Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0304

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0304: Cửa thứ năm, Minh Diệt Cốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhóm giám khảo ở bên ngoài tràn ngập chờ mong, trong mật thất, hai đạo Linh lực vừa thô vừa to trong cơ thể Giang Trần, đang không ngừng trùng kích lấy Linh Hải của hắn.

Theo hai đạo Tiên Thiên Linh lực kia không ngừng trùng kích, Linh Hải của Giang Trần cũng đang không ngừng khuếch trương.

Hắn trùng kích Tiên cảnh tứ trọng, đã đến thời khắc mấu chốt.

- Tinh hoa chi lực của Tiên Thiên Thủy Hỏa linh mạch, quả nhiên bá đạo. Thành bại, chỉ ở lúc này.

Giang Trần động ý niệm, hai đạo Tiên Thiên Thủy Hỏa linh mạch, như rồng cuốn hổ chồm, ở trong Linh Hải phi tốc trùng kích.

Oanh...

Ngay lúc đó, Giang Trần cảm thấy Linh Hải chấn động. Sau một khắc, hai linh mạch kia vậy mà như Xuân Phong Hóa Vũ, hóa thành đạo đạo tơ mỏng, dùng tư thái nhuận vật im ắng, chậm rãi dung nhập vào trong Linh Hải.

Toàn bộ Linh Hải, như hư không sau cơn mưa, trong sáng mà sạch sẽ.

Ở thời khắc này, Linh Hải của Giang Trần, trải qua một trận sóng to gió lớn tẩy lễ, tựa như cầu vồng sau cơn mưa, đồ sộ mà xinh đẹp.

- Cái này... Cái này là mị lực của Địa Linh cảnh sao?

Giang Trần cảm thụ Linh Hải của mình, không linh, cường đại, ẩn chứa sinh cơ vô hạn.

So với Tiểu Linh cảnh lúc trước, rõ ràng có bay vọt về chất

Oanh, oanh, oanh...

Giang Trần hơi điều động Linh Hải thoáng một phát, liền cảm giác được trong Linh Hải, ẩn ẩn có Phong Lôi chi âm.

Địa Linh cảnh, khí thế quả nhiên bất phàm.

Giang Trần cảm giác được, cảnh giới Linh Hải của mình, tối thiểu tăng lên gấp ba lần.

Giờ phút này, Giang Trần cảm thấy toàn thân sinh cơ bừng bừng, vô số năng lượng sinh mệnh ở trong cơ thể khởi động, như mãnh thú rục rịch, muốn xông ra lao lung trói buộc.

- Tốt, tốt, tốt, lâm chiến đột phá, mấy ngày nay khổ chiến mệt nhọc, cũng nên quét sạch rồi.

Giang Trần cảm giác được lực lượng tăng lên rõ ràng, hào khí tỏa ra.

Khẽ dẫn thủ quyết, đánh ra một đạo thủ ấn.

Rầm rầm rầm...

Thủ ấn này, trong chiêu thức tầm đó, lại có khí thế Long Ngâm Hổ Khiếu, Linh lực chấn động, như Lôi Âm phá không, cho người một loại cảm giác khí thế áp nhân.

Tiến vào Địa Linh cảnh, cảnh giới Linh Hải quả nhiên có bay vọt về chất.

Oanh...

Khôi Lỗi kia bị Giang Trần đánh trúng, thoáng cái liền lùi lại vài bước.

Giang Trần như cá gặp nước, trong đầu thoáng cái dâng lên vô số linh cảm, các loại lĩnh ngộ về《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, ở thời khắc này, phảng phất đã nhận được thăng hoa, linh cảm ùn ùn kéo đến. Ra chiêu như Thiên Mã Hành Không, linh dương treo giác, mỗi một chiêu đều thoải mái, trôi chảy, tự nhiên như vậy.

Hạ bút thành văn, như thiên ngoại phi tiên, bồng bềnh mù mịt, rồi lại có cảm giác muôn hình vạn trạng.

