Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0294

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0294: Nguy cơ nhiều lần hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Thật giống như, trong nháy mắt thời không cứng lại đó, bọn hắn đồng thời nhìn một phương hướng.

Giang Trần theo ánh mắt nhìn tới, lại phát hiện nó chỉ hướng hai mắt pho tượng cực lớn kia.

Trong lúc đó, hai mắt pho tượng kia, phảng phất như nhúc nhích.

- Ân?

Lúc này, trong lòng Giang Trần dâng lên một dự cảm cực kỳ bất tường.

Ngay thời điểm Giang Trần cảm giác nguy cơ chạy lên não, hai mắt pho tượng cực lớn kia, đột nhiên mở ra, một chùm tia sáng đáng sợ, không hề có dấu hiệu bắn thẳng xuống.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Trong nháy mắt Giang Trần cảm giác nguy cơ đánh úp tới, con mắt khép lại, Bàn Thạch Chi Tâm hình thành một đạo phòng ngự ở trong thức hải.

Chùm tia sáng kia bắn xuống, trực tiếp bắn vào hai mắt Giang Trần, ý đồ xuyên thấu qua hai mắt, trực tiếp bắn vào thức hải của Giang Trần.

Phanh...

Lực phòng ngự của Bàn Thạch Chi Tâm Tâm, ngăn trở lấy chùm tia sáng kia.

Giang Trần cảm thấy tâm thần rung động, thần thức bị va chạm, thiếu chút nữa sụp đổ, cơ bắp toàn thân xiết chặt, loại cảm giác này, thật giống như muốn đóng băng vậy.

- Không tốt.

Giang Trần càng thêm lo lắng, cố gắng ngăn chặn chấn động đáng sợ trong nội tâm, bước ra hai bước, điên cuồng chạy tới phía trước.

Nơi này, hắn biết rõ, một khắc cũng không thể ở lâu.

Hai mắt pho tượng bắn ra chùm tia sáng kia, tuyệt đối có thể xuyên thấu linh hồn, công kích linh hồn, sau đó trực tiếp kim loại hóa thân thể con người, biến thành điêu khắc hình người.

Hiện tại Giang Trần có thể trăm phần trăm khẳng định, những điêu khắc hình người kia, tuyệt đối không phải kim loại đúc thành gì. Cái kia khẳng định là thí luyện giả lúc trước xuất hiện ở tầng thứ 10.

Có lẽ, đó là vài thập niên trước, có lẽ, đó là mấy trăm năm trước, cũng có lẽ, kia đã là mấy ngàn năm trước.

Viễn Cổ di cảnh này, một đời lại một đời người tiến vào, Nguyên Từ Kim Sơn này, nhất định cũng có vô số người xông qua.

Mà điêu khắc hình người lộn xộn kia, nhất định là người trải qua nơi đây, không có đề phòng kim tượng chi nhãn, nên bị luyện chế thành điêu khắc.

Đây quả thực là đáng sợ.

Giang Trần một hơi chạy ra mấy trăm bậc thang, rời xa pho tượng kia, lúc này mới thả chậm bước chân thoáng một phát.

Hồi tưởng lại, Giang Trần còn có chút nghĩ mà sợ.

Vừa rồi nếu như phản ứng chậm một chút, hoặc là Bàn Thạch Chi Tâm phòng ngự yếu một chút, mình nhất định sẽ trở thành một thành viên trong những điêu khắc hình người kia.

Mặc dù phản ứng nhanh như vậy, Bàn Thạch Chi Tâm cũng ngăn đại bộ phận tia sáng công kích, nhưng công kích này, vẫn để cho thân thể của hắn thoáng cái trầm trọng như tưới chì, cơ bắp cứng ngắc.

Tia sáng kia công kích phá vỡ Bàn Thạch Chi Tâm phòng ngự, còn lại chỉ sợ không có 5% lực lượng. Mà lực lượng chưa đủ 5% này, lại làm cho hắn thiếu chút nữa bị giam cầm, uy năng đáng sợ bực này, làm cho Giang Trần ứa ra mồ hôi lạnh.

