Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0350

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0350: Luận bàn dưới ánh trăng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Những Võ Giả Giáp đẳng cao cấp nhất Địa Linh khu kia, đều là Tiên cảnh ngũ trọng. Tu vi của ta hôm nay, vẫn còn là Tiên cảnh tứ trọng. Cái tu vi này, ở Địa Linh khu cũng không sợ ai. Thế nhưng mà, tiến vào Thiên Linh khu, đối mặt đệ tử thiên tài của Thiên Linh khu, chỉ sợ vẫn không quá đủ. Xem ra, ba tháng thời gian ở Địa Linh khu này, ta phải hảo hảo lợi dụng. Tranh thủ, có thể càng tiến một bước, một lần hành động đột phá Tiên cảnh ngũ trọng.

Giang Trần cũng biết, tu luyện ở Bất Diệt Linh Sơn là cơ hội khó được.

Hiện tại tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, người ta ở Thiên Linh khu cũng không phải ở chơi, tại Thiên Linh khu, hoàn cảnh càng có ưu thế, người ta tiến bộ cũng phi tốc.

Cho nên, mình phải dùng cố gắng càng lớn, bảo trì tốc độ tiến lên, tranh thủ không bị kéo xuống quá nhiều.

- Những kỳ ngộ cùng bảo vật trên người ta, tuy để cho ta có tư cách cùng lực lượng vượt cấp khiêu chiến. Thế nhưng mà đến Thiên Linh khu, ở đó mỗi một cái đều là thiên chi kiêu tử, trên người nhất định đều có bảo vật do tông môn ban cho. Tuy khẳng định kém xa Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng hai đồ vật này, hôm nay ta nắm giữ, cũng không quá đáng là da lông mà thôi, ngay cả 1% công năng cũng không tới. Đối phó với những thiên tài cùng bảo vật đỉnh cấp kia, chưa hẳn sẽ chiếm ưu thế.

Giang Trần không có bị thắng lợi phía trước làm choáng váng đầu óc, cũng không có tự tin mù quáng.

Băng Hỏa Yêu Liên cùng Nguyên Từ Kim Sơn, đích thật là bảo vật mà Nguyên cảnh lão quái cũng chưa hẳn có. Thế nhưng mà, mặc dù đồ vật tốt, nhưng hiện tại hắn khai phát quá ít.

Ngay cả 1% uy lực cũng không có phát huy ra.

Lại nói tiếp, Giang Trần là tâm ngứa khó cong, dùng Nguyên Từ Kim Sơn mà nói, đích thật là một đại bảo sơn, bên trong có vô số thần thông có thể khai phát.

- Ai, có được một đại bảo sơn, hiện tại ta chỉ có thể khai phát một ít da lông, vận dụng Nguyên Từ chi lực trói buộc địch nhân, dẫn một ít Kim Tinh chi lực đến tôi luyện Nhục Thân. Quả nhiên là nhìn cá ướp muối ăn cơm trắng.

Nghĩ đến thứ tốt ở trong Nguyên Từ Kim Sơn kia, Giang Trần có một loại động lực tu luyện bức thiết.

Phóng thích Nguyên Từ Phong Bạo, triệu hoán ma quái, tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, thậm chí triệu hoán Kim Ấn Quân Chủ.

Càng khí phách là, trực tiếp tế ra một tòa Nguyên Từ Kim Sơn, dùng phương thức nguyên thủy nhất nghiền áp địch nhân, loại cảm giác sảng khoái kia, là không phải ngôn ngữ có khả năng hình dung.

Kỳ thật Giang Trần cũng thử qua, nhưng mà những thủ đoạn cường đại này, hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào nếm thử.

Tà Ác Kim Nhãn còn đỡ một ít, bởi vì Giang Trần tu luyện đồng thuật, có Thiên Mục Thần Đồng, xem chừng, sau khi tiến nhập Thiên Linh cảnh, có lẽ có thể thử tu luyện.

