Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0190

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0190: Đường Long gây ra đại sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Hai chân Đường Trọng khẽ chống, vậy mà thực đứng lên. Chỉ là ngồi xe lăn lâu, để cho hai chân của hắn không có lực gì, không có năng lực cân đối.

Hoạt động, động tác rất không cân bằng.

- Ca, ngươi thấy không, ta có thể đi, có thể đi rồi!

Đường Trọng rơi lệ, la to.

Nước mắt của Đường Long thoáng cái cũng chảy ra:

- Phải, ngươi thật sự có thể đi. Nói như vậy, bọn hắn thật sự trị khỏi ngươi rồi.

Vị hôn thê Đường Long, thiếu nữ thành thành thật thật kia, cũng ở một bên không ngừng lau nước mắt.

Đi vài vòng, Đường Trọng càng ngày càng có cảm giác, nhưng lại hơi mệt một chút.

- Đường Trọng, ngươi vừa có chút cảm giác, đừng quá gấp. Chờ dùng dược liệu, công năng của chân chậm rãi khôi phục, ngươi có thể như thường nhân đi đường.

Đường Long an ủi.

- Ca, ta quả thực rất cao hứng. Ca, sao ngươi biết bằng hữu lợi hại như vậy? Bọn họ có địa vị gì? Nhiều lang trung cũng thúc thủ vô sách, hắn tùy tùy tiện tiện châm vài cái, liền đem ta chữa tốt?

Đường Trọng rất hiếu kỳ, cũng rất hưng phấn. Nhà bọn họ xuất thân rễ cỏ, tiếp xúc đều là tầng dưới chót của xã hội, lúc nào nhận thức qua bằng hữu mạnh như vậy?

Đường Long cũng không hiểu ra sao, cho tới bây giờ hắn còn không có minh bạch, mình như thế nào vận khí tốt như vậy, kết giao nhân vật lợi hại như thế?

- Ca, ngươi nói một chút a. Ta giống như nghe nói, người chữa bệnh cho ta, là đệ tử Bảo Thụ Tông? Ca, ngươi thật lợi hại, ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông cũng mời được?

Đường Long thấy đệ đệ mặt mày hớn hở, cũng cười khổ:

- Đường Trọng, ngươi quá để mắt lão ca của ngươi rồi, đệ tử Bảo Thụ Tông? Ta ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không có a.

- Thế nhưng mà...

- Đừng thế nhưng mà gì hết. Nếu ta nhận thức đệ tử Bảo Thụ Tông, còn có thể bị đội biên phòng khai trừ? Hiện tại một nhà ba người chúng ta, ngay cả cơm ăn cũng là vấn đề rồi. Khá tốt, bán Ô Linh Mộc đi không ít tiền, tiết kiệm một chút, có thể để chúng ta qua hai ba năm.

Đường Long vẫn là từ trong tưởng tượng về tới sự thật.

Hắn cũng biết, mình là gặp được quý nhân. Lần trước thời điểm ở biên cảnh, người ta ra tay hào phóng, trực tiếp cho hắn một viên Thượng phẩm Thương Hải Đan.

Ở vương đô, nếu không phải người này, chẳng những Ô Linh Mộc bị đoạt, nữ nhân của Đường Long hắn có khả năng cũng cũng bị người đánh chết.

Vì sự tình của Đường Long hắn, người ta còn lên quan tòa, dù như vậy, người ta cũng không trách bọn họ, ngược lại cho người cứu đệ đệ Đường Long hắn.

Đường Long thở dài một hơi, hắn đời này không thích thiếu người. Nhưng hắn biết, hắn thiếu nợ Giang Trần nhân tình, chỉ sợ là đời này cũng trả không được.

- Giang Trần... Hắn đến cùng là người thế nào?

Đường Long quả thực rất hiếu kỳ.

- Không sợ Càn Lam Bắc Cung, Long Nha vệ cũng không giam được hắn, ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông cũng nghe hắn. Cái này... Giang Trần này, chẳng lẽ là tiền bối cao nhân của Bảo Thụ Tông?

- Mà thôi, mà thôi, ta chớ suy nghĩ lung tung. Người ta chỉ thấy ta đáng thương, tiện tay cho ta một chút trợ giúp. Đường Long ta xuất thân rễ cỏ, một nhân vật như con sâu cái kiến, cùng người ta nhất định không phải người một thế giới.

Đường Long cố gắng dứt bỏ những cảm xúc lung tung kia, đối với thê tử nói:

- Tiểu Thanh, ngươi đi làm cơm đi, mệt mỏi cả buổi, cũng đói bụng rồi. Hôm nay bán Ô Linh Mộc được giá tốt, đi mua một ít thức ăn ngon, tẩm bổ cho Đường Trọng, tranh thủ để cho hắn sớm đứng lên đi đường.

