Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0043

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0043: Ba loại đan dược
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Kế hoạch hợp tác lập tức khởi động, Giang Trần có một quyết định cố chấp, là Luyện Đan Sư, phải là Kiều Bạch Thạch.

Bởi vì cho tới bây giờ, Giang Trần đối với Dược Sư Điện hiểu không nhiều lắm, hắn chỉ tin được Kiều Bạch Thạch. Tương đối mà nói, Kiều Bạch Thạch là người thông minh, cũng là người phúc hậu.

Cho nên, ở thời điểm thao tác hạch tâm, Giang Trần chỉ nguyện ý cho Kiều Bạch Thạch tham dự, mà không phải những Luyện Đan Sư khác của Dược Sư Điện nhúng tay.

Đối với chuyện này, Kiều Bạch Thạch là ước gì a.

Cơ hội tốt như vậy, dù Giang Trần không nói, Kiều Bạch Thạch cũng sẽ không đem cơ hội nhường cho người khác. Tuy Giang Trần sẽ không để cho hắn nắm giữ tất cả nội dung hạch tâm.

Nhưng mà, chỉ cần là Kiều Bạch Thạch hắn tham dự trong đó, ở trong Dược Sư Điện, hắn chẳng khác nào khống chế quyền nói chuyện.

Cái này đối với Kiều Bạch Thạch hắn ở ngày sau khống chế quyền hành, không thể nghi ngờ là trợ giúp cực lớn.

Chỉ cần Kiều Bạch Thạch hắn cùng Giang Trần có tầng quan hệ hợp tác này, thử hỏi một câu, trong Dược Sư Điện, ai còn có thể dao động địa vị người nối nghiệp của hắn?

Kể từ đó, về sau Đại Điện Chủ tài bồi hắn, muốn truyền ngôi cho hắn, sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.

Dù sao, phản đối Kiều Bạch Thạch hắn, chẳng khác nào chặt đứt sức cạnh tranh hạch tâm của Dược Sư Điện.

Kiều Bạch Thạch rất cảm kích, hắn cảm thấy, ngày đó mình làm một quyết định vô cùng anh minh. Nếu như ngày đó không phải hắn lực bài chúng nghị, đem Long Cốt Chí Dương Thảo bán cho Giang Trần, như vậy hiện tại tình thế của vương đô, chỉ sợ sẽ là một bộ dáng khác.

Mà Kiều Bạch Thạch hắn, chỉ sợ còn phải kẹp lấy cái đuôi, tiếp tục ở Dược Sư Điện vùi đầu làm khổ sai.

Ngày nay, nếu như hắn có thể làm tốt toàn bộ những sự tình này, một lần hành động đánh tan đối thủ cạnh tranh Đan Vương Uyển, như vậy thực lực, mị lực cùng năng lực lãnh đạo của Kiều Bạch Thạch hắn, sẽ thoáng cái tăng vọt.

Bởi như vậy, địa vị của hắn ở Dược Sư Điện, sẽ vô cùng vững chắc, đạt được vô số ủng hộ.

Dù sao, một Điện Chủ có thể cho Dược Sư Điện phát tài, có thể mang đến vinh quang cho Dược Sư Điện, là ai cũng nguyện ý chứng kiến.

Đánh Đan Vương Uyển xuống, đây là Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh, trước kia cũng cố gắng mà chưa từng thực hiện được!

Ba ngày sau, Thần Tú Tạo Hóa Đan thuận lợi ra đời, một lò đi ra, thành đan có tám khỏa, trong đó ba viên là Thượng phẩm, bốn viên Trung phẩm, một viên Hạ phẩm.

Khi Kiều Bạch Thạch cảm nhận được dược lực nồng đậm của Thần Tú Tạo Hóa Đan, ngoại hình hồn nhiên thiên thành, đan hiệu chỉ nghe liền để cho khí huyết khởi động, khóe mắt hắn đỏ lên.

Hắn rốt cục tin tưởng, nguyên lai, Thần Tú Tạo Hóa Đan này quả nhiên là thật sự.

