Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0233

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0233: Ba mũi tên nổ đầu, đánh mặt Thiết trưởng lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


̉ đầu, đánh mặt Thiết trưởng lão 1

Hắn vậy mà hứa một vị trí Long Nha vệ Phó tổng quản. Vị trí lão đại êm đẹp, bị hắn đẩy xuống, hứa một vị trí Phó tổng quản, đây không thể nghi ngờ là vẽ mặt, là ức hiếp không kiêng nể gì cả.

Thượng Quan Dực tu dưỡng lại tốt, cũng giận tím mặt:

- Thiết trưởng lão, ngươi ngang ngược, can thiệp nội vụ Long Nha vệ ta như thế, Thượng Quan Dực ta, dù đánh tới chỗ tông chủ Bảo Thụ Tông, cũng cùng ngươi chiến tới cùng.

- Nói nhảm quá đi.

Thiết trưởng lão lạnh lùng cười cười, ánh mắt bắn về phía bọn người Tân Vô Đạo.

- Mấy người các ngươi, còn chưa động thủ?

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, chứng kiến biến cố bực này, đều là đại hỉ. Tuy bọn hắn rất sợ Thượng Quan Dực, nhưng hôm nay có trưởng lão Bảo Thụ Tông làm chỗ dựa, bọn hắn sợ gì?

Huống chi, trưởng lão Bảo Thụ Tông đã nói, muốn lập Dương Chiêu làm Đại tổng quản. Thượng Quan Dực này, đã mất chức.

- Tân Vô Đạo, Thích Phụng Tiên, mở mắt của các ngươi nhìn rõ ràng, Đại Long Nha Lệnh ở đây, không có hiệu lệnh của ta, ai cũng không được nhúc nhích.

Thượng Quan Dực cũng phát hỏa, Thiết trưởng lão này vạch mặt, hắn cũng biết, còn muốn hòa hòa khí khí, đã không có khả năng.

Dù hắn không muốn đứng bên Giang Trần, cũng không có lựa chọn khác.

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên nhìn nhau, trong nội tâm quét ngang, trong mắt hung quang đại tác, kêu lên:

- Thượng Quan tiên sinh, hiệu lệnh của trưởng lão Bảo Thụ Tông, chúng ta không dám không nghe. Không có ý tứ, đắc tội.

Tân Vô Đạo nói xong, liền hướng Giang Trần phóng đi.

Giang Trần một mực cười lạnh không nói, nhìn xem biến cố, nhưng thời khắc lại đề phòng, thấy bọn người Tân Vô Đạo vây lên, Đại Vũ cung trong tay không lưu tình chút nào, hưu hưu hưu, mũi tên như lưu tinh, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn về phía Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên xông ở trước nhất.

Uy năng mũi tên này, ẩn chứa công kích mạnh nhất của Giang Trần, càng sáp nhập tinh hoa của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》vào bên trong.

Nhìn như bình thường, nhưng sát cơ lại gợn sóng.

Thiết trưởng lão vốn cảm thấy, bọn Tân Vô Đạo nhiều người như vậy, muốn giết Giang Trần, như giết chết một con kiến.

Nhưng mà, trong lúc đó...

Thiết trưởng lão biến sắc, hét lớn:

- Không tốt, mũi tên này không đúng, mau lui lại.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh

Chờ Thiết trưởng lão nhắc nhở, Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên đã xông tới trước, muốn tránh né, đã không còn kịp rồi.

Mũi tên kia như lưu tinh, dùng quỹ tích kỳ quái dung nhập hư không, sau một khắc, trước mặt hào quang đại tác, mũi tên kia đã bắn vào cổ họng của bọn hắn

Phốc phốc phốc...

Ba mũi tên, trúng ba mục tiêu.

Lực lượng cường đại, như bắn bạo Tinh thần, trực tiếp bắn nát ba đầu lâu, nổ ra vô số mưa máu.