Đường Trọng thấy đại ca nói như vậy, cũng vô cùng cảm động:

- Ca, chờ ta đứng lên, có thể đi đường, ta cũng tìm công tác, ta không thể mãi liên lụy các ngươi.

- Tiểu tử ngốc, cha mẹ chúng ta mất sớm, chị dâu ngươi cũng là từ nhỏ theo ta, đồng dạng không cha không mẹ. Hiện tại, ba chúng ta chính là người một nhà, sống nương tựa lẫn nhau. Chúng ta mặc kệ ngươi, ai quản ngươi?

Đường Long vỗ vỗ bả vai đệ đệ:

- Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hiện tại cứ dưỡng tốt bệnh. Ngươi còn trẻ, về sau thời gian còn dài.

Nói là nói như vậy, Đường Long nhìn lại nhà mình chỉ có bốn bức tường, trong nội tâm cũng bi ai. Công tác của mình không còn, phải mau chóng đi tìm việc làm, nếu không...

Vị hôn thê Tiểu Thanh, yên lặng cầm một chút tiền, đi ra bên ngoài, chuẩn bị đi mua thịt cá gì đó, cho chú em (*em trai của chồng) tẩm bổ thân thể.

Vừa đi ra cửa, bỗng nhiên Tiểu Thanh hét lên một tiếng, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, như nai con bị hoảng sợ, chạy trốn trở lại.

- Làm sao vậy?

Đường Long vội vàng chạy ra cửa.

- Đường Long, cuối cùng tìm được ngươi rồi!

- Tiểu tử, ngươi tự tiện về nhà, làm hại chúng ta bị liên lụy.

- Khoản sổ sách này, ngươi nói một chút, tính toán như thế nào? Ngươi cho rằng vừa đi, sẽ không có sự tình sao?

Tới có bốn người, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc áo giáp, eo mang vũ khí, nguyên một đám hung thần ác sát, một bộ bới móc.

- Dư đội, các ngươi làm sao tới?

Đường Long có chút xấu hổ, hai tay ở trên thân thể xoa xoa.

- Chúng ta làm sao tới?

Một đại hán đầu trọc không lông mày, đẩy tới ngực Đường Long.

- Ngươi nói chúng ta làm sao tới? Ngươi một mình ly khai cương vị, hại chúng ta đi theo chịu tội. Lão tử bị ngươi liên luỵ, ăn 30 quân côn, chẳng lẽ cứ như vậy khổ sở uổng phí?

- Còn có chúng ta, cả đám đều ăn hai mươi quân côn, Đường Long, khoản sổ sách này tính toán như thế nào?

Ba đội viên khác, cũng nhao nhao kêu lên, rất có một lời không hợp, sẽ tiến lên ẩu đả Đường Long.

Những người này đều là chiến hữu của Đường Long, tuy quan hệ không tính mật thiết, nhưng dầu gì cũng là cùng trong đội ngũ cộng sự qua.

- Dư đội, chuyện này, là ta không đúng, trong nhà của ta có việc gấp, xin phép nghỉ không có người phê, ta mới ra hạ sách này. Nếu không, hôm nào ta làm chủ, mời mọi người đi quán rượu ăn một bữa. Như thế nào?

Đường Long cười nói, đứng ở cửa ra vào, lại không mở, cũng không mời những người này đi vào ngồi thoáng một phát.

Hắn cũng biết, tuy mấy người này là đồng sự, nhưng một mực cùng hắn quan hệ không tốt. Hơn nữa mấy gia hỏa này, nhân phẩm đều kém cỏi, là u ác tính của đội biên phòng. Vẫn luôn là nửa quân nửa phỉ.

Đường Long xem không thích, rất ít cùng những người này liên hệ, những thứ này đến bới móc, hiển nhiên là mượn đề tài để nói chuyện, muốn đến tìm Đường Long phiền toái.

- Ăn một bữa?

Dư đội kia u ám cười rộ lên.

- Đường Long, có phải ngươi cảm thấy, chúng ta ngay cả bữa cơm cũng ăn không nổi, cần ngươi tới mời chúng ta ăn hay không?

- Không, không phải. Ta mời, là biểu đạt áy náy thoáng một phát, còn có trước kia các vị chiếu cố ta.

Đường Long cười nói.

- Dư đội, chớ cùng tiểu tử này nói nhảm, kéo hắn ra đánh một trận, không đánh hắn giày vò, chúng ta ăn quân côn không phải ăn uổng phí sao?

- Đúng, tiểu tử này bình thường cùng chúng ta không chung đường, ta xem lần này hắn một mình bỏ cương vị, là cố ý kéo chúng ta xuống nước, rắp tâm hại người. Không đánh hắn, hắn sẽ không biết huynh đệ chúng ta không dễ chọc!

