← Ch.2215 | Ch.2217 → |
Bản thân Cao thánh chủ đối với Giang Trần có thành kiến nhất định, bị nhóm người này cổ động, càng thêm do dự không thôi.
Cũng may lúc này người chính thức ồn ào cũng không có bao nhiêu. Lý trí mọi người cũng không có bị mất đi. Biết rõ dưới sự vây công của hai mạch ma tộc, Bách Hoa thánh địa bọn họ kỳ thực căn bản không có tiền vốn phản kháng.
Nếu như Giang Trần xuất hiện, có thể trợ giúp bọn họ giải vây ma tộc, đối với Bách Hoa thánh địa bọn họ mà nói tuyệt đối là chuyện tốt. Cho dù phải trả một cái giá lớn thì cũng là chuyện đáng để cân nhắc.
Một gã trưởng lão lớn tiếng kêu lên:
- Cao thánh chủ, ân oán của Bách Hoa thánh địa và Vĩnh Hằng thánh địa khi kết minh đã được xóa bỏ. Hiện tại thế cục Vạn Uyên đảo vô cùng rõ ràng, ma tộc trắng trợn xâm lấn, nếu như còn ôm thành kiến bè phái lúc trước, chẳng khác nào là tự hủy tiền đồ. Hiện tại Giang Trần thiếu chủ có thể tới đây cầu viện, cho dù hắn có mưu đồ cũng tốt hơn bị ma tộc công hãm, diệt hương khói thánh địa a? Thử hỏi một câu, rốt cuộc là Giang Trần có mưu đồ thì lực phá hoại lớn hơn, hay là ma tộc xâm lấn có lực phá hoại lớn hơn?
Kỳ thực lựa chọn này cũng không quá khó để lựa chọn. Phép tính đơn giản như vậy mọi người đều biết tính toán.
Thạch Huyền đại sư thản nhiên nói:
- Cao thánh chủ, còn có chư vị đồng liêu. Thạch mỗ nói tới đây cũng đã nói quá nhiều rồi. Chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của Bách Hoa thánh địa, chư vị lại ôm định kiến bè phái tới chết. Không nói tới việc Giang Trần châm ngòi hai mạch ma tộc tự giết lẫn nhau, cho dù không có cống hiến này, chẳng lẽ hắn còn đáng sợ hơn ma tộc hay sao? Nếu như quả thực Giang Trần buông tay không để ý tới, hai mạch ma tộc trì hoãn một lát, chẳng lẽ bọn chúng sẽ không vận dụng lực lượng đối phó với Bách Hoa thánh địa chúng ta hay sao?
Người bài xích Giang Trần kỳ thực đều mơ mộng, cảm thấy hai mạch ma tộc đã tự giết lẫn nhau, như vậy nhất định không có khả năng tiếp tục công kích Bách Hoa thánh địa bọn họ.
Thế nhưng mà sự thực lại tàn khốc vô cùng. Ngay cả hai mạch ma tộc tự giết lẫn nhau, đều là do một tay Giang Trần tạo ra. Cho nên một khi Giang Trần buông tay không để ý tới, hai mạch ma tộc trì hoãn trong giây lát, bọn họ nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực trước tiên thu phục Bách Hoa thánh địa này.
Nếu như hai mạch ma tộc muốn toàn lực đối phó với bọn họ, đây quả thực là chuyện không tốn quá nhiều sức.
- Thánh chủ đại nhân, chúng ta cứ im lặng xem kỳ biến. Giang Trần tiểu tử kia muốn quần nhau với ma tộc, chúng ta cứ để cho hắn đi đầu thì hơn.
Có người đề nghị.
- Thánh Chủ đại nhân, nếu như không ra tay thì tất loạn. Lúc này đúng là lúc nên cùng Giang Trần thiếu chủ liên thủ, nội ứng ngoại hợp, tiến hành đả kích với ma tộc.
Mọi người đều có lý lẽ riêng của mình.
Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là người ủng hộ hợp tác với Giang Trần nhiều hơn... Mà người phản đối cuối cùng chỉ chiếm số ít, hơn nữa lý do bọn họ phản đối cũng tương đối gượng ép.
Cảm nhận chiến đấu bên ngoài, cả Bách Hoa thánh địa trong chiến đấu đáng sợ này cũng liên tiếp bị nghiền nát hàng phòng ngự, không ngừng có đường vân trận pháp bị chấn nát, những điểm phòng ngự cũng không ngừng bị phá vỡ.
Trong chiến đấu cấp bậc như vậy, dù chỉ ảnh hưởng tới một chút, cũng đủ để khiến cho Bách Hoa thánh địa sứt đầu mẻ trnas.
- Không thể tưởng tượng được thủ lĩnh hai mạch ma tộc này cũng giết tới đỏ mắt. Nếu như không phải tổn thương quá nhiều, ngay cả ta cũng hoài nghi bọn họ đang cố ý làm như vậy.
- Đúng vậy a. Ma tộc quỷ dị, quả nhiên khiến cho người ta khó lòng phỏng đoán được.
- Ồ? Mọi người nhìn xem, xảy ra chuyện gì vậy?
Có người phát ra tiếng thét kinh hãi, chiến đấu bên kia hiển nhiên đã xuất hiện biến cố.
Khi Đấu Hung lão tổ kia dưới một đao của Thiết Y lão tổ vốn có thể nhẹ nhõm tránh đi, thế nhưng trong giây lát ngắn ngủi kia, không ngờ lại xuất hiện biến cố giống như Sư Tâm lão tổ lúc trước.
Thân thể hắn đột nhiên giống như bị thứ gì đó giam cầm một chút.
