Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0240

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0240: Phí lão đầu biến hóa nhanh chóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nữ tử buông tha cho thân phận công chúa Đông Phương Vương Quốc kia, bế quan hai tháng, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục luyện hóa được Ngũ Long Khai Thiên Đan, đánh vỡ Chân Khí cảnh, thành công đột phá Tiên cảnh, trở thành Võ Giả Tiên cảnh chân chính.

Sau khi đột phá, khí chất cả người Câu Ngọc cũng phát sinh biến hóa.

Trên mặt nàng vốn là hảo cường, giờ khắc này, trên khuôn mặt xinh đẹp, vậy mà nhiều thêm vài phần sắc thái tỉnh táo.

- Câu Ngọc bái kiến Thiếu chủ.

Thanh âm như ngọc thạch của Câu Ngọc vang lên.

- Ha ha ha, thật đáng mừng. Câu Ngọc, ngươi rốt cục đột phá Tiên cảnh, thành Truyền Kỳ mới của Đông Phương nhất tộc các ngươi rồi.

Hai mươi hai tuổi đột phá Tiên cảnh, cái này ở trong lịch sử Đông Phương nhất tộc, chỉ sợ cũng không có xuất hiện qua.

Giang Trần thủy chung chưa từng gặp mặt Đông Phương lão tổ, cũng không biết hắn rốt cuộc là Tiên cảnh mấy trọng.

Bất quá Giang Trần không có hứng thú, hắn đối với nam nhân của Đông Phương nhất tộc, căn bản không có hảo cảm gì.

Đông Phương Lộc, không quả quyết, lương bạc vô tình.

Đông Phương lão tổ, được xưng bế quan, thời điểm gia tộc của mình lâm vào khó xử, cũng không thấy hắn ra ngoài.

Cho nên, Giang Trần đối với nam nhân của Đông Phương nhất tộc, nửa điểm hảo cảm cũng không có.

Bất quá, nữ tử của Đông Phương nhất tộc, lại hoàn toàn bất đồng.

Câu Ngọc hảo cường mà trọng tình, Đông Phương Chỉ Nhược ngây thơ thiện lương.

Hôm nay, Câu Ngọc đột phá Tiên cảnh, Giang Trần vì Câu Ngọc mà cảm thấy cao hứng.

Câu Ngọc nghe Giang Trần khoa trương, trong nội tâm cũng hơi cao hứng. Nàng cố gắng như vậy, không tiếc buông vinh hoa của công chúa, đi theo Giang Trần, một mặt là vì truy cầu võ đạo, một phương diện khác, cũng là muốn ở trước mặt Giang Trần biểu hiện mình, đạt được Giang Trần tán thành.

Tuy nàng đã biết rõ, Giang Trần cùng nàng không có khả năng có tình duyên thế tục, nhưng nam tử trong nội tâm Câu Ngọc nhận định, nàng lại không oán không hối đi theo, cho dù chỉ đạt được một câu tán thành, một câu tán dương của Giang Trần, cũng không uổng cố gắng hết thảy.

- Thiếu chủ, cái gì Truyền Kỳ của Đông Phương nhất tộc, Câu Ngọc không thèm để ý. Hôm nay Câu Ngọc ta, là tùy tùng của Thiếu chủ. Tục duyên, đã như phù vân.

Giọng điệu của Câu Ngọc chăm chú, sau khi đột phá Tiên cảnh, tâm cảnh của nàng tăng lên rất nhiều.

Làm cho nàng ý thức được, Vô Thượng võ đạo, mới là truy cầu chính thức của Câu Ngọc nàng. Vì Đông Phương nhất tộc bán mạng hai mươi năm, kết quả được cái gì?

Ngay cả lão tổ của Đông Phương nhất tộc, ở thời điểm gia tộc khó xử, cũng không có hiện thân.

Nàng một nữ tử, chẳng lẽ vì cái gọi là lợi ích vương thất, vì cái gọi là vinh quang gia tộc, đi liều chết liều sống?

Nàng có thể làm, không thể làm, cũng đã làm qua.