*****

- Đánh hắn!

Đường Long biến sắc, hít sâu một hơi:

- Dư đội, những sự tình này, chúng ta đi ra ngoài nói được không? Người nhà của ta ở chỗ này, không nên kinh động đến bọn hắn.

Dư đội cười ha ha nói:

- Người nhà? Vừa rồi ta nhìn thấy một tiểu cô nương, bộ dáng xinh đẹp, là gì của ngươi?

- Đó là nữ nhân của ta.

Trong nội tâm Đường Long máy động. Hắn nghe nói qua chút đàm tiếu về Dư đội này, thằng này, tửu sắc tài vận mọi thứ đều tốt, nhất là nữ nhân.

- Nữ nhân của ngươi? Ta nghe nói, nàng chỉ là vị hôn thê của ngươi a?

Dư đội giống như cười mà không phải cười.

- Tuy còn không có cử hành hôn lễ, nhưng Tiểu Thanh từ nhỏ ở trong nhà của ta lớn lên, từ nhỏ thì có vợ chồng ước hẹn. Dư đội, những việc vặt lông gà vỏ tỏi này, không đáng để ngươi quản a. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.

Dư đội gạt cánh tay của Đường Long, quát:

- Lấy tay của ngươi ra, lại thò tay, lão tử chặt tay chó của ngươi!

- Đường Long, ngươi muốn mời khách ăn cơm, có thể. Để nữ nhân của ngươi bồi tửu cho Dư đội. Hầu hạ Dư đội cao hứng, việc này chúng ta coi như không có phát sinh!

- Đúng, đúng, bộ dáng nữ nhân của ngươi coi như có thể. Dư đội, ngươi cảm thấy thế nào?

Dư đội cười ha ha, ánh mắt hung hãn, ở trên người Đường Long chuyển nhanh như chớp:

- Đường Long, cho nữ nhân của ngươi theo huynh đệ chúng ta mấy đêm, việc này, ta cam đoan không truy cứu nữa.

Đường Long biến sắc:

- Không có khả năng.

- Không có thương lượng?

Dáng tươi cười của Dư đội bỗng nhiên thu vào.

- Đường Long, nói như vậy, ngươi là không có ý định cầu chúng ta tha thứ?

Đường Trọng ở bên trong, nghe mà toàn thân phát run, nhịn không được chửi ầm lên:

- Mấy người các ngươi, ăn mặc chế phục quân đội, cầm bổng lộc Vương Quốc, lại lấn nam bá nữ, đả kích đồng liêu như vậy sao? Đây là thiên hạ của Vương Quốc sao? Còn có luật pháp hay không?

Đẩy xe lăn, Đường Trọng kích động đi tới cửa ra vào.

Dư đội sững sờ:

- Cái này là đệ đệ tàn phế của ngươi?

- Ha ha, đệ đệ này của ngươi có phải đầu óc bị bệnh hay không? Lấn nam bá nữ? Luật pháp Vương Quốc? Loại người tàn phế như ngươi, cũng dám theo chúng ta nói luật pháp Vương Quốc?

- Biết rõ cái gì là luật pháp không? Chúng ta cường, chúng ta là luật pháp.

- Tàn phế, cút xa một chút. Bằng không thì đợi lát nữa ngay cả ngươi cùng một chỗ đánh!

Sắc mặt Dư đội trầm xuống:

- Đường Long, cuối cùng cho ngươi một cơ hội, để nữ nhân của ngươi đi ra. Tiền thưởng chúng ta ra, chúng ta chỉ cần nàng theo một đêm. Ngày mai nhất định thả nàng trở lại.

Đường Long hai tay phát run, khuất nhục a.

Nếu như không phải ở nhà, hắn nhất định sẽ phẫn nộ cắn xé nhau. Thế nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, nếu như hiện tại cắn xé, đệ đệ cùng Tiểu Thanh đều phải cùng chết.

Thế nhưng mà, không cắn xé nhau, những thứ này nhất định sẽ đánh. Mấy cái này đều là dân liều mạng, mặc kệ địa vị hay nhân mạch, đều so với Đường Long hắn rộng hơn, cùng bọn hắn liều, chỉ có một con đường chết.

- Làm sao bây giờ?

Đường Long đã siết tay, tụ lực.

- Ta chỉ đếm mười tiếng. Mười, chín, tám...

Dư đội trưởng bắt đầu đếm.

Những người này làm xằng làm bậy, việc ác bất tận, trước khi bọn hắn đến, tự nhiên là nghe kỹ càng, biết Đường Long không có bất kỳ bối cảnh, không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, cũng tuyệt đối không có khả năng xoay người trả thù.