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, đường đường Tiên cảnh nhất trọng, vậy mà không hề có dấu hiệu, bị bắn nổ đầu.

Biến cố bực này, đừng nói Thiết trưởng lão trước đó không ngờ tới, dù là Thượng Quan Dực tu vi càng mạnh hơn nữa, cũng hoàn toàn không ngờ.

Dùng trực giác của bọn hắn, bọn hắn phát hiện Giang Trần cũng không quá đáng là Tiên cảnh nhất trọng, không đến Tiên cảnh nhị trọng.

Tu vi này, cùng bọn người Tân Vô Đạo đơn đấu, ai thắng ai thua cũng không dễ nói.

Quần ẩu, bọn hắn không tin Giang Trần có thể kiên trì mười hiệp.

Thế nhưng mà, sự thật lại để cho bọn hắn trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn tư thế kia của Giang Trần, hiển nhiên không có coi bọn người Tân Vô Đạo là đối thủ một cấp bậc, mũi tên phát ra, một tên một cái, tựa như xiên hồ lô, hoàn toàn không có áp lực.

Kim Dực Kiếm Điểu vỗ cánh, Giang Trần nhanh chóng thối lui ra ngoài mấy trăm mét, Đại Vũ cung xa xa chỉ hướng Thiết trưởng lão.

Điền Thiệu cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, phi thường phối hợp, cũng lui ra phía sau, đến trước mặt Giang Trần.

Phanh, phanh, phanh...

Ba thi thể không đầu ầm ầm rơi xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, ngã thành ba đoàn thịt nát, đám Long Nha vệ phía dưới, trong lòng mỗi cái run sợ, sắc mặt đại biến.

Ba người này, bất kỳ một cái nào, đều là đại nhân vật hết sức quan trọng của Long Nha vệ.

Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, càng là mười Đại Đô Thống của Long Nha vệ. Không nghĩ tới, một chiêu tầm đó, liền bị bắn nổ đầu sọ.

Miểu sát.

Dù Long Nha vệ xưa nay cường hãn, hoành hành không sợ, nhưng chứng kiến thảm trạng của Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, vẫn là không khỏi sợ nổi da gà, rốt cục ý thức được Giang Trần này, quả nhiên là không dễ chọc.

Nếu như trước kia mọi người hiểu rõ Giang Trần, chỉ là dừng lại ở các loại tin đồn, như vậy giờ khắc này, nhìn thấy hắn tự mình ra tay, tất cả tin đồn, đều không thuyết phục bằng ba mũi tên này.

Mà Thượng Quan Dực cũng nao nao. Hắn biết Giang Trần là thiên tài, biết Giang Trần có tài hoa, nhưng không nghĩ đến, Giang Trần ở tu vi võ đạo, cũng yêu nghiệt như vậy.

Cho tới nay, ngoại giới đều cho rằng Giang Trần là thị sủng mà kiêu, hiểu được một ít đường ngang ngõ tắt, được lão gia tử coi trọng.

Lại không nghĩ rằng, Giang Trần này, căn bản không phải hiểu một ít bàng môn tả đạo đơn giản như vậy.

Chỉ ba mũi tên kia, thiên phú võ đạo của hắn, Thượng Quan Dực coi như lại tự phụ, cũng không thể không thừa nhận, Thượng Quan Dực hắn ở cái tuổi này, chỉ sợ cũng xa xa không bằng Giang Trần

- Giang Trần này, có thể được lão gia tử nhìn trúng, quả nhiên không phải hư danh nói chơi, trước kia, bệ hạ cùng ta, đều không để ý đến thiên phú võ đạo của Giang Trần, hoàn toàn bị những bàng môn tả đạo kia của hắn mê hoặc. Thiên phú võ đạo của Giang Trần này, chỉ sợ phóng nhãn toàn bộ 16 quốc, cũng là tồn tại nhất đẳng.

Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Dực không giận mà vui. Thiên phú võ đạo của Giang Trần xuất chúng như thế, vậy thì càng thêm kiên định quyết tâm hắn lựa chọn Thái tử Diệp Dung rồi.