Mấy ngày nay, hắn gánh chịu quá nhiều áp lực. Theo thời gian chuyển dời, Thần Tú Tạo Hóa Đan một mực không có xuất hiện, bên trong Dược Sư Điện, cũng tồn tại một ít nghi vấn, một ít thanh âm khác thường. Hoài nghi lần này Dược Sư Điện sẽ bị Giang Trần đùa nghịch.

Hôm nay, Thần Tú Tạo Hóa Đan làm cho lòng người say mê kia rốt cục bày ở trước mắt Kiều Bạch Thạch, Kiều Bạch Thạch làm sao có thể không rơi lệ đầy mặt.

Một Luyện Đan Sư, ở một khắc hỏa diệt đan thành này, tuyệt đối là có cảm giác cực kỳ thành tựu, cũng là một khắc kích động nhân tâm nhất.

Kiều Bạch Thạch cũng không ngoại lệ, viên Thần Tú Tạo Hóa Đan này, ý nghĩa thật sự quá nhiều, quá nặng!

Thoáng cái, Kiều Bạch Thạch phảng phất bỏ xuống tất cả gánh nặng.

Lại hai ngày sau, đan dược hồi nguyên tụ khí, cũng đi theo ra lò. Khi Kiều Bạch Thạch hỏi tên của đan dược, Giang Trần liền bỏ đi danh tự vốn có, mà mệnh danh là Thương Hải Đan.

Hai ngày cuối cùng, Giang Trần đem đơn thuốc thanh tâm trừ hoả, hơi chút gia công thoáng một phát, đặt tên là Nhất Phật Tán.

Nhất Phật Tán này, lại không cần luyện chế, chỉ cần nghiền nát một ít Linh Dược, hơi chút gia công, liền thành dược.

Khâu không cần luyện chế này, là không tồn tại hao tổn, lại có thể giảm bớt luyện chế tiêu hao.

Cái này tự nhiên có thể cho thành phẩm bằng một phần mười đan dược.

Dù sao, luyện chế đan dược, tám chín phần mười là ở trong hao tổn, 100 phần tài liệu luyện chế đan dược, hiệu suất thành đan, cũng chỉ một hai chục viên.

Đan sư trình độ cao, có lẽ có hai ba mươi viên, nhưng mà không thể bảo chứng nhiều lần đều có thể như thế.

Trong sáu ngày thời gian, Kiều Bạch Thạch cơ hồ là ngày đêm không chợp mắt, hơn nữa tinh lực còn thập phần tràn đầy, long tinh hổ mãnh, để cho người hoài nghi dù lại ác chiến hai tháng, chỉ sợ hắn cũng sẽ không hô mệt mỏi.

Xác thực, chức nghiệp nhiệt tình của Kiều Bạch Thạch, đã triệt để sáp nhập vào trong sự nghiệp này.

Trong sáu ngày thời gian này, Giang Trần mang cho hắn rung động, thật sự quá lớn. Tuy sự tình luyện đan giao Kiều Bạch Thạch hắn, nhưng mà phương diện phối trí hạch tâm, vẫn là Giang Trần khống chế.

Đối với cái này, Kiều Bạch Thạch cũng không oán, là hợp đồng có quy định. Muốn Giang Trần đem phương diện phối trí hạch tâm toàn bộ nói cho hắn biết, cái này là không thực tế.

Sáu ngày thời gian như mộng ảo trôi qua.

Nhìn trước mắt chồng chất lấy những bình thuốc kia, Kiều Bạch Thạch còn có một loại cảm giác như đang trong mộng. Trong sáu ngày thời gian này, hắn ở luyện đan lấy được cảm giác thành tựu cùng hạnh phúc, là trước đây hơn nửa đời người không có được qua.

Mà hết thảy, toàn bộ nhờ thiếu niên trước mắt này ban tặng.

Trong lúc nhất thời, Kiều Bạch Thạch đối với Giang Trần, càng phát ra một loại cảm giác núi cao ngưỡng vọng.