Kỳ thật bọn hắn cũng nghe qua, Đường Long có một vị hôn thê bộ dáng không tệ. Lần này bọn hắn uống rượu, đầu óc nóng lên, nói đến Đường Long, liền như ong vỡ tổ đánh tới, bản thân là đập chủ ý nữ nhân của Đường Long.

Những chuyện ma quỷ kia, chỉ là bới móc lấy cớ mà thôi.

- Năm, bốn, ba...

Trong nội tâm Đường Long càng ngày càng tuyệt vọng, hắn biết rõ, mình không có đường lui rồi. Trong nội tâm đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì liều chết đánh cược một lần.

Dù chết, cũng không thể để Tiểu Thanh bị đám súc sinh này chà đạp. Dù chết, cũng phải kéo Dư đội chết chung!

- Đường Trọng, ngươi vào đi.

Đường Long nắm lấy xe lăn, đẩy Đường Trọng đi vào.

- Hai, một!

Thanh âm của Dư đội cực kỳ lãnh khốc.

- Đánh chết hắn, ngoại trừ nữ nhân kia, toàn bộ đánh chết!

Dư đội hạ lệnh.

Lúc này, ngoài hẻm nhỏ, truyền đến một giọng nói:

- Đường Long, Đường Long có phải ở chỗ này hay không?

Thanh âm này rất là đột ngột.

Đừng nói Đường Long, dù bọn người Dư đội, đang muốn nhào tới, cũng bỗng nhiên dừng lại.

Dư đội khó chịu, đối với một gã thủ hạ nói:

- Đi xem, người nào ở chỗ này hô to gọi nhỏ. Nếu là bình thường, cùng lúc làm sạch.

- Ngươi muốn tiêu diệt ai?

Dư đội vừa hạ lệnh, thanh âm bên ngoài liền truyền đến cửa ra vào.

Người tới ước chừng hơn ba mươi tuổi, một thân thường phục, nhìn về phía trên hẳn cũng là người tập võ, đôi mắt như chim ưng lăng lệ ác liệt, ở trên người bốn người Dư đội nhìn lướt qua.

- Nhìn cái gì?

Sau lưng Dư đội, một thủ hạ trừng mắt.

- Lại nhìn ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.

Lại một gã thủ hạ uy hiếp.

Nam tử thường phục kia đánh giá bốn người này, nhịn không được cười lên:

- Các ngươi là bộ đội biên phòng? Lúc nào, bộ đội biên phòng lại ở vương đô hoành hành như vậy?

Nói xong, cũng mặc kệ những người này, ánh mắt quăng tới Đường Long:

- Ngươi là Đường Long?

Đường Long xem xét người này, hắn không biết, nhưng lúc này, có người đến, là có chuyển cơ, liền vội vàng gật đầu:

- Ta là Đường Long, các hạ là ai?

Nam nhân thấy Đường Long thừa nhận, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- Ân, như vậy ta tìm được chính chủ rồi. Ta được người ủy thác, mời ngươi đi một chỗ.

Đường Long nhìn mấy người Dư đội, lại nhìn trong nhà.

Nam nhân thường phục cười nói:

- Nếu như bất tiện, mang người nhà đi cũng có thể.

Đường Long mừng rỡ:

- Tốt, tốt, ta đi theo ngươi.

Hắn không biết nam nhân này, cũng không biết muốn đi đâu. Thế nhưng mà lúc này, coi như đầm rồng hang hổ, hắn cũng sẽ không do dự. Nếu không đi, ở chỗ này, mấy người kia tuyệt đối sẽ lấy mạng cả nhà bọn hắn. Tiểu Thanh sẽ bị bọn hắn mang đi, tươi sống chà đạp đến chết.

- Ta nói, các hạ không phải lầm chứ?

Thanh âm Dư đội âm tàn hỏi.

- Lầm ở đâu?

Nam nhân thường phục cười nhạt nói.

- Bộ đội biên phòng chúng ta đang đuổi bắt phản đồ, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, tin lão tử bổ ngươi một đao hay không?

Sau lưng Dư đội, một tráng hán giống như quả bí lùn kêu gào.

Nam nhân thường phục cười ha ha:

- Ta thật không tin. Các ngươi cũng đừng gạt ta, bộ đội biên phòng phá án, làm không tới vương đô a. Bản án Vương đô, chỉ có Long Nha vệ mới có tư cách hỏi đến. Dù bộ đội biên phòng muốn bắt người, cũng phải thông qua Long Nha vệ.

- Nói láo, chúng ta là xử lý sự tình đặc đặc! Con mẹ nó ngươi đến cùng là ai? Bảo ngươi lăn ngươi lại không lăn, vậy đi chết đi!

Tráng hán kia vung vẩy lấy Quỷ Đầu Đao trong tay, hung ba ba quát.

- Như thế nào? Muốn động thủ?

Nam nhân thường phục giống như cười mà không phải cười.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)