← Ch.0396 | Ch.0398 → |
Môn hạ mười đại đệ tử bài danh trước bốn, vậy mà chết thì chết, tàn thì tàn, phản bội thì phản bội.
Cái này đối với Thủy Nguyệt Đại Sư mà nói, quả thực là vẽ mặt vô tình nhất.
Tâm tư của Truy Dương lão quái nhanh quay ngược trở lại, lập tức trấn định, cười lạnh một tiếng:
- Chính ngươi đạo tâm bất ổn, lại trách người khác? Loại người nhu nhược sợ hãi cạnh tranh như ngươi, Tử Dương Tông ta không muốn cũng thế. Một Long Cư Tuyết, bằng mười vạn người nhu nhược như ngươi. Kế tiếp.
Truy Dương lão quái dùng một loại phách lực tráng sĩ chặt tay, trực tiếp bỏ qua chủ đề.
Giang Trần thưởng thức một màn đặc sắc này, cũng cảm thấy đã nghiền. Loại người tự phụ như Truy Dương lão quái cùng Thủy Nguyệt Đại Sư, nguyên lai cũng sẽ bị vẽ mặt.
Nguyên lai sau khi bọn hắn bị đánh mặt, cũng đồng dạng khó chịu nổi.
Cái này thật sự là trò hay ngoài ý liệu a, trong nội tâm Giang Trần cảm thấy thoải mái.
Khá tốt, thiên tài kế tiếp xuất hiện, đã bỏ qua cục diện khó xử khi Tằng Sư phản bội.
Đây là thiên tài Tạ gia Tạ Vũ Phàm tới từ Bảo Thụ Tông. Loại thiên tài ở Bảo Thụ Tông có quan hệ thâm căn cố đế này, tự nhiên không chọn tông môn khác.
Sau Tạ Vũ Phàm, là đến phiên Giang Trần rồi.
Cho đến giờ phút này, yêu nghiệt thế tục thần bí nhất trong mắt mọi người, rốt cục phải làm ra lựa chọn rồi.
Bốn đại tông môn du thuyết, cũng là một cái so với một cái đặc sắc.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả bởi vì Tằng Sư đầu nhập vào, tin tưởng tăng nhiều, cho nên cũng cho Giang Trần rất nhiều hứa hẹn, hứa hẹn nhất định sẽ vì Giang Trần lượng thân định chế một phương án tu luyện, giúp hắn dùng tốc độ nhanh nhất trùng kích Nguyên cảnh
- Người trẻ tuổi, cảnh giới tâm lực của ngươi, ở trong tất cả thiên tài, có lẽ là cao nhất. Lưu Vân Tông ta, để ý nhất đúng là tôi luyện Tâm lực. Hơn nữa, mọi người đều biết, Lưu Vân Tông ta có truyền thừa rất tốt, là nam nữ đệ tử tầm đó, có thể song tu. Nhất là nam đệ tử thiên phú tuyệt luân, ở Lưu Vân Tông ta là càng thêm quý trọng. Cần biết 1600 năm trước, Lưu Vân Tông ta có một vị nam tính thiên tài, thiên phú tuyệt luân, trong môn chín tú, đều cùng hắn song tu, việc này càng là thiên cổ giai thoại của Lưu Vân Tông ta, mọi người ca tụng.
Song tu.
Cái này đối với nam đệ tử mà nói, vĩnh viễn là hấp dẫn có sức thuyết phục nhất.
Còn dùng cổ nhân làm thí dụ, một môn chín nữ đệ tử tuyệt sắc nhất, đều cùng hắn song tu, cái này là đãi ngộ khoa trương bực nào, nhất Long cửu Phượng a.
Loại hấp dẫn này, đối với nam tu tuổi trẻ mà nói, tuyệt đối là hấp dẫn không cách nào cự tuyệt. Nhất là, Lưu Vân Tông tôn trọng song tu, cũng không bởi vì trầm mê song tu mà chậm trễ tu hành, lẫn nhau thái bổ, ngược lại sẽ tăng tiến công lực.
