Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0198

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0198: Khá tốt có Giang Trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Sau khi làm xong, thân thể Đan Phi lăn một vòng, trốn qua bên cạnh, để tránh một kích toàn lực của Linh thú.

Phanh!

Địa phương Đan Phi vừa dừng chân, bị con Linh thú kia đánh ra một cái hố to.

Con Linh thú kia gầm gừ, muốn bổ nhào xuống, nhưng mà giờ phút này, dược lực của Mê Thần hương cũng đúng lúc phát tác, thân thể nó đung đưa, đứng không vững, té xuống.

Hô!

Đan Phi ở bên cạnh thở phào nhẹ nhỏm. Lần này, thật sự là vô cùng hiểm. Còn kém một chút, Linh thú kia liền có thể nhảy đến công kích nàng lần nữa.

Ở địa phương hẹp hòi như vậy, nàng không thấy mình có thể ngăn trở một kích phẫn nộ của Linh thú.

- Khá tốt, Mê Thần Hương của lão gia tử, quả nhiên lợi hại. Bất quá lần này cũng có vận khí, nếu như không phải nó vừa vặn đánh tới ta, còn có ta dùng số lượng gấp đôi, nói không chừng dược lực thiếu một chút, nó sẽ không ngã nhanh như vậy. Chỉ cần chậm một chút, không may đúng là ta rồi.

Đan Phi lòng còn sợ hãi, muốn thuận tay giết Linh thú kia. Thế nhưng mà nàng cũng biết, Linh thú này da dày thịt béo, muốn giết nó, chỉ sợ còn phải phí một phen trắc trở.

- Được rồi, trước bắt thú con, lại tính tiếp.

Đan Phi bước liên tục, lướt đến trong động quật, nhìn thấy bốn con thú con đang ngẩng đầu lên, kêu ọt ọt ọt ọt.

Đám nhóc này, hiển nhiên vừa sinh ra không bao lâu.

Đan Phi cũng không kịp nhìn đây là Linh thú gì, bắt bốn con thú con để vào giỏ trúc sau lưng, đóng nắp, một chút cũng không ngừng lại, chạy như bay ra phía ngoài.

Ngay cả Linh Dược, Linh thảo cùng với linh quả xen lẫn trong động quật, nàng cũng không thèm nhìn.

- Hừ, nếu như Giang Trần ở đây, chắc chắn sẽ không buông tha những vật này. Bởi vậy có thể chứng minh, định lực của bổn cô nương, so với hắn mạnh hơn nhiều.

Lúc xẹt qua con Linh thú kia, Đan Phi cũng động ý niệm thu thập nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Bất quá, nàng đối với tu vi của mình, vẫn có nhận thức thanh tỉnh. Tu vi của nàng, chỉ là Tiên cảnh nhất trọng thiên, con Linh thú kia nằm ở chỗ đó cho nàng giết, chỉ sợ cũng phải phí một chút thời gian.

Vạn nhất nó còn có đồng bạn, lúc này kịp thời trở về, đây chẳng phải là xong đời?

Đan Phi quyết định bỏ qua, đi trước thì tốt hơn.

Sau khi lướt ra động quật, hô hấp lấy không khí ngoại giới, Đan Phi cảm thấy tâm tình thoải mái. Thành công lấy được thú con Linh thú, khiến nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Chỉ muốn bước nhanh trở lại chỗ Giang Trần, hảo hảo khoe khoang một phen, để cho gia hỏa tự đại kia, thừa nhận ánh mắt của hắn kém!

Ngay khi ý niệm này vừa hiện lên, sắc mặt Đan Phi đột nhiên biến đổi. Bởi vì, trong động quật truyền đến một tiếng gào to bi thương!

Thanh âm kia rung trời, cơ hồ muốn oanh sụp động quật.

- Không tốt, sao Mê Thần Hương mất đi hiệu lực nhanh như vậy, thực lực Linh thú kia, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn nữa.

