Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0250

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0250: Thuấn lão âm thầm chú ý Giang Trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Càn Lam Bắc Cung, cái kia là cường đạo nổi danh, ở trong địa bàn của mình coi trời bằng vung. Tăng thêm sự tình cầu hôn lần trước, đối với Giang Trần chỉ sợ là càng thêm thống hận.

Điền Thiệu dẫn đội đi cùng, coi như là lo trước khỏi hoạ.

Trong một chỗ u tĩnh của vương đô Thiên Quế Vương Quốc, có một tiểu viện bình thường, ở nửa năm trước, bị một thần bí nhân thuê lại.

Trong tiểu viện, trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, một thiếu nữ bạch y thắng tuyết, toàn thân tản ra khí chất phiêu nhiên xuất trần, xoáy tay áo lên, lộ ra cánh tay xanh nhạt, tưới nước cho những hoa hoa thảo thảo kia.

Một lão giả thì ở một bên cầm cái kéo, sửa chữa lấy chạc cây.

- Hoàng Nhi, Thiên Quế Vương Quốc này, hơn nửa năm đi qua, ngươi ở có quen không?

Lão giả cười ha hả hỏi, trong ánh mắt nhìn qua thiếu nữ, tràn đầy trìu mến.

- Chỉ cần ly khai những hỗn loạn kia, có thể im lặng như vậy hưởng thụ ánh mặt trời, Hoàng Nhi ở đâu, cũng có thể vui vẻ.

Cô gái kia nhất cử nhất động, như là khinh vân che nguyệt, có một khí chất phiêu hốt như thần, một lời nói một nụ cười tầm đó, lại để cho tiểu viện như tiên cảnh, đầy đình sinh huy.

- Ai! Những năm này, cho ngươi chịu khổ.

Lão giả than nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi có chút trầm trọng, bất quá lập tức xoay chuyển chủ đề.

- Bất quá, chúng ta tới Thiên Quế Vương Quốc, cũng không phải không có thu hoạch. Tiểu tử Giang Trần kia, tới Thiên Quế Vương Quốc không đến một năm, liền đem thế cục Thiên Quế Vương Quốc, quấy long trời lở đất. Tiểu tử này, thật đúng là không đơn giản.

- Thuấn lão cảm thấy không đơn giản, chắc hẳn Giang Trần này, xác thực có chỗ hơn người.

Hoàng Nhi mỉm cười, nàng qua hơn một năm này, nghe Thuấn lão luôn nhắc tới Giang Trần, tuy chưa từng thấy tận mắt, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lưu lại một chút ấn tượng.

Thiếu nữ này tựa như u lan, khí chất thoát tục, con ngươi giống như thu thủy, tìm không thấy nửa phần tạp chất.

- Hoàng Nhi, hiện tại càng ngày lão phu càng cảm thấy, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, nói không chừng thật sự ứng nghiệm trên người Giang Trần.

Thuấn lão nhắc tới Giang Trần, cũng hào hứng dạt dào, trên gương mặt già nua, tràn đầy nụ cười hiền lành.

Thuấn lão cùng Hoàng Nhi này, đến từ chỗ thần bí, đi tới thế tục chi địa, cũng là bởi vì có một Thuật Sĩ thần kỳ từng bói một quẻ, tính toán đến bệnh trên người Hoàng Nhi, sẽ tìm được manh mối ở thế tục.

Xem bói chi đạo, phi thường phiêu miểu, chỉ tốt ở bề ngoài, huyễn hoặc khó hiểu.

Nhưng mà Thiên Cơ lão nhân rất ít xem bói, một khi tính quẻ, lại bách phát bách trúng.

Thiên Cơ lão nhân đã nói, bệnh tình của Hoàng Nhi, sẽ ở Đông Phương Vương Quốc tìm được một tia manh mối, cho dù chỉ có một đường hi vọng, Thuấn lão cũng không bỏ qua.

Tu luyện chi đạo, vốn là sự tình huyễn hoặc khó hiểu.