- Tam Điện Chủ, chuyện ta nên làm, đã làm. Tiếp theo, liền xem Dược Sư Điện các ngươi vận tác rồi. Nếu như không thể đánh sụp Đan Vương Uyển, ta sẽ rất thất vọng.

Kiều Bạch Thạch vỗ ngực nói:

- Giang Tiểu Hầu, Kiều mỗ ta chưa bao giờ nói bốc nói phét. Nhưng mà lần này, ngươi cứ xem hành động của chúng ta. Có thần đan thần dược này tương trợ, bằng con đường nhân mạch của Dược Sư Điện, nếu không thể đánh ngã Đan Vương Uyển, vậy thì thật sự phụ danh tiếng của Dược Sư Điện rồi.

Giang Trần đối với Kiều Bạch Thạch tỏ thái độ vẫn là thoả mãn, khẽ cười nói:

- Nói như vậy, cái đan dược hội kia, chắc có lẽ các ngươi không bỏ qua a?

- Ha ha, tất nhiên là không thể bỏ qua. Đan Vương Uyển cao điệu như vậy, nếu Dược Sư Điện chúng ta không có một chút động tác, chẳng phải là phụ uy danh cự đầu đệ nhất Linh Dược của Vương Quốc sao?

Tâm tình của Kiều Bạch Thạch thật tốt.

- Nhớ đến lúc đó cho ta biết đi xem náo nhiệt. Loại náo nhiệt này, ta không muốn bỏ qua.

- Tiểu Hầu gia tự nhiên là khách quý của chúng ta.

Kiều Bạch Thạch hiểu ý cười cười.

- Đúng rồi, đến lúc đó nhớ phát một thiệp mời cho Câu Ngọc công chúa, Nhất Phật Tán kia, là có một phần của Câu Ngọc công chúa.

Giang Trần thuận tiện nói ra một câu.

- A? Còn có một phần của Câu Ngọc công chúa?

Kiều Bạch Thạch sững sờ, lập tức cười nói.

- Vậy phải chuẩn bị cho Câu Ngọc công chúa một phần tạ lễ rồi.

Giang Trần cười ha ha, nghĩ thầm nữ nhân Câu Ngọc này, có lẽ cũng không thiếu tiền a? Bất quá Dược Sư Điện ra tay, không có một hai trăm vạn, là sợ không có ý tứ a.

...

*****

Ở Dược Sư Điện trọn vẹn sáu ngày, hắn mới trở lại Hầu phủ

Lúc này phụ thân Giang Phong còn đang bế quan, Giang Trần biết rõ, lần này phụ thân bế quan, ít thì cả tháng, nhiều thì ba bốn tháng cũng có thể.

Dùng tính cách vũ si của phụ thân, chỉ sợ lần này không đột phá mười mạch chân khí, là tuyệt đối sẽ không đi ra.

Thời điểm phụ thân xuất quan, là ngày Giang Hãn Hầu phủ xuất hiện vị Chân Khí đại sư thứ nhất!

Bởi vì trước khi Giang Trần đi Dược Sư Điện, cũng đã dặn dò qua, cho nên ở trong Hầu phủ, hết thảy đều rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì Giang Trần thời gian dài không xuất hiện mà khủng hoảng.

- Giang Phúc, trong khoảng thời gian này, bên ngoài có chuyện gì xảy ra không?

Giang Phúc tất cung tất kính đứng ở trước mặt Giang Trần, đối với Tiểu Hầu gia này, Giang Phúc cũng thu lại ý lãnh đạm khinh thị dĩ vãng.

Không thể không nói, thời điểm mấu chốt Giang Trần biểu hiện, đã chinh phục những hạ nhân Hầu phủ này.

- Tiểu Hầu gia, mấy ngày nay, một mực rất bình tĩnh. Sự tình Hầu gia trúng độc, ngoại giới một mực đồn đãi. Bất quá đại động tĩnh, lại không có. Hiện tại bên ngoài lưu hành một loại thuyết pháp, là Hầu gia đã... đã gặp nạn. Chỉ là trở ngại một ít áp lực, nên không có công bố...