Liên tục thúc dục Hỏa Liên Linh lực, luyện hóa tia sáng công kích còn sót lại trong cơ thể.

Loại Ngũ Hành này, Nam Hỏa khắc Tây Kim, Hỏa chi lực, trời sinh khắc chế Kim chi lực.

Ở dưới Hỏa Liên Linh lực luyện hóa, một tia Kim chi lực trong cơ thể, cũng chầm chậm bị luyện hóa sạch sẽ, thân thể Giang Trần dần dần khôi phục lại.

- Tầng thứ 10, cảnh tượng xinh đẹp, quả nhiên chỉ là mê hoặc người. Mặc dù không có những Nguyên Từ Phong Bạo đáng sợ kia, nhưng mà, kim nhãn tà ác này, so với bất luận Nguyên Từ Phong Bạo gì còn đáng sợ hơn.

Giang Trần lòng còn sợ hãi.

Nguyên Từ Phong Bạo, ít nhất còn có thể báo động trước thoáng một phát. Trước khi nhấc lên Nguyên Từ Phong Bạo, luôn luôn có một ít dấu hiệu lần theo.

Thế nhưng mà, kim nhãn tà ác này, quả thực là biến thái. Đột nhiên mở mắt, tia sáng bắn vào linh hồn người, tốc độ công kích kia, có thể so với tốc độ ánh sáng, để cho người vội vàng không kịp chuẩn bị.

Nếu như không phải Bàn Thạch Chi Tâm của Giang Trần luyện đến tình trạng thu phát tự nhiên, chỉ sợ lúc ấy đã bị kim nhãn tà ác xâm nhập linh hồn, bị luyện hóa thành điêu khắc rồi.

Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Tính toán một chút, hơn ba nghìn bậc thang, vừa vặn đi một phần ba.

- Chẳng lẽ, tầng thứ 10 này, sẽ có ba đạo khảo nghiệm? Kim nhãn tà ác kia, chỉ là thứ nhất?

Giang Trần tính toán, cảm thấy khả năng này rất lớn. Hơn ba nghìn bậc thang, đúng lúc là một phần ba.

Nếu quả thật như mình suy tính, như vậy trước khi đến đạo khảo nghiệm thứ hai, dọc theo con đường này, có lẽ sẽ tương đối an toàn.

Quả nhiên, như Giang Trần suy tính. Tiếp qua, đoạn đường đi từ ba nghìn tới sáu nghìn, trên đường đi, Giang Trần không có gặp được khiêu chiến gì.

- Xem ra, tầng thứ 10 này, ý nghĩa khảo hạch, so với chín tầng trước càng rõ ràng hơn một ít. Chín tầng trước, rất nhiều thứ đều là tùy cơ hội. Mà tầng thứ 10, lộ ra dấu vết con người an bài rõ nét. Như vậy, khảo nghiệm thứ hai, sẽ là cái gì?

Đi đến một bước này, Giang Trần cũng biết, không có đường lui rồi.

Hơn sáu nghìn bậc thang, bị Giang Trần từng bước một đi đến. Căn cứ nội tâm Giang Trần suy tính, đây đã là đoạn đường tiếp cận hai phần ba rồi.

Nếu thật sự như mình suy tính, như vậy khảo nghiệm thứ hai ở tầng thứ 10 này, có lẽ đã cách không xa.

Ý niệm trong đầu vừa dứt, hai con ngươi Giang Trần bỗng nhiên ngưng tụ.

Phía trước, một khe rãnh cực lớn chặn ngang. Giống như Thượng Cổ Thiên Thần cầm lấy Cự Phủ, ở trên sườn núi hung hăng chém một búa.

Cái khe rãnh thật dài này, như một vết sẹo trên Nguyên Từ Kim Sơn, phía dưới là quái thạch lởm chởm, để cho người vừa nhìn liền thấy sợ.

Giang Trần đứng trước khe rãnh, quan sát phía trước. Khoảng cách này, nếu như ở bên ngoài, cường giả Tiên cảnh tam trọng có thể phi hành ngắn ngủi, đủ lướt qua khe rãnh.

