Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0380

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0380: Thiên tài đỉnh cấp tụ tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Hừ, Chí Cao Phong Hội, thực là một đám ếch ngồi đáy giếng. Chỉ là liên minh 16 nước, nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng dám tự xưng chí cao thiên tài? Chê cười.

Đứng ở cảnh giới của Giang Trần nhìn xem, đây không thể nghi ngờ là một đám ếch ngồi đáy giếng.

- Nếu như đoán không sai, những giám khảo kia, là muốn ở Tâm lực khu phong sát ta rồi. Hắc hắc, xem ra, ta phải chuẩn bị một chút, bước tiếp theo đến lĩnh vực tổng hợp đi xoát điểm a.

Giang Trần cố ý không đi võ đạo khu, không phải vì hắn sợ hãi. Mà là hắn cố ý như thế, hắn muốn đi dạo Tứ đại lĩnh vực mấy lần, cuối cùng lại đi võ đạo khu.

Mà thời điểm hắn quân lâm võ đạo khu, sẽ là thời khắc những thiên tài kia nằm dưới chân hắn.

Trong mắt Giang Trần, đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.

Loại loại đãi ngộ bất công, biến thành một cỗ bộc phát cường đại, ở trong cơ thể hắn súc thế mà ra, một khi bạo phát, nhất định sẽ làm Thiên Linh khu này long trời lở đất.

Trong một tiểu viện rộng lớn, một thanh niên thân hình cao lớn, đầu trọc kim giáp ngồi xếp bằng ở chính giữa. Người này ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như đao gọt rìu đục, tràn đầy cảm giác lập thể, để người vừa nhìn, liền có một lực uy hiếp cường đại, rất có khí thế không giận tự uy.

Người này, tên là Lôi Cương Dương, chính là tuổi trẻ đệ nhất nhân của Tử Dương Tông.

Mặc dù là Long Cư Tuyết có Tiên Thiên thân thể, giờ phút này cũng không dám đem mình đặt ở trên Lôi Cương Dương, đủ thấy uy áp của người này mạnh ra sao.

Giờ phút này, Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư đều đứng ở bên trái người kia. Mà ba thanh niên khác, thì đứng ở phía bên phải Lôi Cương Dương, nhìn tư thế như vậy, thì địa vị lĩnh tụ một đời tuổi trẻ của Lôi Cương Dương tại Tử Dương Tông, là không có bất kỳ dị nghị.

Sáu người này, là sáu người thực lực mạnh nhất của Tử Dương Tông.

Cho nên, lần Chí Cao Phong Hội này, liền không hề tranh luận, là do Lôi Cương Dương tự mình khởi xướng.

Mà ba phương vị khác, Bảo Thụ Tông ngoại trừ Thang Hồng, ba người khác đều đã đến. Chỉ có điều, ba người này sắp xếp, lẫn nhau lại bảo trì một chút khoảng cách, không có lẫn cùng một chỗ. Chỉ đơn giản như vậy, liền nhìn ra được, ba người Bảo Thụ Tông này, không có ý tứ chân thành đoàn kết, cũng không có người nào được đồng bạn khác tôn sùng là thủ lĩnh.

Ánh mắt sắc bén của Lôi Cương Dương quét qua bên Bảo Thụ Tông, khóe miệng tràn ra vẻ mĩm cười. Hiển nhiên, đối với cục diện nội chiến của Bảo Thụ Tông, hắn là thích nghe ngóng.

Mà bên Lưu Vân Tông kia, hai nữ một nam. Trong đó có một thiếu nữ khí chất lạnh nhạt, dung mạo thanh lệ đứng ở chính giữa. Hai người khác, thì chia làm hai bên.

Vạn Linh Tông cũng chỉ có ba người, dùng một thanh niên cường tráng trong đó cầm đầu. Thanh niên cường tráng này tên La Tịch, là một thiên tài võ đạo của Vạn Linh Tông. Người này trước mắt bài danh ở Thiên Linh khu, là gần với Lôi Cương Dương, thình lình chiếm vị trí thứ hai.

