← Ch.1966 | Ch.1968 → |
- Tất cả mọi người nghe kỹ, mỗi một thiên tài tham dự đều không được mang theo bất luận một đạo cụ truyền thức nào, lại càng không được thông qua đạo cụ truyền thức liên lạc với nhau. Nếu như có vi phạm, hết thảy coi như ăn gian. Còn một điều nữa, các ngươi phải nhớ kỹ, sau khi đi vào, mỗi một người đều phải đứng tại chỗ hai khắc chung. Sau hai khắc chung, mới có thể di chuyển. Hiểu chưa?
Trước khi lên đường, các đại biểu chủ trì thí luyện của các thánh địa lần này lại lần nữa cường điệu điểm này.
Về phần đứng lại hai khắc chung, nhất định là có thâm ý. Là vì ngăn ngừa trong quá trình đi vào, các thiên tài va chạm với nhau.
Phải đợi tất cả mọi người sau khi tiến vào, khi đó mới bắt đầu hành động.
Tất cả mọi người âm thầm nghiêm túc, biết rõ quy tắc không thể trái. Rất nhiều thiên tài trước đó còn có tâm lý may mắn, đều nhao nhao lưu lại đạo cụ truyền thức.
Phù lục truyền thức, ở trong hòn đảo nhỏ, giúp nhau liên lạc là chuyện vô cùng nhẹ nhõm. Nếu như dùng tới những đạo cụ này, khảo nghiệm hợp tác của tập thể không thể hiện ra được.
Có thể nhìn ra được, chủ sự chính vì muốn ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, phải để cho tất cả mọi người vận dụng trí tuệ của mình, không dùng đạo cụ phụ trợ.
Bắt đầu đưa lên.
Sáu mươi thiên tài không ngừng bị ném vào.
Giang Trần biết rõ, loại phương thức ném vào này nhất định đã trải qua thiết kế, sắp xếp tinh vi.
Đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao vút, nhìn qua cây cối rậm rạp chằng chịt bốn phía, cỏ dại, dây leo tán loạn, khắp nơi đều là rừng cây, bụi gai, cơ hồ không có nơi đặt chân.
Trong rừng rậm dày đặc như vậy, cho dù là Giang Trần thi triển Thiên Mục thần đồng, tầm mắt cũng bị ảnh hưởng cực lớn.
Giang Trần cẩn thận cảm ứng qua một chút, trong vòng phạm vi vài dặm cũng không có cảm ứng được bóng dáng con người.
Bởi vì có ước định thời gian hai khắc chung, Giang Trần cũng không có vội vã hành động, mà chăm chú quan sát cảnh vật chung quanh.
- Nhìn cổ thụ này, mấy người cũng không thể ôm hết, cũng không biết đã bao nhiêu a. Có lẽ đảo vực này đã có từ thời thượng cổ a.
Giang Trần có thể cảm nhận được, hòn đảo này vẫn tương đối nguyên sinh, cơ hồ không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người rõ ràng, nhìn qua có cảm giác như là một cánh rừng nguyên thủy.
Giang Trần leo lên cổ thụ, tìm một cái nhánh cây trên thân, nhắm mắt dưỡng thần. Đồng thời còn triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, để nó phái ra một đám Phệ Kim thử, chiếm đóng bốn phía, tránh cho sinh linh không rõ lai lịch tới quấy rầy.
Vận dụng Phệ Kim thử, quy tắc này cũng không nói là không cho phép dùng.
Chỉ cần quy tắc cho phép, tự nhiên Giang Trần không ngại vận dụng các loại thủ đoạn. Ở trong hòn đảo này, Phệ Kim thử không thể nghi ngờ là thứ tốt nhất có thể dùng.
Tính toán thời gian, đợi tới lúc hai khắc chung hoàn tất, Giang Trần bắt đầu hành động.
- Ngô Du dùng tốc độ thành danh, dùng năng lực của hắn, tự nhiên bảo vệ mình hẳn là có nắm chắc. Cam Trữ ở phương diện này không có ưu thế. Hắn ở trên hòn đảo này là người nguy hiểm nhất. Cho nên, trước tiên tìm được hắn rồi nói sau. Đương nhiên, nếu như ven đường có Thí luyện châu, tuyệt đối không thể buông tha.
Thí luyện châu này tổng số có sáu trăm miếng, số lượng cũng không nhiều. Một hòn đảo lớn như vậy, muốn tìm giấu sáu trăm miếng thí luyện châu cũng dư xài.
Có lẽ không có khó tới mức như mò kim đáy bể, nhưng mà tuyệt đối không phải là cúi đầu là có thể phát hiện ra.
Phải tốn một chút tâm tư, vận dụng đầu óc đi tìm.
Trời không phụ người có lòng, chừng gần nửa canh giờ sau, Giang Trần kinh hỉ tìm ra được một khỏa Thí Luyện châu. Một khỏa Thí Luyện châu này không ngờ lại giấu dưới một mảnh lá cây.
- Quả nhiên là kín đáo, nếu như ta không có toàn lực vận dụng thần thức, chỉ sợ cũng rất khó phát giác ra một khỏa Thí Luyện châu này.