Thiết trưởng lão kia, trên mặt cũng tràn ngập kinh ngạc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Giang Trần, ngươi... Ngươi lại dám ở trước mặt bổn tọa sát nhân?

Thiết trưởng lão cảm thấy trên mặt nóng rát, bọn người Tân Vô Đạo, đều là hắn hạ lệnh tập sát Giang Trần, không nghĩ tới, đảo mắt đã bị Giang Trần miểu sát.

- Thiết ca, tiểu tặc này dám ở trước mặt ngươi sát nhân, hắn ngay cả trưởng lão của Bảo Thụ Tông cũng không để vào mắt a.

Dương Tiểu Thiến kêu lên, châm ngòi thổi gió.

Thiết trưởng lão đen mặt, chậm rãi gật đầu, nhìn qua Thượng Quan Dực:

- Thượng Quan Dực, không thể tưởng được, ngươi quả nhiên là người nhu nhược. Những người này, đều là thủ hạ của ngươi, ngươi lại trơ mắt nhìn bọn hắn bị giết. Xem ra, Long Nha vệ này, quả nhiên nên hảo hảo điều chỉnh một chút.

Thượng Quan Dực thản nhiên nói:

- Thiết trưởng lão, vừa rồi Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên gọi ta là Thượng Quan tiên sinh, liền cho thấy bọn hắn đã phản bội Long Nha vệ, không còn là bộ hạ của Thượng Quan Dực ta. Thế hệ phản bội, chết chưa hết tội.

- Thượng Quan Dực, xem ra ngươi còn chấp mê bất ngộ, rất tốt rất tốt, ngươi đã quyết tâm muốn bao che ngoại tặc, xem ra chỉ có ta tự mình động thủ rồi.

*****

̉ đầu, đánh mặt Thiết trưởng lão 2

Ánh mắt của Thiết trưởng lão sâm lãnh, nhìn qua Thượng Quan Dực:

- Bổn tọa tự mình động thủ, nếu như ngươi nhúng tay, là cùng Bảo Thụ Tông đối địch. Một khi cao tầng Bảo Thụ Tông ta tức giận, đừng nói Thượng Quan Dực ngươi, coi như là đương triều quốc quân, cũng đảm đương không nổi.

- Thượng Quan Dực, ngươi dám đối kháng Bảo Thụ Tông sao? Chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào?

Dương Tiểu Thiến cũng uy hiếp.

- Thiết ca nhà của ta, là nhi tử của Thái Thượng trưởng lão, cùng tông chủ bình khởi bình tọa. Ngươi đắc tội Thiết ca nhà ta, cái kia chính là đối địch Bảo Thụ Tông. Ta ngược lại hiếu kỳ, Bảo Thụ Tông ngay cả vương thất cũng không dám đắc tội, ngươi là tay sai của vương thất, nơi nào đến dũng khí, dám cùng Thiết ca là địch?

Trong nội tâm Thượng Quan Dực chấn động.

Hắn biết rõ, Thiết trưởng lão nói là tình hình thực tế. Mặc dù là quốc quân bệ hạ, cũng quả quyết không có khả năng công nhiên đối địch Thiết trưởng lão.

Một khi Thiết trưởng lão này muốn đem sự tình náo đại, liên lụy tới chỗ phụ thân của Thiết trưởng lão, sự tình liền triệt để đại phát.

Phụ thân của Thiết trưởng lão, chính là một trong hai người có quyền thế nhất Bảo Thụ Tông.

Là thủ tọa Tứ đại Thái Thượng trưởng lão, địa vị gần với tông chủ Bảo Thụ Tông Tạ Thiên Thụ.

Thân là cự đầu thứ hai của Bảo Thụ Tông, đừng nói giận dữ, coi như là tùy tiện dậm chân một cái, cũng đủ để Thiên Quế Vương Quốc chấn ba lần.

