Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0256

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0256: Yêu Liên thôn phệ, bổ dưỡng phát triển
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sắc mặt Dư Giới trắng bệch, một loại cảm giác không rét mà run lan tràn toàn thân.

Dư Giới sống đến bây giờ, đến rất nhiều địa phương diễu võ dương oai qua, chuyện Nhị Độ Quan, hắn sẽ không quên.

Ngày đó, hắn vì nịnh nọt Long Cư Tuyết, từng bức bách Giang Trần cơ hồ đến tử cảnh, vì thể hiện sự cường đại của mình, ngôn ngữ cùng hành động thực tế, đều hung hăng nhục nhã Giang Trần, giết vô số Kiếm Điểu của Giang Trần.

Những sự tình này, Dư Giới hắn sẽ không quên, Giang Trần lại làm sao có thể quên?

Vì những Kiếm Điểu trung tâm hộ chủ kia, Giang Trần quyết sẽ không có khả năng tha thứ Dư Giới.

Huống chi, hôm nay hắn mang những đệ tử Tử Dương Tông kia, vậy mà lần thứ hai động chủ ý tới Kim Dực Kiếm Điểu.

Bất kể là Kim Dực Kiếm Điểu, hay Câu Ngọc cùng Điền Thiệu, cái kia đều là bằng hữu, là tùy tùng của Giang Trần hắn, đối phó bọn hắn, là đối phó Giang Trần.

Mặc Dư Giới khua môi múa mép, nhưng Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, thủy chung bất vi sở động, trong nội tâm thậm chí ngay cả một tia gợn sóng cũng không có.

- Giang Trần, ngươi hãy nghe ta nói. Khi đó, chúng ta có lập trường riêng, ta cũng là vì nịnh nọt Long Cư Tuyết, nên không có cách nào. Hiện tại, ngươi giết ta, nhưng đầu sỏ Long Cư Tuyết lại chưa chết. Ngươi không giết ta, chỗ tốt nhiều hơn nữa. Đầu tiên ngươi có thể đạt được một con chó trung thành, ta còn có thể giúp ngươi dụ Long Cư Tuyết ra để giết...

- Con chó trung thành? Ngươi?

Giang Trần đạm mạc cười cười.

- Đúng vậy, nếu như ngươi không tin, ta có thể lập lời thề Thiên Địa.

Dư Giới vội nói.

- Cũng không phải ta không tin.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Chỉ có điều, muốn làm chó của ta, tư chất của ngươi, tựa hồ còn chưa đủ.

Lập tức, sắc mặt Giang Trần trầm xuống, ngữ khí chuyển sang lạnh lẽo:

- Không cần nói với ta cái gì dụ Long Cư Tuyết ra để giết. Tiện nhân Long Cư Tuyết kia, ta sẽ giết. Bất quá, ta giết nàng, không cần ngươi hỗ trợ?

Giang Trần nói xong, không hề nghe Dư Giới nói nhảm, tâm niệm vừa động, cánh hoa Băng Liên thôn phệ lấy Dư Giới.

Cùng lúc đó, mấy người khác, cũng bị Băng Hỏa Yêu Liên chậm rãi thôn phệ, tiêu hóa, hấp thu.

Không thể không nói, lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên hết sức kinh người, một lát thời gian, liền thôn phệ bốn cường giả Tiên cảnh sạch sẽ.

Linh lực trong Linh Hải bọn hắn, cũng hóa thành đạo đạo khí lưu, theo dây leo truyền vào khí hải của Giang Trần, cùng Viêm Tâm Băng Tủy kia dung hợp làm một thể.

Đạt được bổ dưỡng, Viêm Tâm Băng Tủy thoáng cái lại cường tráng hơn rất nhiều.

Tinh hoa của bốn cường giả Tiên cảnh, đầy đủ để cho Băng Hỏa Yêu Liên phát triển rất nhiều.