Thế nhưng mà, tại Nguyên Từ Kim Sơn, đã bị Nguyên Từ chi lực trói buộc, Giang Trần đoán chừng, mình ít nhất phải dùng ba bốn lần, mới có thể bay qua khe rãnh.

Thế nhưng mà, dưới khe rãnh này, quái thạch lởm chởm, căn bản không có địa phương gì có thể mượn lực.

- Cái này, chẳng lẽ là khảo nghiệm thứ hai?

Giang Trần nhìn quái thạch phía dưới như răng lược, trong lòng âm thầm nghiêm nghị.

Cái khe rãnh này, nếu như là cửa khẩu thứ hai, vậy tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như mặt ngoài vậy.

Có lẽ, khe rãnh nhìn như bình tĩnh kia, ẩn chứa khảo nghiệm cực kỳ đáng sợ.

- Mặc kệ nhiều như vậy, thời gian không đợi người.

Ý niệm trong đầu Giang Trần khẽ động, lập tức thúc dục sáu gốc Hỏa Liên, từ khe rãnh một đường bắn qua.

Hai bên khe rãnh đã không có cầu, Giang Trần định dùng Hỏa Liên dựng một cây cầu tạm thời.

Muốn bay qua khe rãnh, cần ba bốn lần khiêu dược. Sáu gốc Hỏa Liên của Giang Trần, đủ hắn mượn lực sáu lần, hoàn thành sáu lần bay vọt.

Chỉ cần không gặp ngoài ý muốn, vậy thì dư xài.

Lúc này, Phệ Kim Thử Vương cũng không làm càn giống như trước, đi theo Giang Trần, chui vào gốc Hỏa Liên thứ nhất.

Hưu, hưu...

Thân ảnh phá toái hư không, Giang Trần nhảy lên, bay tới gốc Hỏa Liên thứ hai. Cánh hoa Hỏa Liên cực lớn, một cánh hoa có thể dung nạp mấy người trưởng thành. Mà một đóa Hỏa Liên, có 8-9 cánh hoa, chứa Giang Trần là dư xài.

*****

Bỗng nhiên phía dưới, một khối quái thạch khẽ động, phát ra âm thanh bén nhọn.

Thanh âm bén nhọn này, thoáng cái phá vỡ bình tĩnh trong khe rãnh, tất cả quái thạch, giống như quái thú ngủ say thức tỉnh, cả đám đều xông lên.

Thân hình uốn éo, liền biến thành sinh linh hình dạng không giống nhau, tất cả đều đánh lên phía trên.

Những sinh linh này, tuy mỗi một cái tạo hình bất đồng, nhưng đều là hình dạng binh khí, tản ra khắc nghiệt chi khí đáng sợ.

- Rống, giết hắn đi, giết hắn đi.

- Nguyên Từ Kim Sơn, sao dung nhân loại khinh nhờn, giết.

- Mười tầng Thánh Địa, đã thật lâu không có nhân loại xâm nhập rồi, giết giết giết.

Những ma quái này, phát ra tiếng gầm rú bén nhọn mà không lưu loát, như dã thú hí lên, nghe cực kỳ chói tai.

Hưu, hưu, hưu...

Không ngừng có quái thạch từ trong khe rãnh thoát ra, biến hóa nhanh chóng, biến thành các loại ma quái hình dạng binh khí, hung hãn giết đến Giang Trần.

Nhìn về phía trên, những ma quái này đối với nhân loại có cừu thị rất sâu, phảng phất như bị quán thâu ý niệm, nhìn thấy nhân loại tất sát.

Chỉ trong nháy mắt, chung quanh Giang Trần, trọn vẹn bao vây hơn ngàn vạn ma quái.

Khanh...

Giang Trần quét ngang vô danh đao, đẩy ra hai ma quái xông tới trước nhất, thân thể dưới sự trợ giúp của Hỏa Liên, lần nữa nhảy lên, lăng không chém ra một đao.