Hiện tại, là nên cáo biệt những trần duyên thế tục kia.

Nếu như cần phải nói ở trong thế tục, nàng còn lo lắng chuyện gì, chỉ có Đông Phương Chỉ Nhược, tiểu chất nữ mà nàng từ nhỏ thương yêu kia.

Giang Trần đối với tâm sự của Câu Ngọc, ngược lại là lý giải.

Nhìn chung quanh một phen, thấy Tiết Đồng đã khôi phục như lúc ban đầu, còn có thân vệ khác, mỗi một cái đều tinh thần no đủ, trong lòng cũng hết sức hài lòng.

Đang muốn nói chuyện, thì có hạ nhân báo lại, Tề Bạch Thạch tới gặp.

Chứng kiến vẻ mặt Tề Bạch Thạch phiền muộn, Giang Trần biết rõ, Tề Bạch Thạch không có giải quyết mẹ vợ tương lai.

- Bạch Thạch, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, tựa hồ còn không có giải quyết mẹ vợ tương lai của ngươi a?

Tề Bạch Thạch cười khổ:

- Lão thái thái đó dầu muối không tiến, quyết tâm muốn gả nữ nhi của nàng cho một thiên tài Càn Lam Bắc Cung, chú ý cái gọi là môn đăng hộ đối.

Giang Trần sững sờ:

- Môn đăng hộ đối? Có ý tứ gì?

- Ai, lão thái thái đó ghét bỏ ta từ Đông Phương Vương Quốc đến, không xứng với Thanh Yên.

Thanh Yên, là khuê danh của Ninh trưởng lão.

- Nói như vậy, ngươi không có nói cho nàng biết, quan hệ của ta và ngươi?

- Ta nói cho Thanh Yên, nói ta và ngươi là bằng hữu. Bất quá, quan hệ bằng hữu, lão thái thái tựa hồ không nhận a.

Tề Bạch Thạch vẫn rất cẩn thận, không được Giang Trần gật đầu, không dám tiết lộ quan hệ thầy trò cùng Giang Trần.

Tuy lần trước Giang Trần để hắn đi giương oai, để hắn thỏa thích thi triển.

Hắn ngược lại là rập khuôn, thế nhưng mà không có Giang Trần tự mình cho chỗ dựa, hắn sở tác sở vi, vẫn không giải quyết được cung chủ Càn Lam Nam Cung.

- Nói như vậy, không đơn thuần là vấn đề lão thái thái phản đối, ngươi còn có tình địch?

Giang Trần cười nói.

Tề Bạch Thạch vỗ lồng ngực:

- Tình địch ta không sợ, Thanh Yên căn bản chướng mắt cái gọi là thiên tài Càn Lam Bắc Cung kia. Nàng thích là ta.

Giang Trần cũng không nghi ngờ, Tề Bạch Thạch là người thông minh, miệng lại ngọt, giải quyết Ninh trưởng lão, kia tuyệt đối không có vấn đề.

Huống chi còn có Tứ Quý Thường Thanh Đan.

- Trần thiếu, hiện tại vấn đề ở chỗ, lão thái thái đã công khai lên tiếng, muốn ở vương đô tổ chức chọn rể công khai. Thời gian định vào ngày mai. Một khi tổ chức chọn rể công khai, liền dễ dàng tạo thành cái cớ. Ta là lo lắng, nội tâm lão thái thái kia thiên hướng Càn Lam Bắc Cung, ta sẽ bị động.

- Ngày mai?

Giang Trần sững sờ.

- Nhanh như vậy?

- Đúng vậy Trần thiếu, Bạch Thạch chỉ có thể mặt dày, mời Trần thiếu trợ trận rồi.

Giang Trần cười ha ha, Kiều Bạch Thạch này xem như thủ hạ theo hắn sớm nhất, thậm chí hắn đi Càn Lam Nam Cung cũng là Giang Trần an bài.

Hôm nay, hắn và Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão sinh ra tình cảm, Giang Trần không có đạo lý không thành toàn.

