Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0331

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0331: Đan Phi tình căn thâm chủng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu không có mặt nạ, sắc mặt nàng giờ phút này, chỉ sợ là thẹn thùng không chịu nổi.

Lời nói này, nàng là lấy hết dũng khí, dựa vào thân phận cùng mặt nạ yểm hộ, mới miễn cưỡng hỏi ra. Sau khi hỏi xong, nàng chỉ cảm thấy toàn thân hư thoát, thiếu chút nữa đứng không nổi.

Giang Trần không nghĩ tới, Tiểu Phi huynh đệ này, lại bát quái như vậy. Bất quá lập tức liền thản nhiên, Tiểu Phi này dù sao cũng trẻ tuổi, là thời kì thanh xuân mông lung, đúng là lúc chú ý những tình cảm nam nữ này.

Liếc nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt đối phương nghiêm túc nhìn mình, loại kỳ vọng đạt được đáp án kia rõ rành rành.

Giang Trần nghĩ nghĩ, kiếp trước kiếp nầy, mặc dù mình có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng muốn nói người trong lòng, khắc cốt minh tâm, thật đúng là một cái cũng không có.

Chán nản thở dài:

- Không có.

Câu trả lời này, lại làm cho ánh mắt sáng quắc của Đan Phi thoáng cái mờ đi rất nhiều. Nàng nói tới nói lui, kỳ thật chỉ muốn hỏi Giang Trần vấn đề này.

Muốn từ trong thái độ của Giang Trần, nhìn xem Giang Trần đối với mình có ý hay không. Dù chỉ là một chút như vậy, đó cũng rất tốt.

Thế nhưng mà, Giang Trần lại không cho ra đáp án nàng muốn.

Trong lúc nhất thời, Đan Phi buồn vô cớ, trong nội tâm đắng chát. Nói cho cùng, mị lực của mình vẫn là không đủ, vẫn không thể vào pháp nhãn của hắn sao?

- Không có người trong lòng, hồng nhan tri kỷ có hảo cảm cũng không có sao?

Đan Phi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.

Giang Trần cười cười:

- Tiểu Phi huynh đệ, hôm nay ngươi có chút kỳ quái. Sao hỏi những vấn đề nhi nữ tình trường này. Hồng nhan tri kỷ, ngược lại là có mấy cái. Nhưng chuyện tình duyên, có lẽ duyên phận còn chưa tới a.

Đan Phi vội hỏi:

- Hồng nhan tri kỷ có thể vào pháp nhãn của Bàn Thạch huynh, tất không phải người bình thường. Hẳn là, vẫn không xứng với Bàn Thạch huynh?

Trong đầu Giang Trần, hiện lên dung nhan một ít nữ tử kiếp này cùng mình có quan hệ.

Đông Phương Chỉ Nhược, đây chẳng qua là một tiểu cô nương chưa hiểu sự, quan hệ của mình cùng nàng, là đồng bệnh tương liên.

Đông Phương Câu Ngọc, không đánh nhau thì không quen biết, Giang Trần thưởng thức tính tình thẳng thắn của nàng, nhưng muốn nói tình cảm nam nữ, Giang Trần vẫn cảm thấy không tới một bước kia.

Ôn Tử Kỳ, ngoan ngoãn xảo xảo, như là nữ hài nhà bên, nhưng chỉ là tùy tùng của Giang Trần. Tình yêu nam nữ, càng là không thể nào nói nổi.

Đến Thiên Quế Vương Quốc, kết giao chỉ có một Đan Phi. Nữ tử này là Tinh Linh hóa thân, Giang Trần cũng rất thưởng thức, nhưng mà liên quan đến tình duyên, hiển nhiên cũng không phải.

Thần Nữ cố ý, Tương Vương vô mộng.

Giang Trần nhất niệm đến đây, cười nói:

- Cũng không phải vấn đề xứng hay không xứng. Chuyện tình duyên, cuối cùng phải nhìn duyên phận, duyên phận vừa đến, nhân duyên ngay ở một đường. Tốt rồi, đời ta tu võ, luôn dây dưa những chuyện này, sẽ không thú vị. Tiểu Phi huynh đệ, ngày mai còn có khổ chiến, sớm nghỉ ngơi chút đi.

