← Ch.0191 | Ch.0193 → |
Loại biến hóa này, đối với Đường Long lực trùng kích quá lớn.
- Cái này... Cái này là quyền thế, cái này là năng lượng a.
Trong nội tâm Đường Long tán thưởng, nhìn bốn người Dư đội kinh sợ, trong nội tâm hả giận nói không nên lời, thế cho nên Cổ đại đội trưởng mời, hắn thoáng cái không kịp phản ứng.
- Ca ca, Cổ đại đội trưởng hỏi ngươi kia kìa!
Vẫn là Đường Trọng nhanh tỉnh hồn lại nói.
- À? Cái gì?
Đường Trọng giật mình, gãi gãi đầu.
- Cổ đại đội trưởng, vừa rồi ta quá kích động. Ngươi nói mời ta gia nhập Long Nha vệ?
- Phải.
Khóe miệng Cổ đại đội trưởng mỉm cười.
- Ngươi cân nhắc thoáng một phát đi.
- Không cần cân nhắc, ta khẳng định đáp ứng! Ta, ta nhất định đáp ứng.
Đường Long gấp khó dằn nổi.
Cái này còn có cái gì phải cân nhắc sao?
Long Nha vệ uy phong đến cỡ nào, chuyện vừa rồi, đã nói rõ hết thảy.
Hơn nữa, Đường Long hắn bị bộ đội biên phòng khai trừ, hiện tại không có công tác. Thoáng cái được Long Nha vệ nhìn trúng, hắn cơ hồ tưởng mình đang nằm mơ.
Đây quả thực là thoáng cái từ Địa Ngục nhảy đến Thiên Đường a!
Tuy hắn không biết tại sao đột nhiên được Long Nha vệ nhìn trúng, nhưng ở chỗ sâu trong ý thức, lại đoán được, rất có thể là cùng đại quý nhân Giang Trần kia có quan hệ.
- Đường Long, ngươi rất may mắn.
Cổ đại đội trưởng cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đưa qua một tấm lệnh bài.
- Trước từ Lục phẩm Long Nha vệ bắt đầu làm a.
Long Nha vệ, cũng có Long Nha vệ thực tập, sau đó là Cửu phẩm, Bát phẩm, Thất phẩm, Lục phẩm... Như vậy tầng tầng tiến dần lên, làm đến Nhất phẩm Long Nha vệ, mới có tư cách đề bạt tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng, sau đó mới là Phó Đô thống!
Ngay từ đầu, một nhân vật mới trực tiếp tới Lục phẩm Long Nha vệ, loại sự tình này không phải là không có, nhưng rất ít. Loại chuyện tốt này, đều thuộc về những con dòng cháu giống bối cảnh cực kỳ thâm hậu kia.
Đường Long một thân áo vải, thoáng cái trở thành Lục phẩm Long Nha vệ, tuyệt đối là một kỳ tích rễ cỏ nghịch tập.
Trách không được ngay cả Cổ đại đội trưởng, cũng khoa trương Đường Long hắn vận khí tốt. Cũng đích thật là may mắn, rễ cỏ như Đường Long, vừa rồi dưới loại tình huống kia, nếu như không phải vận khí tốt, chỉ sợ hiện tại sớm đã bị mấy bộ đội biên phòng tiêu diệt, trở thành một thi thể rồi.
- Cổ... Cổ đội, ta muốn hỏi một chút, vì cái gì...
Đường Long vẫn muốn làm tinh tường, tuy hắn đoán được có khả năng là Giang Trần.
- Đường Long, ta ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi cùng Trần thiếu đến cùng là quan hệ như thế nào? Đại nhân vật như Trần thiếu, vậy mà tự mình dặn dò Điền đô thống đại nhân chúng ta, để hắn chiếu cố ngươi một chút, dẫn ngươi vào Long Nha vệ, còn nói ngươi là nam nhân rất có đảm đương. Xem ra, Trần thiếu nói không sai a.
