Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0224

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0224: Luật Vô Kỵ hăng hái
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Loại cục diện này, là trải qua thời gian dài hình thành cách cục, như là băng cứng, muốn đánh vỡ, hiển nhiên cần phải có thời gian, cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Hôm nay, đúng là thời điểm Diệp Dung lôi kéo thế lực, đặt căn cơ, nếu như Dương Chiêu âm thầm gây khó dễ, đối với Diệp Dung hắn uy hiếp là rõ ràng.

Cho nên, luận độ cừu hận, Diệp Dung thống hận Dương Chiêu, một chút cũng không ít hơn Giang Trần, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Nghe Giang Trần nói việc này có khả năng vặn ngã Dương Chiêu, Diệp Dung sao có thể không động tâm.

- Giang huynh đệ, ngươi có bằng chứng không?

Diệp Dung hỏi.

- Ta không có thể trực tiếp lấy ra chứng cứ, nhưng mà, ta có thể trăm phần trăm xác định, việc này là Dương Chiêu cùng Luật Vô Kỵ đang âm thầm cấu kết kẻ thù bên ngoài.

- Cấu kết kẻ thù bên ngoài, làm hại vương đô, dao động căn cơ quốc gia, đây là tử tội. Nếu như có thể lấy được chứng cứ, cái kia liền đủ để vặn ngã Dương Chiêu. Dù hắn là Long Nha vệ Phó tổng quản, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Diệp Dung rất rõ ràng, bất kể là hắn, hay là phụ hoàng. Đối với loại hành vi thông đồng nước ngoài này, là căm thù đến tận xương tuỷ, không thể dễ dàng tha thứ.

Nói sau, tuy Dương Chiêu quyền thế ngập trời, nhưng dù sao không phải Long Nha vệ Đại tổng quản, thượng diện còn có Thượng Quan Dực có thể ngăn chặn hắn.

Hơn nữa, Dương Chiêu cùng một Phó tổng quản khác, cũng là thế như Thủy Hỏa. Một khi xảy ra chuyện, Dương Chiêu đồng dạng sẽ có đối đầu ra cắn, đưa hắn vào chỗ chết.

- Điện hạ, ngươi chuẩn bị một đám tinh nhuệ, tùy thời nhận lệnh. Nhưng không nên đánh rắn động cỏ, chờ tin tức của ta. Chỉ cần chúng ta bắt tại trận Luật Vô Kỵ cùng những sát thủ kia, Dương Chiêu hắn có trăm cái miệng cũng khó biện.

- Bắt tại trận?

- Đúng.

Giang Trần khẳng định gật đầu.

- Luật Vô Kỵ đã gặp qua những sát thủ kia, dùng cá tính của Luật Vô Kỵ, nhất định sẽ đi tiếp. Chỉ chờ hắn đi lần thứ hai, ngươi lập tức điều động nhân thủ, vây quanh hắn, bắt tại trận.

- Chỉ cần bắt được Luật Vô Kỵ, Dương Chiêu cũng trốn không thoát.

Điền Thiệu cũng gật đầu.

Diệp Dung suy nghĩ một lát, vẫn là nói:

- Chỉ sợ Dương Chiêu hung ác, ngay cả Luật Vô Kỵ cũng có thể hi sinh.

Giang Trần cười cười:

- Hi sinh Luật Vô Kỵ? Đây là tất nhiên. Chỉ là, một khi Luật Vô Kỵ bại lộ, dù Dương Chiêu có thể thoát, nhưng hắn còn có thể như trước kia, có lực hiệu triệu như vậy sao? Ngay cả cháu ngoại trai cũng có thể hi sinh? Còn có người sẽ theo hắn? Chỉ cần Luật Vô Kỵ chết, Dương Chiêu liền không đáng để lo. Muốn hắn chết, rất đơn giản.

Thấy Giang Trần tự tin như thế, Diệp Dung cũng hơi có chút kinh ngạc.