Đây quả thực là thiên đường của nam tu sĩ.
Chỉ tiếc, Lưu Vân Tông thu nam đồ đệ, cánh cửa rất cao. Không phải siêu cấp thiên tài, căn bản khó có thể nhập pháp nhãn của Lưu Vân Tông.
Dùng Thang Hồng làm thí dụ, thiên phú cao như vậy, Băng Lam Tôn Giả thấy ngoại hình hắn thô lỗ, liền không có ý nguyện mời chào.
Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả, từ vừa mới bắt đầu, liền thập phần thưởng thức yêu nghiệt thế tục này. Lúc trước Tử Dương Tông chèn ép Giang Trần, cũng là Cửu Sư Tôn Giả ra mặt phản đối.
- Hảo tiểu tử, Cửu Sư lão quái ta rất thưởng thức ngươi. Tuy ta biết, Vạn Linh Tông ta chưa hẳn thích hợp ngươi, nhưng cái này không ảnh hưởng ta thưởng thức ngươi. Ở chỗ này ta lắm miệng nói một câu, thời điểm ngươi ở Địa Linh khu cùng Thiên Linh khu lọt vào chèn ép, cũng là lão phu ở sau lưng cho ngươi chỗ dựa. Nói như vậy, không phải muốn ngươi hồi báo cái gì, mà là muốn nói cho ngươi biết, đại môn của Vạn Linh Tông, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngoài ra, ta cũng cảm tạ ngươi, giúp ta đào móc một thiên tài như Lưu Văn Thải.
Sự tình Lưu Văn Thải cùng Giang Trần lui tới, người của bốn đại tông môn đều biết.
Truy Dương lão quái xuất hiện, ngữ khí đờ đẫn:
- Người trẻ tuổi, ngươi cùng Tử Dương Tông ta cũng không có cừu hận không giải được gì. Lão phu nhìn ra được, chí hướng của ngươi cuối cùng là võ đạo. Tử Dương Tông, có thể cho ngươi hết thảy võ đạo truyền thừa ngươi muốn. Lão phu cùng cả Tử Dương Tông, cũng không phải là không có lòng dung người. Chỉ cần ngươi nguyện ý bái vào môn hạ Tử Dương Tông, lão phu sẽ đối xử như nhau.
Những lời này, ngay cả Truy Dương lão cũng cảm thấy con mẹ nó giả, huống chi Giang Trần.
Giang Trần biết rõ, Tử Dương Tông đã sớm đoán được thân phận của mình. Như vậy dùng ân oán của hắn và Long Cư Tuyết, Tử Dương Tông là không thể nào cho hắn tương lai gì.
Lời nói này của Truy Dương lão quái, không thể nghi ngờ là muốn gạt hắn, dẫn hắn vào Tử Dương Tông mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Đến phiên Thiên Diệp lão tổ, lão đầu này vốn không có khẩu tài, vẻ mặt cười khổ, hắn phát hiện tốt xấu đều bị những người kia nói xong, đến phiên hắn, lại không có ưu thế gì đáng nói.
- Được rồi, người trẻ tuổi, Bảo Thụ Tông ta, chỉ có tài nguyên là nhất giàu có. Các phương diện thiên phú của ngươi đều rất cao, thiếu nhất có lẽ là tài nguyên a. Ngươi đến Bảo Thụ Tông ta, tài nguyên mặc ngươi hưởng dụng.
Thiên Diệp lão tổ nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra chỗ mấu chốt.
Bốn đại tông môn đều du thuyết một lần, là đến phiên Giang Trần bày tỏ thái độ.
Giang Trần mỉm cười:
- Ta cùng với một huynh đệ sớm có hứa hẹn, cho nên, ta lựa chọn Bảo Thụ Tông.
