Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0437

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0437: Địa Nguyên cảnh uy áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

– Chỉ cần ngươi đáp ứng, sự tình dĩ vãng, xóa bỏ.

Tả Lam rất bá đạo, hoàn toàn không trưng cầu ý tứ của Truy Dương lão quái cùng Tử Dương Tông.

Tả Lam này vậy mà mở miệng mời chào Giang Trần, trong lúc nhất thời, tâm tình mấy lão tổ của ba đại tông môn đều phức tạp, lo được lo mất.

Tả Lam đột nhiên mời chào, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng lại phi thường xảo diệu, làm cho người bốn đại tông môn, tâm tình mỗi một cái đều phức tạp.

Ba đại tông môn, hiển nhiên đều lo lắng Giang Trần sẽ cải biến chủ ý, bị Tả Lam mời chào hấp dẫn. Tuy Tả Lam không có cho bất luận hứa hẹn gì, nhưng mà người ta dù sao cũng là cường giả Địa Nguyên cảnh, địa vị rất lớn, so với Bảo Thụ Tông thì mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, Giang Trần tìm Bảo Thụ Tông nương tựa, kia chỉ là trên miệng, đến bây giờ, ngay cả nghi thức nhập môn cũng không có hoàn thành. Như vậy, Giang Trần đối với Bảo Thụ Tông có thể có cảm tình gì?

Ở dưới loại mạnh yếu đối lập này, hắn chọn ở lại Bảo Thụ Tông, mà không đầu nhập vào Tả Lam sao?

Không thể trách bọn hắn lo lắng a, dù sao, dưới loại tình huống này, rất nhiều người đều chọn đầu nhập vào Thiên Tông càng mạnh hơn nữa, hiệu lực cho Tả Lam, mà không phải lựa chọn Bảo Thụ Tông yếu thế.

Một khi Giang Trần đầu nhập vào Tả Lam, như vậy át chủ bài cuối cùng của bọn hắn liền mất. Ngoại trừ cùng bọn người Tả Lam dốc sức liều mạng, thì không có lựa chọn nào khác.

Nếu như không dốc sức liều mạng, bọn hắn chỉ có thể tiếp nhận trở thành phụ thuộc của đối phương.

Ba đại tông môn lo lắng, mà bên Tử Dương Tông, lại ghen ghét, cừu hận.

Giang Trần và Tử Dương Tông thù sâu như biển, nếu Giang Trần tìm Tả Lam nương tựa, vô hình tầm đó, địa vị của Giang Trần sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí lấn át Tử Dương Tông bọn hắn.

Như vậy từ nay về sau, bọn hắn sẽ khó có khả năng tìm Giang Trần báo thù, chớ nói chi là đối phó Giang Trần rồi.

Trong nội tâm Truy Dương lão quái khó chịu như bị rắn độc cắn, nhưng mà Tả Lam mở miệng, Truy Dương lão quái hắn là không dám nói này nói kia.

Trong lúc nhất thời, không khí hiện trường lộ ra cực kỳ cổ quái.

Vô số con mắt, đều tụ tập ở trên mặt Giang Trần. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, đến cùng Giang Trần sẽ lựa chọn như thế nào?

Trên mặt Giang Trần mỉm cười tự nhiên, khinh thường trả lời cái gì.

Tả Lam từ trong nụ cười của Giang Trần, tựa hồ như đọc hiểu cái gì, thanh âm ngưng tụ:

– Giang Trần, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Xuất thân thấp hèn, nếu không bắt lấy cơ hội cải biến vận mệnh, mặc dù ngươi có chút thiên phú, cũng chỉ có thể làm một con Dã Cẩu lưu lạc đầu đường. Hơn nữa, ngươi nên biết, làm trái Thiên Tông tôn sứ ta, chỉ có một con đường chết.

– Thiên Tông?

Ở kiếp này, Giang Trần đối với chữ “Thiên” dị thường mẫn cảm, đối với những cái gọi là “Thiên tài” kia, một mực đều rất không thoải mái.

Mà Tả Lam này, tự xưng đến từ Thiên Tông, càng làm cho Giang Trần cảm thấy khó chịu.

“Thiên”, đó là xuất thân kiếp trước của Giang Trần, đó là tôn quý vô thượng, nhìn đức hạnh của Tả Lam này, có thể thấy được tông môn của hắn cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, lại dám tự xưng Thiên Tông?

Tự xưng Thiên Tông thì thôi, vậy mà ở trước mặt Thiên Đế chi tử như hắn, dõng dạc nói cái gì vận mệnh, cái gì xuất thân hèn mọn.

Tả Lam hoàn toàn không thể tưởng được, lần này hắn tự cho là đúng, lại triệt để kích phát điểm mấu chốt trong nội tâm Giang Trần, đưa tới Giang Trần khó chịu.

