← Ch.1994 | Ch.1996 → |
Cam Ninh lại nhịn không được, cũng không để ý có phải sát phong cảnh hay không, lớn tiếng nói:
- Nhị vị Thánh Nữ, các ngươi đều là nhân vật nhất đẳng, vốn không tới phiên Cam Ninh ta nói chuyện. Bất quá, giữa ban ngày ban mặt, nói chuyện cũng nên nhìn bản tâm, nhìn Thương Thiên Thần linh. Giang Trần sư huynh nhà ta, cho tới bây giờ sẽ không đi trêu chọc ai, cũng không có đi đánh chủ ý ai. Những người bị đoạt Thí Luyện Châu kia, người nào không phải chủ động tới trêu chọc chúng ta? Người nào không phải ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo? Như thế nào kết quả, lại thành chúng ta cướp bóc bốn phía? Chẳng lẽ người khác khi dễ đến cửa, chúng ta phải ngoan dâng Thí Luyện Châu ra sao?
Ngữ khí của Cam Ninh rất phẫn nộ, nhìn ra được, hỏa khí của hắn rất lớn.
Nếu như không phải đối mặt nhị vị Thánh Nữ, hắn còn có thể trực tiếp mắng người.
Ngô Du cũng nói:
- Nhị vị Thánh Nữ nhất định là đã hiểu lầm. Quy tắc thí luyện, bản thân là cho phép không từ thủ đoạn. Mà Giang Trần sư huynh nhà ta, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt làm người của mình, chưa từng dùng qua bất luận phương thức không từ thủ đoạn nào cướp lấy Thí Luyện Châu. Có thể nói, những Thí Luyện Châu kia, không có một cái nào là tiền tài bất nghĩa. Chủ nhân của chúng, cũng không phải người vô tội.
Thánh Nữ áo trắng nghe Cam Ninh cùng Ngô Du thay Giang Trần giải thích, càng thêm mất hứng.
- Các ngươi là chân chạy của hắn, đương nhiên phải thay hắn nói chuyện.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:
- Nhị vị Thánh Nữ, tại hạ đến đây, ngược lại không phải vì phân biệt những việc nhỏ này. Thiên hạ ung dung chi khẩu, chúng thuyết phân vân, tại hạ cũng chưa bao giờ trông cậy vào mỗi người đều có thể công chính đối đãi từng sự kiện.
- Nói như vậy, ngươi là lợn chết không sợ nước nóng.
- Ha ha, đầu tiên, ta là người sống, tiếp theo, thiên tài tham dự thí luyện, hơn phân nửa đều là thế hệ không từ thủ đoạn, mặc dù ta thông đồng làm bậy như bọn họ, tựa hồ nhị vị Thánh Nữ cũng không có quyền chỉ trích.
Giang Trần ngược lại không kiêu ngạo không tự ti.
Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì người ta là Thánh Nữ, bởi vì người ta cao cao tại thượng, liền nhân nhượng. Giang Trần có nguyên tắc của Giang Trần.
Lúc này, Thánh Nữ áo cam một mực không nói gì mỉm cười, mở miệng nói:
- Giang Trần đạo hữu, tiểu nữ tử Tư Đồng, vị này chính là tỷ muội của ta, Quang Minh Thánh Địa Dao Quang Thánh Nữ. Tính cách của nàng chính trực, có sao nói vậy, có địa phương đắc tội, xin đạo hữu thông cảm nhiều hơn.
Khí tràng của Tư Đồng Thánh Nữ này, hoàn toàn không giống Dao Quang Thánh Nữ kia.
Chỉ là, hai người này đều nhân gian tuyệt sắc, song song xuất hiện như vậy, càng lộ ra khí chất xuất chúng.
Thập Lục Kim Thoa, nhất là nhân vật xếp hàng đầu, xác thực không có một cái nào hư danh nói chơi.
Giang Trần ung dung cười cười:
- Ta cũng không chú ý. Nghe nói Tuy Thần công tử đến đây ân cần thăm hỏi, lại bị nhị vị Thánh Nữ tạm giam. Không biết nhị vị Thánh Nữ, có lý do gì giam hắn không?
- Tỷ muội ta ở đây tấu nhạc, hắn đối với nhạc lý rắm chó không kêu, lại học đòi văn vẻ đi đến, phá hư phong cảnh, còn hồ ngôn loạn ngữ, ngươi nói có nên đánh hay không?
Dao Quang Thánh Nữ nói đến Tuy Thần công tử kia, rõ ràng mang theo một tia khinh thường.
Giang Trần cười khổ, nếu như là vì nguyên nhân này, Tuy Thần công tử thật đúng là có chút gậy ông đập lưng ông.
Rất rõ ràng, Tuy Thần công tử kia là muốn tán hai vị Thánh Nữ, kết quả lại quấy rầy nhã hứng của người ta, bị người ta giam.
Nói cho cùng, là mị lực của Tuy Thần công tử không đủ, lại không thông đạo lí đối nhân xử thế, không hiểu nhạc lý, chọc giận hai vị Thánh Nữ này.
- Dù nên đánh, nhưng đánh xong thì thôi. Nhìn nhị vị Thánh Nữ cũng không phải thế hệ càn quấy, sao không thả hắn, mọi người ngày sau còn dễ tương kiến?
Giang Trần ôm quyền nói.
- Thả hắn?
Dao Quang Thánh Nữ hừ hừ nói.