Giang Trần phát hiện ra, trình độ kín đáo của khỏa Thí luyện châu này cao như vậy, thậm chí hắn còn hoài nghi, sáu trăm khỏa Thí Luyện châu, thực sự có thể bị tìm ra toàn bộ hay sao?
- Lão Kim, ngươi có phát hiện ra điều gì hay không? Hòn đảo này, thực vật tương đối nheieuf.
Giang Trần đột nhiên nói với Phệ Kim thử vương kia.
Phệ Kim thử vương cười nói:
- Ta phát hiện ra, đảo vực này thực vật vô cùng phong phú. Nhưng nếu nói tương đối nhiều, khiến cho ta có ấn tượng khắc sâu nhất chính là Thương Thâm thụ. Trần thiếu xem Thương Tâm thụ này khắp nơi đều có.
Cái gọi là Thương Tâm thụ, kỳ thực chính là một loại cây. Lá cây này vô cùng kỳ lạ, lá cây phi thường rậm rạp, giống như là những giọt nước mắt vậy.
Cho nên, loại cây này mới có thể được gọi là Thương Tâm thụ.
- Ồ, Thương Tâm thụ, đúng là như vậy.
Giang Trần mỉm cười:
- Vận dụng con cháu tử tôn của ngươi, ở đây chú ý một chút. Nếu như gặp được tu sĩ nào, trên người tản ra khí tức của Thương Tâm thụ thì lập tức bẩm báo với ta.
- Ồ?
Phệ Kim thử vương có chút sững sờ.
- Cứ làm theo là được.
Giang Trần cũng không muốn giải thích quá nhiều.
- Tốt.
Phệ Kim thử vương một chút giác ngộ này vẫn có, biết rõ Giang Trần không có thời gian giải thích nhiều như vậy.
Đây là phương án Giang Trần định ra, cũng chính là phương án hắn ưu tiên nhất. Hắn để cho Ngô Du và Cam Trữ sau khi tiến vào hòn đảo này, nhìn thấy thực vật nhiều nhất trên hòn đảo, thì đem tinh hoa của thực vật này tinh luyện ra, bôi lên trên người. Kể từ đó, Giang Trần có biện pháp dùng tốc độ nhanh nhất tìm được bọn họ.
Đương nhiên, trừ phương án này ra, còn có hai phương án khác.
Trong hai phương án đó, có một phương án là bọn họ đi tới nơi nào thì để lại đầu mấu nơi đó. Như vậy Giang Trần có thể dọc theo những manh mối này phán đoán vị trí đại khái của bọn họ.
Phương án này tự nhiên không tốt bằng phương án đầu tiên. Hơn nữa rất dễ dàng bị những người khác nhìn thấu, thậm chí còn bị phá hỏng.
Về phần phương án thứ ba, thì là phương án không nên dùng nhất. Chỉ là phương án dự bị, trên căn bản không nên dùng.
Trừ việc để cho Phệ Kim thử nhất tộc tìm người ra, tự nhiên Giang Trần cũng không bỏ qua tính cơ động của Phệ Kim thử nhất tộc, cũng đem nhiệm vụ tìm kiếm một bộ phận Thí luyện châu giao cho PHệ KIm thử nhất tộc.
Đương nhiên, Giang Trần cũng phải dặn đi dặn lại, phải chú ý cẩn thận.
Bởi vì còn có những thiên tài cấp cao khác trong Vạn Uyên đảo, cũng đang tìm kiếm Thí luyện châu. Nếu như Phệ Kim thử nhất tộc không cẩn thận, đụng vào những tu sĩ thiên tài này, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Dù sao Phệ Kim thử nhất tộc cường hãn, không nằm ở chỗ đơn đả độc đấu. Một đầu Phệ Kim thử gặp phải tu sĩ thiên tài, căn bản không đủ dùng.
Nhưng mà Giang Trần cũng không lo lắng, Phệ Kim Thử nhất tộc trời sinh cẩn thận, không có nắm chắc tuyệt đối, chúng cũng không mạo hiểm quá mức.
Không thể không nói, dùng Phệ Kim thử nhất tộc đi tìm Thí luyện châu, vẫn là một lựa chọn anh minh.
Không tới thời gian nửa ngày, trên người Giang Trần đã có sáu khỏa Thí luyện châu. Trong đó ba là hắn tự mình tìm kiếm, còn có ba khỏa là Phệ Kim thử nhất tộc lập công.
Nhưng mà thời gian nửa ngày trôi qua, Ngô Du và Cam Trữ vẫn không có tin tức, chuyện này khiến cho Giang Trần hơi chút lo lắng. Nghĩ thầm không phải vận khí của bọn họ kém như vậy chứ? Ngay từ lúc hành động đã gặp phải sát tinh hay sao?
Trong khi Giang Trần đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai khẽ động. Thiên Mục thần đồng nhìn về phía bên phải. Đã thấy trên cây cổ thụ kia, cành cây vừa mới rung lên một chút.
Chờ tới khi hắn chạy tới, không thấy một cái bóng nào.
- Ồ? Có người nhìn trộm ta? Hay là linh thú đi ngang qua?
Giang Trần cũng không có xác định, bởi vì một khắc vừa rồi lực chú ý của hắn cũng không hoàn toàn tập trung.
← Ch. 1966 | Ch. 1968 → |