– Tả Lam, muốn nói Dã Cẩu, các ngươi nên soi gương chính mình a. Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, các ngươi ở chỗ này sủa không thôi, không phải Dã Cẩu thì là cái gì?

Giang Trần cười đạm mạc:

– Nhớ kỹ, vận mệnh của ta, chỉ có ta làm chủ. Ta không cần cải biến cái gì, càng không cần đầu nhập vào Thiên Tông các ngươi để cải biến vận mệnh. Thiên Tông cũng tốt, Địa phủ cũng tốt, có người như ngươi, ta liền cảm thấy xấu hổ.

Lời này vừa ra, người bên ba đại tông môn đều hoan hô một mảnh, nhao nhao vỗ tay, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như nước thủy triều.

Hiển nhiên, thái độ của Giang Trần đã quá rõ ràng, là cự tuyệt Tả Lam mời chào, triệt để đứng ở bên Bảo Thụ Tông.

Mấy lão tổ trao đổi một ánh mắt, lẫn nhau đều cảm thấy may mắn. Chỉ có Diệp Trọng Lâu thì nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất đã sớm liệu đến một màn này, đối với Giang Trần lựa chọn, ngoại trừ thưởng thức vẫn là thưởng thức.

Bên Tử Dương Tông, mặc dù không có hoan hô, nhưng nội tâm cả đám đều buông lỏng.

Nhất là Truy Dương lão quái, trong nội tâm càng cuồng tiếu:

– Tên súc sinh Giang Trần này, cuối cùng là tuổi trẻ, không biết trời cao đất rộng. Cơ hội cải mệnh duy nhất, lại không công bỏ qua như vậy. Cũng tốt, như vậy về sau ta giết hắn, liền không cần lo lắng Thiên Tông sứ giả không ủng hộ. Động tới Tả Lam, tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Quả nhiên, Tả Lam nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, mình đề nghị, thậm chí đe dọa uy hiếp, lại không đổi được nửa điểm do dự của đối phương.

Giang Trần này, chẳng những cự tuyệt hắn, còn mắng bọn hắn là Dã Cẩu, thậm chí nói xấu hổ cùng Tả Lam hắn làm bạn.

Nhất là câu “Thiên Tông cũng tốt, Địa Phủ cũng thế” kia, càng là trắng trợn khinh nhờn Thiên Tông. Tả Lam đến từ Thiên Tông, dùng Thiên Tông mà ngạo, tuyệt đối không cho phép người khác bất kính.

Trên mặt lập tức hiện lên một tầng sương lạnh:

– Tiểu tử, ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Khinh nhờn Thiên Tông, tội tru cửu tộc. Giang Trần, ngươi cam chịu số phận đi.

Nói xong, Tả Lam này uẩn nhưỡng khí thế, ý định tự mình động thủ.

– Chậm đã.

Lúc này Thiên Diệp lão tổ ngồi không yên, Giang Trần đã tỏ thái độ như vậy, những lão tổ bọn hắn lại không ra mặt che chở, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.

– Tả Lam sứ giả, chín chiến ước hẹn, Giang Trần đã thắng liền hai trận. Là tự ngươi nói, chỉ cần chúng ta có thể thắng...

Tả Lam cười ha ha:

– Ta chỉ nói, nếu như các ngươi thắng một ván, thì có tư cách cùng bản sứ cò kè mặc cả. Vừa rồi, ta ra giá với Giang Trần, hắn đã cự tuyệt. Đã cự tuyệt, liền không có tư cách bàn lại.

Thiên Diệp lão tổ lập tức im lặng, đối phương đích thật là nói, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.

Sắc mặt Tả Lam phát lạnh, ngữ khí trở nên lạnh, cao giọng nói:

– Từ nay về sau, người Bảo Thụ Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, nguyện ý quy hàng, đứng ở bên này. Người không quy hàng, giết.

– Cơ hội chỉ có lúc này, trong mười hơi thở, người không đứng qua, coi là đối kháng Thiên Tông, hết thảy giết không tha.

Ánh mắt Tả Lam bá đạo, quét về phía tất cả mọi người của ba đại tông môn.

Cửu Sư lão tổ giận tím mặt:

– Tả Lam, tinh anh của ba đại tông môn chúng ta đều ở đây, ngươi xác định muốn liều chết chiến một trận sao?

Tả Lam cười đạm mạc:

– Liều chết chiến một trận? Ngươi thật đúng là để ý mình. Giết các ngươi, không cần liều chết? Các ngươi có tư cách gì cùng cường giả Địa Nguyên cảnh như ta liều chết.

*****

Nói xong, thân hình Tả Lam khẽ động, như là quỷ mị, phóng tới Cửu Sư lão tổ.