Ba chữ "Bảo Thụ Tông" từ trong miệng Giang Trần nói ra, trong lòng ba lão tổ khác đều thất lạc, nhất là Cửu Sư lão tổ, than nhẹ không thôi.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn. Lần này nàng cho ra ngon ngọt lớn như vậy, dùng song tu với nữ đệ tử thiên tài tông môn làm điều kiện, vốn tưởng rằng người trẻ tuổi kia nhất định sẽ chọn Lưu Vân Tông.
Truy Dương lão quái sớm biết Giang Trần sẽ không tuyển Tử Dương Tông, lại không nghĩ rằng Giang Trần lựa chọn là Bảo Thụ Tông.
- Tiểu tử này, vậy mà không chọn Lưu Vân Tông, tâm chí cứng cỏi như vậy, ngược lại không thể xem thường.
Truy Dương lão quái âm thầm nghiêm nghị, rốt cục nhận thức đến, số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết, cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Những lời mà Thiên Diệp lão tổ nói trước kia, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không có gì nắm chắc. Hắn cảm thấy, yêu nghiệt thế tục kia tuyển như thế nào, đoán chừng cũng sẽ không tuyển Bảo Thụ Tông bọn hắn.
Nhưng mà đột nhiên, bầu trời rơi xuống bánh ngọt, trực tiếp đập vào đầu Thiên Diệp lão tổ, để cho lão đầu tính cách không màng danh lợi này, cũng có chút vui vô cùng.
Nói tuyển bạt, kỳ thật mục tiêu duy nhất của mọi người, là yêu nghiệt thế tục này. Những người khác, không có mấy người sẽ thật sự phản bội tông môn mình.
Mà Tằng Sư, chỉ là một cái ngoài ý muốn.
Cho nên, Thiên Diệp lão tổ phát hiện yêu nghiệt thế tục bị mọi người nghị luận qua vô số lần kia, vậy mà chọn Bảo Thụ Tông, trong lúc nhất thời ngược lại vui mừng có chút nói không ra lời.
*****
Thang Hồng cười ha hả:
- Lão Đại, ngươi quả nhiên không gạt ta. Hiện tại ngươi đã tuyển tông môn, thì lấy xuống mặt nạ, để cho mọi người thấy chân dung a?
Lưu Văn Thải cũng đi tới:
- Lão Đại, chúc mừng ngươi, tiến vào tông môn, ngày khác tiền đồ vô lượng.
Mọi ánh mắt, đều tập trung ở trên người Giang Trần.
Có chờ mong, có hiếu kỳ, có phiền muộn, cũng có căm hận.
Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, thò tay kéo mặt nạ, lộ ra tướng mạo sẵn có.
- Giang Trần.
Long Cư Tuyết phản ứng đầu tiên, ngữ khí tràn ngập căm hận:
- Giả thần giả quỷ lâu như vậy, rốt cục chịu lộ ra tướng mạo sẵn có sao?
- Là hắn, Giang Trần quả nhiên là yêu nghiệt thế tục.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ đứng ở sau lưng Thiên Diệp lão tổ, kinh hỉ nói.
Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà, ban đầu trước khi sơ thí năm cửa, từng mời chào qua Giang Trần, cũng vô cùng giật mình, trong miệng thì thào cười khổ:
- Giang Trần, là yêu nghiệt này a. Ta thật khờ, sớm nên đoán được mới đúng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc a.
Vương Đà hối hận, vì cái gì lúc trước không ra tay, để cho một thiên tài toàn năng như vậy chạy khỏi Vạn Linh Tông chứ?
Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu, cũng than nhẹ:
- Giang Trần này, lúc trước sơ thí năm cửa, liền bị tam tông cuồng đoạt, đáng tiếc, Lưu Vân Tông ta có vô số nữ tu mỹ mạo, lại không thắng được tâm thiên tài này. Vì cái gì ta có một loại cảm giác, Lưu Vân Tông chúng ta, tựa hồ bỏ lỡ một cơ hội cải biến vận mệnh tông môn chứ?
