Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0231

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0231: Lao thẳng tới tổng bộ Long Nha vệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Đại quân còn chưa kịp xuất phát, Giang Trần đã chủ động đến tổng bộ Long Nha vệ? Còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp Đại tổng quản Thượng Quan Dực?

Giang Trần này, là ăn gan hùm mật gấu sao?

Sắc mặt Dương Chiêu phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía đô thống quân thứ ba Tân Vô Đạo, còn có đô thống quân thứ bảy Thích Phụng Tiên, hai người này, đều là tâm phúc Dương Chiêu một tay dìu dắt.

Tân Vô Đạo lập tức khom người nói:

- Tổng quản đại nhân, Giang Trần này là tự mình muốn chết, thuộc hạ tự thân xuất mã, bắt sống hắn xuống, tùy ý tổng quản đại nhân xử trí.

- Thuộc hạ nguyện cùng Tân đô thống sóng vai xuất lực.

Dương Chiêu rất hài lòng thái độ của Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, gật gật đầu, ngữ khí âm trầm mà kiên quyết:

- Phái thêm nhân thủ, tốc chiến tốc thắng, không nên nói nhảm với hắn, trước cầm xuống nói sau.

- Vâng.

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên bắt đầu kiểm kê nhân thủ. Không quá một lát, liền điểm ra hai mươi Võ Giả, đều là nửa bước Tiên cảnh, thậm chí có bốn cái là Tiên cảnh nhất trọng.

- Giết Giang Trần, bắt sống Điền Thiệu.

Ánh mắt Tân Vô Đạo đảo qua hai mươi tên Võ Giả này.

- Nhớ kỹ lời nói của ta chưa?

- Nhớ kỹ.

- Tốt, theo ta giết tiểu tặc Giang Trần, báo thù cho Luật phó đô thống.

- Giết Giang Trần, báo thù cho Luật phó đô thống.

Tất cả Võ Giả, toàn bộ leo lên Hoàng Dực Nha Long, đằng đằng sát khí vọt tới.

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, thân là đô thống một quân, có Dực Long càng cường đại hơn, một ngựa đi đầu, phóng tới không trung.

Ánh mắt Giang Trần hơi híp lại, nhìn qua Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên đằng đằng sát khí nhào lên.

- Thượng Quan Đại tổng quản, Giang Trần ta trước tới bái phỏng ngươi, là tiên lễ hậu binh. Là nể địa vị cùng thanh danh Long Nha vệ Đại tổng quản của ngươi. Nếu ngươi làm như không thấy, tùy ý những người này làm xằng làm bậy, vậy hôm nay Giang Trần ta đành phải đắc tội. Một khi sự tình náo lớn, trăng khuyết khó tròn, Đại tổng quản chớ trách Giang Trần ta không lưu tình.

Ngữ khí của Giang Trần âm trầm, trong tay đã nắm Đại Vũ cung.

Hai mươi người này, dùng tu vi của Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên cao nhất, cũng không quá đáng là Tiên cảnh nhất trọng đỉnh phong, tiếp cận Tiên cảnh nhị trọng.

Nhưng mà, trước khi Giang Trần đến thế giới mê cảnh, cũng đã đột phá đến Tiên cảnh nhất trọng. Thông qua thế giới mê cảnh rèn luyện, lại nhận được rất nhiều kỳ ngộ, tu vi cùng sức chiến đấu, đều tăng lên trên phạm vi lớn, tuy còn không có đột phá đến Tiên cảnh nhị trọng, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối có thể quần với cường giả Tiên cảnh tam trọng.

Phải biết rằng, Giang Trần ở thế giới mê cảnh, cùng Ngân Nguyệt Yêu Viên giao chiến, đây chính là tồn tại có thể so với cường giả Địa Linh cảnh nhân loại.

Mà Địa Linh cảnh nhân loại, chính là tồn tại từ Tiên cảnh tứ trọng cất bước.

Đại Vũ cung trong tay, tên đã lên dây.