Nhân vật như vậy, đừng nói Thượng Quan Dực hắn không thể trêu vào, vương thất cũng không thể trêu vào.

Sắc mặt Thượng Quan Dực khó coi, nhìn Giang Trần một cái, trong nội tâm thở dài. Giang Trần này, thiên phú tài tình, không ai không xuất chúng.

Nếu không bị Thiết trưởng lão này nhìn chằm chằm, không đắc tội Dương Chiêu nhất tộc, ngày khác nhất định có thể một bước lên mây, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Chỉ tiếc, tính tình thiên tài, quá mức ngay thẳng, không hiểu ẩn nhẫn, cuối cùng thu họa sát thân.

Giờ khắc này, Thượng Quan Dực có lòng yêu tài, nhưng cân nhắc nặng nhẹ cũng biết, nếu như hắn đứng ra bảo hộ Giang Trần, chẳng khác nào triệt để đứng ở mặt đối lập với Thiết trưởng lão.

Nếu như chỉ là Thiết trưởng lão, hắn tự tin còn gánh vác được.

Nhưng phụ thân sau lưng Thiết trưởng lão kia, đừng nói Thượng Quan Dực hắn, dù toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, cũng gánh không được người ta giận dữ.

- Giang Trần, không phải bổn tọa không muốn ra sức, mà là thời sự bắt buộc.

Trong nội tâm Thượng Quan Dực than nhẹ, nhưng lại đối với Giang Trần nói:

- Giang Trần, tự giải quyết cho tốt a.

Nói xong, mặt Thượng Quan Dực đen lên, thúc dục tọa kỵ, lui qua một bên.

Giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể trung lập. Đây là lựa chọn bất đắc dĩ, cũng là lựa chọn phải làm.

Thiết trưởng lão thấy Thượng Quan Dực chịu thua, biết Thượng Quan Dực vẫn còn e ngại quyền uy của Bảo Thụ Tông. Trong nội tâm đắc ý, cười lạnh liên tục.

- Coi như ngươi thức thời.

Trên mặt Dương Tiểu Thiến lộ ra ý đùa cợt.

Thượng Quan Dực vừa lui, Giang Trần cùng Thiết trưởng lão tầm đó, liền không có người nào khác.

- Giang Trần, không phải ngươi hung hăng càn quấy sao? Ngươi không phải càn rỡ sao?

Thiết trưởng lão cười rộ lên, thúc dục tọa kỵ, từng bước tới gần.

- Hiện tại, ngươi lấy cái gì cuồng?

Thiết trưởng lão là Tiên cảnh lục trọng, tu vi chỉ thiếu chút nữa, liền bước vào Tiên cảnh thất trọng, trở thành cường giả Thiên Linh cảnh, tu vi này, tuy ở Bảo Thụ Tông không tính đỉnh tiêm, nhưng cũng là tồn tại rất cao.

Có phụ thân hắn ở đó, các loại tài nguyên hưởng dụng vô cùng, trùng kích Thiên Linh cảnh, cái kia cũng chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi.

Dùng tu vi Tiên cảnh lục trọng của hắn, muốn thu thập một người tuổi trẻ, không thể nghi ngờ là dễ như trở bàn tay.

Trong mắt Dương Tiểu Thiến lộ ra hung quang, kêu lên:

- Thiết ca, phải bắt sống súc sinh này, giết Vô Kỵ, không thể để cho hắn chết nhẹ nhàng như vậy.

Thiết trưởng lão cười hắc hắc:

- Yên tâm, tiểu tử này nhiều lần chống đối ta, hắn muốn chết thống khoái, cũng không có dễ dàng như vậy.

Điền Thiệu ở một bên, cảm nhận được uy áp của Thiết trưởng lão từng bước tới gần, toàn thân cơ hồ nhịn không được muốn run rẩy.

Đây không phải nội tâm của hắn nhu nhược sợ hãi, mà là dùng tu vi của hắn, căn bản không cách nào khiêng uy áp của Địa Linh cảnh đỉnh phong, đây là kìm lòng không được.