Dương Chiêu tốt xấu gì cũng là Long Nha vệ Phó tổng quản, thủ hạ tinh nhuệ vô số, cao thủ nhiều như mây, muốn giết Dương Chiêu, trừ khi là gán tội cho hắn, nếu không, muốn ám sát, khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ.

Thế nhưng mà, chứng kiến Giang Trần như đã tính trước, Diệp Dung không tự chủ được, có một loại tin tưởng không hiểu.

Loại tin tưởng này, tự nhiên là tới từ những biểu hiện yêu nghiệt kia của Giang Trần, một lần lại một lần sáng tạo kỳ tích

Lúc này, Diệp Dung đồng dạng không có lý do gì hoài nghi.

Đã có Giang Trần thụ ý, Diệp Dung tự nhiên sẽ không kiên trì giới nghiêm toàn thành. Những ngày này, Diệp Dung Thái tử gánh lấy áp lực khắp nơi, hoàn toàn chính xác rất không dễ dàng.

Tấu chương cùng vạch tội khắp nơi, như bông tuyết bay đến trước mặt quốc quân bệ hạ. Cũng may lúc này, quốc quân bệ hạ không có tỏ thái độ, cũng không có thiên hướng, mà là xử lý lạnh.

Không gây áp lực cho Diệp Dung, cũng không có phê duyệt những tấu chương kia.

Thẳng đến Diệp Dung hạ lệnh hủy bỏ giới nghiêm toàn thành, áp lực đến từ khắp nơi mới chậm rãi yên tĩnh xuống.

Biết được tin tức Diệp Dung hủy bỏ giới nghiêm, Luật Vô Kỵ cũng thấy có chút ngoài ý muốn. Tuy Dương Chiêu cảnh cáo đừng thường xuyên đi gặp hắn, thế nhưng mà Luật Vô Kỵ vẫn nhịn không được chạy đến chỗ Dương Chiêu.

- Cậu, xem ra, Diệp Dung đã chịu không được áp lực. Hủy bỏ giới nghiêm, là cơ hội của chúng ta đã đến.

Biểu lộ của Luật Vô Kỵ âm tàn như độc xà.

- Hừ, lão phu ngược lại hi vọng, hắn ráng gánh một thời gian ngắn. Hắn càng gánh, ấn tượng khắp nơi đối với hắn sẽ càng kém. Diệp Dung này, rất biết rõ tiến thối.

Dương Chiêu tiếc nuối, hắn rất muốn mượn cơ hội này, vạch tội Diệp Dung, thậm chí kéo Diệp Dung xuống ngựa.

Không nghĩ tới, Diệp Dung gánh vài ngày, liền buông tha giới nghiêm, để cho bọn hắn thoáng cái mất đi cơ hội tốt nhất.

Luật Vô Kỵ lại nói:

- Cậu, chỉ cần diệt Giang Trần, Diệp Dung kia làm sao đủ sợ hãi? Không có Giang Trần ủng hộ, Diệp Dung sẽ như lão hổ không có nanh vuốt, là một con mèo bệnh. Đến lúc đó, chúng ta muốn đối phó hắn, kéo hắn xuống ngựa, còn không phải dễ dàng?

Dương Chiêu thở dài:

- Giang Trần này, đối với Diệp Dung cố nhiên là trọng yếu, thậm chí nói Diệp Dung có thể lên đài, Giang Trần chí ít có chín thành công lao cũng không quá đáng. Nhưng mà, hôm nay Diệp Dung là Thái tử, dù không có Giang Trần, muốn động hắn, cũng cần phải bố trí một phen, tuyệt sẽ không có khả năng dễ dàng. Vô Kỵ, ngươi vẫn phải sửa tật xấu vội vàng xao động kia.

Đối với Luật Vô Kỵ không kiêng nể gì cả, Dương Chiêu kịp thời phê bình.

Luật Vô Kỵ cười hắc hắc nói:

- Cậu giáo huấn rất phải, bất quá, việc cấp bách vẫn là đối phó Giang Trần, triệt để đánh chết Giang Trần.