Giang Trần có chút chống đỡ không được câu hỏi luân phiên này, chỉ phải uyển chuyển đuổi khách.

Trong nội tâm Đan Phi bực mình, đi ra ngoài, bóng lưng có chút thất hồn lạc phách.

Giang Trần nhìn bóng lưng nàng đi ra, trong nội tâm cảm thấy kỳ quái, Tiểu Phi huynh đệ này, sao lại kỳ kỳ quái quái, hẳn là có chuyện khó nói a?

Bất quá, những sự tình này, Giang Trần lại không có ý đi miệt mài theo đuổi.

Ban ngày chiến liên tục hai mươi lăm lần, nhưng đối với Giang Trần mà nói, thu hoạch lại không lớn. Loại chiến đấu nghiền áp này, đối với Giang Trần mà nói, chỉ có thể nói là nóng người, thu hoạch nhỏ vô cùng.

Cũng không thể nói hoàn toàn không có, ít nhất để cho Giang Trần quen thuộc con đường của tông môn đệ tử thoáng một phát, biết rõ tình huống đại khái của tông môn đệ tử là như thế nào.

Tuy tông môn đệ tử ở Huyền Linh khu này, cấp bậc đều là kém nhất.

Nhưng mà, có trụ cột như vậy, đối với thiên tài tông môn ở Địa Linh khu cùng Thiên Linh khu, ngược lại cũng có dự đoán sơ bộ.

- Tông môn đệ tử, cũng không phải hoàn toàn phế vật. Nếu không phải ta ở năm cửa sơ thí có một ít kỳ ngộ, muốn nhẹ nhõm thắng liên tiếp như thế, là không có khả năng.

Hai mươi lăm trận thắng liên tiếp này, thoạt nhìn nhẹ nhõm, kì thực là áp súc tất cả tinh hoa của hắn.

Nhất là một ít thu hoạch ở năm cửa sơ thí, làm cho thực lực của Giang Trần tăng nhiều.

Cửa thứ nhất Tâm lực quan, làm cho Tâm lực của Giang Trần tăng lên hoàn mỹ.

Cửa thứ hai, khảo thí thiên phú, hắn hấp thu hai tòa linh mạch, vì trùng kích Địa Linh cảnh đặt trụ cột kiên cố.

Cửa thứ ba, khảo thí nghị lực, trực tiếp luyện hóa Nguyên Từ Kim Sơn, đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Cửa thứ tư, thực chiến, càng là mượn cơ hội này, một lần hành động phá tan võ đạo gông cùm, tấn chức Địa Linh cảnh.

Cửa thứ năm, ở Minh Diệt Cốc, thu hoạch càng không cần phải nói.

Có thể nói, ở trước năm cửa sơ thí, Giang Trần là Tiên cảnh tam trọng, ở Huyền Linh khu, dựa vào nhiều loại thủ đoạn, như trước có thể chiến thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không thắng nhẹ nhàng như vậy, thế tất phải dùng rất nhiều thủ đoạn áp trục, ví dụ như Đại Vũ cung, vô danh đao, Toái Nguyệt Phi Đao, thậm chí là Băng Hỏa Yêu Liên.

Những vật này, chỉ cần bộc lộ ra, thân phận của hắn liền bại lộ.

Hiện tại, tu vi của hắn tăng nhiều, Phản Phác Quy Chân, ở Huyền Linh khu, dựa vào một chiêu 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》là có thể ăn sạch.

Dựa vào cái gì? Dựa vào đúng là năm cửa sơ thí mang đến tích lũy, mang đến thăng hoa cho hắn.

Nếu không có năm cửa sơ thí, làm sao Giang Trần có thể đạt tới loại cảnh giới đại xảo nhược chuyết này?

Đã có ngày chiến đấu đầu tiên, trong nội tâm Giang Trần càng thêm nắm chắc.

