực mới cảm thấy, bọn họ có tư cách tranh đoạt với các ngươi. Các ngươi định quyết chiến thế nào?
Giang Trần hỏi.
- Nếu như là quân tử chiến, tự nhiên là phái cao thủ ra, dùng ba trận hoặc năm trận quyết đấu. Quyết một sống một mái. Nếu như là tiểu nhân chiến, nhất định là một trận loạn chiến, chém giết tới cuối cùng, người thắng làm vua.
- Các ngươi hy vọng chiến thế nào?
Giang Trần hơi cười hỏi.
Hoắc Thân vương lắc đầu:
- Trước mắt ý kiến trong hoàng thất không đồng nhất.
- Vậy không cần chiến, bổn thiếu chủ thay các ngươi đi dọn dẹp.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi đi nói một tiếng cho Tam Tài đảo vực kia biết, nói quần đảo kia bổn thiếu chủ tiếp nhận.
- Ồ?
Hoắc thân vương cả kinh.
- Không cần lo lắng, quần đảo là của các ngươi, nhưng mà tài nguyên, linh thạch ta lại lấy một nửa. Thế nào?
Giang Trần nhìn chằm chằm vào Hoắc thân vương, ánh mắt sáng quắc.
Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ nhìn nhau, ngực phập phồng bất định, một lát sau ánh mắt Hoắc Thân Vương trở nên kiên định, gật đầu nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
← Ch. 1885 | Ch. 1887 → |