Lòng Giang Trần yên tĩnh như nước, sát ý trào dâng.

Mặc dù là ở tổng bộ Long Nha vệ, mặc dù là đầm rồng hang hổ, Giang Trần cũng không sợ hãi.

Cảnh cáo cuối cùng, đã phát ra. Nếu như Thượng Quan Dực không quan tâm, vậy thì đại biểu hắn ngầm đồng ý hành vi của Dương Chiêu, chẳng khác nào dung túng Dương Chiêu giương oai, cũng chẳng khác nào Thượng Quan Dực hắn, đã trong lúc vô hình đứng ở bên Dương Chiêu, đứng ở mặt đối lập Thái tử Diệp Dung cùng với Giang Trần hắn.

Nói trắng ra một điểm, cái kia chính là địch nhân.

Là địch hay bạn, ở một ý niệm này.

Giang Trần nhìn qua đám Võ Giả xông lên kia, thân ảnh càng lúc càng lớn, cách hắn càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng tiếp cận tầm bắn của hắn.

Đại Vũ cung tên đã lên dây, tiếng lòng của Giang Trần, đồng dạng cũng đã lên dây.

Chỉ một ý niệm, Đại Vũ cung sẽ mang theo sát ý vô tận của Giang Trần, bắn về phía bọn người Tân Vô Đạo.

Giang Trần đã có quyết định, chỉ cần nhóm người này tiếp cận đến giới hạn của hắn, mà Thượng Quan Dực như trước không có trả lời, vậy Giang Trần hắn, liền đại khai sát giới.

100m, 50m, 30m...

Con mắt của Giang Trần híp lại thành một khe nhỏ, ý niệm trong đầu cũng càng thêm kiên quyết, một cỗ sát ý ở trên mặt hắn tràn ra.

Trong nội tâm Điền Thiệu đã khẩn trương, lại lo lắng. Nhưng hắn cũng biết, sự tình đến một bước này, Điền Thiệu hắn đã không có đường lui.

Hắn biết rõ, cử động lần này của Giang Trần là muốn ép Thượng Quan Dực Đại tổng quản tỏ thái độ, là muốn Thượng Quan Dực đứng ra, là muốn thăm dò thái độ của Thượng Quan Dực, phân rõ ai là địch, ai là bạn.

Điền Thiệu cũng có thể hiểu được, nếu như thái độ của Thượng Quan Dực thủy chung không rõ, hết thảy cử động bên Thái tử Diệp Dung, đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Toàn bộ đại cục đấu tranh, bên Thái tử cũng sẽ lâm vào cục diện bất lợi.

Cho nên, cử động lần này của Giang Trần nhìn như lỗ mãng, nhưng lại là cao chiêu. Làm cho Thượng Quan Dực không thể không tỏ thái độ, không thể không đứng ra công khai lập trường.

Chỉ là chiêu này, cũng cực kỳ mạo hiểm.

Ở tổng bộ Long Nha vệ nháo sự, nhìn chung lịch sử của Thiên Quế Vương Quốc, này là rất điên cuồng, căn bản không có người có đảm lượng như vậy.

Giang Trần hít sâu một hơi, thở dài:

- Điền huynh, xem ra, Đại tổng quản các ngươi, thật đúng là để cho ta có chút thất vọng. Đã như vầy, vậy chuyện hôm nay, sẽ không cách nào thiện rồi. Động thủ đi.

- Giang Trần, ngươi giết Phó Đô thống Long Nha vệ ta, còn dám nghênh ngang đến tổng bộ Long Nha vệ kêu gào, ngươi là muốn chết.

- Hôm nay, tinh anh của Long Nha vệ ta, thề phải bảo vệ tôn nghiêm của Long Nha vệ, chém giết Giang Trần, rửa Long Nha vệ sỉ nhục.

- Giết Giang Trần, bảo vệ uy nghiêm của Long Nha vệ.

- Giết.