Thuấn lão thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không.

Đúng là xuất phát từ nguyên nhân này, hắn mang Hoàng Nhi đi ra Thánh địa, tới Đông Phương Vương Quốc

Bởi vì, trong quẻ của Thiên Cơ lão nhân nói, bọn hắn có thể ở Đông Phương Vương Quốc, tìm được một tia manh mối về bệnh tình của Hoàng Nhi.

Nói thật ra, một quẻ này, mặt ngoài nhìn rất vớ vẩn.

Dù sao, thế giới của Thuấn lão cùng Hoàng Nhi, so với Vương Quốc thế tục cường đại hơn rất nhiều, căn bản không phải một cấp bậc.

Vị trí thế giới của bọn hắn, cũng không thể cởi bỏ bệnh tình của Hoàng Nhi, ngược lại chỉ là Vương Quốc thế tục, có thể tìm được manh mối sao?

Đổi lại người bình thường, là sẽ không tin tưởng.

Nhưng Thuấn lão không phải người bình thường, ở Tu Luyện Giới, càng cường đại, càng hiểu nhiều, thì càng biết rõ Thiên Đạo tối tăm, nhiều khi, sẽ xuất hiện một ít vận mệnh chuyển cơ kỳ kỳ quái quái.

Tuy Vương Quốc thế tục này nhỏ yếu, nhưng không có nghĩa là, Vương Quốc thế tục không thể xuất hiện kỳ nhân.

Thiên Đạo tuần hoàn, lấy chỗ thừa mà bù chỗ thiếu.

Tại Đông Phương Vương Quốc, Thuấn lão ở Dược Sư Điện tùy tùy tiện tiện lộ chút thân thủ, liền hỗn đến thân phận khách khanh trưởng lão.

Thân phận khách khanh này, là để hắn dễ dàng dừng chân tại Đông Phương Vương Quốc.

Mới đầu, Thuấn lão rất thất vọng, bởi vì ở Dược Sư Điện ngây người thời gian dài như vậy, lại không thu hoạch được gì, nửa điểm manh mối cũng tìm không thấy.

Thẳng đến ngày đó, Giang Chính mang theo đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan xuất hiện.

Thượng Cổ đan phương này xuất hiện, làm cho Thuấn lão phát hiện một tia khả nghi. Phải biết rằng, loại Thượng Cổ đan phương này, ở địa phương của Thuấn lão, cũng là tồn tại tương đối trân quý.

Ở Vương Quốc thế tục, tuyệt đối là trăm năm, thậm chí là ngàn năm cũng khó gặp được một lần.

Bởi vì Thượng Cổ đan phương kia, Thuấn lão chú ý tới Giang Trần, đem một tia manh mối này, ký thác vào trên người Giang Trần.

Sau đó Giang Trần biểu hiện, càng đưa tới Thuấn lão chú ý.

Yến hội ở Long Đằng Hầu phủ phản kích cùng vẽ mặt, nghịch tập trên khảo hạch trụ cột, Tiềm Long hội thử bỗng nhiên nổi tiếng, đến trấn áp Long gia phản loạn khiếp sợ thiên hạ...

Một loạt sự tình này, cơ hồ là phát sinh trong một năm ngắn ngủn, xuất hiện trên người một thiếu niên chán nản, tuyệt đối có thể coi là không thể tưởng tượng nổi.

Sự ra khác thường tất có yêu dị.

Thuấn lão kiến thức quảng đại, từ đó chứng kiến, Giang Trần này là dị số.

Nếu như nói ngay từ đầu hắn chỉ là hoài nghi Giang Trần, như vậy tới Thiên Quế Vương Quốc ở gần một năm, chứng kiến Giang Trần quật khởi ở Thiên Quế Vương Quốc, Thuấn lão đã không còn hoài nghi, bọn hắn đau khổ truy tìm một tia manh mối kia, cơ hồ có thể khẳng định ở trên người Giang Trần.