Phanh...

Đao thế lăng lệ ác liệt, thoáng cái xé ba bốn con ma quái thành mảnh vỡ, mảnh vỡ kim loại rầm rầm, như đá vụn không ngừng rơi xuống khe rãnh.

Thế nhưng mà, chém giết ba bốn con ma quái, đối với số lượng ngàn vạn mà nói, quả thực là như muối bỏ biển, không làm nên chuyện gì.

Vô số ma quái, tựa như châu chấu gào thét đến quanh thân Giang Trần, Giang Trần trái ngăn phải cản, như cũ không có cách nào tránh đi tất cả ma quái.

Chỉ là, hắn thân ở không trung, không có địa phương mượn lực, một hơi dùng hết, thân thể không khỏi sẽ rơi xuống

Mà lúc này, khoảng cách hắn khiêu dược, căn bản chưa đến gốc Hỏa Liên thứ ba.

Vị trí rất xấu hổ, lúc này té xuống, đúng lúc là ở giữa gốc thứ hai cùng gốc thứ ba.

Không có nơi mượn lực, trừ khi Giang Trần mọc cánh, nếu không rơi xuống, tự nhiên là xu thế không thể ngăn cản.

Cũng may, Giang Trần gặp nguy không loạn, vô danh đao bay múa, đem những ma quái ý đồ công kích hắn, toàn bộ ngăn ở bên ngoài.

Số lượng ma quái rất nhiều, nhưng mà lực lượng đơn thể, hiển nhiên còn chưa đủ để đối kháng Giang Trần.

Chỉ là, thân thể Giang Trần bay trên không, cũng không cách nào hoàn toàn phát huy lực lượng.

Lập tức muốn rơi vào khe rãnh, rơi vào hang ổ của vô số ma quái, tâm thần Giang Trần đại động, thúc dục Linh Hải đến cực hạn.

Gốc Hỏa Liên thứ ba bị Giang Trần triệu hoán, dây leo lớn mạnh, nhắm phương hướng của Giang Trần cấp tốc bắn tới. Cánh hoa mở to, như quái thú há mồm, trực tiếp ngậm thân hình Giang Trần vào trong.

Giang Trần bị gốc Hỏa Liên thứ ba ngậm mất, biến cố này làm cho đám ma quái kinh hãi.

- Giết hắn đi, giết.

Tất cả ma quái nhao nhao bắn tới gốc Hỏa Liên thứ ba.

Gốc Hỏa Liên thứ ba như rắn nước, mặc đến quấn đi, bỗng nhiên như lò xo hất lên, vung thân hình của Giang Trần đến gốc Hỏa Liên thứ tư.

Lực hất lên này, có thể nói nhanh tuyệt luân, làm cho những ma quái kia không kịp phản ứng.

- Trảm.

Một ma quái hình dạng đại phủ, như một ngọn núi nhỏ, trực tiếp chém về phía đóa Hỏa Liên thứ tư. Nhìn khí thế, là muốn phá hủy cả Hỏa Liên cùng Giang Trần.

Giang Trần bị những ma quái này kéo có chút tức giận.

Khẽ bấm thủ quyết, ba gốc Hỏa Liên phía trước cấp tốc dựa sát vào, một gốc Hỏa Liên hóa thành dây thừng, túm lấy ma quái Cự Phủ kia, tập trung ở trên hư không.

Bốn gốc Hỏa Liên mở cánh hoa, phun ra bốn đạo Chân Hỏa, như là bốn đầu Hỏa Long, nấu lấy ma quái Cự Phủ này.

Cùng một chỗ thúc dục bốn gốc Hỏa Liên, Chân Hỏa Chi Lực trong nháy mắt đã thiêu ma quái kia thành tro tàn.

Tuy đốt ma quái Cự Phủ thành tro bụi, nhưng điều này hiển nhiên không đủ để uy hiếp ma quái khác, vô số ma quái, phảng phất như trong ý thức căn bản không có khái niệm sinh tử, ma quái do Linh lực Kim thuộc tính của Nguyên Từ Kim Sơn tiến hóa thành, bản thân sẽ không có thức tỉnh linh trí gì, tự nhiên là hung hãn không sợ chết.

