Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0225

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0225: Tiết Đồng mất tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần không sợ Dương Chiêu, nhưng mà cân nhắc đến Tiết Đồng an nguy, vẫn quyết định âm thầm bố cục.

Mà Luật Vô Kỵ cùng Huyết Tam, lại hồn nhiên chưa phát giác ra.

- Luật Vô Kỵ, Tiết Đồng này, phải xử lý nhanh một chút. Giữ lại một người sống, là một phần nguy hiểm.

Huyết Tam mở miệng.

Theo như ý tứ của Luật Vô Kỵ, là muốn hảo hảo tra tấn Tiết Đồng, chờ diệt Giang Trần xong, lại để Tiết Đồng ra tố cáo Giang Trần cùng Diệp Dung, mượn chuyện này kéo Diệp Dung xuống ngựa.

Giết Giang Trần, kéo Diệp Dung xuống ngựa, bồi dưỡng vương tử Diệp Hào thượng vị, chờ Diệp Hào đăng cơ, Luật Vô Kỵ hắn tất nhiên là Long Nha vệ Đại tổng quản, đây là dã tâm của Luật Vô Kỵ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn giữ Tiết Đồng.

Có thể nói, Tiết Đồng này là một khâu rất trọng yếu trong kế hoạch của Luật Vô Kỵ.

Nghe Huyết Tam nói như vậy, Luật Vô Kỵ vội nói:

- Tiết Đồng là tiểu nhân vật, giết hắn hay không, cũng không có gì quan trọng. Nói sau, giữ lại người này, ta còn có trọng dụng.

Huyết Tam và Luật Vô Kỵ, chỉ là quan hệ hợp tác, đối với dã tâm của Luật Vô Kỵ, lại một chút cũng không cảm thấy hứng thú. Hắn cảm thấy lưu người sống, đối với hành động của bọn hắn mà nói, chính là một tai hoạ ngầm.

Nếu là tai hoạ ngầm, phải trừ đi.

- Luật Vô Kỵ, tựa hồ ngươi lầm a. Tiết Đồng này, là người Truy Mệnh Ám Môn ta bắt tới. Xử lý như thế nào, cũng là sự tình của Truy Mệnh Ám Môn ta. Ngươi muốn lưu Tiết Đồng, dựa vào cái gì?

Huyết Tam cười lạnh.

Luật Vô Kỵ vội nói:

- Các ngươi sát nhân bắt người, còn không phải vì tiền tài? Tiết Đồng này, các ngươi giữ lại cho ta, ta nguyện ý trả thù lao.

Luật Vô Kỵ biết, chọi cứng là chơi không lại Huyết Tam. Dùng tiền mua thuận tiện, mọi sự đại cát.

- Thù lao?

Biểu lộ của Huyết Tam, quả nhiên hòa hoãn rất nhiều.

- Ngươi nguyện ý ra bao nhiêu tiền?

Luật Vô Kỵ cắn răng một cái:

- Tiết Đồng này, chẳng qua là một Chân khí đại sư. Cùng lắm thì, giá cả các ngươi giết một Chân khí đại sư, ta ra như thế, như thế nào?

- Ngươi cảm thấy, Tiết Đồng này chỉ đáng giá một Chân khí đại sư sao?

Huyết Tam ung dung cười.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Luật Vô Kỵ buồn bực.

- Một ngụm giá, thù lao giết một Tiên cảnh nhất trọng. Hoặc là thành giao, hoặc ta lập tức giết Tiết Đồng

Luật Vô Kỵ biết đối phương sư tử mở miệng lớn, nhưng không có cách nào, chỉ phải cắn răng nói:

- Tốt, theo ý ngươi nói.

Huyết Tam thoả mãn cười cười:

- Quả nhiên là người thông minh. Bất quá, ngươi muốn mua tánh mạng của Tiết Đồng, nhất định phải mang hắn đi. Để ở chỗ này, chúng ta sẽ có phong hiểm. Có phong hiểm, ta sẽ thu ngươi một số phong hiểm phí.

Truy Mệnh Ám Môn, quả nhiên là tổ chức chỉ nói tiền.

