Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0352

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0352: Phế vật, lưu lại làm gì dùng?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lúc này đây, đừng nói Lưu Văn Thải cảm thấy có âm mưu, ngay cả Lục Tiểu Bàn, cũng như có điều suy nghĩ nói:

- Hướng gió hôm nay, có chút quỷ dị a. Liên tục rút trúng ba lượt bị khiêu chiến, có sự tình trùng hợp như vậy sao?

Trong nội tâm Giang Trần cũng hơi có chút nghi vấn.

Bất quá, Võ Giả lên đài tỷ thí, kiêng kỵ nhất đúng là nghĩ đông nghĩ tây. Đã rút trúng, thật cũng tốt, ăn gian cũng tốt, Giang Trần hắn có sợ gì?

Lúc này đây, đối thủ của hắn là Hà Yến của Tử Dương Tông.

- Là Hà Yến? Hắn là tồn tại thứ tư trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư. Ở Địa Linh khu, cũng là hạt giống tuyển thủ trước hai mươi a!

Tuy thực lực của Lục Tiểu Bàn không phải đặc biệt mạnh, nhưng thiên phú Bát Quái rất cao, các loại tin tức, tư liệu tình báo, hắn đều rõ như lòng bàn tay.

- Hừ! Xa luân chiến, thật không biết xấu hổ.

Hiện tại, Lưu Văn Thải đã không phải hoài nghi, mà là trực tiếp cho rằng đây là Thủy Nguyệt Đại Sư cố ý an bài.

Trước an bài hai đối thủ mạnh mẽ tiêu hao Giang Trần, lại phái môn đồ của mình xuất mã. Thủy Nguyệt Đại Sư này, tuyệt đối là thao túng trận đấu!

Trong nội tâm Lưu Văn Thải giận dữ.

Kỳ lạ nhất chính là, lúc này đây tác chiến, vẫn là Hàn Băng Lôi Đài.

Dù Giang Trần lại lạnh nhạt, cũng biết, đây nhất định là có người cố ý an bài. Nhớ tới ngày đó ở Huyền Linh khu, Phương đại nhân có Hạo Nhiên Chính Khí như vậy, cũng thao túng trận đấu, cố ý chắn phong mang của Giang Trần một chút.

Đương nhiên, Phương đại nhân làm như vậy, là vì bảo vệ Giang Trần.

Nhưng mà, hôm nay loại cục diện này, muốn nói không có nhân tố con người làm ra, Giang Trần thật đúng là không tin.

Chỉ là, người này thao túng, lại không phải vì bảo hộ Giang Trần hắn. Hoàn toàn trái lại, là vì chèn ép Giang Trần hắn.

Liên tục ba người khiêu chiến, đều chọn đến hắn, cơ hồ không có cho hắn một chút thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa địa điểm đều là Hàn Băng Lôi Đài.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ hết thảy, tuyệt đối là con người làm ra. Hai đối thủ cường hãn trước kia, chỉ là lời dẫn, chỉ dùng để tiêu hao Giang Trần.

Hà Yến này, mới là chính chủ.

Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh, ý vị thâm trường quăng cho Thủy Nguyệt Đại Sư một ánh mắt châm chọc, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mang theo một vòng trào phúng.

Đường đường cự đầu tông môn, người tổng phụ trách Địa Linh khu, lại dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là để cho Giang Trần có chút xem thường.

- Lão bà này, ngược lại giỏi tính toán. Trước dùng hai cường giả tiêu hao ta, lại phái môn đồ đắc ý tới khiêu chiến ta. Xa luân chiến, thật đúng là không biết xấu hổ.

Giang Trần rất nhanh liền khám phá âm mưu của Thủy Nguyệt Đại Sư.

Lại nói tiếp, đây quả thực cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu phi thường trực quan.

Chỉ là, dưới tình huống không có chứng cớ, ai cũng chỉ có thể suy đoán, mà không thể đi chỉ trích Thủy Nguyệt Đại Sư cái gì.

Chứng kiến vẻ mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư nghiêm nghị, thần thánh không thể xâm phạm, Giang Trần chỉ cảm thấy nữ nhân này dối trá, buồn nôn nói không nên lời.

- Muốn dùng loại thủ đoạn này làm ta?

Tính bướng bỉnh trong nội tâm Giang Trần cũng phát tác.

- Ngươi càng muốn làm ta, ta càng không cho ngươi thực hiện được. Ngươi muốn môn đồ đắc ý của ngươi đến phá hủy ta, thành toàn hắn? Bổn thiếu gia sẽ để người trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Hai trận chiến trước, bởi vì bị khiêu chiến, Giang Trần đích thật là cố ý áp chế thực lực, căn bản không có vận dụng tuyệt chiêu gì.