Tứ Quý Thường Thanh Đan, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hai loại vật này, lấy độ cao như Thuấn lão, cũng không thể không bội phục, cái đan phương này, dùng kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe nói qua.

Mà bản thân Giang Trần tiến bộ, càng là không thể tưởng tượng nổi, lúc trước ngay cả điểm mấu chốt của khảo hạch trụ cột, ba mạch chân khí cũng qua không được, ngắn ngủn một hai năm thời gian, vậy mà như thoát thai hoán cốt, trực tiếp tiến nhập Tiên cảnh, hơn nữa ba mũi tên bắn chết ba Võ Giả đồng cấp.

Muốn nói tu vi Tiên cảnh, Thuấn lão cũng không có để ở trong lòng.

Để cho Thuấn lão giật mình chính là tốc độ tiến bộ của Giang Trần, còn có Giang Trần biểu hiện ra tiềm lực cùng phách lực.

Ở trên người người trẻ tuổi này, Thuấn lão thấy được tiềm chất vượt xa thế tục.

Thậm chí, trong thế giới của Thuấn lão, thiên phú thực lực của người trẻ tuổi, là hơn xa Vương Quốc thế tục, nhưng muốn nói ở phương diện khí chất, Giang Trần này lại không kém, thậm chí có nhiều chỗ còn hơn lúc trước.

- Hắc hắc, tiểu tử Giang Trần này, càng ngày càng có ý tứ rồi. Nhìn ý tứ của hắn, đối với tiến vào Bảo Thụ Tông, tựa hồ không có bao nhiêu nhiệt tình a. Ta ngược lại hiếu kỳ, một thiếu niên xuất thân Vương Quốc thế tục nho nhỏ, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Từ đạo lý mà nói, một thiếu niên thế tục, đối với cái gọi là Ẩn Thế Tông Môn, nên tràn ngập hướng tới mới đúng. Thế nhưng mà, ta ở trên người Giang Trần, hoàn toàn không có chứng kiến loại hướng tới này.

*****

Ở trong khẩu khí của Thuấn lão, cũng có vài phần nghi hoặc.

Thiếu nữ Hoàng Nhi kia nhẹ nhàng cười cười:

- Thuấn lão, tuổi trẻ khinh cuồng, người không thích vào tông môn, ở chỗ chúng ta cũng có không ít.

Thuấn lão cười nói:

- Người như vậy, hoặc là thiên tài độc nhất vô nhị, hoặc là ngu xuẩn tự tin mù quáng. Hoàng Nhi, ngươi nói Giang Trần này, sẽ là loại nào?

Hoàng Nhi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát, mới nói:

- Ít nhất ở trong liên minh 16 nước, hẳn là thuộc về thiên tài a?

Những năm gần đây, mỗi ngày Hoàng Nhi đều nghe Thuấn lão nói Giang Trần.

Cơ hồ trên người Giang Trần phát sinh sự kiện gì, Thuấn lão đều nghe ngóng thanh thanh sở sở, sau đó từ đầu chí cuối giảng cho nàng nghe.

Nên trong thời gian này, mặc dù Hoàng Nhi chưa từng gặp mặt Giang Trần, nhưng trong đầu, hoặc nhiều hoặc ít có một cái bóng mơ hồ.

Nàng không biết Giang Trần, tự nhiên không tồn tại thành kiến gì.

Tuy nàng đối với phương thức xử lý một số việc của Giang Trần, tồn tại một ít dị nghị, nhưng mà dùng tính tình cùng tu dưỡng của nàng, đương nhiên sẽ không bởi vì một ít chi tiết, mà đi phủ nhận một người trẻ tuổi được Thuấn lão khen ngợi.

- Ha ha, có thể làm cho Hoàng Nhi của chúng ta thừa nhận hắn là thiên tài, Giang Trần này, có lẽ là một thiên tài rồi.

Thuấn lão vỗ tay cười to.