Cái trán của Đan Phi đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng mới từ trong động quật đi ra không bao xa, nếu như tốc độ con Linh thú kia nhanh, mấy hơi thở tầm đó, liền có thể vượt qua nàng.

Đan Phi chưa bao giờ biết sợ hãi là vật gì, giờ phút này tâm hồn thiếu nữ loạn chiến, phương dung thất sắc. Hai chân phi tốc lướt đi, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng dùng hết.

Đông! Đông! Đông!

Phương hướng động quật, thanh âm chấn động như Thiên Băng Địa Liệt, dùng tốc độ cực nhanh đuổi về phía nàng. Khí thế kia, phảng phất muốn chấn sập cả sơn cốc.

- Không tốt, đến rồi!

Đan Phi choáng váng.

Nàng không nghĩ tới, tốc độ Linh thú kia thức tỉnh lại nhanh như vậy, tốc độ đuổi theo, cũng nhanh như vậy.

Tốc độ của nàng không chậm, nhưng mà tốc độ của con Linh thú kia, hiển nhiên nhanh hơn.

Mấy hơi thở, đã đuổi tới cách 1000m.

- Chẳng lẽ, hôm nay Đan Phi ta phải bỏ mạng ở đây? Giang Trần... Giang Trần, ngươi nhanh tỉnh lại, nhanh trốn đi!

Trong nháy mắt này, Đan Phi có chút hối hận.

Vì sao không nghe Giang Trần khuyên can? Tại sao phải khư khư cố chấp?

Thế nhưng mà giờ phút này, hối hận tựa hồ đã muộn. Đan Phi cảm thụ áp lực phía sau, như bạo ngược truyền đến, cổ uy áp kia, để cho hai chân của nàng cơ hồ đứng bất động.

- Nữ nhân ngu xuẩn, nhanh nằm xuống!

Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, trong đêm tối đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.

Đón lấy, hưu hưu hưu, liên tục ba tiếng xé gió, ba mũi tên giống như sao băng vạch phá bầu trời, bắn tới Linh thú ở phía sau.

Dáng người Linh thú kia cực lớn, là một con Cự Viên, toàn thân Ngân sắc, ở dưới ánh trăng, lộ ra càng thêm sáng bóng.

Cự Viên kia nhìn thấy mũi tên đột kích, liền thét dài một tiếng.

Song chưởng vung lên một quyền, một quyền, lại một quyền, vậy mà dùng nắm đấm, sinh sinh nện bay mũi tên!

- NGAO... OOO!

Cự Viên nện bay mũi tên, lớn tiếng gào thét, muốn xông về phía trước lần nữa.

Hưu, hưu, hưu!

Lại ba mũi tên, không chút khách khí bắn qua.

Cự Viên kia làm theo cách cũ, quyền cương uy mãnh, một quyền một quyền nện bay mũi tên.

Mà hai đợt công kích liên tục kia, mặc dù không khiến Cự Viên bị thương, nhưng rõ ràng kéo cước bộ của nó, thế tiến lên bị ngăn cản.

- Nữ nhân ngu xuẩn, còn không đi!

Thanh âm này, tự nhiên là của Giang Trần. Giang Trần hít phải Mê Thần Hương, chỉ trong chốc lát thời gian, liền khôi phục thần trí, dùng thần thông Thất Khiếu Thông Linh, khu trừ Mê Thần Hương, lập tức suy đoán ra Đan Phi muốn bí quá hoá liều.

Mê Thần Hương ngay cả Tiên cảnh nhất trọng thiên như hắn cũng mê không được bao lâu, đi đối phó Linh thú trưởng thành kia, chỉ sợ càng không chịu nổi.

Nhất niệm đến đây, Giang Trần cũng khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vừa vặn gặp cảnh Cự Viên truy đến cách Đan Phi 500m.

Nếu chậm thêm một chút, nữ nhân điên này, nhất định sẽ bị Cự Viên đập thành bánh thịt.