Nhưng mà, Tà Ác Kim Nhãn này không đơn thuần là một môn đồng thuật, còn cần Tâm lực cường đại, cùng với lực điều khiển đối với Kim Tinh chi lực.

Tà Ác Kim Nhãn, là thần thông lợi dụng đồng thuật, thông qua định trụ linh hồn người khác, từ đó ở trong lúc vô tình, dẫn Kim Tinh chi lực thạch hóa đối phương.

Môn thần thông này, thoạt nhìn vô cùng yêu tà, kỳ thật nguyên lý chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ có điều lúc môn thần thông này đạt đến đỉnh phong, tất cả trình tự, toàn bộ đều liên tục, cơ hồ là trong một ý niệm hoàn thành.

Cho nên, nhìn về phía trên lộ ra quỷ dị, thậm chí để cho người cảm thấy tà ác.

Liếc nhìn một cái, để cho người biến thành điêu khắc, đây quả thật là nghe có chút rợn người.

Nhưng nếu mở ra nguyên lý, lại không có bao nhiêu bí mật.

Về phần Băng Hỏa Yêu Liên, thì Giang Trần đang khai phát từng bước. Hôm nay, theo Linh Hải không ngừng khuếch trương, tu vi không ngừng đề cao, khống chế Băng Hỏa Yêu Liên cũng càng thêm thành thạo.

Trước kia là sáu gốc, hiện tại, Giang Trần đã có thể khống chế mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên, hơn nữa thủ pháp càng thêm ẩn nấp.

Lúc trước hắn cùng Âu Dương Kiếm chiến một trận, kỳ thật cũng vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên thoáng một phát.

Chỉ có điều, Băng Hỏa Yêu Liên ở dưới lôi đài, không hiển sơn lộ thủy, từ ngoại giới xem, căn bản nhìn không ra bất luận sơ hở nào.

Nộ Diễm Cuồng Triều của Âu Dương Kiếm, kỳ thật là bị Băng Hỏa Yêu Liên chấn trụ.

Cuối cùng, cũng là bị Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ.

Giang Trần hất tay áo lên, chẳng qua là mê hoặc ngoại giới mà thôi.

- Địa Linh khu này, chính xác rất bất đồng với Huyền Linh khu. Năm đại lôi đài, tất cả có đặc điểm riêng. Đối với võ giả mà nói, là khảo nghiệm rất lớn. Bởi vậy, độ khó chiến đấu không thể nghi ngờ sẽ tăng lên rất nhiều. Nhìn thắng liên tiếp cao nhất hôm nay, cũng không quá đáng là ba trận mà thôi.

Giang Trần suy nghĩ tình hình chiến đấu hôm nay một chút, cũng cảm thấy Địa Linh khu này cạnh tranh kịch liệt.

Đang nghĩ ngợi, ngoài tiểu viện truyền tới tiếng đập cửa.

Giang Trần dùng Thuận Phong Chi Nhĩ nghe thoáng một phát, liền biết người đến là Lưu Văn Thải.

Mở cửa, quả nhiên là thiếu niên của Vạn Linh Tông, nhìn thấy Giang Trần, trên mặt cười nói:

- Bàn Thạch huynh, sẽ không mạo muội quấy rầy ngươi chứ?

- Vào đi.

Bằng hữu tới chơi, Giang Trần tự nhiên rất cao hứng.

Từ sau khi Tiểu Phi rời đi, Giang Trần ở khu thí luyện đã không có bằng hữu nào trò chuyện, hôm nay có Lưu Văn Thải, tuy cảm thấy vẻ mặt người này hưng phấn, tính cách hướng ngoại, nhưng đích thật là một đệ tử tông môn khó được.

- Vốn không dám tới quấy rầy Bàn Thạch huynh, bất quá ở trong phòng minh tưởng, nghĩ đến ban ngày Bàn Thạch huynh dạy bảo, ta càng nghĩ càng cảm thấy đặc sắc, càng cảm thấy thu hoạch rất lớn. Cho nên, nhịn không được muốn tới đây nói lời cảm tạ.