Chỉ là giây lát như vậy cũng đủ để thay đổi chiến cuộc, cao thủ so chiêu chỉ quyết định bằng những thời điểm như vậy. Huống chi Thiết Y lão tổ sau khi cuồng hóa, sức chiến đấu quả thực đã áp đảo Đấu Hung lão tổ kia.
Như vậy một đao kia đánh tới, đao mang sắc bén, đáng sợ trực tiếp đánh nát khoảng cách hư không, lưỡi đao hóa thành một đạo bạch quang chém ra một đạo huyết khí và oán khí ngập trời, đầu của Đấu Hung lão tổ kia không ngờ lại mạnh mẽ bị chém đứt. Cảnh tượng máu tươi đầm đìa này càng khiến cho huyết khí trong người Yêu Ma nhất mạch quay cuồng, hận không thể nhào lên cướp đoạt thủ cấp của Đấu Hung lão tổ kia.
Pháp thân của Đấu Hung lão tổ sau khi mất đi thủ cấp tuyệt vọng rơi xuống đất. Sau khi pháp thân rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt giống như biến mất trong bụi cỏ vậy.
Cảnh này khiến cho Đấu Hộc lão tổ kia cũng có cảm giác như cảnh tượng trước mắt mình là ảo giác. Nhắc tới thực lực của Đấu Hung lão tổ, hắn rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là người mà Thiết Y lão tổ có thể chém giết. Cho dù là Thiết Y lão tổ cuồng hóa huyết mạch cũng tuyệt đối không có đủ thực lực như vậy.
Đấu Hộc lão tổ xoay người, dường như nghĩ tới cái gì đó, cự linh chùy hung hăng rung động, quát:
- Thiết Y lão quái, tạm thời dừng lại, nghe ta nói một lời.
Giết chết Đấu Hung lão tổ, sát ý trong mắt Thiết Y lão tổ mới coi như miễn cưỡng giảm bớt một chút, khi Đấu Hộc lão tổ kia nhảy ra khỏi vòng chiến, Thiết Y lão tổ không buông tha cho đối phương mà cười lạnh nói:
- Đấu Hộc, ngươi lại muốn dùng âm mưu quỷ kế gì? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi đừng mơ chơi trò bịp bợp gì.
Đấu Hộc lão tổ kỳ thực cũng không sợ Thiết Y lão tổ này, chỉ là hắn cảm thấy có điểm là lạ.
Bất kể là khoảnh khắc Đấu Hung lão tổ giết chết Sư Tâm lão tổ, dường như cũng vô cùng kỳ quặc. Nhất là khi trúng chiêu sắp chết, đây tuyệt đối đều không phải là tuyệt chiêu ẩn giấu có thể giết chết đối thủ.
- Thiết Y lão quái, ngươi cho rằng lão tử thực sự sợ ngươi hay sao? Ngươi không biết Sư Tâm lão tổ chết, còn có Đấu Hung bị ngươi giết vừa rồi đều có chút quỷ dị hay sao? Ngươi không biết là trong khoảnh khắc đó dường như bọn họ đều mất đi phòng ngự hay sao?
Lời này đã nhắc nhở Thiết Y lão tổ, quả nhiên khiến cho vẻ mặt tên này khẽ đổi.
- Đấu Hộc, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Thiết Y lão tổ trầm giọng hỏi.
- Chuyện này còn không rõ ràng sao? Hai mạch ma tộc chúng ta bị người ta đùa giỡn. Chuyện này nhất định là có người ra tay làm xiếc.
Đấu Hộc lão tổ tức giận không thôi.
- Có người đùa giỡn chúng ta? Là ai? Bách Hoa thánh địa có đảm lượng như vậy sao? Có bổn sự như vậy sao?
Sắc mặt Đấu Hộc lão tổ tái nhợt, đôi mắt to lớn bắt đầu tìm tòi ở hiện trường. Hiển nhiên từ đủ loại chi tiết, dấu hiệu khiến cho hắn phát giác ra được một tia không đúng.
- Dừng tay, con mẹ nó, tất cả dừng tay cho lão tử.
Thiết Y lão quái cũng đứng ngồi không yên, nếu như trong chuyện này quả thực có người thao túng, vậy trận chiến này bọn họ đánh nhau quả thực quá oan uổng.
Thiết Y lão tổ hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Đấu Hộc lão tổ hỏi:
- Đấu Hộc, Phi Diệu thống lĩnh của Yêu Ma nhất mạch chúng ta rốt cuộc có phải các ngươi giết hay không?
- Phi Diệu thống lĩnh? là ai vậy?
Đấu Hộc lão tổ có chút khó hiểu hỏi:
- Là một thống lĩnh của Yêu ma nhất mạch các ngươi, chẳng lẽ đáng để lão phu ra tay hay sao?
Thiết Y lão tổ hừ lạnh nói:
- Ngươi bớt nói nhảm đi. Hoặc nói là có, hoặc nói là không. Nhăn nhăn nhó nhó, hàm hồ, không có thoải mái một chút nào.
Đấu Hộc lão tổ giận tím mặt:
- Nói láo, lão tử không có làm, tự nhiên sẽ không thừa nhận.
- Ngươi có dám thề hay không?
Thiết Y lão tổ trầm giọng hỏi.
- Con mẹ nó, lão tử giết thì giết, có gì mà không dám cơ chứ? Còn cần phải thề thốt gì sao? Lại nói, ngươi cũng giết một thủ lĩnh Cự Ma nhất mạch chúng ta, cho dù chúng ta giết một Sư Tâm lão tổ thì có sao chứ?
Đấu Hộc lão tổ cũng vô cùng phiền muộn.
Nhưng mà đủ loại dấu hiệu không ngừng bị phân tích ra, song phương mơ hồ đều cảm nhận được dường như bọn họ bị đùa giỡn, hơn nữa là bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng.
← Ch. 2215 | Ch. 2217 → |