Cửu Sư lão tổ thấy khí thế của hắn hung hung, cũng không dám lãnh đạm, hai tay bảo vệ chỗ hiểm, bước chân lùi lại, tràng hạt thú cốt truyền thừa trên cổ, đột nhiên bắn ra từng đạo hào quang màu tím, hình thành cấm chế bảo hộ cường đại. Cùng lúc đó, hai tay của Cửu Sư lão quái đẩy ra, Nguyên cảnh khí tường phún dũng.

Hiển nhiên, đối với Tả Lam cường thế công kích, Cửu Sư lão quái không dám lãnh đạm.

Chỉ là, Cửu Sư lão quái phòng ngự lợi hại, nhưng Tả Lam công kích càng lợi hại hơn.

Nhoáng một cái, đã đi tới bên cạnh Cửu Sư lão tổ.

Oanh...

Vung ra một quyền, Cửu Sư lão tổ phản ứng cũng không tính chậm, nhưng thời điểm ra quyền, chỉ là vừa vặn chống đỡ một quyền của Tả Lam.

Phanh...

Hai tay Cửu Sư lão tổ tiếp đơn quyền của đối phương, vầng sáng tràng hạt đột nhiên bùng lên, sau đó liền biến mất, thân hình của Cửu Sư lão tổ, bị một quyền này oanh lui bảy tám trượng.

Nếu không có tràng hạt phòng ngự, một quyền kia, Cửu Sư lão tổ có khả năng gân cốt đều gãy.

Trong lúc nhất thời, mấy lão tổ nhao nhao xúm lại, ngăn cản Tả Lam ở ngoại vi.

Thiên Diệp lão tổ thấp giọng hỏi:

– Cửu Sư, như thế nào?

Cửu Sư lão tổ khí huyết cuồn cuộn, chỉ cảm thấy Linh Hải như bị một quyền kia đập nát, đề liền mấy hơi, mới miễn cưỡng trấn định.

– Hô...

Cửu Sư lão tổ phun ra một ngụm trọc khí, mới cảm thấy khá hơn một chút.

– Một quyền thật mạnh.

Trong lòng Cửu Sư lão tổ xẹt qua một tia kiêng kị, thấp giọng nhắc nhở:

– Mọi người cẩn thận, quyền cương của thằng này hung mãnh, căn bản không giống Nguyên cảnh tứ trọng.

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều nghiêm nghị.

Trên thực tế, Tả Lam thật là Nguyên cảnh tứ trọng, chỉ bất quá hắn đến từ Thiên Tông, tu luyện nhiều loại thần thông cao cấp mà thôi.

Thiên Tông là Siêu cấp tông môn, nội tình tuyệt không phải tông môn như Bảo Thụ Tông có thể so sánh, nội tình của nó, ít nhất gấp Bảo Thụ Tông vạn lần.

Cho nên, Tả Lam này là Nguyên cảnh tứ trọng, cùng Nguyên cảnh tứ trọng mà bọn người Cửu Sư lão tổ tưởng tượng, lại là khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Giang Trần cũng không dám rớt lại phía sau, cùng Diệp Trọng Lâu đứng song song, nhàn nhạt hỏi:

– Tả sứ giả, một khi chiến cuộc mở ra liền khó thu hồi, ngươi xác định muốn đấu không chết không ngớt?

Tả Lam lãnh ngạo nói:

– Muốn ta nói bao nhiêu lần? Liều chết? Không chết không ngớt? Cái kia chỉ là các ngươi một bên tình nguyện. Tả Lam ta muốn giết các ngươi, như là giết chó.

Nói xong, ánh mắt Tả Lam tiếp tục dò xét, đảo qua trước mặt các đệ tử tông môn lần nữa.

– Còn có năm lần hô hấp, vận mệnh của các ngươi, chỉ có năm hô hấp thời gian tự mình làm chủ. Sau năm hô hấp, phàm là cải ý chỉ của Thiên Tông, giết.

– Bốn.

– Ba.

– Hai.

– Một.

Tả Lam mặt không biểu tình, đạm mạc như sương, không có nửa điểm nhân tình, phảng phất đối tượng hắn nói chuyện, đều là một đống thạch đầu, một tượng điêu khắc.

Đếm ngược vừa hết, sắc mặt Tả Lam triệt để trầm xuống:

– Hảo hảo hảo, không thể tưởng được, người ba đại tông môn các ngươi đều cứng xương. Xem ra, các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Cũng được, bản sứ liền tiễn đưa các ngươi ra đi.

Nói xong, khí thế Địa Nguyên cảnh của Tả Lam đột nhiên tăng cao, nhất thời tầm đó, trong đại sảnh như tràn vào vô số thủy triều, vô số cơn sóng gió động trời.

Địa Nguyên cảnh uy áp này để cho người hít thở không thông, làm cho mặt đất vỡ vụn, vô số khe hở như mạng nhện lan tràn bốn phía.