Ánh mắt của Băng Lam Tôn Giả trầm tĩnh, tràn ngập thâm ý, nhìn qua thân ảnh Giang Trần, trong lòng cũng cảm thấy vô hạn đáng tiếc. Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng có một loại cảm giác giống Giang Nhu.
Chỉ là, các nàng không nghĩ tới, cơ hồ ở một khắc này, tất cả cao tầng của bốn đại tông môn, ngoại trừ Bảo Thụ Tông ra, đều có một loại cảm giác tiếc nuối vì bỏ qua tuyệt thế thiên tài.
Mặc dù là Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này sắc mặt cũng khó coi. Trong nội tâm ẩn ẩn hiện lên một tia hối hận. Bất quá háo thắng như nàng, ý hối hận kia chỉ chợt lóe lên liền biến mất.
Bảo Thụ Tông Tạ Thiên Thụ, giờ phút này là hạnh phúc nhất:
- Lão tổ, Giang Trần này, một mực ở Thiên Quế Vương Quốc, đại danh đỉnh đỉnh. Lúc trước hắn cự tuyệt tam tông chúng ta mời, ta còn tưởng rằng hắn tình hữu độc chung với Tử Dương Tông. Hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều. Lão tổ, kẻ này yêu nghiệt như vậy, thật là phúc của Bảo Thụ Tông ta a.
Thiên Diệp lão tổ gật đầu:
- Kẻ này, lão phu muốn đích thân bồi dưỡng.
Thiên tài của Bảo Thụ Tông, mạnh nhất là Liên Thương Hải, ở trong bốn đại tông môn, trước bốn cũng không vào được. Chuyện này đối với Bảo Thụ Tông mà nói, là hết sức khó xử.
Hôm nay, Thiên Diệp lão tổ rốt cục phát hiện một hạt giống tốt, một hạt giống có thể đem Tử Dương Tông quấy đến gà chó không yên.
Nhìn Tử Dương Tông xem, Thủy Nguyệt Đại Sư ở Địa Linh khu sụp đổ, môn hạ đệ tử chết thì chết, phế thì phế, thậm chí đại đệ tử còn phản bội tông môn.
Nguyên nhân gây ra hết thảy, ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn, đều không phải bởi vì Giang Trần này sao?
Đương nhiên, cũng không phải tất cả người Bảo Thụ Tông đều cao hứng. Ví dụ như Thái Thượng Đại trưởng lão Thiết Long ở bên cạnh Tạ Thiên Thụ, lúc này tâm tình vô cùng phiền muộn.
Hắn không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục kia dĩ nhiên là Giang Trần. Bởi vậy, ân oán của Thiết gia cùng Giang Trần, còn lấy lại danh dự thế nào?
Khi nghe Thiên Diệp lão tổ hứa hẹn muốn trọng điểm tài bồi, Thiết Long càng miệng đầy đắng chát. Nhìn lại cháu ruột Thiết Đạt Chí của mình, lại bị loại ra 16 cường.
So sánh với nhau, Thiết Long quả thực rất muốn đi chết.
Hiện trường một mảnh thổn thức, nhất là Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, vì bỏ qua một thiên tài như vậy mà cảm thấy thập phần tiếc hận, đồng thời cũng đỏ mắt với Bảo Thụ Tông.
Bất quá, cách nghĩ của hai tông lại thần kỳ tương tự, yêu nghiệt thế tục kia, không có tiến vào Tử Dương Tông, cuối cùng là chuyện tốt.
Nếu tiến vào Tử Dương Tông, để cho Tử Dương Tông như hổ thêm cánh, vậy sau này càng không có không gian cho trẻ tuổi tông môn khác sinh tồn.
Thang Hồng hưng phấn cùng Giang Trần gom góp lại với nhau, đối với lão đại này càng thêm bội phục.