- Không cần ngươi quan tâm, Tiết Đồng này, cùng lắm thì ta mang hắn đi.

Mặc dù Luật Vô Kỵ biết, mang Tiết Đồng đi, sẽ có phong hiểm nhất định.

Nhưng mà, Luật Vô Kỵ rõ ràng hơn, Huyết Tam này là Hấp Huyết Quỷ, lòng tham không đáy. Có trời mới biết hắn sẽ thu bao nhiêu phong hiểm phí.

Huyết Tam cười ha ha:

- Đã như vậy, bây giờ ngươi có thể mang người đi. Còn nữa, về sau không có việc gì, đừng chạy tới đây, thời điểm chúng ta cần ngươi phối hợp, sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi phải làm, là cung cấp hết thảy tiện lợi.

Luật Vô Kỵ đối với thái độ của Huyết Tam rất không thoải mái, nhưng không thoải mái, cũng phải nhịn:

- Cung cấp tiện lợi, tự nhiên không có vấn đề. Bất quá, ta hi vọng Truy Mệnh Ám Môn các ngươi, không nên bị Giang Trần dọa sợ tới mức co đầu rút cổ không ra.

Trên mặt Huyết Tam, đột nhiên hiện lên một đạo sát cơ.

Nếu đổi lại người khác nói lời này, chỉ sợ đã trở thành một người chết.

Bất quá, Huyết Tam biết, Truy Mệnh Ám Môn muốn hành động ở Thiên Quế Vương Quốc, là không thể ly khai Luật Vô Kỵ phối hợp tác chiến.

- Mang theo Tiết Đồng, xéo đi.

Huyết Tam mặt không biểu tình.

Luật Vô Kỵ cười hắc hắc, đi đến địa phương giam giữ Tiết Đồng. Đi vào trong phòng, bước chân Luật Vô Kỵ ngưng tụ, trong mắt toát ra vẻ không thể tin được.

- Người đâu?

Địa phương vốn là giam giữ Luật Vô Kỵ, không không đãng đãng, đừng nói người, ngay cả một cái bóng cũng không có.

Huyết Tam còn tưởng rằng Luật Vô Kỵ cố lộng huyền hư, đang muốn phát tác, đột nhiên bên tai khẽ động, vậy mà thật không có nghe được tiếng hít thở của Tiết Đồng.

Vừa rồi hắn cùng Luật Vô Kỵ nói chuyện, không có lưu ý động tĩnh trong phòng. Như thế nào cũng không thể tưởng được, Tiết Đồng kia sẽ không cánh mà bay

Phòng này không có cửa sổ, phòng ngự cường đại, bên ngoài lại có trạm gác ngầm, đừng nói trên người Tiết Đồng có thương tích, còn bị xiềng xích. Coi như là Tiết Đồng hoàn hảo, cũng không có khả năng xuyên tường ly khai.

Lại nhìn mặt tường trong phòng, hoàn hảo không tổn hao gì. Xuyên tường ly khai, hiển nhiên là không thể nào.

Luật Vô Kỵ nhìn Huyết Tam, mặt mũi tràn đầy hồ nghi.

Hắn hiển nhiên hoài nghi, đây là Huyết Tam giở trò quỷ, cố ý chơi xấu, muốn xảo trá Luật Vô Kỵ hắn.

Huyết Tam hừ lạnh một tiếng, đối với Luật Vô Kỵ hoài nghi không để vào mắt, mà đi vào trong phòng, nhìn chung quanh một phen, trực tiếp đi đến bên cạnh đống cỏ.

Những cỏ này, là để cho Tiết Đồng nằm.

Tay áo Huyết Tam quét qua, cỏ bị quét sạch, dưới mặt đất lại lộ ra một cửa động.

Một cửa động chỉ có thể dung nạp một người.

Đừng nói Luật Vô Kỵ trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Huyết Tam, giờ phút này cũng trợn tròn mắt. Tại đây đang êm đẹp, sao có thể có cái động?

Cái động đất này là đào lên lúc nào? Vậy mà ở địa bàn của Huyết Tam hắn, thần không biết quỷ không hay xuất hiện một cái động như vậy.

