Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0029

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0029: Khắp nơi thái độ biến hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Kiều Bạch Thạch động dung, hắn biết rõ, địa vị của Đại Điện Chủ cao siêu, ánh mắt tinh tế, tầm mắt là phi thường cao. Hắn xem người xem sự tình, cơ bản đều không có sai.

Một người trẻ tuổi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, có thể làm cho Đại Điện Chủ đưa ra đánh giá cao như vậy, Kiều Bạch Thạch cũng có chút may mắn, mình làm ra lựa chọn chính xác.

- Ha ha, ánh mắt của Đại Điện Chủ ngươi, lão Nhạc ta luôn bội phục. Lần này, lão Nhạc ta cũng tò mò, Đại Điện Chủ ngươi có thể nhìn lầm hay không?

Nhạc Quần cười ha ha, dùng thân phận địa vị của hắn, cùng Tống Thiên Tinh nói vài câu vui đùa, cũng không tính thất lễ.

Đã có Đại Điện Chủ kết luận, cao tầng hội nghị cũng giải tán.

Sau khi kết thúc, Tống Thiên Tinh một mình gọi Kiều Bạch Thạch vào mật thất, vỗ vỗ bả vai Kiều Bạch Thạch nói:

- Bạch Thạch, chuyện này, ngươi xử lý rất có phách lực, để ta rất vui mừng.

Bọn hắn tầm đó, tuy là quan hệ Đại Điện Chủ cùng Tam Điện Chủ, nhưng Tống Thiên Tinh bất kể là tư lịch, hay là địa vị, đều viễn siêu Kiều Bạch Thạch.

Thậm chí có thể nói, đối với Kiều Bạch Thạch, Tống Thiên Tinh ý định cho là người nối nghiệp đến bồi dưỡng.

Kiều Bạch Thạch thụ sủng nhược kinh, vội vàng khiêm tốn vài câu.

- Bạch Thạch, Giang Trần này, ngươi nhất định không thể lãnh đạm. Ngươi có tổng kết qua, ở trên người Giang Trần này, đã xảy ra bao nhiêu sự tình không thể tưởng tượng nổi hay không?

- Thuộc hạ ngu dốt, xin Đại Điện Chủ chỉ điểm.

Kiều Bạch Thạch kính cẩn hỏi.

- Thứ nhất, kẻ này ở Tế Thiên Đại Điển bị trượng trách, vì sao trượng trách mà không chết?

- Thứ hai, quốc quân trượng trách kẻ này, vì sao trên người kẻ này lại có Kim Bài do quốc quân khâm ban?

- Thứ ba, kẻ này chỉ là một chư hầu chi tử, từ chỗ nào được đến Thượng Cổ đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan?

- Thứ tư, dùng thực lực võ đạo ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng thông qua không được, vì sao có thể ở Long Đằng Hầu phủ, một chiêu đánh bại Yến Nhất Minh, nhẹ nhõm trêu đùa hí lộng Bạch Chiến Vân?

- Thứ năm, vì sao vương thất hai đời công chúa, cùng kẻ này quan hệ mật thiết như thế?

- Thứ sáu, ở trước mặt Long Đằng Hầu, kẻ này không chút sợ hãi, lên án một đám quyền quý, biểu hiện hoàn toàn không hợp khí độ của một thiếu niên nên có, lực lượng của hắn từ đâu?

Tống Thiên Tinh mỗi nói một việc, biểu lộ của Kiều Bạch Thạch càng ngưng trọng một phần. Những vấn đề này, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng cân nhắc qua.

Chỉ là, hắn cân nhắc, lại không có thấu triệt như Đại Điện Chủ.

Trong lúc đó, Kiều Bạch Thạch ẩn ẩn từ Tống Thiên Tinh ám chỉ, lại liên tưởng đến cái gì. Thất thanh nói:

- Chẳng lẽ nói, chỗ dựa của Giang gia phụ tử này, là đương triều quốc quân. Mà trước kia phụ tử bọn hắn chán nản điệu thấp, hoàn toàn là giả ra để mê hoặc đối thủ? Phụ tử bọn hắn, rất có thể là quân cờ mà quốc quân bệ hạ an bài tốt? Là quân cờ quấy đại cục?