Tuy nói đệ tử tông môn, cùng Võ Giả thế tục khác nhau rất lớn, nhưng những Võ Giả ở Huyền Linh khu này, so với thiên tài cao cấp nhất thế tục, lại không có chênh lệch gì nhiều.

Nếu không phải những người này mạng tốt, xuất thân tông môn, võ đạo chi lộ, ngược lại chưa hẳn cao hơn đệ tử thế tục.

Đương nhiên, chính là vì Võ Giả thế tục xuất thân thấp hèn, cho nên lòng cố gắng kia, lại thành ưu thế của bọn hắn.

Một đêm này, Giang Trần tiếp tục tu luyện 《 Thần Ma Cửu Biến 》, môn thần thông này không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

Cũng may, Giang Trần đã luyện hóa được Nguyên Từ Chi Tâm, nắm giữ toàn bộ Nguyên Từ Kim Sơn. Kim Tinh chi lực là vô tận, dùng không kiệt, ngược lại không cần lo lắng vấn đề tài nguyên.

Lại một đêm đi qua, Giang Trần rõ ràng cảm giác được, cơ thể của mình, thông qua Kim Tinh chi lực rèn luyện, trở nên càng thêm dẻo dai.

- Chiếu tốc độ này xuống dưới, có Kim Tinh chi lực trong Nguyên Từ Kim Sơn, ba tháng thời gian, Thần Ma Cửu Biến tầng thứ nhất, tất có thể luyện thành.

Tu luyện Thần Ma Cửu Biến này, có hai chỗ khó.

Thứ nhất, là Kim Tinh chi lực liên tục không ngừng, điều này cần rất nhiều tài nguyên.

Thứ hai, là khảo nghiệm thân thể, điều này cần nghị lực rất mạnh.

Nếu như có đủ hai điểm này, tu luyện 《 Thần Ma Cửu Biến 》chính là thời gian chồng chất rồi. Đương nhiên, bất luận một môn vũ kỹ nào, ngộ tính là phi thường trọng yếu.

*****

Giang Trần có trí nhớ của kiếp trước, ở phương diện ngộ tính, lại một chút vấn đề cũng không có.

Đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Giang Trần cảm thụ gió sớm từ từ thổi tới, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Bất Diệt Linh Sơn này, đích thật là nơi tu luyện tốt.

Cho dù là Huyền Linh khu này, Linh lực đầy đủ, cũng làm cho Giang Trần tán thưởng không thôi.

Hiện tại, hắn đối với Địa Linh khu, Thiên Linh khu càng thêm hướng về rồi.

- Ân, thời cơ không sai biệt lắm. Nên xuất phát.

Giang Trần nhìn thời gian một chút, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Đẩy cửa ra, lại chứng kiến Tiểu Phi dựa vào cây cột dưới mái hiên, trong tay cầm một nhánh cây, đang chán đến chết, mảnh mảnh lá cây rơi xuống đất, một bên hái, một bên vứt xuống dòng xuối nhỏ, lá rụng kia theo nước chảy, róc rách mà đi.

- Tiểu Phi huynh đệ, đang nghĩ cái gì xuất thần như vậy?

Giang Trần cười đi đến.

Đan Phi nhìn thấy Giang Trần, lúc này mới chợt tỉnh, ném cành lá trong tay, thản nhiên nói:

- Bàn Thạch huynh, sớm a.

- Không còn sớm, thời cơ sắp đến rồi, đi thôi.

- Ân.

Đêm qua Đan Phi trở về phòng mình, một đêm trằn trọc, nghĩ đến những đối thoại kia cùng Giang Trần. Nghĩ đến Giang Trần nói hồng nhan tri kỷ, nghĩ đến vị trí của mình ở trong lòng Giang Trần.

Suy nghĩ những lời kia của Giang Trần, chuyện tình duyên, cuối cùng coi duyên phận. Duyên phận vừa đến, nhân duyên chỉ là một đường tầm đó.