Đối với chuyện này, Dương Chiêu không có phản bác, nhàn nhạt gật đầu:

- Vô Kỵ, hôm nay đại thế đã thành, ngươi đi dẫn đạo Truy Mệnh Ám Môn, phải nhớ kỹ, không để cho mình hãm vào.

- Hắc hắc, cậu yên tâm, ăn một hố, sẽ khôn ngoan nhìn xa trông rộng. Lần trước Luật Vô Kỵ ta làm chim đầu đàn cho Diệp Đại, kết quả bị tổn thất nặng, lần này sao sẽ phạm sai lầm đồng dạng? Hôm nay, có Truy Mệnh Ám Môn ra tay, có thể mượn đao giết người, cớ sao không làm?

Dương Chiêu gật đầu:

- Mượn đao giết người, chính là bốn chữ này. Truy Mệnh Ám Môn được xưng có cừu tất báo, lần này, liền nhìn bọn hắn cùng Giang Trần chó cắn chó a. Vô Kỵ, hôm nay hủy bỏ giới nghiêm, đối với Truy Mệnh Ám Môn mà nói, là cơ hội thật tốt. Bất quá, Giang Trần này, tuyệt không đơn giản. Nếu không có mười phần nắm chắc, tốt nhất để cho bọn hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hoặc là một kích tất sát, hoặc là tình nguyện ẩn núp một thời gian ngắn, vận sức chờ phát động. Nhất định phải tìm được cơ hội một kích mất mạng. Một khi thất bại, về sau muốn giết Giang Trần, khó càng thêm khó.

- Nói đến sát nhân, có lẽ Truy Mệnh Ám Môn so với chúng ta càng lành nghề a?

Khóe miệng Luật Vô Kỵ tràn ra vui vẻ âm hiểm.

- Bọn hắn được xưng tổ chức sát thủ mạnh nhất liên minh 16 nước, hôm nay lại có chúng ta cung cấp tình báo và tiện lợi cho bọn hắn, nếu như còn làm không được Giang Trần, vậy Truy Mệnh Ám Môn bọn họ nên đóng cửa a.

Luật Vô Kỵ đối với năng lực ám sát của Truy Mệnh Ám Môn, là một chút cũng không nghi ngờ.

*****

Tuy Giang Trần yêu nghiệt, danh tiếng rất thịnh, nhưng cuối cùng chỉ là một người trẻ tuổi đi vận khí cứt chó, những tiểu thông minh, vận khí tốt kia của Giang Trần, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, Luật Vô Kỵ không tin Giang Trần có thể tránh được kiếp này.

- Cậu, giới nghiêm đã hủy bỏ. Ta phải đi thông tri bọn hắn thoáng một phát, đồng thời làm một ít bố trí.

Luật Vô Kỵ nói.

Dương Chiêu nghĩ chốc lát, lại nói:

- Ngươi đi, nhất định phải coi chừng, không nên bị người theo dõi. Nếu không, một khi sự tình bại lộ, thế cục tốt sẽ lập tức mất đi, ngược lại kéo chúng ta vào Thâm Uyên vạn kiếp bất phục.

Luật Vô Kỵ cười nói:

- Cậu, Long Nha vệ chúng ta là làm gì chứ? Đều là chúng ta theo dõi người khác, bị người khác theo dõi? Cái này không cần phải lo lắng đi à nha?

- Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, hiện tại mỗi một bước, đều phải chú ý cẩn thận. Một cái không cẩn thận, tiếp theo tất cả sẽ mất hết.

Dù sao Dương Chiêu cũng lão luyện thành thục, càng thêm cẩn thận.

Long Nha vệ tầm đó, biết rất rõ thủ đoạn lẫn nhau, muốn theo dõi, đích thật là không có khả năng.

Hơn nữa, dùng chút nhân thủ của Giang Trần, muốn theo dõi Luật Vô Kỵ, hiển nhiên là không đủ dùng. Về phần Diệp Dung, tuy hôm nay thân là Thái tử, nhưng muốn nói đến nhân mạch, đồng dạng còn không bằng hắn.