Giang Phúc nói đến đây, lại có chút ấp a ấp úng. Dù sao Giang Hãn Hầu phải chăng thật sự còn sống, bọn hắn cũng có chút không rõ.

- Những tin đồn này, thì không cần để ý.

Giang Trần tự nhiên rõ ràng cha mình bây giờ là tình huống như thế nào.

- Mấy ngày nay, có người tìm ta không?

Giang Trần lại hỏi.

- Có, Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu đều tới, còn có hai vị Tiểu Hầu gia nữa.

Kim Sơn Hầu là cha của Tuyên Bàn tử, Hổ Khâu Hầu thì là cha của Hồ Khâu Nhạc. Hai nhà đều là mấy đời giao tình, nghe nói Giang Phong gặp chuyện không may, đến đây thăm hỏi là rất bình thường.

- Còn có người khác không?

- Có. Câu Ngọc công chúa cũng tới.

Giang Phúc nói đến đây, ngữ khí có chút cổ quái.

- Hơn nữa, Câu Ngọc công chúa mỗi ngày đều đến, nàng còn để lại lời nói.

- Nói cái gì? Ấp a ấp úng làm gì, nói thẳng đi.

Giang Phúc cười xấu hổ:

- Công chúa điện hạ nói, lúc nào Tiểu Hầu gia trở lại, liền lăn vào cung gặp nàng. Giống như nói là, Chỉ Nhược công chúa nhớ ngươi.

Giang Trần nhịn không được cười lên:

- Cô nàng này, chính mình muốn gặp ta liền nói thẳng, kéo tiểu nha đầu Chỉ Nhược kia làm gì? Nhìn ngươi cũng không phải cô nàng da mặt mỏng a.

Giang Phúc nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bị Giang Trần làm kinh ngạc a. Hai công chúa của Vương thất, ở trong miệng Tiểu Hầu gia, một cái thành "cô nàng", một cái thành "Tiểu nha đầu".

Vị Tiểu Hầu gia nhà mình này, thật đúng là ngữ không sợ người chết a.

- Được rồi, vậy thì vào cung chơi đùa một chút. Ưng thúc, ngươi theo ta đi một chuyến.

Hiện tại thế cục vương đô, Giang Trần cũng không dám vô lễ.

- Vâng.

Giang Ưng với tư cách thống lĩnh Giang gia hộ vệ, bảo hộ chủ tử, đó là thiên chức của hắn. Trước kia không có bảo vệ tốt Hầu gia, Giang Ưng một mực rất tự trách, tìm không thấy cơ hội cứu vãn. Hôm nay nghe Tiểu Hầu gia phân công, tự nhiên là khăng khăng một mực, cho dù mất mạng, cũng phải bảo hộ Tiểu Hầu gia chu toàn.

...

Câu Ngọc công chúa mấy ngày nay, xác thực mỗi ngày đều đi Giang Hãn Hầu phủ. Tâm tình của nàng mấy ngày nay, một mực rất phức tạp. Nàng không biết Giang Trần là cố ý trốn tránh nàng, hay là căn bản không muốn gặp nàng, hoặc là nói, Giang Trần là vì sự tình Giang Phong, đối với vương thất có oán khí?

Không biết tại sao, Câu Ngọc công chúa cả đời độc lai độc vãng, truy cầu võ đạo, rất ít đi để ý cảm thụ của người khác.

Thế nhưng mà, thiếu niên bại hoại, lời nói ác độc kia, lại giống như một lạc ấn, thật sâu khắc vào ý thức của nàng.

Dù nàng cố ý tránh đi, nhưng thời điểm nửa đêm không người, trong đầu hiện ra, lại luôn là thân ảnh của thiếu niên này, thần thái kia lười biếng, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.

Khi thủ hạ báo lại, nói Giang gia Tiểu Hầu gia đến tìm, Câu Ngọc công chúa "vụt" thoáng một phát liền đứng lên, lại tựa hồ cảm giác mình biểu hiện quá hưng phấn a.