《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này ẩn chứa Thiên Địa Vạn Tượng, tất cả thủ ấn, đều dựa vào cảm ngộ Thiên Địa Vạn Tượng, tùy tâm mà sinh, do thủ quyết mà thành.

Bỗng nhiên, thủ ấn như Thái Cổ Phong Sơn, trấn áp yêu tà.

Bỗng nhiên, thủ ấn lại như biển lớn mênh mông, thôn phệ đại địa.

Bỗng nhiên, như rồng ngạo Cửu Thiên; như hổ gầm sơn dã.

Bỗng nhiên, như Kinh Lôi thoáng hiện; như Cực Quang đến thế gian.

Sinh tử thủ ấn rầm rộ như thế, thoáng cái biến hóa ra Sâm La Vạn Tượng, làm cho Giang Trần phát huy《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》đến cảnh giới trước nay chưa có.

Tăng thêm Giang Trần đột phá Địa Linh cảnh, lực công kích tăng lên gấp ba lần.

Lại có Nguyên Từ khí tràng trói buộc, cơ quan Khôi Lỗi này, cơ hồ là trong nháy mắt, liền lâm vào cục diện bị đánh.

Loại tình hình này, giống như nó nguyên bản là đạo cụ luyện võ của Giang Trần, bị Giang Trần điên cuồng công kích.

Vô số thủ ấn, nguyên một đám oanh ở trên cơ quan Khôi Lỗi. Mặc dù tài liệu chế tác Khôi Lỗi kia nghịch thiên, lực phòng ngự cường hãn đến kinh người, cũng không chịu nổi tàn phá như vậy.

Oanh...

Cuối cùng một Phong Lôi thủ ấn, đã triệt để phá hủy Khôi Lỗi này.

Giang Trần chậm rãi thu công, nhìn qua cơ quan Khôi Lỗi bị mình phá hủy trên mặt đất, trong lòng cũng thầm hô may mắn.

Theo như trong lòng hắn tính toán, giờ phút này cách mười ngày kỳ hạn, thời gian đã không nhiều lắm rồi. Nếu không phải thời khắc cuối cùng đột phá, muốn phá hủy cơ quan Khôi Lỗi này, tuyệt đối là không có khả năng.

Đột phá Địa Linh cảnh, hơn nữa thời khắc cuối cùng xông cửa thành công, làm cho Giang Trần song hỷ lâm môn, thu hồi cực lớn.

Đẩy cửa ra, vô số ánh mắt, cơ hồ ở thời khắc này, đều tập trung ở trên người hắn.

- Cái gì? Hắn... Hắn đi ra?

- Cái này... Đây là đánh bại cơ quan Khôi Lỗi sao?

- Không phải chưa đến giờ sao? Nếu đến giờ, cơ quan Khôi Lỗi sẽ dừng lại. Cơ quan Khôi Lỗi không có dừng lại, sao hắn có thể đi ra?

- Chẳng lẽ, thật sự đánh bại cơ quan Khôi Lỗi?

Theo như quy củ, không có đánh bại cơ quan Khôi Lỗi, đại môn mật thất là sẽ không mở ra. Trừ khi đã đến giờ, cơ quan Khôi Lỗi tự động dừng lại, mật thất này mới có thể mở ra.

Thế nhưng mà, tuy giờ phút này tiếp cận thời khắc cuối cùng, nhưng vẫn còn gần nửa canh giờ a. Theo như quy định, cơ quan Khôi Lỗi không đến giờ, là sẽ không dừng lại.

Không dừng lại, cửa mật thất tự nhiên cũng sẽ không mở ra.

Đầu óc của tất cả giám khảo, trải qua nghi hoặc ngắn ngủi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Cơ quan Khôi Lỗi không đến giờ sẽ không ngừng, nói như vậy, kẻ này, thật sự thông qua cấp thứ mười? Cái này, điều này sao có thể?

- Chậc chậc, không hổ là bàn thạch yêu nghiệt, trước kia có ba người thông qua cấp thứ tám. Xem ra, bọn hắn cuối cùng là đã chú định làm lá xanh cho bàn thạch yêu nghiệt a. Thiên tài cao cấp nhất, phải từ trên người thiên tài khác nghiền áp đi qua, trở thành ngôi sao lộng lẫy nhất.