- Thuấn lão, ngài chú ý hắn như vậy, mặc dù hắn không phải thiên tài, dùng năng lực sửa đá thành vàng của ngài, tùy ý chỉ điểm hắn một chút, cũng đủ để chế tạo hắn thành thiên tài cao cấp nhất liên minh 16 nước?

Thuấn lão lắc đầu, cười nói:

- Không không, lão hủ tuyệt đối sẽ không ra mặt chỉ điểm hắn. Thiên tài, nhất định phải có con đường của thiên tài. Ít nhất hiện tại, ta còn không muốn ra mặt chỉ điểm hắn. Nói như thế này, hiện tại hắn biểu hiện ra thiên phú, tuy vượt ra cực hạn của liên minh 16 nước, nhưng mà, muốn đạt tới tiêu chuẩn nhập pháp nhãn của ta, còn kém xa lắm. Có lẽ, chờ năm ba năm nữa, nếu như hắn có thể một lần hành động đột phá Nguyên cảnh, lúc đó mới có tư cách để lão phu ra mặt chỉ điểm hắn.

- Trong vòng năm ba năm?

Hoàng Nhi có chút nhíu mi, mắt nhìn Thuấn lão.

- Thuấn lão, Giang Trần này, năm ba năm sau, chỉ mới hai mươi tuổi a? Cái tuổi này tiến vào Nguyên cảnh, dù ở chỗ chúng ta, cũng coi như là thiên tài rất cao a? Trong lịch sử liên minh 16 nước, loại thiên tài này, có lẽ còn chưa có xuất hiện qua?

- Hoàng Nhi, nếu như một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, thật ứng nghiệm ở trên người Giang Trần. Vậy hắn không chỉ là thiên tài của liên minh 16 nước. Liên minh 16 nước, ở trong Đại Thế Giới, bất quá là địa phương hoang vu mà thôi. Tiêu chuẩn của lão phu đối với hắn, cũng không thể dùng tiêu chuẩn của liên minh 16 nước đến cân nhắc.

Hoàng Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu, bất quá vẫn cảm thấy cách nghĩ của Thuấn lão, có chút một bên tình nguyện rồi. Dù sao, điều kiện của liên minh 16 nước có hạn, một Võ Giả tu luyện, nếu như bị điều kiện cùng tài nguyên của địa vực hạn chế, võ đạo chi lộ muốn đột phá nhanh, độ khó kia rất lớn.

Trong lịch sử liên minh 16 nước, chưa từng xuất hiện qua thiên tài chừng hai mươi tuổi đột phá Nguyên cảnh, dùng tiêu chuẩn như vậy yêu cầu Giang Trần, đích thật là có chút hà khắc.

- Hoàng Nhi, có phải ngươi cảm thấy, năm ba năm thời gian quá ít hay không?

Tính tình của Hoàng Nhi, không thích che che lấp lấp, nghe Thuấn lão hỏi như vậy, cười nhạt một tiếng, cũng không có phủ nhận.

- Ai, lão phu cũng biết, năm ba năm thời gian quá ngắn. Thế nhưng mà Hoàng Nhi, ngươi có nghĩ tới không? Bệnh tình của ngươi, cũng không thể kéo dài. Giang Trần này, tuy là một manh mối trọng yếu, nhưng lão phu không thể đem tất cả tiền đặt cược áp trên người Giang Trần. Lão phu thua, như vậy không có gì. Thế nhưng mà Hoàng Nhi ngươi đợi không được. Năm ba năm thời gian, các ngươi đợi được. Thế nhưng mà nếu như Giang Trần này không phải người chúng ta muốn tìm, cái kia lại phải tìm manh mối lần nữa. Chỉ sợ qua lâu, manh mối đã mất...

Trong giọng nói của Thuấn lão, tràn đầy lo được lo mất.

Hoàng Nhi lộ ra một tia cảm động. Nàng biết rõ, Thuấn lão yêu thương nàng, vì bệnh tình của nàng, không tiếc đi tới loại xa xôi chi địa này, không tiếc đem thời gian tiêu hao ở Vương Quốc thế tục.