Lúc này, Đan Phi không dám cùng Giang Trần đấu khí, biết rõ mình ở chỗ này là dư thừa, chỉ có thể chạy vội mà đi.

- Giang Trần, không nên ham chiến, đi!

Nữ nhân này cũng coi như giảng nghĩa khí, không nói mấy lời không có lương tâm, đại khái như: Giang Trần, cố kéo dài một chút...

Chỉ là, nếu như lúc này Giang Trần bứt ra chạy đi, dùng tốc độ của Cự Viên, chỉ sợ hai người bọn họ đều đi không được.

Ở địa bàn của người ta, liều tốc độ, liều sức chịu đựng, liều hoàn cảnh, không có một dạng nào không ở hạ phong.

Nhìn Cự Viên dùng nắm đấm nện mũi tên, hẳn là đại biểu phái chiến đấu dã man.

Nếu không phải tu vi của Cự Viên tương đương với Tiên cảnh tứ trọng thiên, Giang Trần cũng có chút ngứa nghề, muốn dùng Khô Vinh Thần Quyền cùng nó đấu.

Loại vật lộn từng quyền đến thịt kia, kỳ thật Giang Trần rất muốn thể nghiệm thoáng một phát.

Nhưng mà, trước mắt hiển nhiên không phải cơ hội tốt. Thực lực của Cự Viên, thật sự cao hơn hắn quá nhiều. Cùng Cự Viên kia so quyền, mặc dù có Khô Vinh Thần Quyền, chỉ sợ Giang Trần cũng qua không nổi mười chiêu.

Cũng may, Đại Vũ cung không hổ là Linh khí bốn luyện, sau khi Giang Trần tiến vào Tiên cảnh, vận dụng Linh khí đã lấy được bay vọt về chất.

Cùng năm đó ở Chân Khí cảnh, là không thể so sánh nổi.

*****

Mặc dù Cự Viên kia da dày thịt béo, nhưng cũng biết mũi tên này lợi hại. Chỉ dám dùng nắm đấm đi nện, mà không phải trực tiếp dùng da thịt ngăn cản.

Chỉ là, nó dùng nắm đấm nện, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tốc độ đi tới.

Mặc nó gào thét đe dọa như thế nào, Giang Trần cũng không bị nó hù ngã. Đại Vũ cung trong tay, dùng tính toán cực kỳ chuẩn xác, gắt gao ngăn cản Cự Viên.

Cự Viên kia vô cùng nôn nóng, nhưng lại không thể làm gì. Nếu như nó muốn tiến lên, nhất định phải bỏ qua mũi tên công kích, nhưng Cự Viên lại rất rõ ràng, nhục thể của nó cường thịnh hơn nữa, cũng không thể bỏ qua mũi tên công kích, dùng da thịt đi thừa nhận mũi tên tập sát.

Dưới nôn nóng, nó liên tục gào thét, ra quyền càng nhanh, quyền cương cũng càng thêm hung mãnh.

Từng quyền vung ra, núi đá bốn phía bị nó nện nát.

Kỳ thật Giang Trần cũng âm thầm kêu khổ, tuy Đại Vũ cung của hắn có thể chế trụ Cự Viên, nhưng mà bộ mũi tên của Đại Vũ cung có hạn a.

Hắn dùng như vậy, bắn không được bao lâu, mũi tên sẽ khô kiệt.

Lúc này hắn dùng, đều là mũi tên nguyên bộ của Đại Vũ cung, không phải loại mũi tên bình thường khác.

Loại mũi tên kia, nếu như dùng ở loại trường hợp này, đối với Cự Viên căn bản không phát huy được tác dụng.

- Còn có mười hai mũi tên, tối đa chỉ có thể kéo một phút đồng hồ. Hi vọng nữ nhân ngu xuẩn kia không quá ngốc, không nên ở phía trước không xa chờ ta. Bằng không thì lần kéo dài này, sẽ lãng phí một cách vô ích.