Mặc dù là thiên tài số một của Bảo Thụ Tông cùng Lưu Vân Tông, cũng không cách nào rung chuyển vị trí thứ hai của hắn.

Hai mắt Lôi Cương Dương lạnh lùng, đột nhiên trừng to, quét qua một vòng, thanh âm uy nghiêm vang lên.

- Sao chỉ có mười lăm người?

Thanh âm của người này không bén nhọn, cũng không âm trầm. Chỉ nhàn nhạt mấy chữ, lại có một loại khí thế như Kinh Lôi, làm cho khí huyết trở mình.

Bên Bảo Thụ Tông kia, khóe môi của Thiết Đạt Chí nhếch lên một nụ cười quái dị:

- Thang Hồng của Bảo Thụ Tông giá đỡ rất lớn, Truyền Âm Phù của Lôi đạo huynh, chưa hẳn mời được hắn đến.

Lời vừa nói ra, biểu lộ của hai người Bảo Thụ Tông khác đều toát ra vẻ xem thường. Tuy chưa hẳn bọn hắn nhìn Thang Hồng thuận mắt, nhưng tuyệt sẽ không như Thiết Đạt Chí, đối với đồng môn của mình bỏ đá xuống giếng.

Ngày đó Thiết Đạt Chí mời chào Thang Hồng thất bại, trong nội tâm ghen ghét, lúc này tìm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Thang Hồng?

Lôi Cương Dương trầm ngâm nói, trong đầu hiện ra hình tượng tùy tiện kia của Thang Hồng, khẽ chau mày, mình thân là hạt giống Số 1 của Thiên Linh khu, phát ra Phong Hội thiếp, vậy mà Thang Hồng này không nể tình?

Đang lúc trầm tư, bên ngoài truyền đến một tiếng cười chói tai.

- Ha ha, không có ý tứ, chư vị, mới vừa rồi quá mót, ở bên ngoài đi ị, tới chậm, tới chậm.

Tiếng nói còn chưa dứt, lại nghe tiếng bước chân đông đông đông, có người cất bước đi đến.

Thân hình của Thang Hồng này, tối thiểu cao hơn người bình thường một cái đầu. Đi trên đường, càng là uy vũ sinh phong, cho người một cảm giác cực kỳ thô man.

Ở đây đều là thiên tài, nghe được mấy chữ "đi ị" kia, mỗi một cái đều nhíu mày, ngược lại là một nữ đệ tử của Lưu Vân Tông, lại che miệng cười nhẹ, tựa hồ đối với Thang Hồng thô lỗ như vậy, cảm thấy có chút thú vị.

Thiết Đạt Chí nhìn thấy Thang Hồng tới, liền quát:

- Thang Hồng, ngươi làm cái gì? Tất cả mọi người đều chờ ngươi, cái giá đỡ của ngươi thật lớn a.

Thang Hồng phất tay:

- Chẳng lẽ lão tử đi ị cũng phải thông qua ngươi phê chuẩn sao?

Nói xong, đỉnh đạc ngồi xuống vị trí của Bảo Thụ Tông, đối với hai người khác nhếch miệng cười cười:

- Vừa đi xong, còn không có rửa tay, các ngươi không ngại ta ngồi ở đây chứ?

Trong hai người khác của Bảo Thụ Tông, một thiếu niên thon gầy áo trắng khẽ chau mày:

- Bớt tranh cãi ngươi sẽ chết sao?

Một thanh niên khác bận trường bào màu vàng, lại cười nói:

- Đến, Thang Hồng, ngồi chỗ gần ta đi.

Thanh niên trường bào màu vàng này, tên là Tạ Vũ Phàm, chính là thiên tài Tạ gia của Bảo Thụ Tông.