- Yên tâm, chuyện này, ta làm chủ cho ngươi.

Giang Trần vỗ vỗ bả vai Tề Bạch Thạch.

- Ngươi đợi ôm mỹ nhân quy a.

Giang Trần ngay cả Diệp Trọng Lâu cũng có thể định, chỉ là một cung chủ Càn Lam Nam Cung, dù là lão thái thái thời mãn kinh có chút khó chơi, nhưng Giang Trần cũng không thấy có bao nhiêu độ khó.

Sự tình hôn nhân, đơn giản chính là quyền thế địa vị, tiền tài lợi ích.

Hơn nữa Kiều Bạch Thạch cùng Ninh trưởng lão là thật tâm yêu nhau, vậy thì quá dễ xử lý.

Tiễn bước Tề Bạch Thạch, Giang phủ lại tới một người đã lâu không gặp... cốc chủ Thanh Dương Cốc Phí Huyền Phí lão đầu.

Phí lão đầu này từ lần trước sau khi Giang Trần luyện chế Ngũ Long Khai Thiên Đan, liền triệt để biến mất.

Trong lúc này, Giang Trần thông qua các loại phương thức tìm hắn, lại không có liên lạc được, Giang Trần cơ hồ hoài nghi lão đầu vô lương này lấy được đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan, liền chơi mất tích.

Không nghĩ tới, Phí lão đầu biến mất mấy tháng, lại xuất hiện.

Lần này, Phí lão đầu ăn mặc trang phục chế thức, trường bào thanh hắc giao nhau, ngực thêu đồ án một gốc cây.

- Phí lão đầu, ngươi còn sống?

Giang Trần nhìn thấy Phí lão đầu, trong bụng có sợi tà hỏa bốc lên.

- Hắc hắc, Thiếu chủ bớt giận, bớt giận.

Phí lão đầu cười tí tửng, vẻ mặt không có tiết tháo, đi đến trước mặt Giang Trần, nịnh nọt nắn vai cho Giang Trần.

- Thiếu chủ a, lần này lão Phí ta có chút quá phận, bất quá Thiếu chủ phải lý giải cho lão Phí ta a. Mấy tháng này, cũng không phải ta đi chơi, mà là vì tiền đồ cá nhân phấn đấu.

*****

Nhìn vẻ mặt Phí lão đầu hớn hở, hoàn toàn không có rầu rĩ không vui như trước kia, trong nội tâm không khỏi hiếu kỳ:

- Lão Phí, nhìn bộ dạng ngươi hăng hái, là muốn kết hôn sao?

Phí lão đầu cười hắc hắc không ngừng:

- Lấy lão bà là sự tình sớm muộn, lão Phí ta thề, chờ thêm chút thời gian, nhất định phải lấy mười phòng tám phòng lão bà, hảo hảo hưởng thụ nhân sinh thoáng một phát.

- Chậc chậc, xem ra gần đây ngươi rất thoải mái a. Trang phục này là chuyện gì xảy ra? Đây là cố ý hướng ta khoe khoang sao?

Giang Trần chỉ vào trang phục của lão Phí hỏi.

- Trần thiếu, ngươi nhìn không sai, hiện tại lão Phí ta, không đơn thuần là chủ nhân Thanh Dương Cốc, còn là cung phụng cao cấp của Bảo Thụ Tông, địa vị gần với trưởng lão dự bị.

Ở trong khẩu khí của Lão Phí, lộ ra tự hào nồng đậm, mặt mày hớn hở, hăng hái, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, tựa như tiểu hài tử trong tay nắm lấy thật nhiều đường quả, hướng tiểu đồng bọn khoe khoang.

Chứng kiến Giang Trần, lão Phí cười hắc hắc:

- Đương nhiên, lão Phí có thể có hôm nay, công lao chí ít có một nửa của Thiếu chủ ngài. Lần này, ta là dựa vào Tẩy Trần Tố Tâm Đan với tư cách tiến thân, quan hệ nối thẳng tông chủ đại nhân, thân phận cung phụng cao cấp của ta, cũng là tông chủ đại nhân chính miệng bổ nhiệm.