Mặc dù là Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, giờ khắc này, cũng cảm thấy áp lực như núi đập vào mặt.

Chỉ là, Giang Trần bất động như núi, ánh mắt bình tĩnh, không bị uy áp của Thiết trưởng lão khống chế chút nào.

- Họ Thiết, sớm nghe nói vị trí trưởng lão Bảo Thụ Tông của ngươi, là dựa vào quyền thế của lão tử thượng vị, xem ra, nghe đồn không uổng a, đường đường một trưởng lão Bảo Thụ Tông, vậy mà bất tranh khí đến lấy lớn hiếp nhỏ, ở Vương Quốc thế tục làm mưa làm gió, khi dễ một vãn bối tuổi còn trẻ?

Trong hư không, đột nhiên truyền đến một thanh âm mây trôi nước chảy. Trong thanh âm nhàn nhạt này, mang theo vài phần trào phúng, phảng phất trong mây đen đầy trời, bắn ra một ánh mặt trời.

Lập tức, mây đen rậm rạp thoáng cái tiêu tan.

Lời này, phảng phất có lực phá hủy vô tận, lập tức tách ra uy áp của Thiết trưởng lão, trừ khử vô hình.

Thượng Quan Dực là cái thứ nhất lộ vẻ vui mừng, nhịn không được kinh hô:

- Diệp thái phó, Diệp lão gia tử.

Điền Thiệu cũng tỉnh ngộ lại, vui mừng quá đỗi:

- Là lão gia tử, lão gia tử giá lâm.

Thiết trưởng lão vốn hăng hái, hùng hổ, coi Giang Trần thành thịt cá trên thớt, mặc hắn xoa bóp rồi. Lại không nghĩ rằng, người ngang trời giết ra, dĩ nhiên là Diệp Trọng Lâu.

Nếu như nói toàn bộ Vương Quốc thế tục, có người để cho Thiết trưởng lão hắn kiêng kị, như vậy người này, nhất định là Diệp Trọng Lâu, Hộ Quốc Linh Vương thần bí khó dò kia.

Diệp Trọng Lâu lão gia tử, râu tóc bạc trắng, tay áo bồng bềnh, cưỡi Phượng Giao Ngũ Dực Thú, từ trong hư không chậm rãi đi ra.

Mặc dù đối mặt trưởng lão Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu lão gia tử cũng không có thái độ gì đặc biệt, biểu lộ như cũ là không mặn không nhạt, không thèm để ý.

- Thượng Quan Dực, bái kiến Thái Phó đại nhân.

Thượng Quan Dực bước lên phía trước hành lễ.

- Điền Thiệu bái kiến Thái Phó đại nhân.

Giang Trần nhìn thấy Diệp Trọng Lâu lão gia tử ngang trời giết ra, cũng mỉm cười, tiến lên phía trước nói:

- Lão gia tử, tựa hồ lần này, phải thiếu nợ ngươi một nhân tình rồi.

- Ha ha, ngươi cái Tiểu hoạt đầu này. Lại nói tiếp, vẫn là lão phu thiếu nhân tình của ngươi a. Bằng không thì vấn đề của Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, sẽ để cho lão phu nát tâm.

Lão gia tử cười ha ha, nhìn qua Giang Trần, biểu lộ tràn đầy thâm thúy. Trên thực tế, lão gia tử đã sớm đến, chỉ là, hắn một mực không xuất hiện, là muốn nhìn một chút, Giang Trần sẽ xử lý việc này như thế nào.

Hắn kinh ngạc phát hiện, coi như là đối mặt uy áp của Thiết trưởng lão, Giang Trần như trước không có ý tứ chạy trốn.

Coi như là lão gia tử, trong lúc nhất thời, cũng đoán không ra, đến cùng Giang Trần này còn có chỗ dựa gì? Còn có át chủ bài gì?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)