Mà thiếu niên thon gầy áo trắng kia, tên là Liên Thương Hải, luận thiên phú tu vi, hôm nay ở trong tứ đại đệ tử của Bảo Thụ Tông, lại nắm vị trí đầu, ở toàn bộ Thiên Linh khu, cũng ổn trước bốn.

Liên Thương Hải này, là thân truyền đệ tử của Thiết gia Thái Thượng trưởng lão Thiết Long, là Thiết Long một tay bồi dưỡng.

Luận thiên phú, hắn so với Thiết Đạt Chí cao hơn không biết bao nhiêu.

Bởi vì Liên Thương Hải là người Thiết gia, cho nên Tạ Vũ Phàm làm thiên tài Tạ gia, lại không thể không lôi kéo Thang Hồng, cầu đạt tới hiệu quả cân đối. Hi vọng có thể mượn nhờ lực lượng của Thang Hồng, cùng Liên Thương Hải và Thiết Đạt Chí hình thành xu thế địa vị ngang nhau.

Cũng may, Liên Thương Hải này tính cách lãnh ngạo, tuy là thân truyền đệ tử của Thiết Long, nhưng không phải ở sự tình nào đều dùng Thiết Đạt Chí như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thậm chí, có chút thời điểm, Liên Thương Hải còn khinh thường cùng Thiết Đạt Chí thông đồng làm bậy.

Cho nên, đệ tử bốn đại tông môn thí luyện ở Thiên Linh khu, có thể nói Bảo Thụ Tông là không đoàn kết nhất, quan hệ lẫn nhau bất hòa nhất.

Lôi Cương Dương thấy Thang Hồng nói chọc cười, thoáng cái đảo loạn bố cục của hắn, trong nội tâm có chút khó chịu.

Bất quá hắn tốt xấu cũng là người đề xuất Phong Hội, phong độ tất yếu vẫn phải có.

- Chư vị, lần này triệu tập mọi người đến, mục đích chỉ có một, chính là thảo luận một chút, mọi người đối với yêu nghiệt thế tục kia, đến cùng cầm loại thái độ nào?

*****

Lôi Cương Dương nhàn nhạt mở miệng, thả con săn sắt, bắt con cá rô, đem chủ đề dẫn ra.

Vốn tưởng rằng chủ đề vừa ra, mọi người sẽ nô nức tấp nập lên tiếng. Nhưng mà, Lôi Cương Dương đợi nửa ngày, biểu lộ của thiên tài tam tông khác lại lạnh nhạt, không có một cái nào mở miệng.

Ngược lại là Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí, bờ môi ông động, tựa hồ muốn mở miệng, nhưng cảm thấy dùng thân phận của mình, còn chưa tới tình trạng làm cái thứ nhất lên tiếng, nên cố nén xúc động.

- Như thế nào? Hay là mọi người không có bất kỳ ý kiến?

Ngữ khí của Lôi Cương Dương trầm xuống.

- Vẫn cảm thấy tiếc thân phận, không muốn đứng ra làm ác nhân?

Ánh mắt của Lôi Cương Dương đảo qua thiên tài tam tông khác.

Bảo Thụ Tông Liên Thương Hải, vẻ mặt lãnh ngạo như cũ, tiêu chuẩn cương thi diện, phảng phất khuôn mặt kia cho tới bây giờ chưa từng có cảm xúc.

Vạn Linh Tông La Tịch thì hai mắt tháo vát hữu lực, trên mặt cũng nhìn không tới biểu lộ gì, cho người một loại cảm giác thâm bất khả trắc.

Mà thiếu nữ Lưu Vân Tông khí chất thanh nhã, dung mạo thanh lệ kia tên là Sư Vân Vân, thì khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên, cho người một loại cảm giác mây trôi nước chảy.

Ba người này, theo thứ tự đại biểu tông môn của mình, nhưng không ai tùy tiện lên tiếng.