- Đạt được lần bổ dưỡng này, tin tưởng qua không được bao lâu, ta có thể thao túng sáu gốc Yêu Liên, thậm chí thêm nữa. Xem ra, cảnh giới Linh Hải của ta, cũng phải không ngừng đề thăng, bằng không mà nói, thao túng Yêu Liên càng ngày càng nhiều, sẽ càng cố hết sức.

Đương nhiên, hiện tại Viêm Tâm Băng Tủy đã cùng Linh Hải của hắn dung làm một thể, thành một bộ phận trong Linh Hải của hắn. Tinh hoa chi lực hấp thu vào, tự nhiên cũng sẽ bổ dưỡng Linh Hải, phong phú Linh Hải, trở thành một bộ phận tu vi của hắn.

Cảm nhận được Viêm Tâm Băng Tủy vui mừng, Giang Trần thầm nghĩ:

- Có lẽ, lần thu hoạch này, có thể giúp ta trùng kích Tiên cảnh tam trọng. Trước kia ta nghe bọn hắn nói cái gì bốn đại tông môn tuyển bạt, đây là tình huống như thế nào nhỉ?

Giang Trần có chút tò mò, tin tức này, để cho hắn có chút động tâm.

Tông môn tuyển bạt, nếu như chỉ là tuyển bạt vào tông môn, Giang Trần không quá hứng thú. Nhưng mà nghe Chu Dật nói, thiên tài cao cấp nhất của bốn đại tông môn, đều bị cuốn vào.

Cái này chứng minh, lần đại tuyển này, rất không đơn giản.

Đại tuyển bách niên nhất ngộ, nhất định là có nguyên nhân. Mặc dù Giang Trần không quá nhiệt tâm tiến vào tông môn, nhưng cũng biết, mình muốn dung nhập Tu Luyện Giới, liền không cách nào lách qua tông môn.

Dù sao, bất luận thế giới võ đạo nào, thế lực tông môn đều chiếm cứ tuyệt đại đa số tài nguyên.

Làm tán tu nhất thời, kia là có thể.

Nhưng mà kiếp sống võ đạo, trường kỳ làm tán tu, điều này hiển nhiên là không thực tế. Tài nguyên nắm giữ ở trong tay tông môn, muốn có càng nhiều tài nguyên nữa, nhất định phải tiến vào tông môn.

- Lão Kim, bên ngươi thu hoạch như thế nào?

Giang Trần thu thần thông Băng Hỏa Yêu Liên, cùng Phệ Kim Thử Vương tụ hợp.

Phệ Kim Thử Vương ợ một cái:

- Trần thiếu, ngươi phải cảm tạ ta a. Người ngươi ghét, đều bị ta gặm sạch rồi. Ngày nào đó nếu như Thiết trưởng lão kia không nghe lời, ta cũng gặm luôn hắn.

- Liễu Thừa Phong đã bị ngươi diệt?

Giang Trần sững sờ.

Phệ Kim Thử Vương vỗ vỗ cái bụng tròn:

- Ở bên trong, ha ha.

Nói xong, lại thở dài:

- Đáng tiếc, tư chất của La Hoàng kia thật sự rất tốt a. Nếu như có thể thôn phệ hắn, nói không chừng ta có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích, phá tan Linh phẩm hạn chế, trùng kích Thánh phẩm Linh thú a.

Huyết mạch tiến hóa, cần gặp gỡ.

Nhưng mà thực lực tăng lên, lại không có nhiều hạn chế như vậy.

Tu vi của Phệ Kim Thử Vương hôm nay, ước chừng cùng Diệp Trọng Lâu không sai biệt lắm, năng lực thực chiến có khả năng không bằng Diệp Trọng lâu, nhưng trên cảnh giới là không kém bao nhiêu.

Thánh phẩm Linh thú, tương đương với Nguyên Cảnh Tôn Giả của nhân loại.

Ở trong phạm vi liên minh 16 nước, Thánh phẩm Linh thú, kia là rất điên cuồng.