Tống Thiên Tinh thản nhiên nói:

- Trừ cái này, ngươi cảm thấy còn có khả năng gì, có thể giải thích trước kia phát sinh hết thảy?

Khỏi cần phải nói, bị trượng trách mà không chết, chỉ cần một điểm này, nếu như không có quốc quân bệ hạ âm thầm thụ ý, dùng thực lực đám thủ hạ của quốc quân, ngay cả một thiếu niên cũng đánh không chết sao?

- Khó trách, khó trách.

Kiều Bạch Thạch chợt nhớ tới sự tình ngày đó mua sắm Long Cốt Chí Dương Thảo, Giang Trần kia không phải nói hắn làm một lựa chọn chính xác sao?

Lúc ấy Giang Trần không phải nói cho hắn biết, Long Cốt Chí Dương Thảo kia là mua sắm cho vương thất?

Ngày nay trên yến tiệc của Long Đằng Hầu, Kiều Bạch Thạch rõ ràng từ trên người Chỉ Nhược công chúa, cảm nhận được Linh khí quen thuộc của Long Cốt Chí Dương Thảo.

Nói như vậy, Long Cốt Chí Dương Thảo kia, thật đúng là vương thất mua sắm. Giang Trần ở trên vấn đề này, cũng không có nói khoác.

Nghĩ tới đây, Kiều Bạch Thạch lại càng đồng ý Đại Điện Chủ phán đoán.

Cũng khó trách Tống Thiên Tinh sẽ phán đoán như thế, kì thực theo từng góc độ đến xem, nếu như Giang gia phụ tử không sớm cùng vương thất đạt thành ăn ý, đây hết thảy căn bản không cách nào giải thích.

Mà lấy thân phận của Câu Ngọc công chúa, như thế nào lại vì một thiếu niên biểu hiện võ đạo, vui lòng khen ngợi như vậy?

Cái kia rõ ràng là mượn Giang Trần biểu hiện, triệt tiêu Long Cư Tuyết Tiên Thiên Thanh Loan thể mang đến trùng kích.

- Bạch Thạch, nếu như Giang gia phụ tử là quân cờ do vương thất sớm bố trí xuống, cái kia nói rõ cái gì? Nói rõ vương thất sớm đã bắt đầu bố cục.

- Long Đằng Hầu dã tâm bừng bừng, nhưng quá rêu rao.

- Một cái từ lâu bố cục, một cái dã tâm không che dấu. Hai cổ thế lực này nếu thật phát sinh va chạm, nói thật, ta đối với Long Đằng Hầu là nhìn không tốt. Trừ khi...

Tống Thiên Tinh nói đến chỗ này, lại dừng lại. Hiển nhiên, cái khả năng "trừ khi" này, làm cho hắn cũng có một loại cảm giác kiêng kị.

Nếu loại khả năng kia phát sinh, chỉ sợ ở dưới cục diện này, Tống Thiên Tinh hắn ứng đối, cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.

- Trừ khi cái gì?

Kiều Bạch Thạch nhịn không được hỏi.

- Trừ khi Ẩn Thế Tông Môn kia, tự mình ra mặt, can thiệp tranh đoạt vương quyền một quốc gia. Bất quá dùng thân phận tông môn cự đầu, tham dự Vương Quốc thế tục tranh vương quyền, không khỏi quá mất giá trị con người. Hơn nữa, Đông Phương nhất tộc khống chế Vương Quốc mấy ngàn năm, cũng có rất nhiều át chủ bài, cùng với nội tình không muốn người biết. Chỉ là một chư hầu, ngoại trừ Long Cư Tuyết có khả năng lật ra chút sóng gió, ta thật sự nghĩ không ra Long Đằng Hầu còn có ưu thế gì?