Trong nháy mắt, Huyết Tam có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.

Mà Luật Vô Kỵ, đồng dạng ứa ra một thân mồ hôi lạnh. Một cảm giác nguy cơ đột nhiên chạy lên não.

- Huyết Tam, ngươi... Ngươi vậy mà để cho Tiết Đồng chạy thoát?

Sắc mặt Luật Vô Kỵ xám ngoét, hắn quá rõ ràng, một khi Tiết Đồng thoát đi, đối với Luật Vô Kỵ hắn, thậm chí đối với cậu hắn Dương Chiêu mà nói, ý vị như thế nào.

Mặt Huyết Tam đen lên, ở trước động quan sát một hồi, cơ bắp trên mặt nhịn không được nhảy lên:

- Trốn? Trên người Tiết Đồng có thương tích, lại có cấm chế của ta, hắn chạy như thế nào? Đây là có người bên ngoài đào ra, mang hắn đi.

- Cái gì? Có người bên ngoài?

Luật Vô Kỵ nhảy dựng lên.

- Nơi này ẩn nấp như thế, làm sao ngoại giới biết Tiết Đồng ở chỗ này, chẳng lẽ... Chẳng lẽ?

Toàn thân Luật Vô Kỵ sởn hết cả gai ốc, không dám nói xuống nữa. Một loại dự cảm đáng sợ, nương theo bộ dáng Giang Trần mỉm cười, cùng một chỗ hiện lên trong đầu.

Ánh mắt Huyết Tam như độc xà, gắt gao tập trung Luật Vô Kỵ:

- Luật Vô Kỵ, đây đều là chuyện tốt ngươi xử lý.

Luật Vô Kỵ thấy Huyết Tam lộ ra hung quang, cũng sợ hãi. Tuy đây là vương đô, nhưng hiện tại hắn và Huyết Tam một mình đối mặt, không có mang theo nhân mã, Huyết Tam này muốn giết hắn, tựa như bóp chết một con kiến.

- Huyết Tam, ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Luật Vô Kỵ xám ngoét. ¬

*****

¬

- Ngươi cái phế vật này, thành sự không có, bại sự có thừa. Ta sớm biết, ngươi nhiều lần ở trên tay Giang Trần chịu thiệt, căn bản không đáng tin cậy.

- Huyết Tam, ngươi đừng ngậm máu phun người.

Luật Vô Kỵ cũng nóng nảy.

- Tại sao ngươi không nói là vấn đề của các ngươi? Ta tới nơi này, tuyệt đối không có người theo dõi, ta ở Long Nha vệ làm đô thống nhiều năm, chút bổn sự ấy vẫn phải có?

Huyết Tam cười lạnh nói:

- Vậy ý của ngươi là, Truy Mệnh Ám Môn ta, không bằng Long Nha vệ ngươi?

Luật Vô Kỵ rất muốn nói như vậy, nhưng hắn sợ Huyết Tam chụp chết hắn, chỉ phải nhuyễn xuống, phiền muộn nói:

- Hiện tại truy cứu trách nhiệm có tác dụng gì? Việc cấp bách là giải quyết hậu quả như thế nào. Một khi Tiết Đồng ly khai, sẽ cắn chúng ta ra. Ngươi sẽ không hy vọng, mình còn chưa giết Giang Trần, đã gãy ở vương đô chứ?

Huyết Tam hừ lạnh một tiếng, bàn tay ở trước động đất lục lọi một lát, lại ở trên cỏ sờ soạng vài cái.

- Trên cỏ còn có hơi ấm, tro bụi ở động đất cũng mới. Xem ra, bọn hắn còn chưa chạy xa.

- Vậy còn không truy?

Luật Vô Kỵ vội la lên.

Huyết Tam cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi. Nếu để cho phế vật Luật Vô Kỵ đuổi theo, vậy khẳng định là đuổi không kịp.

Không thể nói trước, chỉ có thể là Huyết Tam hắn tự thân xuất mã rồi.