Hơi chút lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi ra ngoài.

Giang Trần đứng ở bên cạnh hòn non bộ ngoài cư thất của Câu Ngọc, nhìn xem nước chảy róc rách trên giả sơn, vậy mà nhất thời nhập thần.

- Ồ? Đến cùng còn là một cô nàng nghe lời a!

Giang Trần vừa thấy Câu Ngọc công chúa, bản tính lời nói ác độc liền bộc lộ ra.

- Xem ra, ngươi vẫn là lựa chọn tin tưởng ta. Nhìn ra được, trạng thái của ngươi so với trước tốt hơn nhiều. Tiếp tục như vậy, ngươi đột phá mười một mạch chân khí, chỉ trong vòng một tháng. Sớm chúc mừng a.

Giang Trần ngữ khí nhẹ nhõm, phảng phất đối với đột phá mười một mạch chân khí như là ăn cơm, không đáng ngạc nhiên.

Câu Ngọc công chúa vốn là lòng tràn đầy chờ mong, chờ Giang Trần khen ngợi nàng vài câu. Cho dù một câu khen qua loa cũng được. Cái gì thiên phú xuất chúng, võ đạo kỳ tài....

Thế nhưng mà, nàng bi ai phát hiện, gia hỏa đáng giận này, tựa hồ căn bản không biết nữ nhân là cần tán dương a.

Nhìn Câu Ngọc công chúa trừng lớn mắt phượng theo dõi hắn, Giang Trần bại hoại cười cười:

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì. Mấy ngày nay ta mệt muốn chết rồi. Nếu không có việc, ta phải về nhà đi ngủ.

Câu Ngọc công chúa nhìn hắn cái bộ dáng này, vừa bực mình vừa buồn cười.

- Giang Trần, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, phụ thân ngươi không có sao chứ?

Giang Trần trừng mắt nhìn:

- Ngươi hi vọng hắn có việc?

- Đương nhiên không phải.

Câu Ngọc công chúa đôi vội nói, có chút gấp gáp.

- Ở trong lòng ngươi, ta hư hỏng như vậy sao?

- Tốt rồi tốt rồi, dù sao bây giờ chúng ta đều ở trên một cái thuyền. Ngươi tốt hay xấu, ta cũng phải nhắm mắt đi theo a? Đúng rồi, ngươi mỗi ngày đều đi nhà ta một lần, đến cùng có sự tình gì quan trọng không?

Câu Ngọc công chúa không có biện pháp làm gì hắn, chỉ phải chi tiết nói ra:

- Tìm ngươi đương nhiên có chuyện, ngươi đi theo ta.

- Đi đâu? Ngươi không phải là muốn ăn cỏ non chứ?

Vẻ mặt Giang Trần đề phòng.

- Ăn cái đại đầu quỷ ngươi, ngươi coi Bổn công chúa là cái gì?

Câu Ngọc công chúa thiếu chút nữa một cước đạp lên mặt hắn.

- Đúng, ngươi nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, thoạt nhìn là nữ đàn ông, hẳn là ưa thích nữ nhân a?

Câu Ngọc công chúa triệt để bị đánh bại, nếu như ánh mắt có thể sát nhân, giờ phút này Giang Trần tuyệt đối chết mười lần rồi.

Một đường đi theo Câu Ngọc công chúa, đi vào một kho hàng lớn, bốn phía đều có trọng binh canh gác.

Nhìn thấy Câu Ngọc công chúa đến, cả đám đều nhao nhao hành lễ.

- Giang Trần, ngươi theo ta.

Giang Trần ở trước mặt người khác, vẫn phải cho Câu Ngọc công chúa chút mặt mũi, ngoan ngoãn theo sát đi vào.

Bên trong vàng bạc tài bảo, xếp thành một tòa núi nhỏ. Mà ở trên kệ hai bên, thì chất đầy các loại kỳ trân dị bảo.

- Ngươi đoán những cái này là cái gì?

Câu Ngọc công chúa hỏi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)