- Cấp thứ mười a, bàn thạch yêu nghiệt này, không chỉ Tâm lực cường đại, thiên phú cực cao, lực thực chiến cũng đáng sợ như thế. Cấp thứ mười, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong. Chẳng lẽ tu vi kẻ này, đã cường đại như thế?

- Trước kia, mọi người nói hắn có tư cách khiêu chiến những thiên tài cao nhất bốn đại tông môn, ta còn cảm thấy có chút nói ngoa. Hôm nay xem ra, kẻ này, hoàn toàn chính xác có thực lực khiêu chiến những thiên tài kia.

- Đúng, đừng quên, cách thời điểm đấu bán kết còn có ba năm. Nếu như lợi dụng tốt ba năm này, bàn thạch yêu nghiệt kia, tất sẽ nhất phi trùng thiên.

- Hiện tại, ta không chút nghi ngờ, thiên phú của hắn, tuyệt đối không thua bất kỳ thiên tài tông môn nào. Chỉ tiếc, lúc trước hắn không có được tông môn đào móc. Nếu giống như những thiên tài tông môn kia, từ nhỏ bị tông môn bồi dưỡng, có lẽ giờ phút này, hắn có khả năng là trẻ tuổi đệ nhất nhân trong bốn đại tông môn.

Một cái so với một cái đánh giá càng cao.

Đương nhiên, bọn hắn không cảm thấy mình đánh giá quá cao. Một thiên tài thế tục, có thể đạt tới cấp độ bực này, bọn hắn rất rõ ràng chuyện này ý vị như thế nào.

Loại thiên tài này, nếu như ngay từ đầu được tông môn toàn lực bồi dưỡng, chỉ sợ sẽ không thua bất kỳ một thiên tài tông môn nào.

Tiếp đó, Giang Trần đưa Minh Bài khảo hạch, quan chủ khảo cũng không dám có bất kỳ giá đỡ nào.

Mặc kệ tương lai như thế nào, quan chủ khảo đều tinh tường, kẻ này nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, không thể cản trở.

*****

Cho nên, mặc dù hắn là giám khảo, nhưng trên thái độ, lại không thể chậm trễ thiên tài như vậy.

Ba thiên tài thế tục xông qua cấp thứ tám kia, nhìn thấy Giang Trần từ trong mật thất đi ra, trong lòng cũng âm thầm khó chịu.

Nhưng mà ngoài khó chịu, lại không thể không bội phục, không thừa nhận cũng không được, thực lực như vậy, hoàn toàn chính xác để cho bọn hắn ngưỡng mộ.

Sau khi ghi chép thành tích vào, quan chủ khảo kia cười nói:

- Chúc mừng các hạ thông qua cấp thứ mười, thật là làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Thế tục có vô số đệ tử, ngươi xứng đáng xưng là đệ nhất. Hơn nữa, vị trí này, không người nào có thể rung chuyển.

Đây cũng không phải khen ngợi, mà là cố ý nịnh nọt rồi.

Giang Trần cười cười, nhận lấy Minh Bài:

- Giám khảo đại nhân ưu ái, tiểu tử xấu hổ không dám nhận.

Theo Giang Trần từ trong mật thất đi ra, cửa khảo hạch thứ tư này, cũng tuyên cáo chấm dứt.

Kế tiếp là bài danh, đứng đầu bảng tự nhiên không có bất kỳ lo lắng.

Rất nhanh, thành tích trước tám ngàn tên, đã bị sắp xếp ra.

Người ngoài tám ngàn tên, toàn bộ bị truyền tống ra Viễn Cổ di cảnh. Khôn sống mống chết, tàn khốc đến cực điểm, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm tư tình.

Mà tám ngàn người lưu lại, nhất là những bài danh tương đối sau kia, đều thầm hô may mắn.

Bất quá, bọn hắn cũng biết, tiếp theo khiêu chiến, cạnh tranh, ... còn có thể càng lớn.