Khó trách Phí lão đầu mặt mày hớn hở như vậy, nguyên lai khúc mắc nhiều năm của hắn, nguyện vọng trở về tông môn, rốt cục đã thực hiện.

Lão Phí nói xong, bỗng nhiên hai đầu gối khẽ cong, quỳ rạp xuống trước mặt Giang Trần, nước mắt chảy xuống:

- Thiếu chủ, lão Phí ta không phải người không biết phân biệt, lần này nếu như không phải ngài, chỉ sợ đời này ta không có cơ hội trở về tông môn, chớ nói chi là thành cung phụng cao cấp. Lúc trước ngươi an ủi ta, nói ta một ngày nào đó, sẽ nở mày nở mặt trở lại Bảo Thụ Tông. Lão Phí ta thật không ngờ, ngày hôm nay đến nhanh như vậy, Thiếu chủ, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta.

Phí lão đầu bang bang bang bang, dập đầu mấy cái.

Hắn cảm kích Giang Trần, là phát ra từ đáy lòng. Tâm nguyện vài thập niên, dày vò vài thập niên, rốt cục giải thoát, rốt cục thực hiện. Mà hết thảy, toàn bộ là nhờ Giang Trần ban tặng, hắn làm sao có thể không cảm kích Giang Trần?

- Phí lão đầu, nói như vậy, ngươi còn có mấy phần lương tâm. Được rồi, ta vừa vặn có việc, hôm nay ngươi đã là cung phụng của Bảo Thụ Tông, ngược lại vừa vặn ra mặt.

- Chuyện gì? Thiếu chủ ngài cứ việc phân phó. Chỉ cần đừng bảo ta phản bội Bảo Thụ Tông, dù xông pha khói lửa, lão Phí ta cũng không nhăn lông mày.

- Ân, thái độ này bổn thiếu gia rất thích.

Giang Trần cười cười.

- Ta không muốn ngươi phản bội Bảo Thụ Tông, ta chỉ muốn ngươi, đi làm bà mối một hồi.

- Bà mối?

Phí lão đầu sững sờ.

- Thuộc hạ của ta Tề Bạch Thạch, ngươi cũng biết. Hắn và Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão chung một chỗ, bị mẫu thân của Ninh trưởng lão phản đối, chuyện này, ngươi có thể xuất lực a?

Phí Huyền nở nụ cười:

- Này là đại sự gì? Thiếu chủ yên tâm, ngươi nhìn lão Phí ta làm việc là được, tuy sự tình ta thành cung phụng cao cấp, hiện tại còn không người biết rõ. Nhưng mà lệnh bài cung phụng cao cấp, lại không phải ăn chay. Chỉ là một Càn Lam Nam Cung, hừ, bằng hữu của lão Phí ta vừa ý con gái nàng, đó là phần mộ tổ tiên của nàng bốc khói xanh.

Phí lão đầu làm tới cung phụng cao cấp, khẩu khí thoáng cái không giống với lúc trước.

Bất quá, ở trước mặt Giang Trần, Phí lão đầu lại thành thật, cười nói:

- Thiếu chủ, ở trước mặt ngài, ta vĩnh viễn là tùy tùng trung thành nhất của ngươi, hắc hắc.

Lão nhân này, quá tặc tinh. Hắn so với ai khác đều tinh tường, Giang Trần này, tuyệt không đơn giản. Hắn bái Giang Trần làm Thiếu chủ, nếm đến ngon ngọt, về sau nếu như theo sát Giang Trần, nói không chừng còn có chuyện tốt chờ hắn đây này.

Dùng trí tuệ của Phí lão đầu, làm sao không hiểu chuyện này? Cho nên, mặc dù hắn làm tới cung phụng, ở trước mặt Giang Trần, tư thái như trước rất thấp.