Cái gọi là tiêu hao, cơ hồ có thể không cần tính. Cái gọi là mệt mỏi, đích thật là giả ra để mê hoặc người.

Giờ phút này, Hà Yến ở lôi đài đối diện là tin tưởng không nghi ngờ. Trên mặt treo một nụ cười quỷ dị, dùng ánh mắt đo đạc con mồi, ở trên người Giang Trần quét tới quét lui.

Cái tình hình kia giống như một con mãnh thú, đem con mồi dẫm nát dưới chân, đang suy nghĩ nên từ nơi nào hạ miệng ăn thịt.

- Người đến từ phương nào? Hãy xưng tên ra, Hà Yến ta không giết hạng người vô danh.

Hà Yến cười lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ nói.

Hắn so với ai khác còn tinh tường đối thủ này là ai, đây hết thảy đều là an bài tốt.

Chỉ có điều, hắn nói như vậy, là vì tăng lên tinh thần của mình, chèn ép tâm lý đối thủ. Đây là sáo lộ mà đệ tử tông môn thường dùng trước sau như một.

Bất quá đối với Giang Trần mà nói, cái sáo lộ này thật sự là quá cũ rồi.

Nhìn cũng chẳng muốn đi nhìn Hà Yến, ngữ khí đạm mạc nói:

- Không cần cố làm ra vẻ! Động thủ đi. Cho ta xem xem, cái gọi là cao đồ, có tư cách để cho ta động bản lĩnh thật sự hay không.

Hà Yến thật vất vả chế tạo ra không khí Duy Ngã Độc Tôn như vậy, bị Giang Trần giội tới một chậu nước lạnh, thoáng cái toàn bộ hào khí đều hư mất.

- Hương dã thất phu, quả nhiên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Hà Yến cố gắng áp chế lửa giận của mình, quát mắng.

- Tiểu tử, đến Hàn Băng Lôi Đài này, liền để Hà mỗ định chế cho ngươi một bộ quan tài bằng băng a!

- Quả nhiên là đồ đệ do nữ nhân dạy dỗ, lắm mồm, dong dài, om sòm!

Giang Trần cau mày nói.

Chậu nước lạnh này, so với lúc trước còn thảm hại hơn, thoáng cái đập chết dã tâm tạo thế của Hà Yến.

Hà Yến phiền muộn phát hiện, cùng tiểu tử dã man, không khai hóa này, dùng lễ nghĩa liêm sỉ là không cách nào nói chuyện với đối phương.

Xem ra, chỉ có thể dùng vũ lực đánh tới đối phương khuất phục.

Lông mày nhéo một cái, hai tay của Hà Yến mở ra, năm ngón tay dùng tiết tấu nhu hòa, nhẹ nhàng đung đưa.

Trong lúc đó, vô số ánh sao sương bạch lấp lánh, ở bốn phía bàn tay hắn không ngừng khuếch tán.

- Trích Tinh Thủ, ngưng!

Song chưởng của Hà Yến đột nhiên tìm tới phía trước, thân hình như thiểm điện đâm thẳng, đạo đạo sương hoa hình thành một đoàn băng sương, đông cứng không khí bốn phía.

Giang Trần chỉ thấy không khí trước mặt, từng bước kết xuất băng tinh óng ánh.

Sau một khắc, Trích Tinh Thủ của Hà Yến kia, đã chụp vào ngực Giang Trần.

Một khi bị Trích Tinh Thủ này bắt trúng, cho dù đụng thoáng một phát, chỉ sợ cũng đủ đông cứng huyết dịch người, thậm chí trực tiếp đông thành băng côn.

Hà Yến ở Trích Tinh Thủ, có thể nói là tràn đầy tự tin, chìm đắm mười năm, thực lực tuyệt đối không phải nói khoác đi ra.

Hai chân Giang Trần dựng ở tại chỗ, vô số băng tinh ở trên mặt đất, từ bốn phương tám hướng kết tới, lập tức lan tràn đến hai chân của hắn, cái băng tinh trong suốt kia, trực tiếp đông lạnh đến hai đầu gối của Giang Trần.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Nhìn thấy băng tinh của mình vây khốn hai chân đối phương, trong nội tâm Hà Yến quả thực cuồng hỉ.

Hắn không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục này lại quá vô lễ, đối mặt công kích của hắn, vậy mà động cũng không động thoáng một phát, đây rốt cuộc là cậy mạnh? Hay là do hai cuộc chiến trước tiêu hao quá lớn?

Hà Yến cảm thấy hẳn là thứ hai.

- Cái này không oán ta được, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi ngu xuẩn!