Nói cách khác, luận trình độ thủ hạ tinh nhuệ, Dương Chiêu không e ngại Diệp Dung. Ít nhất giai đoạn hiện tại, hắn là hoàn toàn không e ngại.

Bằng không mà nói, hắn sẽ không bỏ mặc Luật Vô Kỵ như vậy. Ở trong lúc mấu chốt này, hắn không ngăn cản Luật Vô Kỵ đi gặp người Truy Mệnh Ám Môn, hiển nhiên là có nắm chắc tuyệt đối, ở phương diện tai mắt, có thể áp chế thế lực Diệp Dung tuyệt đối.

Luật Vô Kỵ cũng không phải người ngu, sau khi đi ra Dương Chiêu phủ, cũng không có vội vã đi ra ngoài. Mà là đợi cả buổi, lúc này mới khởi hành.

Sau khi khởi hành, cũng không có đi thẳng vào vấn đề, mà ở trên đường quanh đi quẩn lại, thẳng đến vững tin sau lưng không có bất kỳ ánh mắt theo dõi, lúc này mới đi đến chỗ Truy Mệnh Ám Môn ẩn dấu.

Lần này Luật Vô Kỵ rất cẩn thận, minh trạm ám trạm một đường yểm hộ, hiển nhiên cũng là vì đề phòng bị người theo dõi, có thể nói cẩn thận từng li từng tí.

Huyết Tam thấy Luật Vô Kỵ xuất hiện, hơi có chút ngoài ý muốn:

- Tại sao ngươi lại đến? Hẳn là, trong vương đô Thiên Quế Vương Quốc, ngươi có thể hoành hành không sợ?

Huyết Tam không muốn Luật Vô Kỵ rêu rao như vậy.

- Có phải từng sát thủ, cũng cẩn thận giống như ngươi hay không?

Luật Vô Kỵ cười nói.

- Ta đến, tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ. Lần này tới, là mang tin tức tốt đến.

- Tin tức tốt gì?

Huyết Tam nhíu mày.

- Thái tử Diệp Dung, rốt cục chịu không được áp lực, hủy bỏ giới nghiêm rồi. Ngươi nói có tính tin tức tốt hay không? Dưới tình huống không có giới nghiêm, hơn nữa chúng ta yểm hộ cùng cung cấp tiện lợi, tin tưởng kế hoạch ám sát của các ngươi, sẽ không có độ khó gì a?

Truy Mệnh Ám Môn rất bức thiết muốn giết Giang Trần, nhưng mà Luật Vô Kỵ muốn Giang Trần chết, hoàn toàn không kém Truy Mệnh Ám Môn, thậm chí càng cường liệt.

- Hủy bỏ giới nghiêm?

Huyết Tam có chút kinh ngạc.

- Cái này có phải là âm mưu hay không?

Xuất thân sát thủ, trời sinh cẩn thận. Luật Vô Kỵ cùng Dương Chiêu, đầu tiên chứng kiến là cơ hội. Mà Huyết Tam, đầu tiên nghĩ đến, lại là âm mưu.

- Âm mưu?

Luật Vô Kỵ cười nhạo nói.

- Ngươi không thấy được tấu chương vạch tội như bông tuyết trong triều nên mới nói vậy, Diệp Dung vừa lập làm Thái tử, lại dám mạo hiểm sơ suất, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành. Một Thái tử mới lập, có bao nhiêu căn cơ? Ngươi biết giới nghiêm, mang đến bao nhiêu bất tiện cho những vương công đại thần kia sao? Hắn giới nghiêm nhiều một ngày, tấu chương vạch tội sẽ nhiều một chồng. Ngươi nói hắn chịu nổi sao?

Huyết Tam đối với nội chính của Thiên Quế Vương Quốc không có hứng thú, hắn bất đồng Luật Vô Kỵ, hắn là sát thủ, hắn cân nhắc đầu tiên, là bài trừ bất luận nguy cơ gì.

Bỗng nhiên hủy bỏ giới nghiêm, mặc dù có các loại nguyên nhân, nhưng mà Huyết Tam nghĩ tới trước tiên, là sau lưng chuyện này, có phải ẩn chứa âm mưu gì hay không?

