← Ch.2290 | Ch.2292 → |
- Ngươi có thể không giữ lời, nhưng mà Giang Du ta há có thể không giữ lời cơ chứ? Nam tử hán đại trượng phu, một giọt nước bọt chính là một cái đinh a.
Người trẻ tuổi kia vô cùng quật cường nói.
- Ha ha, hay cho một câu nam tử hán đại trượng phu. Ngươi gọi là Giang Du sao? Đây là danh tự mà phụ mẫu ngươi đặt cho ngươi hay sao?
- Ta mặc kệ phụ mẫu lấy tên gì cho ta, ta gọi là Giang Du, Giang trong hà giang, du trong tử du.
Người trẻ tuổi kia lạnh như băng nói.
Trăm năm qua, ý nghĩa duy nhất trong đời hắn chính là chuyển núi, khiến cho ngọn núi này lung lay.
Về phần tại sao chuyển, đã không còn quan trọng. Trong lòng hắn có một mục tiêu, hắn lại luôn cố gắng thực hiện điều này, như vậy đã đủ rồi.
Kỳ thực hắn cũng nghĩ qua, có lẽ văn sĩ trung niên này chỉ vui đùa mà thôi.
Nhưng mà đã kiên trì một trăm năm, không có lý do nào lại không thể kiên trì thêm trăm năm nữa a?
Chỉ là chính bản thân hắn sợ rằng cũng không có phát hiện ra, trăm năm qua đi, bộ dáng của hắn, thân thể hắn thậm chí cơ hồ không có biến hóa gì.
Một trăm năm qua, giống như không có lưu lại dấu vết gì trên người hắn.
Mà người văn sĩ trung niên này dường như cũng không có già đi.
Văn sĩ trung niên dùng ánh mắt thưởng thức nhìn qua Giang Du này, than nhẹ một tiếng:
- Giang Du, hay cho một Giang Du. Trăm năm ngươi không ngờ lại không cảm giác thời gian trôi qua, không có cảm giác được nhật nguyệt trôi qua. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, thời gian ở nơi này đã đông cứng rồi sao?
Vẻ mặt Giang Du mê hoặc:
- Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì a.
Văn sĩ trung niên thở dài:
- Ta cũng không trông cậy vào việc ngươi hiểu. Nhưng mà không có việc gì thì ngươi cũng nên soi gương một chút a.
- Ta không có thời gian, ta muốn chuyển núi.
- Vậy ngươi chuyển núi không biết mệt sao?
- Mệt mỏi thì hái quả dại ăn, buồn ngủ thì nằm xuống ngủ. Tỉnh, có khí lực thì lại tiếp tục chuyển núi.
Giang Du cho rằng việc này là đương nhiên.
- Nhân tộc trước nay chỉ vì cái lợi trước mắt, loại si nhi như ngươi quả thực hiếm thấy. Được rồi, Giang Du, ta hôm nay sẽ ban thưởng cho ngươi một cọc thần thông, cho ngươi thoáng cái mang đi ngọn núi này, được chứ?
Giang Du khẽ giật mình, nói:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc chịu truyền thần thông cho ta sao?
- ha ha, ta truyền thần thông cho ngươi chưa hẳn đã là chuyện tốt. Đương nhiên ngươi tu luyện trong động ta trăm năm, kỳ thực trong lúc vô tình đã đạt được rất nhiều thần thông của ta. Chỉ là ngươi luôn không biết được. Còn cho rằng mình là thân thể phàm nhân, huyết nhục bình thường. Ngươi có thể thân thể bình thường sẽ không biết mệt hay không? Từng gặp thân thể huyết nhục không già hay không? Trái cây ngươi ăn là trái cây một vạn năm sinh trưởng, nước suối ngươi uống là bất lão tuyền mười vạn năm khó gặp. Ngươi thử nói một chút xem, trăm năm qua ngươi ăn bao nhiêu thứ tốt của ta?
Khuôn mặt Giang Du hoang mang, hắn còn có chút không rõ, rốt cuộc là người nọ nói giỡn, hay là nói thật? Tại sao lại nghe mơ hồ như vậy a.
Văn sĩ trung niên bấm đốt tay tính toán:
- được rồi, tuy rằng lại một lần thiếp đi rồi lại một lần tỉnh lại, nhưng mà sứ mạng của ta dường như cũng chưa chấm dứt. Cũng nên đi gặp thiếu chủ.
- Thiếu chủ?
Vẻ mặt Giang Du càng thêm mê hoặc.
- ngươi là gia phó nhà ai hay sao?
- Ha ha, ta thực sự là người hầu của người ta. Chỉ là ta đã rời khỏi nhà hơn mười vạn năm, thậm chí ngay cả gia trưởng nhà ta bộ dáng thế nào ta cũng sắp không nhớ rõ rồi.
Văn sĩ trung niên kia than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng mà may mắn là nhiệm vụ mà lão chủ nhân giao phó cho ta, dường như ta đã không phụ sự nhờ vả của người.
Giang Du dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ điên nhìn qua văn sĩ trung niên này.
Hơn mười vạn năm?
Con rùa già cũng không có tuổi thọ dài như vậy a? Coi như là những giáo chủ hỗn đản của Nguyệt Thần giáo kia cũng không có tuổi thọ dài như vậy.