Cổ đại đội trưởng đối với Đường Long vẫn rất thưởng thức, vừa rồi mấy bộ đội biên phòng kia muốn động thủ, Đường Long này ngăn ở trước hắn, loại tình huống đó, có thể ngăn ở phía trước, đích thật là nam nhân có đảm đương.
Trần thiếu!
Lần này, Đường Long là triệt để tin tưởng vững chắc nội tâm suy nghĩ của mình, quả nhiên lại là vị đại quý nhân kia!
Trong nội tâm Đường Long cảm động, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, thời điểm mình ở biên phòng tuần tra, tùy tùy tiện tiện gặp được một người, vậy mà sẽ trở thành đại quý nhân của mình, năm lần bảy lượt giúp hắn, hơn nữa mỗi lần đều là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
- Ta... Trần thiếu, Trần thiếu, hắn là đại ân nhân của ta.
Đường Long kích động, nghĩ cả buổi, vẫn nghẹn ra ba chữ đại ân nhân.
Kỳ thật Cổ đại đội trưởng cũng hiếu kỳ, thấy Đường Long nói như vậy, nghĩ thầm Đường Long này cùng Trần thiếu quan hệ, có khả năng rất sâu, Đường Long này, về sau nên chiếu cố một chút.
Bằng không thì khiến Điền đô thống mất hứng, ta làm đại đội trưởng còn đi thế nào? Cổ đại đội trưởng đối với Điền Thiệu cũng rất cảm kích.
Chính là vì Điền Thiệu thăng quan, trở thành Phó Đô thống, trống ra vị trí đại đội trưởng. Vị trí đại đội trưởng này, phía trên muốn Điền Thiệu đề cử một nhân tuyển.
Vốn, Điền Thiệu hoàn toàn có thể đề cử Phó đại đội trưởng nguyên lai, nhưng hắn không có, mà là từ trong trung đội trưởng, đề bạt hắn lên.
Một trung đội trưởng, trực tiếp được đề bạt làm đại đội trưởng. Cổ đại đội trưởng này, đối với Điền Thiệu cảm kích có thể thấy được. Cho nên, sự tình Điền Thiệu phân phó, hắn là tận tâm tận lực đi làm.
Cũng chính là ân đề bạt này, làm cho Cổ đại đội trưởng xuất hiện kịp thời, cuối cùng để cho Đường Long tránh thoát một kiếp, hơn nữa vận mệnh từ nay về sau cải biến.
- Đường Long, mấy gia hỏa này, xử lý như thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?
Cổ đại đội trưởng dứt khoát đem mặt mũi bán cho Đường Long.
- Ta có thể quyết định?
Cổ đại đội trưởng cười nói:
- Bọn hắn ý đồ mưu sát, ngươi là người trong cuộc, đương nhiên có quyền hỏi đến. Tại vương đô, ý đồ mưu sát, cướp người, đây đều là tội mất đầu.
Đây là Cổ đại đội trưởng nhắc nhở Đường Long, ám chỉ hắn có thể chết níu không thả, đem mấy người này phán thành tử tội, để tránh hậu hoạn.
Bọn người Dư đội đều là lão binh du côn, loại sự tình này như thế nào nghe không rõ? Biết rõ Cổ đại đội trưởng này ám chỉ Đường Long đẩy bọn họ vào chỗ chết, liền quỳ lao lên.
- Đường Long, Đường lão đệ. Lão Dư ta sai rồi, có mắt không tròng xông tới ngươi. Nể mặt trước kia chúng ta là đồng liêu, thả chúng ta một lần. Chúng ta... Về sau nguyện ý làm chó của ngươi!
- Đường đại ca, chúng ta sai rồi! Chúng ta uống rượu mê tâm, mạo phạm đến ngươi. Ngươi còn nhớ không? Lúc trước thời điểm ngươi không có cơm ăn, ta còn phân ra một cái bánh bao cho ngươi a.