Sở dĩ Đan Phi muốn đi thế giới mê cảnh mạo hiểm, bắt thú con Linh thú, là hướng về phía tư chất thú con ở thế giới mê cảnh rất cao, có tư chất bồi dưỡng thành Thánh phẩm Linh thú.

Không thể không nói, cách nghĩ của Diệp Trọng Lâu cùng Đan Phi là tốt, nhưng mà liên minh 16 nước điều kiện có hạn, cuối cùng có thể thành công hay không, vậy thì khó nói.

Đương nhiên, nếu như Giang Trần chịu toàn lực trợ giúp bọn hắn, hi vọng không thể nghi ngờ sẽ tăng nhiều.

- Tại đây đã không có tất yếu dừng lại, Lão Kim, chúng ta đi thôi.

Trong nội tâm Giang Trần còn lo lắng Câu Ngọc cùng Điền Thiệu, cùng với rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu của hắn.

Phệ Kim Thử Vương nhếch miệng cười cười:

- Được rồi.

Một người một chuột phi tốc ly khai.

Trong sơn cốc, La Hoàng cùng Chu Dật kiềm chế lẫn nhau, ngược lại cung cấp cơ hội chạy trốn cho Kim Dực Kiếm Điểu.

Ngoại trừ vài con Kim Dực Kiếm Điểu lan đến gần, bị bọn hắn đánh thương rơi xuống ra, đại bộ phận Kim Dực Kiếm Điểu đã thành công đào thoát sơn cốc.

Dùng tốc độ của Kim Dực Kiếm Điểu, chỉ cần không bị Linh lực của Tiên cảnh cường giả xung kích gây thương tích, là tuyệt đối có nắm chắc thoát đi.

Đại kiếm trong tay La Hoàng vung lên, kiếm khí như Hỏa Long giảo sát, mang tất cả sơn cốc, chiếu rọi hư không một mảnh hỏa hồng.

Chu Dật cười hắc hắc, cũng không chọi cứng, xảo diệu lợi dụng thân hình xê dịch, ở trong hư không lưu lại đạo đạo tàn ảnh, mặc kiếm khí Hỏa Long kia truy kích như thế nào, cũng thủy chung không cách nào làm Chu Dật bị thương mảy may.

- Chu Dật, ngươi dám làm xấu chuyện tốt của La mỗ?

La Hoàng giận dữ.

*****

Chu Dật biết rõ, toàn lực đối bính, mình cùng La Hoàng này có chút chênh lệch. Nhưng mà, muốn mượn thủ đoạn du đấu, lại có thể quần nhau thoáng một phát.

Bất quá, hai người đấu đến đấu đi, thủy chung đều là khí phách chi tranh.

Đại quân Kim Dực Kiếm Điểu đã chạy trốn, tuy hai người bọn họ lợi hại, cũng không thể nào bắt Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán trở lại.

Hôm nay ở chỗ này đấu sống đấu chết, cũng là vì nhất thời xúc động.

- La Hoàng, ngươi muốn chơi, ta theo ngươi chơi. Bất quá, con mồi đã chạy hết, ta và ngươi ở chỗ này đấu sống đấu chết, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?

Chu Dật một bên tránh đi mũi nhọn của La Hoàng, một bên la lớn.

La Hoàng trong cơn giận dữ quát:

- Chu Dật, nếu không phải ngươi chặn ngang một gạch, sao có những sự tình này phát sinh?

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn lưỡng bại câu thương, cùng lắm thì Chu Dật ta chơi là được.

Chu Dật thấy La Hoàng không thuận theo không buông tha, trong đầu cũng có chút nổi giận.

Lúc hai người triền đấu, phía dưới một gã đệ tử Tử Dương Tông vẻ mặt hốt hoảng chạy tới:

- La sư huynh, không tốt rồi. Hà sư huynh, Triệu sư huynh, còn có Thủy Nguyệt nhất mạch Dư Giới, đều không thấy.