- Dựa vào cái gì thả hắn? Hơn nữa, chúng ta là muốn dẫn ngươi tới.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, nghĩ thầm ngươi ngược lại là thành thật. Nghe đối phương nói quả nhiên là hướng về phía hắn đến, Giang Trần càng thêm cảnh giác.
- Chúng ta biết rõ, trên người của ngươi có rất nhiều Thí Luyện Châu.
Dao Quang Thánh Nữ lại nói.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, Thí Luyện Châu là có rất nhiều, nhưng mà cùng các ngươi có quan hệ gì? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn đánh chủ ý tới ta hay sao?
Dù không có nói ra, nhưng biểu lộ của Giang Trần, đã biểu đạt hết thảy. Muốn đánh chủ ý Thí Luyện Châu, nằm mơ.
- Giang Trần, tỷ muội chúng ta biết rõ ngươi rất lợi hại, ngay cả Độc Phi Thạch Thanh Lộ cũng ăn hết thiệt thòi của ngươi. Cho nên, chúng ta không có ý định tỷ thí võ đạo với ngươi.
Dao Quang Thánh Nữ nói.
- Nhị vị Thánh Nữ có gì chỉ giáo?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
- Chúng ta muốn đánh cuộc với ngươi.
- Đánh cuộc?
Giang Trần cười cười.
- Tại hạ và nhị vị Thánh Nữ chưa từng gặp mặt, cái đánh cuộc này giống như có chút lỗi thời a?
- Ngươi không đánh cuộc cũng không được.
Ngữ khí của Dao Quang Thánh Nữ kiên quyết.
- A?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười.
- Ta cũng không tin, nếu ta thật không đánh bạc, còn có thể miễn cưỡng được ta hay sao?
- Giang Trần đạo hữu.
Tư Đồng Thánh Nữ ngăn Dao Quang Thánh Nữ lại, chậm rãi nói.
- Thí luyện này, cuối cùng là vì thành toàn một ít người, áp chế một ít người. Tỷ muội chúng ta biết rõ trên người của ngươi có rất nhiều Thí Luyện Châu, trên người chúng ta, cũng đồng dạng có một ít. Nếu như chúng ta lấy được Thí Luyện Châu trên người lẫn nhau, nhất định có thể đạt được thứ nhất, cái này không hề nghi ngờ.
Giang Trần cười cười, nghĩ thầm ta không cần phần của các ngươi, cũng nhẹ nhõm được đệ nhất.
Lập tức lắc đầu:
- Nhị vị Thánh Nữ, không quản các ngươi là quân tử đánh bạc, hay tiểu nhân đánh bạc, tại hạ đều không có bất kỳ hứng thú. Thí Luyện Châu của các ngươi, tại hạ không thèm nghĩ, Thí Luyện Châu của ta, nhị vị Thánh Nữ cũng không cần nhớ thương. Mặc dù Tuy Thần công tử cùng ta là đồng môn, nhưng dùng hắn đến áp chế ta, lại hiển nhiên không đủ. Dù sao, quy tắc thí luyện này, tất cả mọi người rất rõ ràng, các ngươi không cách nào giết hắn. Nhiều nhất là Thí Luyện Châu của hắn bị các ngươi cướp đi, thành tích kế cuối mà thôi. Đây hết thảy, nói trắng ra cũng là hắn gieo gió gặt bão, để cho hắn ăn giáo huấn cũng tốt.
Lời nói nói đến nước này, Giang Trần đã biểu lộ hết thảy.
Nhưng Tư Đồng Thánh Nữ lại cười nhạt một tiếng, lộ ra đã tính trước.
- Giang Trần đạo hữu, nói là đánh cuộc, còn không bằng nói, đây là một hồi khảo sát. Hai Đại Thánh Địa chúng ta, đối với thống lĩnh Vạn Uyên đảo, cũng không có bao nhiêu hứng thú. Chúng ta phân tích thế cục thoáng một phát, Vạn Uyên đảo mười Đại Thánh Địa kết minh, vị trí minh chủ, đơn giản là Bách Hoa Thánh Địa cùng Vĩnh Hằng Thánh Địa ngươi có hi vọng nhất, cũng tích cực nhất. Việc này, chức trách chúng ta gánh vác, là quan sát Giang Trần đạo hữu, Độc Phi Thạch Thanh Lộ, cùng với Lộc Minh Dã. Gặp hơi biết tướng, từ trên người các ngươi, nhìn tương lai của hai đại Thánh Địa các ngươi.
Tư Đồng không đề cập tới đánh cuộc, lại làm cho Giang Trần thoáng cái lâm vào vũng bùn.
Ngươi không đánh bạc?
Cái kia là không có phách lực. Một thiên tài không có phách lực, thì dẫn dắt Vĩnh Hằng Thánh Địa như thế nào? Lại có tư cách gì trợ giúp Vĩnh Hằng Thánh Địa trở thành Minh chủ?
Không thể không nói, phương thức nói chuyện, nghệ thuật nói chuyện của Tư Đồng Thánh Nữ, đích thật là rất cao minh.
Giang Trần dở khóc dở cười, biết rõ đây là một cái móc, nhưng lại không thể không mắc câu.
- Nhị vị Thánh Nữ, ý định đánh cuộc như thế nào?
Thật sự muốn đánh bạc, kỳ thật Giang Trần cũng không e ngại hai Thánh Nữ này. Luận võ cũng tốt, so đan đạo cũng tốt, so lĩnh vực khác, Giang Trần tự hỏi, mình cũng có thể so sánh.
← Ch. 1994 | Ch. 1996 → |