Cuối cùng nhất, tông môn chỉ chọn 3000 danh ngạch. Nói cách khác, ở trong tám ngàn người bọn hắn, còn có 5000 người, sẽ vô duyên với bốn đại tông môn.

Đương nhiên, đệ tử thế tục bị loại bỏ, nếu như ở cửa khảo hạch thiên phú, có biểu hiện yêu nghiệt, như vậy vẫn được tông môn chú ý, như trước có một đường hi vọng.

- Tốt rồi, năm cửa sơ thí, hôm nay đã qua bốn cửa. Tám ngàn người các ngươi, vận khí không tệ, đã tiến nhập cửa thứ năm. Ta muốn nói cho các ngươi biết là, cửa thứ năm này, các ngươi không có người bị loại bỏ.

- Cái gì? Sẽ không bị đào thải?

- Cửa thứ năm không đào thải? Vậy những người chúng ta, đều có tư cách gia nhập bốn đại tông môn? Đạt được vinh quang vô thượng của đệ tử tông môn?

Đám người khảo hạch phía dưới, nghe nói cửa thứ năm không đào thải, đều kích động không thôi.

- Các ngươi không nên kích động quá sớm, danh ngạch tiến vào tông môn, chỉ có 3000. Cửa thứ năm không đào thải, cũng không có nghĩa là, các ngươi liền có thể tiến nhập bốn đại tông môn. Cửa thứ năm, khảo thí là phúc duyên, cái phúc duyên số mệnh này, phiêu miểu mê hoặc, tin thì có, không tin thì không. Đương nhiên, tu luyện võ đạo, số mệnh cùng phúc duyên, mặc kệ ngươi tin hay không, nó đều tồn tại. Người càng mạnh, ngộ tính càng cao, càng có thể cảm giác sự hiện hữu của nó.

- Cửa ải này, các ngươi sẽ tiến vào một địa phương tên là Minh Diệt Cốc, thời gian tiến hành là mười ngày. Ở cửa ải này, mỗi người các ngươi sẽ đối mặt với các loại gặp gỡ, khiêu chiến, thậm chí là tình thế nguy hiểm. Vận mệnh như thế nào, sẽ thể hiện ở cửa phúc duyên này. Nếu ngươi phúc duyên tốt, đủ số mệnh, có lẽ một đường phúc tinh cao chiếu, xoay người cũng có thể nhặt được thứ tốt; nếu ngươi khiếm khuyết phúc duyên, như vậy ngươi có khả năng ba bước một hoạ, năm bước một khó, đi đường có thể gãy chân, uống nước cũng có thể sặc chết...

Phúc duyên, Giang Trần tin tưởng không nghi ngờ.

Kiếp trước hắn duyệt tận Chư Thiên, đối với thiên đạo vận mệnh cũng có lý giải khắc sâu. Thấp tới phàm nhân, cao tới Thiên Đế, ai cũng bị hai chữ "phúc duyên" hạn chế.

- Kiếp trước, ta sinh ra là Thiên Đế chi tử, phúc duyên không thể bảo là không tốt, nhưng trời sinh Cửu Âm Tuyệt Mạch, không thể tu luyện, này là có phúc vô duyên. Chuyển thế trùng sinh, phúc duyên như thế nào trước mặc kệ, ít nhất ta có thể tu luyện, có thể tự mình nắm giữ vận mệnh. Nếu có phúc duyên, tất nhiên là dệt hoa trên gấm. Nếu phúc duyên nông cạn, ta cũng có thể dựa vào trí tuệ của ta, chiến thắng những vận mệnh kia. Cổ ngữ nói nhân định thắng thiên, là nói trời sinh làm người, vận mệnh tuy có, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Thiên Đạo vận hành, phúc duyên lại kém, vẫn luôn có một đường sinh cơ; vận mệnh lại tốt, cũng có một ít khuyết điểm. Ta ở kiếp này, đạt được Băng Hỏa Yêu Liên, luyện hóa Nguyên Từ Kim Sơn, nói ta không có phúc duyên? Hiển nhiên không phải. Nhưng phúc duyên này, nếu rơi xuống trên người người khác, cũng chưa chắc có thực lực đạt được. Cho nên nói, cơ hội, chỉ chuẩn bị cho những người đáng được.