*****

Trong nội tâm Hà Yến cũng không có nửa điểm nhân từ, địch nhân càng đáng thương, hắn lại càng hưng phấn.

Dữ tợn cười một tiếng, Trích Tinh Thủ đã khắc ở trên ngực Giang Trần.

Phanh!

Một chưởng hung hăng, trực tiếp khắc ở trước ngực Giang Trần, phát ra một tiếng trầm đục.

Sau một khắc, Trích Tinh Thủ ngưng tụ lực đóng băng cường đại, trực tiếp từ bốn phía chưởng ấn lan tràn ra, hiện đầy Băng Tinh Chi Thể.

Tựa hồ, cả người Giang Trần đều bị đóng băng.

Một màn này, làm cho người đang xem cuộc chiến phía dưới, đều hoàn toàn ngây dại. Đây là chiến đấu sao? Đây quả thực là hành hạ đến chết a.

Từ đầu tới đuôi, cũng không thấy Võ Giả thế tục kia động thoáng một phát, chẳng lẽ, Võ Giả thế tục này, ở hai cuộc chiến trước đã tiêu hao hết sạch Linh lực, vừa lên Hàn Băng Lôi Đài này, liền bị đóng băng?

- Bàn Thạch huynh!

Lưu Văn Thải thấy tình hình này, ngực cũng sắp tức điên rồi. Trong lòng của hắn nhận định, Giang Trần là vì hai cuộc chiến trước tiêu hao quá lớn, lúc này mới bị đối phương đóng băng, trúng chiêu.

Lục Tiểu Bàn cũng lộ ra kinh ngạc, hiển nhiên giờ phút này hắn cũng có chút do dự. Lúc trước hắn một mực cho rằng Giang Trần diễn kịch, là giả vờ mệt mỏi.

Thế nhưng mà, nếu như là giả vờ, giờ khắc này, tại sao lại bị Hà Yến đánh trúng nhẹ nhàng như vậy?

- Ha ha, tiểu tử quê mùa này, đến cùng không phải toàn năng a. Hàn Băng Lôi Đài, quả nhiên là Địa Ngục của hắn. Hà sư huynh, ngươi phát lòng từ bi, làm cho hắn một bộ quan tài bằng băng a.

- Bị đánh chết như vậy, thật sự là tiện nghi hắn rồi. Tiểu tử này, mạo phạm Tử Dương Tông ta, thực không nên nhẹ nhàng để cho hắn chết như vậy.

- Dám nghịch Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn không chết ai chết?

Phía dưới, một mảnh nghị luận nhao nhao.

Tựa hồ Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không nghĩ tới, chiến cuộc sẽ trở nên thuận lợi như vậy. Ở một khắc này, nàng cơ hồ hoài nghi, cái gọi là biểu hiện cường thế của bàn thạch yêu nghiệt kia, kỳ thật đều là giả dối?

Bằng không thì làm sao thất bại dễ dàng như vậy? Hay là nói, hai cuộc chiến trước, thật sự hao hết hắn? Ở trên Hàn Băng Lôi Đài, kiềm lư kỹ cùng?

- Hà Yến, quả nhiên không để cho ta thất vọng. Kết cục như thế, có lẽ sẽ bị lão tổ trách cứ, bất quá cũng không có cái gì. Lôi đài luận võ, có sống có chết, hết thảy đều là bình thường.

Một tảng đá trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư, lúc này cũng rơi xuống.

Thế nhưng mà, ý nghĩ này vừa mới chuyển xong, con mắt của nàng đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, một dự cảm bất tường đánh úp lại.

- Hà Yến, coi chừng!

Thủy Nguyệt Đại Sư cơ hồ là thốt ra.

Hà Yến dương dương đắc ý, đang chuẩn bị thưởng thức kiệt tác của mình. Thế nhưng mà đột nhiên, hắn phát hiện, tay của mình không có thể động!

Bàn tay dán ở trên ngực đối phương, giờ phút này phảng phất bị một cổ lực lượng cường đại hút chặt.

Nhìn kỹ, bàn tay của mình, dĩ nhiên là bị đóng băng. Ngực của đối phương, kể cả bàn tay của hắn, cùng một chỗ băng phong.

- Chuyện gì xảy ra?

Hà Yến cả kinh, hồn phi phách tán. Một Võ Giả am hiểu sử dụng kỹ năng đóng băng, làm sao có thể đóng băng cả tay của mình?

Đây quả thực là chê cười!

Mãnh lực kéo một cái, nhưng lại không chút sứt mẻ. Lần này, Hà Yến thật là luống cuống. Không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Võ Giả đối diện.

Trước một khắc đắc ý, vào lúc này triệt để tiêu tán, chuyển biến thành rét lạnh như rơi vào hầm băng.