Hiện tại, Giang Trần chỉ có thể cầu nguyện Đan Phi đi thật xa.

Chỉ cần Đan Phi đi xa, Giang Trần tuyệt đối không ngại cùng Cự Viên thi chạy một chút.

Tốc độ của Cự Viên rất nhanh, bất quá thân thể lớn, so trường lực, Giang Trần phục dụng Ngũ Long Khai Thiên Đan mở Linh Hải, không thiếu nhất đúng là Linh lực liên tục không ngừng.

Cái này là chỗ tốt của Linh Hải ưu việt, chứa đựng Linh lực, so với tu sĩ bình thường cao hơn rất nhiều.

Hưu, hưu, hưu!

Lại một vòng công kích, giống như Cự Viên kia đã sờ thấu con đường của Giang Trần. Dùng nắm đấm nện bay mũi tên, đồng thời đã có thể chậm rãi tiến về phía trước.

- Con mẹ nó, ai nói Linh thú đần chứ? Sáo lộ công kích của ta, Cự Viên kia hiển nhiên đã quen thuộc. Không được, tiếp tục như vậy, trừ khi tăng lớn mật độ công kích, nếu không, nó sẽ tiếp cận ta rất nhanh. Cận thân vật lộn, ta không hề có phần thắng!

Giang Trần đối với cục diện chiến đấu, cũng cực kỳ nhạy cảm.

Tăng lớn mật độ công kích? Nhìn trong bầu chỉ còn lại có chín mũi tên, Giang Trần không khỏi cười khổ. Chỉ còn lại chín mũi tên, mật độ công kích lại lớn, cũng có hạn a.

Một khi bắn hết chín mũi tên này, chẳng khác nào phế đi Đại Vũ cung. Giang Trần hắn như bị phế đi một cánh tay vậy.

Tính toán thời gian, có lẽ Đan Phi đã đi hơn một phút đồng hồ rồi. Nếu như nàng toàn lực chạy trốn, có lẽ đã đi rất xa.

Giang Trần nhất niệm đến đây, cũng không ham chiến, quay lưng bỏ chạy.

- Ai, nếu như thí luyện này có thể mang theo Kim Dực Kiếm Điểu thì tốt rồi. Cần gì chật vật như thế?

Lúc này, Giang Trần cũng hoài niệm Kim Dực Kiếm Điểu.

Tuy Cự Viên kia cường đại, nhưng cuối cùng không phải loài Linh thú chim bay, chỉ cần Giang Trần bay lên không trung, coi như là Linh thú Linh phẩm trung giai, cũng chỉ khóc không biết làm gì.

Thế nhưng mà, hiện tại nghĩ tới Kim Dực Kiếm Điểu, chỉ có thể nằm mơ, căn bản không cách nào giải quyết nan đề.

Hắn bài trừ tạp niệm, thúc dục tốc độ nhanh nhất bắt đầu lui lại. Cự Viên kia thấy Giang Trần chạy trốn, đông đông đông đuổi theo, theo đuôi không bỏ.

Giang Trần nghe nhịp điệu, biết rõ tốc độ của Cự Viên, so với hắn nhanh hơn một chút.

Thi triển Thiên Mục Thần Đồng, nhìn lại phía trước, ý định tìm một con đường chạy trốn tốt nhất.

Vừa xem xét, thiếu chút nữa Giang Trần phun máu.

Cách đó không xa, nữ nhân ngu xuẩn Đan Phi kia, vậy mà ở đó chờ hắn!

Lúc này, Giang Trần cũng không biết nên mắng nàng, hay nên cảm động, dù sao nữ nhân này không phải nữ nhân rắn rết, không có vứt bỏ hắn bỏ trốn mất dạng.

Giờ phút này, Đan Phi như một đóa U Lan trong đêm tối, thân hình thon dài đứng trên một cây đại thụ, lo lắng nhìn tới Giang Trần, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, lộ ra ý lo lắng nồng đậm, nhưng vẻ quật cường giấu ở khóe mắt, lúc này lại hiện rõ trên mặt.