- Chẳng lẽ, Đan Phi ta, cùng Giang Trần hắn, thật sự thiếu khuyết một đường duyên phận sao?

Đan Phi tâm loạn như ma, si ngốc xuất thần, một đêm không ngủ. Trời gần sáng, càng là không tâm đi ngủ, đứng ở dưới mái hiên, si ngốc ngẩn người. Thẳng đến Giang Trần đi ra, lúc này mới làm nàng bừng tỉnh.

Niên kỷ của Đan Phi, mặc dù lớn hơn Giang Trần mấy tuổi, nhưng nàng cuối cùng là cô nương chưa hiểu nhân sự, bởi vì theo Diệp Trọng Lâu, từ nhỏ tầm mắt của nàng rất cao. Cho tới nay, nam tử nàng chứng kiến, nguyên một đám chúng tinh ủng nguyệt, trăm phương ngàn kế nịnh nọt nàng, muốn đạt được nàng chú ý.

Thế nhưng mà, Đan Phi lại thủy chung không cho nhan sắc.

Thiếu nữ nhà ai không có xuân? Dù Đan Phi như Tinh Linh lạc phàm, nhưng cuối cùng là ăn nhân gian khói lửa, trong nội tâm cũng có tình hoài nhi nữ.

Chỉ là, cánh cửa kia của nàng, một mực đóng chặt mà thôi.

Thẳng đến khi Giang Trần xuất hiện.

Nàng cơ hồ là không có đề phòng, cánh cửa này đã bị mở ra.

Lần kia, ở thọ yến của lão gia tử, Giang Trần đối mặt khắp nơi chèn ép, cơ hồ là dựa vào sức một mình, cứu vớt vận mệnh của tứ vương tử Diệp Dung.

Mà hắn một đệ tử thế tục, đối mặt nhiều loại chèn ép, lại mây trôi nước chảy, cuối cùng ngay cả lão gia tử cũng bị hắn kinh động.

Giơ tay nhấc chân tầm đó, liền cướp đi tất cả danh tiếng.

Lần đó, tuy Đan Phi lưu ý đến Giang Trần, nhưng vẫn còn có chút không phục. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, một lần lại một lần, Đan Phi ở trên người Giang Trần, thủy chung có thể đào móc ra nhiều loại kỳ tích.

Phảng phất, trên thân thiếu niên này, ẩn chứa bí mật vĩnh viễn đào móc không hết.

Đây hết thảy, lúc ở Mê Cảnh Thu Liệp, cùng Ngân Nguyệt Yêu Viên chiến một trận, đã nhận được thăng hoa triệt để. Trận chiến ấy, Giang Trần liều lĩnh chiến đấu, cứu nàng ở trong nguy nan.

Sau đó, Giang Trần đối với nàng khư khư cố chấp, chẳng những không có trách cứ, ngược lại bất kể hiềm khích lúc trước cứu nàng, vì chữa thương cho nàng, thậm chí nhìn sạch bờ mông của nàng.

Từ một khắc này, Đan Phi đã biết rõ, cả đời này, mình là triệt triệt để để lâm vào trong lưới tình kia.

Chỉ là, nữ nhi rụt rè, khiến nàng một mực không có bóc trần.

Tựa như thiếu nữ hoài xuân, nàng tưởng tượng lấy một ngày kia, Giang Trần ôm lấy hoa tươi, mang theo lễ vật, hướng nàng thổ lộ.

Thế nhưng mà, sau đó đủ loại lui tới, làm cho Đan Phi rốt cục minh bạch, tuy nàng thiên sinh lệ chất, tụ tập ngàn vạn sủng ái, nhưng trên đời này cuối cùng có một loại nam tử, sẽ không giống nam nhân khác, đối với nàng chạy theo như vịt.

Đợi nàng minh bạch điểm này, muốn chủ động xuất kích, đại tuyển bạt đã bắt đầu.

Giang Trần, rốt cục phải cáo biệt Vương Quốc thế tục, tiến quân tông môn rồi.