Trên mặt vốn như điêu khắc của đối phương, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đùa cợt:

- Trích Tinh Thủ? Tinh không có hái đến, tay của mình lại dính rồi. Ta xem, cái tay này của ngươi đừng nói Trích Tinh, đi vườn rau cuốc đất, chỉ sợ cũng không đủ dùng a? Quả nhiên là phế vật.

Ngay tức khắc, toàn thân Giang Trần bỗng nhiên lóe lên xích mang. Trong nháy mắt, tất cả băng tinh lại bị hong khô, hóa thành sương trắng lượn lờ bay lên trời.

- Nếu là phế vật, lưu cái tay này làm gì?

Giang Trần tàn nhẫn cười cười, thân thể đột nhiên khẽ động, tay phải bắt lấy cổ tay của đối phương.

Hét lớn một tiếng, lực lượng cường đại quán chú, đem cánh tay kia của Hà Yến, như là hái ngó sen, két sát một tiếng, sinh sinh kéo xuống.

- A!

Hà Yến kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa không có đau chết. Cả cánh tay, bị người ngạnh sanh giật xuống, loại cảm giác đau đớn này có thể nghĩ.

- Phế vật!

Giang Trần nâng cước, như là đá bóng, ở giữa ngực Hà Yến đạp một cái, trực tiếp đá bay hắn ra lôi đài.

Cánh tay trong tay kia, hai tay chà xát, trực tiếp luyện hóa thành tro.

Cử động lần này làm cho Giang Trần nhìn về phía trên càng uy phong lẫm lẫm, chấn đến những Võ Giả đang xem cuộc chiến kia, cả đám nhịn không được rùng mình một cái, trong mắt lóe lên kiêng kị.

Lần này Giang Trần ra tay cực nhanh, căn bản không cho thời gian phản ứng, dù Thủy Nguyệt Đại Sư muốn ra tay, lần này cũng không kịp.

Chờ Thủy Nguyệt Đại Sư kịp phản ứng, đệ tử đắc ý của nàng đã bay xuống lôi đài, sinh tử không biết. Một cái bước xa, lướt tới Hà Yến.

Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư đột nhiên bạo tuôn sát ý. Nhiệt độ chung quanh lôi đài phảng phất thoáng cái lạnh vài độ, tính cả phiến thiên không, tựa hồ cũng trong nháy mắt này, trở nên đen tối vô cùng.

Giang Trần ra tay phi thường hung ác, một trảo phế tay, một cước triệt để phế đi Linh Hải của Hà Yến.

Không có lưu tình chút nào.

Hắn không cần phải lưu tình, vừa rồi Hà Yến cũng không có lưu tình, kia là tuyệt đối muốn hắn chết.

Hơn nữa, ngay cả người đang xem cuộc chiến phía dưới, cũng cho rằng Hà Yến đã giết chết hắn rồi.

Cho nên, đối mặt một người muốn giết chết mình, Giang Trần làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

Thủy Nguyệt Đại Sư xem xét một chút, trong mắt bắn ra sát cơ vô hạn, thét dài một tiếng, một đạo khí thế hung mãnh cuộn tất cả mà lên.

- Súc sinh, ngươi lại dám phế môn đồ của ta?

Khí thế như cầu vồng kia, lại dọa không ngã Giang Trần.

Giang Trần mây trôi nước chảy, biểu lộ đạm mạc, phảng phất liếc người ngu nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư.

- Hắn muốn giết ta, là đương nhiên. Ta phế hắn, liền xúc phạm luật trời sao? Đây là bốn đại tông môn tuyển bạt, hay là Tử Dương Tông ngươi tuyển bạt? Ngươi muốn không mặc cả, muốn ngang ngược bá đạo, về Tử Dương Tông làm đi. Không có bản lĩnh, ở chỗ này run uy phong gì chứ?

Giang Trần cười lạnh, đối với bộ dáng muốn ăn thịt người kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, lại không sợ chút nào.

Nếu như đã trở mặt, liền không cần khách khí.

Ngươi là người phụ trách, cái này không sai.

Thế nhưng mà, nếu như ngươi không biết xấu hổ chèn ép ta, lão tử liền không theo tiết tấu của như ngươi chơi. Cùng lắm thì đại náo, nhất phách lưỡng tán.

Giang Trần biết rõ, bốn đại tông môn tầm đó, kiềm chế lẫn nhau, không có khả năng tùy ý lão bà này làm bậy.

Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Thủy Nguyệt Đại Sư nhìn Hà Yến thành phế nhân, trong nháy mắt này, trong nội tâm hiện lên một tia hối hận cùng áy náy.

Nói cho cùng, vẫn là nàng khư khư cố chấp, hại đệ tử của mình a.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)