Giang Trần để cho hắn làm việc, hắn chẳng những không có nửa điểm mâu thuẫn, ngược lại cảm thấy vinh hạnh vạn phần, hi vọng cơ hội như vậy càng nhiều càng tốt, như vậy khoảng cách sẽ càng thêm gần Giang Trần, trở thành tâm phúc chính thức của Giang Trần.

Cung chủ Càn Lam Nam Cung đã muốn cái gì môn đăng hộ đối, tự nhiên Giang Trần sẽ không để cho Tề Bạch Thạch mất giá trị con người.

Giang Trần đối với người của mình, là rất tốt, tuyệt đối không cho phép người một nhà chịu thiệt.

Tiễn Phí lão đầu, Giang Trần lại phái mấy thân vệ, mang thư hắn tự tay viết, đưa cho Đa Bảo Đạo Tràng phó môn chủ Thạch Tiêu Dao, Thái tử Diệp Dung, Long Nha vệ Điền Thiệu...

Thậm chí, ngay cả Thái Phó biệt viện Đan Phi tiểu thư, cũng nhận được thư tín của Giang Trần.

Cung chủ Càn Lam Nam Cung kia không phải muốn phô trương sao? Vậy thì phô trương a.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần thức dậy, liền có hạ nhân báo, Long Nha vệ Điền Thiệu đô thống đến.

Không thể không nói, bây giờ Điền Thiệu là người ủng hộ đáng tin của Giang Trần.

Giang Trần mang theo hắn, độc xông tổng bộ Long Nha vệ, Điền Thiệu hắn là người duy nhất chứng kiến từ đầu tới đuôi, lực trùng kích lưu lại trong lòng hắn, quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ.

- Trần thiếu, tối hôm qua nhận được thư của ngươi, biết rõ Trần thiếu xuất quan, vốn muốn lập tức qua bái phỏng, nhưng mà lo lắng quá muộn, ảnh hưởng các ngươi nghỉ ngơi, cho nên...

- Ha ha, lão Điền, ngươi và ta còn khách khí làm gì?

Giang Trần cười ha ha.

Điền Thiệu cũng nở nụ cười, lập tức nói:

- Đúng rồi, Trần thiếu, sáng nay Chu Khuê Chu phó tổng quản hướng ta nghe ngóng, hắn nghe nói ngươi mời ta đi cầu hôn cho bằng hữu ngươi, cũng cảm thấy rất hứng thú, nói lát nữa sẽ đi gom góp náo nhiệt.

Chu Khuê Phó tổng quản, là sau khi Dương Chiêu rơi đài, một trong những người được lợi lớn nhất.

Lúc trước, hắn trên danh nghĩa là đệ nhất Phó tổng quản, nhưng quyền thế ở Long Nha vệ, lại xa xa không bằng Dương Chiêu. Hôm nay Dương Chiêu rơi đài, hắn mới chính thức cảm nhận được tư vị của đệ nhất Phó tổng quản.

Cảm kích đối với Giang Trần, là rất lớn.

Mấu chốt nhất là, từ trong chuyện này, Chu Khuê cũng nhìn ra Giang Trần không tầm thường.

Hắn nghĩ mình cùng Giang Trần không có bất kỳ mâu thuẫn, trên rất nhiều chuyện, cũng một mực đứng ở mặt đối lập Dương Chiêu. Cho nên từ trên tình cảm mà nói, hắn chủ động giao hảo Giang Trần, không có bất cứ vấn đề gì.

Thậm chí có thể nói, Chu Khuê chủ động bu lại, kỳ thật là mang theo vài phần ý tứ nịnh bợ Giang Trần.

Tuy hắn là Long Nha vệ Phó tổng quản, thế nhưng mà Chu Khuê rất rõ ràng, ở trong mắt thiên tài như Giang Trần, Phó tổng quản là cái rắm

Dương Chiêu cũng là Phó tổng quản, quyền thế rất lớn, ngưu bức hò hét. Kết quả như thế nào? Đắc tội Giang Trần, đem thân gia tánh mạng đều góp vào rồi.

Chu Khuê nhạy cảm ý thức được, Giang Trần này, tiền đồ rộng lớn, đáng giá kết giao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)