La Hoàng đang đấu rất hăng say, bỗng nhiên nghe được thanh âm này, thân hình dừng lại, sinh sinh ngăn chận lửa giận quát:

- Ngươi nói cái gì?

Đệ tử Tử Dương Tông còn chưa mở miệng, lại có một đệ tử Bảo Thụ Tông chạy tới:

- Chu sư huynh, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ cũng mất tích.

Nghe nói đệ tử Tử Dương Tông mất tích, trong nội tâm Chu Dật nhìn có chút hả hê. Ý niệm này còn chưa hưng phấn quá lâu, nghe đồng môn nói, liền như một chậu nước lạnh giội xuống đầu.

- Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ?

Giờ phút này, Chu Dật cũng vô tâm đi nhìn có chút hả hê rồi.

- Bọn hắn, có thể còn ở phía sau hay không?

Vẻ mặt tên đệ tử Bảo Thụ Tông kia khó coi nói:

- Chúng ta rõ ràng chứng kiến Liễu Thừa Phong chạy ở phía trước, chỉ chậm hơn Chu sư huynh ngươi một bước. Thế nhưng mà đến trong này, lại không thấy rồi. Còn có Tiêu Vũ, chúng ta cũng chứng kiến hắn, tốc độ cùng chúng ta không sai biệt lắm, chỉ có điều vị trí của mọi người hơi phân tán, vốn là vì lùng bắt Điền Thiệu cùng xú nữ nhân kia, lại không nghĩ rằng...

Chu Dật hổn hển, hắn cùng Tiêu Vũ là lần đầu gặp mặt, không có cảm tình gì. Hơn nữa tuy Tiêu Vũ ở ngoại môn xem như một thiên tài, nhưng đến nội môn, chỉ là một Nội Môn Đệ Tử bình thường mà thôi.

Thế nhưng mà, Liễu Thừa Phong lại không giống. Liễu Thừa Phong là Chưởng Khống Giả của Càn Lam Bắc Cung, rất được sư tôn Thiết trưởng lão coi trọng.

Hơn nữa, Liễu Thừa Phong dầu gì cũng là Tiên cảnh tứ trọng, là cường giả Địa Linh cảnh. Như thế nào sẽ vô duyên vô cớ mất tích? Nếu như Liễu Thừa Phong cũng có thể gặp nguy hiểm, như vậy ở trong sơn cốc này, có phải nói, Chu Dật hắn cũng không phải tuyệt đối an toàn hay không?

Bên kia, sắc mặt La Hoàng cũng ngưng trọng, hỏi mấy đồng môn còn lại.

- La sư huynh, mọi người chúng ta xông vào sơn cốc, tạo thành một vòng vây hình quạt, là lo lắng hai người kia trốn ở góc nào đó, thừa cơ chạy đi. Cho nên, đội hình giữa chúng ta có chút phân tán, nhưng tuyệt đối ở trong phạm vi có thể chiếu ứng lẫn nhau. Bọn hắn mất tích như thế nào, chúng ta thật sự không thấy được.

- Ngay cả kêu một tiếng cũng không nghe thấy?

Ánh mắt La Hoàng nghiêm khắc, khẩu khí không vui.

- Không có.

Đệ tử Tử Dương Tông còn lại, đều vô cùng uể oải.

- Vậy còn thất thần làm gì? Còn không đi tìm?

La Hoàng hét lớn.

Lúc này, hắn cũng không có tâm tình đi đấu với Chu Dật. Cũng may, bên Bảo Thụ Tông kia, cũng đang thẩm tra đối chiếu nhân sổ mất tích.

Nếu như không phải song phương đều có người mất tích, chỉ sợ bọn họ sẽ hoài nghi đến trên đầu đối phương, sẽ tránh không được một phen tử đấu chết đi sống lại.

Thế nhưng mà, không quản bọn hắn tìm kiếm như thế nào, lại thủy chung tìm không thấy nửa điểm manh mối.