- Cho nên, bất kể là từ góc độ lợi ích, hay là góc độ chính trị, ngươi lựa chọn hôm nay, đều là vô cùng sáng suốt!

Tống Thiên Tinh lần nữa tán dương Kiều Bạch Thạch.

...

Trong vương cung nội viện, đồng dạng là vượt qua một đêm không ngủ.

Câu Ngọc công chúa mang về tin tức, đồng dạng để cho Đông Phương Lộc lâm vào trầm tư.

- Vương huynh, Long Đằng Hầu dã tâm, đã có chút không che dấu.

Câu Ngọc công chúa là người duy nhất dám cùng Đông Phương Lộc đối thoại như vậy.

- Vị trí chư hầu Đệ nhất thiên hạ ngồi lâu rồi, khó tránh khỏi có chút chán ghét. Muốn càng tiến một bước, đó cũng là nhân chi thường tình.

Ngữ khí của Đông Phương Lộc nghe giống như bình thản, lại lộ ra một cỗ sát khí để cho người hô hấp tăng nhanh.

- Cũng may hôm nay hắn bức bách là Giang Phong, đổi thành chư hầu khác, chỉ sợ tại chỗ sẽ đi vào khuôn khổ.

Câu Ngọc công chúa nhớ tới tình hình lúc đó, đối với Long Đằng Hầu biểu hiện, cũng cực kỳ bất mãn. Đang ở trước mặt đại biểu vương thất, công khai đoạt địa bàn của một chư hầu. Cái này thoạt nhìn là chư hầu ở giữa tranh đấu, kì thực còn không phải đánh mặt vương thất sao?

Đông Phương Lộc khẽ thở dài:

- Thế sự vô thường, đặt ở vài ngày trước, ai từng nghĩ tới, Giang gia phụ tử này, vậy mà sẽ là phúc tướng của trẫm?

Nghĩ đến thế cục vương đô bây giờ, Đông Phương Lộc có chút dở khóc dở cười:

- Có lẽ, hiện tại rất nhiều thế lực đều sẽ cho rằng, Giang gia phụ tử là người Đông Phương nhất tộc ta, là quân cờ mà trẫm sớm an bài a?

*****

Câu Ngọc cũng bật cười:

- Nếu không phải Câu Ngọc biết được nội tình, chỉ sợ cũng cho rằng như vậy.

- Ngươi có phát hiện hay không, thế cục vương đô biến hóa, từng khâu, tựa hồ đều không có ly khai một thân ảnh.

- Giang Trần?

Đôi mắt sáng của Câu Ngọc công chúa khẽ nhúc nhích, thốt ra.

- Vương muội ngươi cũng phát hiện sao?

Đông Phương Lộc nghiền ngẫm cười cười.

Cẩn thận tưởng tượng, thế cục vương đô, thật đúng là từ Giang Trần ở Tế Thiên Đại Điển đánh rắm, bắt đầu phát sinh biến hóa.

Từ đó về sau, vương đô phát sinh mỗi một sự kiện, cơ hồ đều có bóng dáng người này.

- Trẫm đối với hắn được Thần linh báo mộng, vốn là tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng mà sau đêm nay, trẫm không khỏi hoài nghi, có lẽ ngay từ đầu, là kẻ này mượn tay Thần linh a?

Nói thật, Đông Phương Lộc nhớ tới vấn đề này, cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Theo lý thuyết, một chư hầu chi tử, không có thể yêu nghiệt như vậy a. Trượng trách mà không chết, nói ra bệnh căn của Chỉ Nhược, khuất phục Dược Sư Điện, dùng thực lực sơ giai Chân Khí cảnh, đả bại cao giai Chân Khí cảnh...

Đủ loại biểu hiện khác thường, phát sinh ở trên người một người, nếu như nói trên người kẻ này không có nửa điểm bí mật, Đông Phương Lộc tuyệt đối không tin.

Đương nhiên, thân là vua một nước, ở thời điểm này, hắn quả quyết sẽ không đi quá phận truy cứu những điều này.