Tiếng giết rung trời, hai mươi tên Võ Giả, ở dưới Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên suất lĩnh, xông vào trong vòng tròn mà Giang Trần xác định, phá tan điểm mấu chốt của hắn.

Chết đi.

Trong nội tâm Giang Trần hiện lên vô số sát niệm, Đại Vũ cung trong tay muốn bắn ra.

- Chậm đã.

Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, trong hư không truyền đến một tiếng quát, như là sét đánh, chấn thiên địa ầm ầm vô số hồi âm, màng tai nguyên một đám đều ông ông tác hưởng.

Thanh âm này, uy nghiêm mạnh mẽ, làm cho Kim Dực Kiếm Điểu của Giang Trần cũng nhịn không được run lên, toàn thân lạnh run.

Mà Dực Long của đám người Tân Vô Đạo cưỡi, cũng không khá hơn chút nào, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tôn sùng, vậy mà lơ lửng giữa không trung, không dám nhúc nhích nửa phân.

- Đại tổng quản, là Đại tổng quản.

Điền Thiệu cố gắng khống chế huyết khí trở mình, mặt lộ vẻ vui mừng, Đại tổng quản ra mặt.

Giang Trần cũng hơi có chút khiếp sợ, thanh âm này ẩn chứa uy áp, ở trong những người hắn nhận thức, là gần với Diệp lão gia tử nhất.

Mặc dù là Thiết trưởng lão của Bảo Thụ Tông kia, chỉ sợ cũng không cách nào vượt qua chủ nhân của thanh âm này.

Chủ nhân của thanh âm này, dĩ nhiên là Long Nha vệ Đại tổng quản?

Giang Trần phát hiện, mình ngược lại là có chút đánh giá thấp Long Nha vệ. Không nghĩ tới, Long Nha vệ Đại tổng quản, thậm chí có thực lực như vậy.

*****

Thiên Quế Vương Quốc, không hổ là một trong bốn đại vương quốc của liên minh 16 nước. Trong vương quốc, tàng long ngọa hổ, cường giả như mây.

Chỉ là, Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm càng cường đại, dù cho đối mặt uy áp của Đại tổng quản Thượng Quan Dực, cũng chỉ là tâm thần có chút rung động, ngoài ra không có gì khác.

Trong hư không, một thân ảnh vạch phá thương khung.

Một trung niên nam tử phong độ nhẹ nhàng, cưỡi Dực Long kim sắc phá không mà lên. Người này tóc mai tầm đó có chút sương bạch, đôi mắt thâm thúy như rồng như hổ, không mất uy nghiêm của thượng vị giả, lại thêm vài phần nho nhã chi khí.

- Thuộc hạ Điền Thiệu, tham kiến Đại tổng quản.

Ở trong Long Nha vệ, Đại tổng quản chính là tồn tại chí cao vô thượng, tuy giờ phút này tình cảnh của Điền Thiệu có chút xấu hổ, nhưng quân nhân phục tùng lãnh đạo, vẫn để cho hắn đi lên hướng Thượng Quan Dực hành lễ.

Bọn người Tân Vô Đạo cũng kịp phản ứng, nhao nhao tham kiến:

- Thuộc hạ bái kiến Đại tổng quản.

Thượng Quan Dực biểu lộ lạnh nhạt, hai con ngươi như không có nửa phần nhuệ khí đảo qua những người này, nhưng lại không có nửa phần hỉ nộ ái ố.

- Giang Trần?

Ánh mắt của Đại tổng quản, đứng ở trên mặt Giang Trần.

Giang Trần từ trên mặt Đại tổng quản, cũng nhìn không ra bất luận vấn đề lập trường gì.

- Đại tổng quản, Giang Trần bái kiến.

Giang Trần không kiêu ngạo không tự ti nói.

- Giang Trần, bổn tọa nghe qua tên tuổi của ngươi, cũng biết ngươi có chút bổn sự. Người trẻ tuổi có thể có tài hoa như ngươi, vì sao không thu liễm một ít phong mang? Dùng tài hoa của ngươi, nếu như thu liễm thoáng một phát, chắc chắn tiền đồ vô lượng, cần gì tranh khí phách nhất thời?