Theo đạo lý mà nói, dùng tu vi những người mất tích kia, dù có địch nhân đánh lén, ít nhất cũng phải có một phen đánh nhau, có đánh nhau sẽ có dấu vết.

Dù không có để lại dấu vết, bị người đánh trộm, kêu một tiếng tổng sẽ kịp a?

Thế nhưng mà kể cả La Hoàng cùng Chu Dật ở bên trong, bọn hắn ngay cả thanh âm kêu thảm cũng không nghe thấy. Phảng phất mấy người mất tích kia, đã hóa thành không khí bốc hơi.

Thậm chí có người nghĩ, có phải mấy gia hỏa kia nhát gan sợ chết, vọt lên một đoạn đường, lại lui về hay không?

Đương nhiên, ý nghĩ này rất nhanh đã bị bài trừ. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn...

Nếu như không lui về, hiện trường lại không có dấu vết đánh nhau? Vậy mấy gia hỏa kia đi đâu?

La Hoàng cùng Chu Dật, đều là thiên tài bái kiến rất nhiều các mặt của xã hội, ở trong tông môn của mình, là tồn tại so sánh đột xuất.

Thế nhưng mà, hôm nay loại cục diện quỷ dị này, vẫn để cho bọn hắn có chút không rét mà run.

Mặc dù sơn cốc lớn, nhưng mà những người mất tích kia, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, quả quyết không có khả năng chạy loạn. Địa phương có thể tìm cũng đã tìm, vô duyên vô cớ, cũng không có khả năng thoát ly đoàn đội.

Thế nhưng mà những khu vực này, bọn hắn lật qua lật lại tìm nhiều lần, nhưng một điểm manh mối cũng không tìm được.

Phảng phất mấy người kia, là hư không tiêu thất.

Bên Chu Dật, bỗng nhiên có một gã đệ tử khẩn trương đi tới bên người Chu Dật:

- Chu sư huynh, ngươi còn nhớ Dương Chiêu chết không?

- Như thế nào?

Chu Dật sững sờ, lập tức nghĩ đến cái gì.

Dương Chiêu chết, Chu Dật cũng nghe sư tôn Thiết Xán đề cập tới, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Dương Chiêu kia rõ ràng ở trong mật thất, ở tổng bộ Long Nha vệ phòng ngự trùng trùng điệp điệp, chết không minh bạch, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm, cũng không nghe thấy âm thanh bác đấu.

Nhưng mà Dương Chiêu, lại chết ở trong mật thất, chỉ còn một bộ xương cốt.

- Cái này... Chẳng lẽ...

Chu Dật nhớ tới Dương Chiêu chết, còn có khẩu khí kiêng kị của sư tôn, trong lúc nhất thời, toàn thân Chu Dật có chút sởn hết cả gai ốc.

Ý niệm đáng sợ này bùng lên trong đầu, Chu Dật không còn dám tiếp tục tìm xuống, trong đầu liên tục nghĩ muốn lui lại.

Vung tay lên, ý bảo người còn lại tụ tập lại với nhau.

- Được rồi, bọn hắn cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, coi như là lạc đường, cũng tìm được đường về. Nếu như bị địch nhân bắt đi, vậy địch nhân này, có thể làm thần không biết quỷ không hay như thế, thực lực tất nhiên trên chúng ta, ở lại chỗ này cũng vu sự vô bổ. Trước đi về phục mệnh.

Dù Liễu Thừa Phong được sư tôn Thiết Xán coi trọng thế nào, cũng không có khả năng hơn đệ tử thân truyền như hắn.

Chu Dật cũng không muốn đem mình góp vào.

Lần này Càn Lam Bắc Cung tới, ngoại trừ Liễu Thừa Phong cùng Chu Dật ra, còn có mấy tinh anh, nghe Chu Dật nói muốn rút lui, mặt đều tái rồi.

- Dật thiếu, tìm không thấy Liễu cung chủ cùng Tiêu Vũ, cứ như vậy trở về?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)