Nghĩ tới đây, ý niệm trong đầu Giang Trần càng thêm rõ ràng:

- Ta tin tưởng phúc duyên số mệnh, nhưng lại không thể trầm mê ở trong phúc duyên số mệnh. Vận mệnh, cuối cùng phải nắm trong tay mình.

Cường giả, chúa tể vận mệnh.

Kẻ yếu, bị vận mệnh chúa tể.

Trong nội tâm Giang Trần vô cùng kiên định, ở kiếp này, mình nhất định phải làm một cường giả chúa tể vận mệnh của mình, tuyệt không làm một kẻ yếu bị vận mệnh chúa tể.

Trong lòng định ra chủ ý, bên tai tiếp tục truyền đến thanh âm của quan chủ khảo.

- Được rồi, tối nay nghỉ ngơi, điều chỉnh một đêm, buổi sáng ngày mai, sẽ mở ra Minh Diệt Cốc. Các ngươi sẽ gặp mười ngày khảo hạch phúc duyên.

Quan chủ khảo ra lệnh một tiếng, tất cả Võ Giả lưu lại, đều tiến nhập trạng thái nghỉ ngơi.

Giang Trần khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu củng cố cảnh giới Tiên cảnh tứ trọng của mình.

Lâm chiến đột phá, có thể nói là phi thường hung hiểm. Hiện tại có thời gian nghỉ ngơi, Giang Trần tự nhiên phải củng cố cảnh giới thoáng một phát.

Dù sao, thời điểm chiến đấu với cơ quan Khôi Lỗi, tuy Giang Trần nhất tâm nhị dụng, nhưng cảnh giới khí hải, cuối cùng còn không có triệt để ổn định lại.

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, vừa vặn củng cố thoáng một phát.

Năm cửa sơ thí, hiện tại đã qua bốn cửa, hơn nữa thành tích bốn cửa đều nổi tiếng, xa xa vượt lên đầu Võ Giả khác.

Tuy Giang Trần cao hứng, nhưng không có đắc ý quên hình.

- Từ trong Võ Giả thế tục trổ hết tài năng, nhiều lắm chỉ có thể coi như nóng người. Lần đại tuyển bạt này, khiêu chiến chính thức, là đấu bán kết. Ta phải ở trong đấu bán kết trổ hết tài năng, đạt được danh ngạch quyết chiến cuối cùng. Ta ngược lại muốn nhìn, cái gọi là thiên tài đỉnh cấp của bốn đại tông môn, đến cùng mạnh như thế nào?

Trong lòng Giang Trần dâng lên hào hùng vạn trượng.

- Thế giới võ đạo, giấu tài, điệu thấp, có lẽ có thể bảo vệ mình. Nhưng mà, nếu không lộ phong mang, cuối cùng khắp nơi bị lấn, mọi chuyện bị người chèn ép. Giang Trần ta, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng, phải bỗng nhiên nổi tiếng. Dùng lực lượng của ta hôm nay, liên minh 16 nước đã không trói buộc được ta, vậy ta cần gì phải thu liễm phong mang? Cần gì phải một mực ẩn giấu?

Nhớ tới lúc ở Đông Phương Vương Quốc, sắc mặt những đệ tử Tử Dương Tông kia ngạo mạn, nhớ tới cừu gia Long Cư Tuyết rõ ràng sắp bị mình diệt sát, lại hết lần này tới lần khác bị đệ tử tông môn mang đi.

Ở Thiên Quế Vương Quốc, Giang Trần đạt được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh thì như thế nào? Người của Bảo Thụ Tông, ba phen mấy bận, không kiêng sợ gì cả khiêu khích hắn, áp bách hắn, thậm chí muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Nếu không có Diệp lão gia tử bảo hộ, chỉ sợ tình cảnh còn bết bát hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)