Lưu Văn Thải cười cười, đưa qua một quyển trục.

- Bàn Thạch huynh, ta cũng không có cái gì tốt tặng ngươi, đây là một ít tâm đắc đối với khống chế Linh thú của cá nhân ta. Cũng không biết hữu dụng hay không, đưa cho Bàn Thạch huynh, để tỏ lòng biết ơn. Nếu ngươi để ý, liền thu lấy. Còn chướng mắt, hôm nào đưa cho người khác cũng được.

Nhìn ra được, đây là một nam nhân thật tình, chú ý bánh ít đi, bánh quy lại, không phải loại tiểu nhân chỉ muốn chiếm tiện nghi.

Giang Trần thấy biểu lộ của hắn chăm chú, vẻ mặt chân thành, biết rõ người ta là chân tâm thật ý.

Cũng không có cự tuyệt, cười nhận lấy:

- Tâm đắc của thiên tài Vạn Linh Tông, nhất định là rất hữu dụng. Nói không chừng tương lai thực cần dùng đến?

Giang Trần không phải loại người thích quét mặt mũi của bằng hữu, tuy hắn biết rõ, loại vật này, với hắn mà nói, nhất định là không dùng được.

Hắn tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ toàn bộ Vạn Linh Tông tiêu hóa trăm năm.

Bất quá, nếu là tâm ý của bằng hữu, cho dù chỉ một cọng cỏ, một mảnh ngói, đó cũng là tâm ý của bằng hữu.

Có phần tình cảm này, liền chứng minh người kia không phải loại qua sông đoạn cầu.

- Đúng rồi, còn có một việc, cũng phải nhắc nhở ngươi. Hôm nay ngươi cường thế đánh bại Âu Dương Kiếm, ta nghe một ít đệ tử tông môn nghị luận, tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư rất tức giận. Toàn bộ đệ tử Tử Dương Tông, hiển nhiên đều ẩn ẩn có khuynh hướng đoàn kết lại, muốn liên thủ chèn ép ngươi. Ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.

Lưu Văn Thải khuyên nhủ.

*****

- Tử Dương Tông gần đây lấn thiện sợ ác, bọn hắn không làm như vậy, ta mới cảm thấy kỳ quái. Bất quá, huynh đệ ngươi tìm đến ta, không sợ bị Tử Dương Tông ghi hận sao?

Lưu Văn Thải cười khổ nói:

- Loại tiểu nhân vật như ta, bọn hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Ngươi không thấy được sao? Ngay cả đồng môn Vạn Linh Tông cũng khinh thường để ý tới ta, huống chi Tử Dương Tông?

- Thiên hạ không có tiểu nhân vật, chỉ có người nhu nhược tự mình xem thường mình. Nếu như người xem nhẹ mình, ai sẽ coi trọng ngươi?

Lưu Văn Thải nghe vậy, cười ha hả:

- Đúng, đúng. Ở trong mắt người khác, chúng ta có thể là tiểu nhân vật, nhưng bản thân mình, nhất định phải có hùng tâm đỉnh thiên lập địa!

- Đúng, hùng tâm còn, hi vọng còn.

Giang Trần gật gật đầu.

- Huynh đệ, đêm dài đằng đẵng, không bằng ta và ngươi luận bàn vũ kỹ thoáng một phát, như thế nào?

Giang Trần là càng ngày càng thưởng thức Lưu Văn Thải này rồi. Cố ý trợ giúp hắn thoáng một phát, lại không thể bày ra thái độ ta muốn làm sư phụ ngươi.

Cho nên, hắn đưa ra luận bàn vũ kỹ, mục đích là ở trong thực chiến, bắt được lỗ thủng trong vũ kỹ của Lưu Văn Thải, từ đó chỉ điểm.

Mặc dù hiện tại tu vi của Giang Trần chỉ là Tiên cảnh tứ trọng, nhưng nhận thức của hắn đối với võ đạo, tuyệt đối là phi thường cao.