Huyết Tam với tư cách Tiên cảnh tứ trọng, sát thủ Địa Linh cảnh, hắn tự tin, dù sự tình bại lộ, trong Thiên Quế Vương Quốc, người có thể bắt hắn, là đếm được trên đầu ngón tay.

Căn cứ tình báo của hắn, ngoại trừ Hộ Quốc Linh Vương Diệp Trọng Lâu có ưu thế áp đảo ra, Thiên Quế Vương Quốc, người có thể uy hiếp được Huyết Tam hắn, cơ hồ không có.

Về phần Bảo Thụ Tông, Huyết Tam không tin, chỉ là một Giang Trần, có thể làm cho Bảo Thụ Tông xuất đầu. Huống chi, trên tình báo của hắn còn biểu hiện, trước đó không lâu Giang Trần còn đắc tội một trưởng lão Bảo Thụ Tông. Bảo Thụ Tông không chèn ép hắn đã rất tốt, còn có thể giúp Giang Trần?

Cho nên, tuy sự tình bại lộ, Huyết Tam cũng không hoảng hốt.

Huyết Tam đang muốn nhảy vào động đất, bỗng nhiên dừng bước chân lại, khóe miệng tràn ra mỉm cười. Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Tiết Đồng bị cứu đi, cái kia ý nghĩa Huyết Tam hắn cùng Truy Mệnh Ám Môn đã bạo lộ.

Đã bại lộ, dù đuổi theo Tiết Đồng, cũng vu sự vô bổ.

Giết Tiết Đồng hay không, lại có ý nghĩa gì? Dù sao trên người Tiết Đồng có cấm chế của Huyết Tam hắn, Huyết Tam không tin, Giang Trần có bản lĩnh cởi bỏ cấm chế kia.

Thấy Huyết Tam ngừng chân không tiến, Luật Vô Kỵ sững sờ:

- Như thế nào?

Huyết Tam khoan thai cười cười:

- Chuyện cho tới bây giờ, đuổi theo Tiết Đồng, lại có làm được cái gì? Giang Trần có thể tra đến nơi đây, liền ý nghĩa sự tình đã bại lộ. Hiện tại đuổi theo, nhiều lắm là giết Tiết Đồng, có làm được cái gì?

Luật Vô Kỵ khẩn trương, Tiết Đồng đối với Truy Mệnh Ám Môn vô dụng, nhưng đối với Luật Vô Kỵ hắn lại rất hữu dụng.

Không nói hắn muốn lợi dụng Tiết Đồng thực hiện kế hoạch, chỉ nói Tiết Đồng ly khai, sự tình bại lộ, Luật Vô Kỵ hắn liền chết không có chỗ chôn. Thậm chí cậu hắn Dương Chiêu, cũng triệt để xong đời.

- Huyết Tam, Tiết Đồng này, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát.

Luật Vô Kỵ nóng nảy, hận không thể chui vào động đất, tự mình đi tìm.

Chỉ là, Luật Vô Kỵ rất rõ ràng, thực lực của hắn thấp kém, chui vào động đất đuổi theo, chỉ sợ cùng chịu chết không có gì khác nhau.

Huyết Tam lạnh lùng liếc nhìn Luật Vô Kỵ:

- Thành sự không có, bại sự có thừa. Ta thực hối hận, sao sẽ hợp tác cùng loại người ngu ngốc như ngươi. Luật Vô Kỵ, ngươi tự cầu phúc đi.

Huyết Tam nói xong, ngậm hai đầu ngón tay vào miệng, huýt sáo một tiếng, vài tên thuộc hạ nhao nhao hiện thân.

- Nơi đây đã bạo lộ, chúng ta phải lập tức ly khai, tìm nơi cư trú khác.

Bốn gã thuộc hạ gật đầu, hiển nhiên đều dùng Huyết Tam cầm đầu.

Luật Vô Kỵ thấy Huyết Tam như vậy, biết rõ mình đã thành con bỏ, sắc mặt đại biến:

- Huyết Tam, Truy Mệnh Ám Môn các ngươi làm việc, không thể không có đạo lý như vậy. Lần này ngươi đi, không phải là ta bị các ngươi lừa sao?

- Lừa?