Dù sao, nếu như Giang gia phụ tử là giúp đỡ đắc lực, trong lúc lơ đãng có thể đả kích uy tín của Long Đằng Hầu, Đông Phương Lộc chẳng những không truy cứu, còn phải khao thưởng!

- Câu Ngọc, ngày mai ngươi thay trẫm đi thăm Giang Hãn Hầu phủ.

Đi Giang Hãn Hầu phủ, tự nhiên là đi khao thưởng Giang gia phụ tử. Đồng thời cũng là đi tỏ thái độ, thuận theo tự nhiên đem Giang gia phụ tử nhét vào trận doanh vương thất.

Điểm ấy quyền mưu, Đông Phương Lộc dùng, tuyệt đối là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

- Ngoài ra, ở trên Tiềm Long thi hội, nhất định phải bảo đảm Giang Trần có thể vượt qua kiểm tra.

Tâm tính của Đông Phương Lộc, so với trước, đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.

Trước kia, cảm nhận của hắn đối với Giang Trần, chỉ dừng lại ở hắn có thể trị liệu bệnh của Đông Phương Chỉ Nhược. Cho nên, dù Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh, Đông Phương Lộc cũng không sao cả. Ngược lại ở lại vương đô, làm một quan chức phú quý rảnh rỗi, càng có lợi cho bệnh tình của Chỉ Nhược.

Nhưng mà, đêm nay phát sinh những sự tình kia, Giang gia phụ tử ở ý nghĩa chiến lược, rõ ràng thoáng cái tăng lên gấp trăm lần. Bởi như vậy, Giang gia có thể tiếp tục nắm giữ Chư Hầu Lệnh hay không, liền liên lụy rất nhiều.

Những thứ khác không nói, nếu Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh, Long Đằng Hầu phủ liền có khả năng nhúng chàm bán linh mạch của Giang Hãn lĩnh.

Đây là Đông Phương Lộc tuyệt đối không muốn chứng kiến.

Một chư hầu có thể tùy ý cướp đoạt một chư hầu khác, cái kia liền chứng minh lực khống chế của vương thất hắn xảy ra vấn đề.

Mà Giang gia thề sống chết quần nhau, không để cho Long Đằng Hầu thực hiện, trên thực tế là gián tiếp bảo vệ lực khống chế cho Đông Phương Lộc hắn!

Cho nên, Giang gia Chư Hầu Lệnh, phải bảo vệ!

Ngày hôm sau, Câu Ngọc công chúa tự mình giá lâm Giang Hãn Hầu phủ, mang theo thánh chỉ cùng rất nhiều khao thưởng, khen ngợi phụ tử Giang Hãn Hầu.

Lý do là... Giang gia phụ tử có công chữa bệnh cho Chỉ Nhược công chúa.

Lý do này có chút không minh bạch, ngoại trừ số ít mấy người biết rõ nội tình ra, đến cùng Giang gia phụ tử chữa bệnh cho Chỉ Nhược công chúa như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng người tham gia yến hội Long Đằng Hầu phủ đều phát hiện, Chỉ Nhược công chúa ở trên yến tiệc nói cười vui vẻ, khí sắc tốt, trạng thái cùng lúc trước xác thực là hoàn toàn bất đồng.

Chẳng lẽ nói, Giang gia phụ tử này, vậy mà thật sự kiến công, chữa được bệnh cho Chỉ Nhược công chúa?

Ngoại giới suy đoán, các loại đồn đãi bay đầy trời.

Có một điểm khẳng định là, Giang gia phụ tử này nhất định trở thành nhân vật tiêu điểm của vương đô.

Mà Giang Trần, nhân vật chính của sự kiện, cho tới bây giờ lại không thèm để ý ngoại giới phản ứng. Hắn càng quan tâm, là thực lực bản thân tăng lên.

Theo thời gian trôi qua, cuối tháng tiểu khảo thi cũng sắp đến rồi.