- Lão Đại, ta nghe nói qua ngươi, lúc trước ngươi giam tên ngu xuẩn Thiết Đạt Chí kia, trong nội tâm của ta liền dựng thẳng qua ngón tay cái. Ha ha, thật không nghĩ tới, chúng ta vậy mà sẽ trở thành đồng môn.
Lưu Văn Thải thật không có ghen, hắn cũng biết, Vạn Linh Tông không thích hợp Giang Trần. Hơn nữa, từ Giang Trần lão Đại cho hắn quyển trục kia, thậm chí Vạn Linh Tông chưa hẳn xứng với Giang Trần lão Đại.
- Lão Đại gia nhập Bảo Thụ Tông, có lẽ đúng là cần tài nguyên của Bảo Thụ Tông a?
Giang Trần là người thứ sáu trong danh sách, năm người cuối cùng, đều là thiên tài đỉnh tiêm của tông môn mình, tự nhiên không có bất kỳ đạo lý tìm tông môn khác nương tựa.
Liên Thương Hải lựa chọn Bảo Thụ Tông, Sư Vân Vân lựa chọn Lưu Vân Tông, La Tịch lựa chọn Vạn Linh Tông. Lôi Cương Dương cùng Long Cư Tuyết, tự nhiên đều về Tử Dương Tông.
Trước kia Lôi Cương Dương bị Tằng Sư điểm danh, trong nội tâm thật có chút dao động. Cũng may Truy Dương lão tổ âm thầm khuyên bảo, cũng cho một đống lớn hứa hẹn, lúc này mới ổn lại.
Kể từ đó, phân phối tuyển bạt liền xong. Ngoại trừ Tằng Sư là dị số ra, Giang Trần rơi vào Bảo Thụ Tông, làm cho Bảo Thụ Tông trở thành người thắng lớn nhất.
Mất đi Thiết Đạt Chí, lại đạt được một yêu nghiệt thế tục, Bảo Thụ Tông có thể nói nhân họa đắc phúc.
Nơi hẻo lánh nào đó trong Thiên Linh khu.
Thuấn lão nhìn từng màn phát sinh ở Thiên Linh khu, khi Giang Trần bóc mặt nạ ra, trên mặt Thuấn lão, lộ ra sắc thái như trong dự liệu.
- Hoàng Nhi, lão phu phát hiện, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, là càng lúc càng giống. Giang Trần này, có nhiều khả năng, chính là người hữu duyên trong quẻ. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Giang Trần sẽ lựa chọn Bảo Thụ Tông. Tâm tính kẻ này, hoàn toàn chính xác không đơn giản.
Hai con ngươi như thu thủy của Hoàng Nhi khẽ động, dáng người thanh nhã như thanh liên, từ phía đi tới.
- Thuấn lão, ngài thưởng thức kẻ này như vậy, vì sao một mực âm thầm chú ý, lại không trực tiếp đi tìm hắn?
Hoàng Nhi đối với dụng ý của Thuấn lão, cũng hơi có chút hiếu kỳ.
- Ha ha, tìm là khẳng định phải tìm, chỉ là thời cơ không có thành thục. Hoàng Nhi, đổi vị trí suy nghĩ thoáng một phát, nếu như ngươi là Võ Giả xuất thân Vương Quốc thế tục, một quái vật khổng lồ rõ ràng so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều lần, bỗng nhiên tìm tới tận cửa, luôn mồm muốn ngươi chẩn đoán bệnh tình. Vậy coi như ngươi am hiểu y đạo, ngươi sẽ đơn giản đáp ứng sao?
Thuấn lão cười nhạt, trong mắt lại tràn đầy hào quang cơ trí.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng nhúc nhích lông mi thật dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cũng lộ một tia vui vẻ hiểu ra.
- Hoàng Nhi đã hiểu.
← Ch. 0396 | Ch. 0398 → |