- Đường đại ca, ngươi đừng giết ta, ta có một muội muội, ta nguyện ý đem nàng gả cho ngươi làm thiếp.
- Ta cũng có muội muội, hơn nữa là song bào thai! Đường đại ca, ngươi bây giờ là Long Nha vệ, Lục phẩm Long Nha vệ, là thân phận quý tộc rồi. Lấy mấy tiểu thiếp, thiên kinh địa nghĩa a!
Đường Long cười lạnh, mấy gia hỏa này hắn hiểu rất rõ, đều là tắc kè hoa. Hiện tại sợ chết, khóc cầu xin tha thứ, một khi để cho bọn hắn thoát khốn, trở mặt liền sẽ biến thành độc xà.
Loại sáo lộ này, bọn hắn có thể nói là quen thuộc.
- Cổ đại đội trưởng, mấy người này, xâm nhập chỗ ở tư nhân, đối với ta hô đánh kêu giết, còn muốn cướp thê tử của ta, tội ác tày trời! Ta muốn tố giác bọn hắn!
- Tốt, xông chỗ ở tư nhân, ý đồ mưu sát, cướp thê tử của người, bất luận tội nào, đều là tử tội. Người đâu, bắt trở về, trảm!
Mấy tên kia nghe xong mệnh lệnh này, hồn phi phách tán, ý đồ phản kháng, nhưng ở trước mặt mấy trăm Long Nha vệ, bọn hắn phản kháng không thể nghi ngờ là gia tốc tự sát.
Vừa vung đao kiếm chuẩn bị bức tới Cổ đại đội trưởng, đã bị vô số mũi tên phá không bắn xuống, nguyên một đám bắn thành gai nhím.
- Thu thập thoáng một phát, mang thi thể về phục mệnh.
*****
Cổ đại đội trưởng giết mấy người, phảng phất như giết mấy con gà, không thèm để ý, quay người đối với Đường Long nói:
- Đường Long, cho ngươi ba ngày nghỉ, ba ngày sau, đến tổng bộ Long Nha vệ báo danh! Nhớ kỹ, không nên đi muộn. Tiến vào Long Nha vệ, phải tuân thủ quy củ của Long Nha vệ!
- Vâng!
Đường Long nghiêm người, làm tư thế quân nhân, chào theo nghi thức quân đội.
- Tốt rồi, chúng ta đi trước một bước. Chuyện trong nhà, ngươi an bài thoáng một phát.
Cổ đại đội trưởng vung tay lên, một đám Long Nha vệ mang theo thi thể, gào thét mà đi.
Hoàng Dực Nha Long đầy trời cùng một chỗ bay đi, có thể nói là che khuất bầu trời, muôn hình vạn trạng, làm cho trong lồng ngực Đường Long bành trướng ngàn vạn, kích động không thôi.
Qua không được mấy ngày, hắn có thể gia nhập loại đội ngũ này, có thể thành một phần tử của bọn hắn. Có thể như bọn hắn, kiêu ngạo mà sống!
- Ca, vừa rồi, quả thực là quá đẹp trai xuất sắc rồi!
Đường Trọng kích động đẩy xe lăn, hận không thể đứng lên.
Đường Long cũng cười khổ:
- Soái là soái, thế nhưng mà loại sự tình này, về sau vẫn là đừng có nữa. Vừa rồi một khắc kia, ta cơ hồ hoài nghi, lần này chúng ta muốn xong đời. Ta cũng chuẩn bị cùng bọn họ liều chết đánh cược một lần rồi.
- Ca, bây giờ ngươi là Long Nha vệ, Lục phẩm Long Nha vệ, về sau, xem ai dám khi dễ chúng ta!
Ở trong khẩu khí của Đường Trọng, lộ ra kiêu ngạo thật sâu, vẻ hưng phấn này, cũng sắp bay lên trời rồi.