Nghĩ tới Nguyệt Thần giáo, trong lòng Giang Du đau đớn một hồi. Trăm năm qua, hắn một mực để cho mình không suy nghĩ tới những chuyện này, chỉ lặng lẽ chuyển núi. Hy vọng văn sĩ trung niên thực sự có thể dạy thần thông cho hắn, có thể ban cho hắn lực lượng, để cho hắn về Nguyệt Thần giáo, để cho hắn đoạt lại tất cả những thứ mà hắn đã mất.
- Giang Du, ngươi muốn rời khỏi đây không?
Giang Du im lặng, muốn, hay là không muốn đây?
Nếu như hắn có được thần thông, hắn rất muốn rời khỏi. Nhưng mà hiện tại có thể rời khỏi hay sao? Rời khỏi thì sao cơ chứ?
Giang Du im lặng, lòng đau như đao cắt.
- Được rồi, ta thấy ngươi đã triệt để mơ hồ. Giang Du, ta biết rõ thân thế của ngươi, ngươi tới từ cương vực nhân loại, mẫu thân ngươi là thánh nữ trước của Nguyệt Thần giáo, ngươi bị Nguyệt Thần giáo đuổi ra sơn môn, lang thang nhân thế. Ngươi muốn đi Nguyệt Thần giáo đoạt lại mẫu thân, đoạt lại muội tử ngươi, đoạt lại tôn nghiêm mà Nguyệt Thần giáo lấy đi, đúng không?
Hai mắt Giang Du đỏ bừng, phát ra tiếng gầm nhẹ giống như dã thú.
- Như vậy thực lực ngươi bây giờ muốn giáo huấn mười Nguyệt Thần giáo cũng đủ.
Văn sĩ trung niên cười ha hả.
- Nguyệt Thần giáo hiện tại tu sĩ mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Thiên vị mà thôi. Mà ngươi đã là thần đạo. Trăm năm qua, ngươi đã thành thần đạo, còn là trong lúc bất tri bất giác, không có thức tỉnh thần lực, tu sĩ mơ hồ như vậy trong thế gian ngươi là đệ nhất a. Nhưng mà đây cũng là tạo hóa của ngươi. Nếu không gặp được ta, thì sao ngươi có một phen tạo hóa như vậy chứ?
Thần đạo?
Giang Du si ngốc tới ngẩn người.
Tên văn sĩ trung niên kia cười ha hả, bỗng nhiên điểm một điểm lên hư không, miệng nói:
- Ngàn thần vạn linh, vô thượng chi đạo, thần cách nhen nhóm, thần lực thức tỉnh.
Toàn thân Giang Du bỗng nhiên run lên, sau một khắc quanh thân hắn bắt đầu xuất hiện chấn động kịch liệt. Lục phủ ngũ tạng dùng tốc độ cải biến kinh người, khí chất cũng được thay đổi một cách kinh người.
Thần lực từ trước tới giờ không được thức tỉnh lại không ngừng gia tăng một cách thần kỳ.
Giống như là một dòng suối nhỏ khô cạn, thoáng cái biến thành sông lớn cuồn cuộn, sóng gợn mãnh liệt.
- Ta... Ta là thần đạo? Cũng có thần lực?
Giang Du giật mình, nhưng mà trong đầu có một âm thanh nói cho hắn biết, đi dời núi.
Thân thể Giang Du khẽ động, sau một khắc không ngờ lại tới chân núi.
Thần lực được thúc dục, hai tay bám vào ngọn núi, cả ngọn núi không ngờ lại bị nâng lên.
Giang Du cơ hồ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng mà sự thực bày ra ngay trước mắt hắn. Thần lực, Giang Du hắn không ngờ trong thời gian trăm năm bất tri bất giác nhen nhóm thần lực.
- Giang Du, nói cho ta biết, bây giờ ngươi muốn làm gì? Có phải muốn giết tới Nguyệt Thần giáo hay không?
Giang Trần khẽ giật mình, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Được rồi, ngươi bây giờ có đi mẫu thân, muội muội ngươi cũng không còn ở đó nữa.
- Ngươi nói cái gì?
Giang Du thoáng cái gấp gấp, mê hoặc trước đó đã bị sợ hãi thay thế:
- Mẫu thân của ta và muội muội ta làm sao? Bị Nguyệt Thần giáo sát hại hay sao?
- Đương nhiên không phải, Nguyệt Thần giáo không có lá gan này. Đi thôi, ta mang ngươi tới một nơi, đi tới chỗ kia, tất cả sẽ tra ra manh mối. Mê hoặc trong lòng ngươi tự nhiên cũng được giải.
Trong khi văn sĩ trung niên nói chuyện đã đóng cửa động, thu thần quang lại. Mang theo Giang Du trực tiếp rời khỏi. Giang Du cũng có thần lực, lại hoàn toàn không có cách nào tự chủ, được văn sĩ trung niên nâng lên, thân bất do kỷ đi theo.
- Chúng ta đi đâu?
Giang Du hỏi.
- Cương vực nhân loại, Lưu Ly vương thành, Lưu Ly cung thượng cổ. Nói như vậy đủ kỹ chưa?
Văn sĩ trung niên cười ha hả.
Cương vực nhân loại coi như là cố thổ của Giang Du, cho nên ít nhiều trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.
Chỉ là mẫu thân và muội tử của hắn chẳng lẽ đi Lưu Ly vương thành sao?
Khi Giang Du rời khỏi còn rất nhỏ, căn bản không biết thân thế của mẫu thân, càng không biết biến hóa về sau của cương vực nhân loại, cho nên giờ phút này hắn một mảnh mờ mịt.
← Ch. 2290 | Ch. 2292 → |