Đối với nhân vật như Thuấn lão mà nói, thời gian cùng tinh lực đều là cực kỳ trân quý.

- Thuấn lão, ngài vì Hoàng Nhi làm hết thảy, làm cho trong nội tâm Hoàng Nhi rất ấm. Mặc dù đời này, mệnh trung chú định chạy không khỏi một kiếp, đó cũng là mệnh số của Hoàng Nhi như thế. Người sống cả đời, tuổi thọ có dài có ngắn, Hoàng Nhi nhìn những người bên cạnh chúng ta kia, mặc dù sống quá một vạn tuổi, cả đời cũng chỉ truy danh trục lợi, như một máy móc tu luyện, vì tu luyện, vì cướp đoạt tài nguyên, huynh đệ có thể giết, bằng hữu có thể giết, thậm chí người bên cạnh, không có không thể giết. Người vô tình bực này, mặc dù thành Đại Đạo, lại có thể thế nào? Cả đời lẻ loi hiu quạnh, thật sự sẽ hạnh phúc sao?

- Mà ta, tuy tuổi nhỏ, nhưng có Thuấn lão bảo vệ ta, dẫn ta đi khắp thiên sơn vạn thủy, xem thế gian muôn màu, nếm hết nhân gian ấm lạnh, đời này, dù chỉ sống đến hôm nay, cũng không uổng một kiếp. So với những người trong tộc kia, là hạnh phúc gấp trăm ngàn lần.

Ngữ khí của Hoàng Nhi lạnh nhạt nhẹ nhõm, nói lời này, ngữ ra thành tâm thành ý, có một loại trí tuệ rộng rãi ở bên trong.

Thuấn lão nghe Hoàng Nhi nói như vậy, trong đôi mắt càng toát ra yêu thương, cơ hồ là quát nói:

- Hoàng Nhi, trừ khi lão đầu ta chết, nếu không, lão phu tuyệt đối sẽ không buông tha, tình thánh y giải khó khăn trên người ngươi, ngươi vốn là Tiên Linh nhân gian, nếu đoản thọ, cái kia chính là ông trời không có mắt, dùng lão phu hiểu rõ thiên đạo, tuy Hoàng Nhi ngươi có tật bệnh quấn thân, nhưng tuyệt không phải đoản mệnh chi tướng. Trong mệnh của ngươi, là trước khổ sau ngọt, nhất định sẽ có quý nhân xuất hiện.

Hoàng Nhi cười ngòn ngọt, trong lúc nhất thời, toàn bộ đình viện như xuân về hoa nở.

- Thuấn lão, Hoàng Nhi tuổi nhỏ, lại không hiểu Thiên Đạo gì. Chỉ là vì ngài, Hoàng Nhi sẽ cố gắng, không chịu thua mà sống, không bị bệnh hiểm nghèo này đả đảo. Nếu Hoàng Nhi thật có quý nhân tương trợ, Hoàng Nhi nhất định sẽ cố gắng sống đến hắn xuất hiện. Sau đó nói cho hắn biết, Thuấn lão ngài tìm được hắn thật khổ.

Thuấn lão cười ha ha:

- Đây mới là Hoàng Nhi ta quen thuộc.

Ngừng lại một chút, lại nói:

- Hi vọng tiểu tử Giang Trần này, đừng để lão phu thất vọng mới tốt. Lão phu tính đi tính lại, trong liên minh 16 nước, đã không tồn manh mối thứ hai đáng giá chú ý rồi. Chẳng lẽ Giang Trần này, quả nhiên là bị Đông Phương Lộc đánh chết, nhận được Thần linh chiếu cố?

Tuy địa vị của Thuấn lão rất lớn, thực lực cũng vượt xa cấp độ liên minh 16 nước, nhưng cuối cùng không có siêu việt Thiên Đạo, không có chứng được Vô Thượng Thiên Đạo.

Đối với sự tình Thần linh, Thuấn lão cũng chỉ có thể phỏng đoán mà thôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)