Giang Trần tự nhiên không có lý do gì bối rối, nội dung ba hạng khảo hạch trụ cột kia, đối với hắn hiện tại mà nói, hoàn toàn là một bữa ăn sáng.

Rất nhanh, ba ngày thời gian lại đi qua.

Trong ba ngày này, Giang Trần đều tận sức đánh bóng đường kinh mạch thứ năm. Trải qua ba ngày đánh bóng, kinh mạch thứ năm này mềm dẻo, trên cơ bản đã vượt qua bốn đạo kinh mạch trước.

Kể từ đó, năm đường kinh mạch chung đồng tiến, ở vào trên một trục hoành.

Ngày đó ở Long Đằng Hầu phủ, Giang Trần chỉ vận dụng ba mạch chân khí, thậm chí không có đi vận dụng tu vi chân thật.

Đương nhiên, hắn rất rõ ràng, mình có thể khắp nơi chế ước Bạch Chiến Vân tám mạch chân khí, cũng là có rất nhiều nhân tố may mắn ở bên trong.

Thứ nhất, trình độ nhận thức võ đạo của hắn, so với Chân Khí cảnh cường giả, thật sự không biết vượt qua bao nhiêu cấp bậc.

Thứ hai, song phương luận bàn tầm đó, ước định chỉ tỷ thí 《 Đông Vương chỉ 》, mà ở trên loại vũ kỹ bình thường này, Giang Trần xác thực đạt tới cấp độ truyền thuyết, tự nhiên có thể áp chế Bạch Chiến Vân.

Thứ ba, cũng là một điểm trọng yếu nhất, là Bạch Chiến Vân trước đó biểu thị《 Đông Vương chỉ 》qua một lần, hắn nắm giữ《 Đông Vương chỉ 》, đã hoàn toàn bị Giang Trần khám phá.

Kể từ đó, Bạch Chiến Vân chẳng khác gì là không có đấu võ đã mất đi quyền chủ động, khắp nơi bị quản chế cũng là bình thường.

Đương nhiên, Bạch Chiến Vân cũng quá không may. Hắn nào biết đâu rằng, đối thủ mình gặp được, dĩ nhiên là một tồn tại biến thái, ở phương diện nhận thức võ đạo, đã viễn siêu thế giới này?

Nếu như song phương thật đọ sức, toàn lực ứng phó, đều dùng vũ kỹ cường đại nhất của mình, Giang Trần chống lại sức chiến đấu mạnh nhất của Bạch Chiến Vân, hươu chết về tay ai, thật đúng là khó nói.

Dù sao, tu vi chân thật của Giang Trần là năm mạch chân khí, mà Bạch Chiến Vân là tám mạch chân khí. Ở trong đó chênh lệch ba mạch, trọn vẹn kém một đại cảnh giới.

Bất quá, Giang Trần cũng tin tưởng, nếu như mình có thể khiêng qua Bạch Chiến Vân 30 chiêu, cuối cùng thắng được, nhất định sẽ là Giang Trần hắn.

Suy diễn trận chiến ấy, Giang Trần đối với sức chiến đấu chân thật của Võ Giả Chân Khí cảnh, đã hiểu rõ thêm một bước.

- Nói một ngàn, nói một vạn, cái kia đều là giả. Võ đạo chiến đấu, thiên biến vạn hóa, ta ngồi ở chỗ này suy diễn, nhưng mà lúc chiến đấu rất nhiều tình huống đột phát, là không cách nào đoán trước. Cuối cùng, ta vẫn là phải không ngừng đề thăng thực lực. May mắn chính là, đường kinh mạch thứ năm đã đánh bóng tốt, bước tiếp theo, có thể dùng 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》, định vị đạo yếu huyệt thứ sáu rồi.

Đi vào thế giới này, trong nửa tháng thời gian, từ ba mạch chân khí, tu luyện tới năm mạch chân khí, cái tiến độ này, mặc dù là đỉnh cấp thiên tài, cũng phải tầm năm ba tháng thời gian.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)