Hôm nay Lưu Văn Thải ở trên lôi đài đánh thắng, Giang Trần nhìn rất tinh tường. Trận thắng đó, địch nhân kém là một nhân tố, Lưu Văn Thải đốn ngộ, khí thế như cầu vồng, đó cũng là một nhân tố.

Nhưng nhân tố chính thức là phương diện vũ kỹ, ở trận chiến ấy, ngược lại thể hiện không rõ ràng.

Giang Trần nhìn một lần, liền nhìn ra Lưu Văn Thải có rất nhiều vấn đề.

- Ngươi toàn lực tấn công ta.

Trong sân, Giang Trần đối với Lưu Văn Thải nói.

Lưu Văn Thải được chứng kiến thủ đoạn của Giang Trần, tự nhiên biết không phải Giang Trần vô lễ. Trong lòng cũng cao hứng, biết rõ cao thủ luận bàn, loại cơ hội này khó được.

Có lẽ, Bàn Thạch huynh này là muốn chỉ điểm mình!

Lập tức gầm nhẹ một tiếng:

- Bàn Thạch huynh, cẩn thận rồi.

Oanh!

Lưu Văn Thải hổ gầm một tiếng, hai đấm biến ảo, cuốn động phong vân, đánh úp tới ngực Giang Trần.

- Tiết tấu còn chưa đủ viên mãn, hai đấm vốn có thể công thủ lẫn nhau, nhưng tiết tấu của ngươi loạn, gặp được cao thủ chân chính, sẽ công không thành, thủ chẳng phải.

Giang Trần vừa nói, một bên duỗi ra một tay, gõ lên nắm tay trái của Lưu Văn Thải, sau đó thuận tay điểm tới cổ họng của hắn.

Quả nhiên, như Giang Trần nói, công không thành, thủ chẳng phải.

Lưu Văn Thải xấu hổ, ngay từ đầu hắn còn cảm thấy vừa ra chiêu, ngươi có thể nhìn ra sơ hở sao? Còn cảm thấy Giang Trần nói sớm.

Thế nhưng mà, sau một khắc, hắn liền chịu phục rồi.

Người ta cũng không phải nói mà thôi, tùy tiện một chưởng, liền phóng đại vấn đề của hắn.

- Lại đến.

Giang Trần lui ra phía sau một bước, ngữ khí như sương. Một khi luận võ, khí chất của Giang Trần hoàn toàn thay đổi.

Dưới bóng đêm, hai người trẻ tuổi ở trong tiểu viện luận bàn.

Trong chiến đấu, vậy mà tiến vào trạng thái vong ngã, thẳng đến phương đông lóe sáng, tiếng gà gáy vang, hai người mới bừng tỉnh.

Lại nhìn sắc trời, vậy mà đã hừng đông rồi.

- Ha ha, thống khoái, thống khoái. Bàn Thạch huynh, ngươi thật sự là huynh trưởng của Lưu mỗ ta, thậm chí là lão sư. Có thể kết giao với ngươi, so với tham gia lần tuyển bạt này, thu hoạch còn lớn hơn.

Lưu Văn Thải luận bàn một đêm, là tràn đầy thu hoạch.

- Bàn Thạch huynh, còn có một hai canh giờ, ta về minh tưởng một phen, hảo hảo tiêu hóa thu hoạch đêm nay thoáng một phát.

Lưu Văn Thải đã hưng phấn, lại kích động.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy, một đêm này luận bàn, sẽ để cho vũ kỹ của hắn đạt được cải thiện hoàn mỹ, lực thực chiến sẽ tăng lên trên phạm vi lớn!

Cùng Lưu Văn Thải chiến một trận, đối với Giang Trần mà nói, thu hoạch khẳng định không lớn bằng đối phương. Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Kinh nghiệm thực chiến, ở thời điểm nào đều là hữu dụng.

Vũ kỹ cùng thực lực của Lưu Văn Thải, kỳ thật đều không tính kém. Hơn nữa Lưu Văn Thải này, thiên phú cực cao, Giang Trần cùng hắn đối chiến mới phát hiện, Lưu Văn Thải này thật là con nhà thợ săn, từ nhỏ dùng các loại thú huyết rèn luyện kinh mạch, trong kinh mạch có Long Hổ khí tượng.