- Nữ nhân điên này...

Lúc này Giang Trần cũng biết, mắng nàng cũng không làm được chuyện gì, chuẩn bị dừng lại, lần nữa nghênh địch.

- Giang Trần, cách 100m, lách qua trái ba bước; lại cách 60m, lách qua phải ba bước, cách 30m nữa, lăng không huyền độ, không nên tiếp xúc mặt đất!

Ngữ khí của Đan Phi vô cùng lo lắng, trong đêm tối, như chim sơn ca kinh gọi.

Ân?

Giang Trần vốn định thả chậm bước chân, nghe xong lời này, liền giật mình. Chẳng lẽ nữ nhân này không có trốn xa, vì ở chỗ này bố trí?

Hắn là người kiên quyết, dưới tình hình như thế, cũng không do dự, án lấy lộ tuyến mà Đan Phi chỉ thị, quấn trái một phát, lách phải một phát, đến khu vực 30m, đột nhiên hai chân đạp một cái, thân thể bay lên, như một con chim lướt đi, lăng không hư độ.

Sau khi tiến vào Tiên cảnh, tuy còn chưa đủ để phi hành, nhưng mà lăng không hư độ, lại không phải vấn đề gì. Hơn nữa hai bên đều có đại thụ để mượn lực, Giang Trần lên xuống mấy cái, liền bay tới bên cạnh Đan Phi.

- Bảo ngươi trốn, sao còn không đi?

Đan Phi mấp máy môi, trên mặt lộ ra quật cường:

- Trong mắt ngươi, ta không giảng nghĩa khí như vậy sao? Vứt bỏ đồng bạn chạy trốn?

Giang Trần vốn định nói nàng phá hủy kế hoạch sớm định ra, ngẫm lại bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì. Lập tức liếc mắt, nắm tay Đan Phi, lăng không hư độ.

- Giang Trần, khu vực này, toàn bộ đều có Mê Thần Hương. Ta không tin quái vật to con kia không trúng chiêu!

Bàn tay nhỏ bé của Đan Phi bị Giang Trần nắm, toàn thân khẽ chấn động, cảm giác như bị điện giật, nhưng ngoài miệng lại nói.

- Có tác dụng cái rắm, Linh thú này ăn quả đắng một lần, nhất định sẽ đề phòng.

Đang nói, Cự Viên kia đã đuổi tới khu vực 100m, vậy mà dùng trảo che mũi, cất bước đánh về phía bọn người Giang Trần.

- Có trông thấy chưa?

Giang Trần vung nàng lên một cây đại thụ, quát.

- Lần này đừng kéo dài, đi mau! Ta sẽ đuổi theo ngươi!

Đan Phi thấy mình tỉ mỉ bố trí bẫy rập, lại bị Cự Viên phá, trong nội tâm quả thực rất phiền muộn. Nàng cũng không nghĩ tới, Cự Viên kia thoạt nhìn tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại rất thông minh!

Giang Trần nắm Đại Vũ cung, bất chấp mũi tên còn thừa không nhiều lắm, hắn muốn đánh cuộc một lần. Đánh bạc thắng, lần này có thể thành công thoát khốn.

Đánh bạc thua, phiền toái liền lớn hơn!

Vèo, vèo, vèo!

Một loạt ba mũi tên, lần nữa bắn tới Cự Viên. Tốc độ của Cự Viên cực nhanh, nhưng mà mũi tên bay tới, vẫn khiến nó giảm tốc độ.

Mà nó dùng một tay che mũi, chỉ còn một tay có thể hoạt động.

Phanh, phanh!

Hai quyền nện bay hai mũi tên, còn có một mũi tên, đã bắn tới trước mắt. Cự Viên kia bất đắc dĩ, dùng tay che mũi chém ra một quyền.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)