Một khắc này, tự tin như Đan Phi, cũng như nữ tử bình thường khác, đau đớn, thương xót, thương tâm gần chết. Thế nhưng mà, lão gia tử nói một phen, lại điểm tỉnh nàng.

Lão gia tử nói, chuyện thế gian, vốn chính là người tranh có, người không tranh không.

Đủ loại hoa màu, luôn cày cấy trước, thu hoạch ở phía sau.

Đan Phi giật mình, suy tư, như có chút hiểu được. Thừa dịp lão gia tử bế quan, vậy mà dịch dung báo danh tham gia đại tuyển bạt!

Một đường đi theo Giang Trần đến đây.

Giang Trần không biết, Tiểu Phi huynh đệ cùng mình một đường đồng hành, dĩ nhiên là Đan Phi. Mặc dù biết rõ nàng là Đan Phi, cũng không biết Đan Phi đi khúc chiết như vậy.

Giang Trần đi vào thế giới này, một mực bị vận mệnh thôi động, căn bản không có nhàn hạ cân nhắc chuyện nam nữ. Ở phương diện này, tất nhiên là hậu tri hậu giác.

Hơn nữa, kiếp trước với tư cách Thiên Đế chi tử, tuy hắn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng thế giới tình cảm, kỳ thật vẫn là trống vô cùng.

Bởi vì trời sinh Thái Âm Chi Thể, cho nên Giang Trần kiếp trước, say mê ở Chư Thiên chi đạo, hết sức chuyên chú, căn bản không rảnh phân tâm.

Hơn nữa, Thái Âm Chi Thể, trời sinh không thể sinh dục, Giang Trần chuyên chú nhiều loại Đại Đạo, kỳ thật cũng là một loại trốn tránh.

Chính là bởi vì kiếp trước tao ngộ đặc thù, Giang Trần ở thế giới tình cảm, kỳ thật cũng là trống không, kiếp trước kiếp nầy, thế giới tình cảm như cũ là Tiểu Bạch.

Hai người sóng vai mà đi, nhưng tâm tư lại hoàn toàn bất đồng.

- Tiểu Phi huynh đệ, hôm nay ngươi có chút mất hồn mất vía a. Trạng thái như vậy xuất chiến, rất không ổn a.

Giang Trần nhắc nhở.

Đan Phi cả kinh, bị Giang Trần nhắc nhở như vậy, lúc này mới tỉnh ngộ. Đúng vậy a, đây là khảo hạch bách chiến, nếu khảo hạch không được Top 10, liền không thể tiến vào Địa Linh khu, thì làm sao đi theo bước chân của Giang Trần?

Nhất niệm đến đây, Đan Phi đuổi đi những cảm xúc kia, chăm chú nói:

- Đa tạ Bàn Thạch huynh nhắc nhở. Vừa rồi ta nghĩ tới thân thế, ngược lại có chút thất thần.

Giang Trần cười nói:

- Đời tu sĩ ta, không cần tự thương hại thân thế. Cường giả cải biến vận mệnh, thân thế sao đáng nhắc tới?

Lời nói này, Giang Trần là phát ra từ đáy lòng.

Hắn vừa đi vào thế giới này, còn không cách nào thoát khỏi thân thế kiếp trước. Bỏ ra thời gian rất lâu, lúc này mới thích ứng thân phận kiếp này.

Đan Phi nghe ngôn ngữ của Giang Trần rộng rãi như vậy, trong nội tâm ấm áp, cười nói:

- Bàn Thạch huynh thoạt nhìn niên kỷ cũng không lớn, lại có một loại khí độ làm cho người tin phục. Cái này thật sự là kỳ quái.

Giang Trần cười ha ha, thầm nghĩ Tiểu Phi này thật nhạy cảm, từ tiếng nói cử động của ta, vậy mà có thể ra được kết luận như vậy.

Giang Trần có hai đời kinh nghiệm, trên khí độ, tự nhiên trầm ổn hơn người trẻ tuổi bình thường rất nhiều.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đến ngoài bách chiến lôi đài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)