Đường Long cũng như nằm mơ, nếu không phải trên mặt đất còn có vết máu, hắn cơ hồ hoài nghi mới vừa rồi là mình nằm mộng.
- Tiểu Thanh, cho ngươi sợ hãi a?
Đường Long xoay người, nhìn thê tử chấn kinh như nai con, có chút áy náy nói.
Tiểu Thanh lắc đầu:
- Đường Long ca, ta không sao. Chỉ cần có ngươi, ta sẽ không sợ.
Đường Long cười cười:
- Ngươi đừng sợ, về sau nhà của chúng ta, khẳng định không có việc gì rồi. Tiểu Thanh, ngươi đi mua một ít thịt cá, ta lấy nước rửa cửa ra vào, vết máu kia nhìn rất khó chịu.
- Ân.
Tuy Tiểu Thanh bị chút kinh hãi, nhưng hài tử xóm nghèo, loại huyết tinh ẩu đả này gặp rất nhiều, cũng không sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám ra.
Đang muốn đi ra ngoài, phát hiện láng giềng đã sớm thò đầu ra nhìn, từ trong nhà đi ra, nguyên một đám chen đến cái hẻm nhỏ chật ních.
- Ơ, Tiểu Thanh, ngươi đi đâu vậy?
- Đừng ra phố nữa, nhà của chúng ta mới làm nửa con dê, quay đầu lại cầm một cái đùi đi.
- Tiểu Thanh, ngươi xem, đây là Trương thúc ngươi buổi sáng đánh cá trở về, còn tươi lắm, đến, cầm hai con về ăn, đừng ghét bỏ.
- Tiểu Thanh, nhà của chúng ta không có cái gì, chỉ có mấy con gà. Ta bắt một con gà mái cho ngươi, hầm cách thủy ăn, rất bổ.
- Tiểu Thanh, nhà của chúng ta chỉ có một con gà mẹ, không nỡ giết, mỗi ngày đều đẻ trứng. Thẩm cho ngươi một rổ trứng gà, ngươi nhìn ngươi, sắc mặt có chút xanh, khí sắc không tốt lắm, về sau nên bồi bổ a.
Tiểu Thanh chân tay luống cuống, những hàng xóm láng giềng này, bình thường cũng không có nhiệt tình như vậy a! Như thế nào thoáng cái nhiệt tình thế kia?
Tuy tính cách Tiểu Thanh hướng nội, nhưng mà không thích chiếm món lợi nhỏ của người, bề bộn từ chối không muốn, muốn đi ra ngõ nhỏ mua đồ.
- Tiểu Thanh, đừng khách khí như vậy. Ngươi nhìn sắc trời đã trễ, bây giờ đi mua, lúc nào mới có ăn a?
- Hơn nữa, bán hàng rong trên đường, nói không chừng đều thu quán rồi. Lúc chiều, thịt cá cũng không tươi, đừng đi nữa.
- Đường Long, ngươi cũng không biết thương thê tử a? Mau tới mau tới, gọi Tiểu Thanh về đi, những vật này, đều nhận lấy, đừng khách khí với chúng ta. Chúng ta những thúc thúc bá bá này, đều là nhìn các ngươi lớn lên, giúp đỡ lẫn nhau, đây không phải nên làm sao?
Đường Long cười cười, những hàng xóm láng giềng này, bỗng nhiên chạy đến đưa ôn hòa, đưa tấm lòng yêu mến, thường ngày là khẳng định không có khả năng.
Hôm nay khác thường như vậy, tự nhiên là bởi vì Long Nha vệ!
Bởi vì một màn rung động vừa rồi kia, bởi vì Đường Long hắn hôm nay cá chép vượt long môn, thành Lục phẩm Long Nha vệ.
Lục phẩm Long Nha vệ, sẽ đạt được một vị trí Lục phẩm quý tộc. Một nhà Đường Long hắn, từ nay về sau thoát khỏi thân phận bình dân, trở thành quý tộc.