Ngữ khí của Huyết Tam lạnh lùng.

- Tại sao ngươi không nói, là ngươi lừa chúng ta? Vì sao đối phương có thể tìm tới nơi này? Ngươi dám nói, không phải ngươi bị theo dõi?

Luật Vô Kỵ kêu oan:

- Không có khả năng, mặc kệ đối phương tìm tới nơi này như thế nào, nhưng Luật Vô Kỵ ta có thể cam đoan, ta tới nơi này, tuyệt đối sẽ không bị người theo dõi.

Huyết Tam nơi nào để ý tới Luật Vô Kỵ giải thích? Nói thẳng:

- Không có thời gian nói nhảm với ngươi, chúng ta đi.

Luật Vô Kỵ vừa tức vừa vội, hắn biết rõ, nếu như Huyết Tam đi, Luật Vô Kỵ hắn liền trở thành con bỏ. Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, hắn so với ai khác đều tinh tường.

Một khi Tiết Đồng đi ra ngoài, nhất định tố cáo Luật Vô Kỵ hắn, hơn nữa trên người Tiết Đồng, để lại rất nhiều thủ pháp tra tấn chỉ Long Nha vệ mới có, cái này đối với Luật Vô Kỵ hắn cực kỳ bất lợi.

Luật Vô Kỵ căn bản không nghĩ tới Tiết Đồng có thể đào tẩu, cho nên không che dấu thủ pháp của mình, lại không nghĩ rằng, hôm nay những thủ đoạn tra tấn kia, lại có khả năng trở thành chứng cứ phạm tội trí mạng của hắn.

Ở một phút đồng hồ trước, Luật Vô Kỵ còn hăng hái, nghĩ đến kế hoạch vĩ đại của mình, giết Giang Trần, diệt Diệp Dung, bồi dưỡng Diệp Hào vương tử thượng vị, tương lai trở thành Long Nha vệ Đại tổng quản.

Chỉ là, cái mộng đẹp này, còn chưa kịp dư vị, sự thật lại cho hắn một cái tát vô tình, trực tiếp kéo hắn từ thiên đường xuống địa ngục.

Nhìn bọn người Huyết Tam đi ra cửa trước, ý niệm trong đầu Luật Vô Kỵ là túm đối phương, không cho bọn hắn đi. Thế nhưng mà, ở sâu trong nội tâm, có một thanh âm nói cho hắn biết, không thể làm như vậy.

Nếu như hắn làm như vậy, dùng tích cách của Huyết Tam, tuyệt đối sẽ giết hắn, hơn nữa lông mày cũng sẽ không nhăn thoáng một phát.

- Không được, không được. Không thể ngồi chờ chết. Ta không thể ở lại chỗ này, ta cũng phải ly khai, dù Tiết Đồng kia tố cáo ta, cùng lắm thì, ta thề thốt phủ nhận, đánh chết cũng không thừa nhận. Chỉ dựa vào lời từ một phía của Tiết Đồng, không có nhân chứng khác, bọn hắn cũng không làm gì được ta.

Luật Vô Kỵ nhất niệm đến đây, cũng vội vã muốn ly khai.

Vừa xông tới cửa, lại đụng phải bọn người Huyết Tam mặt đen vòng trở lại.

Huyết Tam nhìn thấy Luật Vô Kỵ, tức giận không biết phát tiết vào đâu, trực tiếp tát Luật Vô Kỵ một cái, khiến hắn đâm vào trên vách tường.

Một tát này, cơ hồ đã muốn mệnh Luật Vô Kỵ.

Luật Vô Kỵ hoàn toàn không có chỗ trống phản kháng, thân thể đâm vào vách tường, kêu rên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

- Luật Vô Kỵ, ngươi cái phế vật này. Ngươi còn nói ngươi không bị người theo dõi? Vậy bên ngoài trong trong ngoài ngoài vây quanh ba vòng, chẳng lẽ là Huyết Tam ta mang đến sao?

Huyết Tam là đầu lĩnh sát thủ, giờ phút này cũng tức đến sắc mặt biến thành màu đen, hận không thể trực tiếp giết Luật Vô Kỵ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)