Không thể không nói, Đại tổng quản vẫn rất có khí độ. Chỉ là, lời nói này, tuy khuyên giải, lại ẩn ẩn cũng có ý gõ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Dùng độ cao của Đại tổng quản, có lẽ cũng nhìn ra được, từ khi ta đi vào Thiên Quế Vương Quốc, chưa bao giờ chủ động gây ai. Ngược lại là loại người Luật Vô Kỵ này, hai ba lần khiêu khích ta, muốn đưa ta vào chỗ chết, ngay cả loại sự tình cấu kết ngoại tặc kia cũng làm ra được. Ta tới, chính là muốn thỉnh giáo thoáng một phát, dùng quyền uy của Long Nha vệ, lại có thể dễ dàng tha thứ hành vi đại nghịch bất đạo như vậy sao? Nếu cấu kết ngoại tặc, nguy hại Vương Quốc an toàn cũng không bị trừng phạt, còn có thể tiếp tục làm mưa làm gió, như vậy thế nhân sẽ đối đãi Long Nha vệ như thế nào? Chẳng lẽ để cho Vương Quốc nghĩ rằng, Long Nha vệ cao cao tại thượng trong mắt của bọn họ, là địa phương tàng ô nạp cấu?

Giang Trần đối mặt Đại tổng quản uy nghiêm, lại không chút sợ hãi, chậm rãi nói, càng là trực chỉ Long Nha vệ bao che Dương Chiêu.

Điền Thiệu ở một bên, nghe lời này của Giang Trần, cũng âm thầm đổ mồ hôi. Trần thiếu quả nhiên là Trần thiếu, đối mặt Đại tổng quản cao cao tại thượng, cũng dám nói như vậy.

Lời nói này, hiên ngang lẫm liệt, đem chân tướng nói rõ ràng, để cho Đại tổng quản muốn lảng tránh cũng không có khả năng.

Nếu như Đại tổng quản lảng tránh, cái kia chính là lặng yên nhận thức Long Nha vệ cô tức dưỡng gian, lặng yên nhận thức hắn thân là Đại tổng quản, cũng xử lý không được một Phó tổng quản vi phạm pháp lệnh.

Nếu như Đại tổng quản đáp lại, như vậy hắn nhất định phải xử lý Dương Chiêu.

Không thể không nói, những lời này của Giang Trần, chẳng khác gì trực tiếp cho Đại tổng quản một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Hai mắt giống như ngôi sao của Thượng Quan Dực có chút nhảy lên, hắn phát hiện, mình là đánh giá thấp Giang Trần miệng lưỡi lợi hại.

- Giang Trần, miệng phóng hoa sen ai không biết? Ngậm máu phun người ai không biết? Ngươi nói Luật Vô Kỵ cấu kết ngoại tặc, có chứng cớ không? Luật Vô Kỵ là Long Nha vệ Phó Đô thống, tuần tra tới đó, chỉ là trùng hợp. Ai nghĩ đến các ngươi phát rồ, vậy mà vu oan Luật Vô Kỵ, chụp mũ hắn tư thông ngoại tặc. Không chỉ như thế, ngươi còn giết người diệt khẩu. Nếu như ngươi không chột dạ, ngươi giết người diệt khẩu làm gì?

Tân Vô Đạo là cái thứ nhất nhảy ra, cắn ngược lại một cái.

- Đúng vậy, giết người diệt khẩu, cái này là chột dạ. Nếu như Luật phó đô thống thật sự có tội, Long Nha vệ sẽ thẩm tra, lúc nào đến phiên ngươi tham gia nội vụ Long Nha vệ ta? Nói sau, dù Luật Vô Kỵ có tội, hắn cũng có cơ hội tự biện a? Ngươi giết người diệt khẩu, người chết sẽ không mở miệng, còn không phải tùy ý ngươi nói như thế nào sao? Ngươi giết Luật Vô Kỵ trước, phỉ báng Dương phó tổng quản sau. Đây quả thực là khiêu khích Long Nha vệ ta, Giang Trần, hôm nay không giết ngươi, làm sao dẹp loạn phẫn nộ của Long Nha vệ? Như thế nào bảo vệ quyền uy của Long Nha vệ ta?