Sau lưng Lôi Cương Dương, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

- Thằng kia không coi ai ra gì, đối với đệ tử tông môn cũng không có nửa phần tôn trọng, xu thế điên cuồng như vậy, là có ý thị uy chúng ta. Chuyện này không thể cổ vũ, phải chèn ép.

Đây là Long Cư Tuyết, nàng làm cái thứ nhất cờ xí rõ ràng đứng ra tỏ thái độ.

Có cái thứ nhất, tự nhiên có thứ hai, Thiết Đạt Chí cũng gật đầu:

- Ta tán thành ý kiến của Long tiên tử, kẻ này ngang ngược càn rỡ, ta cũng tận mắt nhìn thấy, thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Hắn ban đầu ở Đan Dược Khu, sau khi Giang Trần hoàn thành nhiệm vụ Ngũ cấp, từng mở miệng mời qua, ý đồ mời chào Giang Trần, chỉ có điều lần kia tao ngộ, trừ bị nhục nhã ra, căn bản không có bất luận thu hoạch gì.

Cho nên, Thiết Đạt Chí lòng dạ hẹp hòi, tuy không biết thiên tài thế tục kia là Giang Trần, nhưng trong lòng hận không thể hung hăng trấn áp xuống.

Lôi Cương Dương đối với cách nhìn của Thiết Đạt Chí, hiển nhiên không có hứng thú gì. Ánh mắt lần nữa đứng ở trên mặt Liên Thương Hải:

- Thương Hải, ngươi cảm thấy thế nào?

Liên Thương Hải bị điểm tên, không thể không đáp rồi.

- Ta không có ý kiến, những thiên tài đỉnh cấp chúng ta, lẫn nhau đều có ăn ý, ai cũng không đem hết toàn lực chạy nước rút, hắn làm như vậy, là quấy rầy tiết tấu giữa chúng ta, bức bách chúng ta cải biến tiết tấu. Chuyện này xác thực không ổn.

Ý kiến của Liên Thương Hải, thắng được rất nhiều người đồng ý, nhiều người đều nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến của Liên Thương Hải.

Những thiên tài đỉnh cấp bọn hắn, hiện tại còn không có triệt để phát lực. Sở dĩ bọn hắn không có triệt để phát lực, là vì ai cũng không muốn dưới tình huống không có nắm chắc tuyệt đối, đi khiêu chiến nhiệm vụ Tứ cấp cùng nhiệm vụ Ngũ cấp.

Cái này cũng không đại biểu bọn hắn làm không được nhiệm vụ Tứ cấp cùng Ngũ cấp, chỉ có điều, bọn hắn cảm thấy còn chưa tới thời điểm phải phát lực cùng mạo hiểm.

Tựa hồ Lôi Cương Dương rất hài lòng ý kiến của Liên Thương Hải, quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Tông La Tịch:

- La Tịch, cái nhìn của ngươi như thế nào?

- Theo lý mà nói, hắn làm như vậy, chính xác là ảnh hưởng tới tiết tấu của chúng ta. Nhưng mà từ góc độ cá nhân, ta lại rất thưởng thức hắn. Đổi vị trí suy nghĩ thoáng một phát, nếu như chư vị ở vị trí của hắn, có thiên phú cùng thực lực của hắn, còn có loại dũng khí cùng quyết tâm kia, các ngươi hoàn toàn không sợ đắc tội một đám đỉnh cấp thiên tài sao?

La Tịch nói, cũng đưa tới rất nhiều người suy nghĩ sâu xa.

Thang Hồng càng là cười ha ha:

- Nói rất hay, loại dũng khí cùng quyết tâm này, dù sao lão Thang ta vẫn cảm thấy, đang ngồi ở đây, không có một cái nào bì kịp.

Thang Hồng vừa nói ra, toàn trường đều nhíu mày. Bọn họ cũng biết lập trường của Thang Hồng có vấn đề, bờ mông của thằng này hoàn toàn nằm bên thiên tài thế tục kia, thậm chí cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ.