Loại Long Hổ khí tượng này, có nhân tố Tiên Thiên, cũng có Hậu Thiên bồi dưỡng.

- Lưu Văn Thải này, nói không chừng là nhân tài có thể đào tạo. Đáng tiếc, xuất thân thế tục, để cho hắn ở trong tông môn không được coi trọng. Sau khi không có chỗ dựa, càng thêm chán nản. Thiên phú trong cơ thể kẻ này, có lẽ còn không có bị đào móc ra, tiềm lực của hắn, có lẽ vượt xa mọi người tưởng tượng.

Giang Trần thông qua một đêm luận bàn, phát hiện Lưu Văn Thải không giống bình thường.

Trở lại trong phòng, Giang Trần điều tức tĩnh dưỡng, sau thực chiến, là giai đoạn dưỡng linh tốt nhất, lúc này, tu luyện Linh lực, luyện hóa Linh lực, rèn luyện khí hải, hiệu quả sẽ tốt nhất.

Thẳng đến thời điểm tập hợp sắp đến, Giang Trần mới mở mắt, khóe miệng tràn ra mỉm cười.

Một đêm luận bàn, quả nhiên để cho hắn có thu hoạch.

Đi ra ngoài, tới khu bách chiến lôi đài.

Đây là ngày chiến đấu thứ hai, nhìn ra được, từng Võ Giả đều dồn đủ tinh thần, trên mặt cả đám, đều có một cỗ sức mạnh không chịu thua.

Võ Giả ở Địa Linh khu, hoàn toàn chính xác càng tích cực, càng cầu tiến.

Bọn hắn ở trong tông môn của mình, đều là nhị lưu cùng nhất lưu tầm đó, nếu hơi có chút cơ duyên, liền có thể đi vào hàng ngũ nhất lưu.

Tiến vào nhất lưu, kia chính là đệ tử hạch tâm, là cấp bậc chân truyền.

Nhìn ra được, những người này, đều vì mục tiêu kia mà cố gắng.

Đối với người có mộng tưởng, Giang Trần rất tôn trọng.

Bất quá, cũng có ngoại lệ, ví dụ như những đệ tử Tử Dương Tông kia. Giang Trần mới tới, liền có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện đến từ đệ tử Tử Dương Tông.

Hiển nhiên, trải qua một đêm, những đệ tử Tử Dương Tông này, khẳng định không thiếu một hồi tụ tập, thương nghị tìm hắn báo thù, lấy lại danh dự như thế nào rồi.

Tuy những người này chưa hẳn có giao tình với Âu Dương Kiếm, thế nhưng mà Âu Dương Kiếm bại thảm như vậy, ném đều là mặt của Tử Dương Tông.

Tử Dương Tông mất mặt, bọn hắn là đệ tử Tử Dương Tông, tự nhiên không có khả năng lạnh nhạt.

- Một đám phế vật chỉ biết ôm đoàn, một khi tách ra, cả đám đều không chịu nổi một kích.

Giang Trần đối với bọn đệ tử Tử Dương Tông này, lại chẳng thèm ngó tới.

Tìm được một nơi tương đối trống trải, khoanh chân mà ngồi, yên lặng chờ một ngày khiêu chiến mới.

Cũng không lâu lắm, Lưu Văn Thải cũng tới. Lần này hắn lại không độc hành, có một người đi cùng hắn, như thế lại để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì, người đồng hành cùng Lưu Văn Thải, Giang Trần nhận thức.

Thằng này, thình lình là Tiểu Bàn tử Vạn Linh Tông mà ngày hôm qua Giang Trần rút thăm được, gia hỏa buồn cười này, thân hình tròn vo, hơn nữa còn là mặt dùi, trên nhọn dưới tròn, bồi lên hai cái chân tinh tế, để cho tỉ lệ cả người hắn rất kỳ quái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)