Ma quái tính bằng đơn vị hàng nghìn, không ngừng từ trong khe rãnh lao ra, số lượng càng ngày càng nhiều, không bao lâu, đã phong kín tất cả đường đi của Giang Trần.

Tốc độ của Giang Trần đã rất nhanh, nhưng cuối cùng không nhanh bằng năng lực sinh trưởng của những ma quái này.

Trong tầm mắt, chỉ có vô số ma quái, Giang Trần cũng âm thầm kêu khổ, tranh thủ triệu tập sáu gốc Hỏa Liên đến bên người.

Không thể nói trước, hôm nay chỉ có thể khổ chiến rồi.

Chỉ là chứng kiến hằng hà ma quái như thủy triều vọt tới, da đầu Giang Trần cũng run lên.

Cái này căn bản không phải một hồi chiến đấu đối xứng, đây quả thực là quần ẩu không biết xấu hổ.

Một hai ma quái, sức chiến đấu không đủ sợ.

Thậm chí mười cái tám cái, cũng tính toán không ra sao.

Nhưng mà, mấy trăm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn ma quái, một khi tụ tập cùng một chỗ, hình thành khắc nghiệt chi khí, vậy thì phi thường đáng sợ.

Loại khí thế này, ngưng tụ thành Thiên Địa chi uy, Giang Trần có sáu gốc Hỏa Liên bảo hộ, lúc này mới có thể miễn cưỡng chèo chống.

Đổi lại bất kỳ một Võ Giả thế tục nào, chỉ sợ hiện tại đã bị phân giải đến thi cốt không còn.

- Không được, chiến đấu như vậy, lúc nào mới có thể kết thúc? Ngoại trừ tiêu hao vô tận ra, căn bản vu sự vô bổ. Đám ma quái này, giết là không hết. Nếu ta lâm vào chiến thuật hải dương của ma quái, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tuy tạm thời Giang Trần không có lo lắng tính mạng, nhưng trong lòng lại lo nghĩ.

Bang bang...

Vô danh đao xoáy lên đao thế hung mãnh, đập nát vài đầu ma quái.

Chỉ là, công kích như vậy, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển, đối với vô số ma quái mà nói, giết chết hai ba con trong đó, tựa như gãi ngứa, không hề có lực sát thương.

- Làm sao bây giờ?

Đầu óc Giang Trần phi tốc vận chuyển, suy nghĩ kế sách thoát thân.

Này mới là cửa khẩu thứ hai, còn không có gặp được Kim Ấn Quân Chủ mà Tiểu Kim Thiền nói, cũng đã cố sức như vậy.

Nếu Kim Ấn Quân Chủ kia thức tỉnh lực lượng cường đại, không phải một đầu ngón tay, là có thể diệt mình sao?

Giang Trần nghĩ tới đây, trong nội tâm càng lo lắng.

Không thể chậm trễ nữa, chậm trễ như vậy, chỉ sợ còn không có gặp Kim Ấn Quân Chủ, sẽ bị mười ngày kỳ hạn đá ra khỏi cục.

Vào thời khắc này, thân hình của Phệ Kim Thử Vương lao tới, kêu lên...

- Trần thiếu, thả con cháu của ta ra.

Nó rống to, đã nhắc nhở Giang Trần. Trong đầu Giang Trần hiện lên một đạo linh quang, giống như người sắp chết khát, bỗng nhiên có một bát nước đưa tới.

Đúng vậy a.

Số lượng ma quái là nhiều, thế nhưng mà vượt qua Phệ Kim Thử nhất tộc sao?

Một khi thả toàn bộ Phệ Kim Thử nhất tộc, đây tuyệt đối là dùng trăm triệu đến tính toán.

Mà Phệ Kim Thử nhất tộc, thích nhất đúng là gặm các vật kim loại, chúng đối với Linh thể Kim thuộc tính, là thích ăn nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)