– Uy áp thật mạnh, không tốt, ánh mắt của ta không mở ra được.

– A, màng tai của ta bị phá.

– Đáng giận, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sau ba đại tông môn, một ít Võ Giả tu vi hơi yếu, đều nhao nhao hét thảm lên.

Tâm lý của Tả Lam cực kỳ biến thái, tựa hồ rất hưởng thụ nghe con mồi tru lên, trong lúc nhất thời nụ cười trên mặt càng thêm tùy ý, càng thêm điên cuồng.

– Đây là con đường các ngươi lựa chọn, giác ngộ a.

Tả Lam lại tăng uy áp lên lần nữa.

Ngay lúc này...

– Vụt...

Trong hư không, vậy mà truyền đến một thanh âm rất nhỏ, ở trong không khí như là hải khiếu ngập trời, thanh âm rất nhỏ kia, lại có lực xuyên thấu mười phần, tựa như trong khe đá, bỗng nhiên chui ra một ngọn cỏ.

Vụt vụt vụt...

Thanh âm này vừa lên, lập tức kéo dài không dứt, như là trời mưa, mới đầu là giọt giọt, sau đó là mưa phùn liên tục, trong nháy mắt, liền thành mưa to gió lớn, chỉ mấy hơi thở, liền hình thành một loại đại thế.

Đây là tiếng đàn.

Chính xác ra, đây là thanh âm đàn tranh.

Từ một thanh âm yếu ớt, đến khí thế như mưa to gió lớn, vậy mà ở trong mấy hơi thở liền hoàn thành.

Trong nháy mắt, vậy mà hội tụ thành xu thế Phong Quyển Tàn Vân, phá hủy hết thảy.

Uy áp cường đại của Tả Lam, ở dưới tiếng đàn tranh không biết từ chỗ nào đến, chậm rãi tản ra.

Không bao lâu, tiếng đàn tranh kia tựa như lưỡi đao, hình thành đao nhận vô hình, cắt nát uy áp của Tả Lam.

Rầm rầm...

Rồi đột nhiên, tất cả uy áp của Tả Lam, ở dưới tiếng đàn tranh phân cách, ầm ầm sụp đổ.

Tiếng đàn tranh chói tai kia, tiết tấu thay đổi liên tục, khi thì hung mãnh, khi thì du dương.

Nhưng tiết tấu biến hóa tầm đó, lại có một cỗ lực lượng làm cho không người nào có thể đo lường, làm cho uy áp của Tả Lam ầm ầm sụp đổ.

Sắc mặt Tả Lam biến đổi, trong mắt có tinh mang sáng tắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ tìm tòi bốn phía, phảng phất muốn nhìn tiếng đàn kia đến từ nơi nào một chút.

Chỉ là, để cho hắn thất vọng là, nơi phát ra tiếng đàn, phảng phất từ bốn phương tám hướng, căn bản không cách nào dò xét.

Thật giống như ngoài Cửu Thiên truyền đến âm thanh, bồng bềnh thấm thoát, không biết từ đâu tới, cũng không biết đi nơi nào.

Sắc mặt Tả Lam kinh nghi bất định, ngây người nửa ngày, bỗng nhiên biến sắc, trong mắt toát ra một tia kinh dị, như một quả bóng da căng tròn, đột nhiên bị kim đâm, xì hết tất cả không khí.

Ánh mắt như có thâm ý nhìn bên ba đại tông môn, nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên:

– Chúng ta đi.

Tả Lam này, vậy mà bỗng nhiên lui lại.

Mấy lão tổ của ba đại tông môn, đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Rõ ràng Tả Lam này đã vận sức chờ phát động, khí thế cực thịnh, tất cả mọi người đã làm xong chuẩn bị liều chết chiến một trận, sao Tả Lam lại buông tha?

Đừng nói ba đại tông môn, ngay cả bộ hạ của Tả Lam, cũng khó có thể tin.

Bất quá, bọn họ làm bộ hạ, tự nhiên không dám đưa ra nghi vấn, đi theo bộ pháp của Tả Lam, vẻ mặt không cam lòng.

Bên Tử Dương Tông, càng là không hiểu thấu.

Nhất là Truy Dương lão quái, hắn cũng đã xoa tay, chuẩn bị đại chiến một hồi. Lại không ngờ tới, đột nhiên Tả Lam sứ giả như gặp quỷ, quay đầu bỏ đi.

Cái này để cho Truy Dương lão quái cảm giác bị thất bại, một khắc này, hắn đặt quyết tâm, một khi động thủ, phải dùng thủ đoạn cường thế nhất giết Giang Trần.

Chưa trừ diệt Giang Trần, nội tâm Truy Dương lão quái hắn bất an.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)