- Huyết Tam, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ. Tuy Diệp Dung là Thái tử, nhưng mà cậu ta, ở vương đô vẫn có lực khống chế nhất định. Lời nói không dễ nghe một chút, hiện tại Diệp Dung muốn âm mưu gì, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực. Thế lực cùng nội tình của hắn, còn chưa đủ để bố trí một đại cục như vậy. Hơn nữa, lần này ngươi mang đến, đều là tinh binh cường tướng, dù có chút ít âm mưu, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió? Huyết Tam, không phải ở sâu trong nội tâm ngươi, vẫn e ngại Giang Trần chứ?

Luật Vô Kỵ cũng không ngốc, vậy mà dùng tới phép khích tướng.

Chỉ là, sử dụng phép khích tướng đối với một sát thủ, kia là phí công.

Huyết Tam cười lạnh một tiếng, dùng một loại ánh mắt nhìn người ngu nhìn Luật Vô Kỵ.

- Nếu như Giang Trần là bao cỏ như ngươi, ta sẽ không e ngại.

Huyết Tam không lưu tình mỉa mai.

- Đáng tiếc, Giang Trần không phải, căn cứ tình báo của chúng ta, Giang Trần này, không dễ dàng đối phó như vậy. Giang Trần, Truy Mệnh Ám Môn ta tất giết. Nhưng mà, giết như thế nào, bố trí như thế nào, Luật Vô Kỵ ngươi còn chưa đủ tư cách hỏi tới. Ngươi phải làm, là cung cấp tiện lợi, phối hợp chúng ta. Mặt khác, ngươi không có tư cách lắm miệng, hiểu chưa?

Luật Vô Kỵ mặt trầm như nước:

- Huyết Tam, ngươi đây là xem thường ta?

Huyết Tam cười nhạt một tiếng:

- Hi vọng sau lần hợp tác này, ngươi có thế để cho ta coi trọng.

Trong lòng Luật Vô Kỵ giận dữ, tuy là hợp tác, nhưng hắn chịu không được nhất, là loại cảm giác bị người miệt thị xem thường này.

Bất quá, hắn rốt cuộc là người có chút lòng dạ, tuy tức giận, nhưng cũng biết, hiện tại hắn và Truy Mệnh Ám Môn là quan hệ hợp tác, không đáng bởi vì miệng lưỡi chi tranh mà ảnh hưởng.

Hơn nữa, Luật Vô Kỵ cũng biết, người của Truy Mệnh Ám Môn, Luật Vô Kỵ hắn cũng không thể trêu vào. Cũng không phải nói Truy Mệnh Ám Môn mạnh đến cỡ nào.

Nhưng mà thế giới sát thủ, tựa như giòi trong xương, một khi bị theo dõi, phiền toái nhiều lắm, không chết không ngớt.

Ngay khi Luật Vô Kỵ đi ra ngoài, Phệ Kim Thử Vương phụ trách giám thị Luật Vô Kỵ lập tức điều động một đám tử tôn tinh nhuệ, từ tuyến đường dưới đất, tập trung lộ tuyến của Luật Vô Kỵ.

Mà Phệ Kim Thử Vương, thì trước tiên mang tình báo về cho Giang Trần.

Nghe nói Luật Vô Kỵ xuất động, Giang Trần cũng mừng rỡ. Lập tức thông tri Diệp Dung, âm thầm điều khiển thế lực tinh nhuệ, dựa theo tuyến đường Phệ Kim Thử Vương cung cấp, bố trí xong một Thiên La Địa Võng.

Đương nhiên, đây hết thảy, đều đang tiến hành âm thầm, thần không biết, quỷ không hay.

Giang Trần và Diệp Dung đều rất rõ ràng, tại vương đô, thế lực của Dương Chiêu rắc rối khó gỡ, ánh mắt rất đông, nếu như gióng trống khua chiêng, sẽ đánh rắn động cỏ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)