Thích Phụng Tiên cũng hiên ngang lẫm liệt vu cáo Giang Trần.

Tân Vô Đạo tiếp tục phối hợp, đối với Thượng Quan Dực nói:

- Đại tổng quản, Giang Trần này, mấy lần coi rẻ Long Nha vệ ta, hôm nay còn giết đô thống Long Nha vệ, phỉ báng danh dự Long Nha vệ tổng quản. Tặc này không chết, mặt mũi của Long Nha vệ sẽ không còn sót lại chút gì. Thuộc hạ khấp huyết thỉnh chiến, nguyện liều tánh mạng, chém giết tặc này.

- Đại tổng quản, thuộc hạ thỉnh chiến.

Thích Phụng Tiên cũng kêu lên.

- Thuộc hạ thỉnh chiến.

Hai mươi tên Võ Giả khác, cũng nhao nhao quát lên.

Song phương bên nào cũng cho là mình phải, không ngừng kích phát mâu thuẫn, kỳ thật để cho trong nội tâm Thượng Quan Dực có chút lo lắng. Song phương ngươi tới ta đi, là buộc hắn tỏ thái độ a.

Hôm nay loại thế cục này, hắn làm Đại tổng quản như thế nào buông tay không để ý tới, thế tất sẽ thành một thiên đại chê cười.

Thế nhưng mà, giờ khắc này, muốn làm ra lựa chọn, thật sự rất khó.

Hạ lệnh chém giết Giang Trần?

Cái kia liền ý nghĩa, Thượng Quan Dực hắn bảo hộ Dương Chiêu, triệt để đứng ở mặt đối lập với Thái tử. Ở chỗ quốc quân bệ hạ, hắn không thể bàn giao.

Nếu hạ lệnh tra rõ Dương Chiêu, thế tất sẽ đắc tội Bảo Thụ Tông, quốc quân bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy loại cục diện này phát sinh.

Từ sâu trong nội tâm, Thượng Quan Dực là muốn gọt sạch quyền lực của Dương Chiêu.

Thế nhưng mà hắn cũng biết, mệnh lệnh này, không dễ hạ a. Một khi hạ đạt, liền ý nghĩa phải tẩy trừ Dương Chiêu, tẩy trừ vây cánh của Dương Chiêu, trong Long Nha vệ, thế tất nguyên khí đại thương.

- Đại tổng quản, Luật Vô Kỵ cấu kết ngoại tặc, chứng cớ vô cùng xác thực. Sát thủ Truy Mệnh Ám Môn, còn có người bị hại Tiết Đồng, có thể chứng minh điểm này.

Điền Thiệu xem thời cơ, cũng liều lĩnh, hướng Thượng Quan Dực giải thích.

Ánh mắt Giang Trần thâm thúy, nhìn qua Thượng Quan Dực, nhìn qua Đại tổng quản Long Nha vệ quyền nghiêng cả nước. Thần tình lạnh nhạt, phảng phất đặt mình trên không tổng bộ Long Nha vệ, cũng không có bất kỳ áp lực gì.

Thượng Quan Dực còn chưa nói, hư không lại truyền tới một hồi thanh âm chiêm chiếp, hai đạo quang mang vạch phá Thương Khung, từ xa phi tốc phóng tới.

Hư không có một giọng nữ thét to:

- Ai giết cháu ngoại trai Luật Vô Kỵ của ta? Thượng Quan Dực, ngươi thân là Long Nha vệ Đại tổng quản, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bảo hộ được? Ngươi làm Long Nha vệ Đại tổng quản, ta xem là nên chấm dứt a.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)