Mặc dù chỉ là Lục phẩm, nhưng ở khu vực xóm nghèo, nhất là trong ngõ nhỏ này, tuyệt đối là đầu tiên, cũng có khả năng là cuối cùng!
- Tiểu Thanh, các thúc thúc bá bá đã nhiệt tình như vậy, liền nhận lấy đi. Quay đầu lại cho bọn hắn ít tiền, không cần phải đi mua.
Đường Long cười cười, chắp tay nói:
- Các vị thúc thúc bá bá, chuyện vừa rồi, khiến các ngươi sợ hãi.
- Không có, Đường Long, hôm nay ngươi xem như phát đạt, chỉ sợ qua không được bao lâu, liền sẽ ly khai nơi đây? Sau này thường về thăm chúng ta a.
- Đúng vậy, đừng quên láng giềng chúng ta.
- Đứa nhỏ Đường Long này, từ nhỏ ta xem hắn có thể thành đại sự. Long Nha vệ, chậc chậc, về sau ở trên bầu trời bay tới bay lui, nhất định rất phong quang.
- Tiểu Lục, nhìn thấy chưa? Đừng suốt ngày mò mẫm lăn lộn, học tập Đường ca nhiều một chút. Nếu ngươi có thể tiến vào Long Nha vệ, dù là thực tập, cha cũng có thể chết nhắm mắt.
Đêm đó, bữa tối nhà Đường Long, phong phú trước nay chưa từng có. Hắn cũng không có mời hàng xóm láng giềng tới, người quá nhiều, mời không hết.
Đành phải để sau này cho bọn họ một ít tiền bạc.
- Ca, ta mời ngươi một chén, ngươi lần này, thật là nhất phi trùng thiên. Về sau, Đường gia chúng ta, cũng là quý tộc rồi.
Đường Long trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
- Đến, hai huynh đệ chúng ta, kính Nhị lão quá cố một chén. Tiểu Thanh, ngươi cũng tới.
Sau khi uống mấy chén, Đường Trọng lại nói:
- Ca, bọn hắn đều nói Trần thiếu Trần thiếu, chính là Giang Trần kia sao? Ta xem chúng ta có nên đi cảm tạ thoáng một phát hay không?
- Ân, cái này là tất yếu. Chờ ta đi Long Nha vệ báo danh xong, có cơ hội nghe ngóng địa chỉ của Trần thiếu, bằng không thì muốn cảm tạ, cũng không biết chạy đi đâu.
...
Giờ phút này, Giang Trần lại hồn nhiên không biết vận mệnh của Đường Long, ở trong vòng một canh giờ ngắn ngủn, đã xảy ra chuyển hướng triệt để, hắn chỉ cảm thấy Đường Long không tệ, hiện tại lại bị bộ đội biên phòng khai trừ, cho nên cùng Điền Thiệu nói một câu, nhờ hắn chiếu cố thoáng một phát mà thôi.
Sau đó vài ngày, mỗi ngày Giang Trần đều không ngừng kiên trì, dẫn Ngũ Long chi khí trong cơ thể, miêu tả khí hải, rèn luyện khí hải, tăng thực lực lên.
Theo thời gian trôi qua, cách Mê Cảnh Thu Liệp, cũng càng ngày càng gần.
Ngày hôm nay, Đan Phi lại khoan thai mà đến.
Bất quá lần này, Câu Ngọc đã bế quan, trùng kích Tiên cảnh, hai nữ nhân này, thật không có đối chọi gay gắt.
- Giang Trần, ta như thế nào nghe nói, ngươi cùng ta tổ đội, giống như có chút không muốn?
Dáng tươi cười của Đan Phi mang theo vài phần ranh mãnh.
- Đan Phi tỷ, ngươi từ xa chạy tới, sẽ không vì hỏi cái này chứ?
← Ch. 0191 | Ch. 0193 → |