- Thang Hồng, ngươi câm miệng, ngươi đắm mình, không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

Bên Tử Dương Tông kia, môn hạ đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư Tằng Sư, quát lạnh nói.

- Ơ? Ai vậy a? Uy phong thật to, lòng đầy căm phẫn như vậy, có phải muốn thay sư tôn nhà mình lấy lại danh dự hay không?

Thang Hồng cười quái dị mỉa mai.

Tằng Sư cùng Long Cư Tuyết nghe vậy, sắc mặt đều phát lạnh.

Nhất là Long Cư Tuyết, mặt đầy sương lạnh, lạnh lùng nhìn qua Thang Hồng:

- Ngốc tử, tốt nhất miệng sạch một chút, coi chừng ngày nào đó đầu lưỡi bị người cắt mất.

Loại uy hiếp này đối với Thang Hồng mà nói, hiển nhiên là không có nửa phần tác dụng. Bại hoại cười cười, lười biếng duỗi lưng một cái:

- Lão tử là hảo đàn ông, không đấu mồm mép với đàn bà.

Lúc này, bên Lưu Vân Tông kia, Sư Vân Vân mở miệng:

- Chư vị, Lưu Vân Tông ta gần đây trung lập, không lẫn vào thị phi. Chư vị định ra chương trình gì, Lưu Vân Tông chúng ta cũng sẽ không phản đối. Cương Dương đạo huynh, ngươi là người đề xuất Phong Hội, ngươi định làm như thế nào, một lời quyết định a.

- Đúng, Cương Dương sư huynh, ngươi lên tiếng a. Chúng ta nghe theo ngươi.

Bên Tử Dương Tông, ngoại trừ Long Cư Tuyết, cơ hồ tất cả mọi người là trăm miệng một lời.

- Bảo Thụ Tông cùng Vạn Linh Tông, có thể ủng hộ Lôi mỗ sao?

Lôi Cương Dương giương giọng hỏi.

Liên Thương Hải lãnh đạm nói:

- Chỉ là việc nhỏ, ngươi quyết định là được.

Vạn Linh Tông La Tịch than nhẹ một tiếng:

- Ta còn có thể nói cái gì?

Lôi Cương Dương thấy không có người phản đối, gật gật đầu, ngữ khí nghiêm nghị, âm vang hữu lực:

- Nếu như thế, ta chủ trương ra tay trấn áp, kể từ hôm nay, mỗi tông chúng ta ra hai người, thay phiên khởi xướng khiêu chiến những võ giả khác, thẳng đến khiêu chiến đến Võ Giả thế tục kia mới thôi. Một khi khiêu chiến đến hắn, chư vị nên biết làm thế nào?

Mỗi tông ra hai người, bốn đại tông môn, cái kia chính là tám người. Tám người mỗi ngày đều khởi xướng khiêu chiến, xác suất khiêu chiến đến Giang Trần, vậy thì phi thường cao.

Một ngày có lẽ khiêu chiến không đến, nhưng hai ngày, ba ngày...

Mười ngày... hai mươi ngày, tổng có thể khiêu chiến được.

Tất cả mọi người nghe được ngôn ngữ lãnh khốc của Lôi Cương Dương, đều hít một hơi lãnh khí, ý tứ của Lôi Cương Dương này, là thống hạ sát thủ.

Long Cư Tuyết lại là người thứ nhất đứng ra ủng hộ:

- Ta ủng hộ Cương Dương sư huynh, kẻ này hung hăng càn quấy, không thể cổ vũ. Chúng ta thay phiên khiêu chiến, luôn có thời điểm chọn trúng hắn. Long Cư Tuyết ta tỏ thái độ, nếu chọn trúng kẻ này, tất đem hết toàn lực, diệt sát kẻ này ở trên lôi đài, tuyệt không cho có sinh cơ hạ lôi đài.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)