← Ch.0044 | Ch.0046 → |
̀ng thiên 1
Như vậy tưởng tượng, Câu Ngọc công chúa nhịn không được có chút mong đợi. Tuy cảm thấy muốn đối phó Đan Vương Uyển, Giang Trần là tuyệt đối không có phần thắng gì.
Thế nhưng mà Giang Trần này, thường thường sẽ có hành động kinh người a, ai biết lần này hắn có thể có bịp bợm gì mới lạ hay không?
Chứng kiến bóng lưng của Giang Trần sắp biến mất, Câu Ngọc công chúa mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi Giang Trần, trong khoảng thời gian này thế cục vương đô phức tạp. Thiên Đô quân Thống Lĩnh quyết định an bài mấy cao thủ đến Giang Hãn Hầu phủ ngươi, nghe ngươi điều khiển. Sợ thời điểm ngươi muốn dùng người, nhân thủ không đủ.
- Để cho bọn hắn ngày mai đến đi.
Giang Trần tùy ý khoát tay áo, được tiện nghi còn khoe mã.
- Ta nói trước, đừng đưa mấy Đầu Mộc đến cho ta, không dùng tốt ta sẽ vứt bỏ.
Câu Ngọc thật muốn cầm đế giày đi đánh tiểu tử này một chầu, mình tặng người, lại tặng đồ cho hắn, rõ ràng nửa câu hữu ích cũng không có, ngược lại bị hắn chọn ba lấy bốn?
- Vô lại, tiểu tử này là tên vô lại.
Khóe miệng của Câu Ngọc công chúa hiện ra mỉm cười, nhẹ nhàng mắng hai câu.
Vừa nghĩ tới mình mấy ngày này phát sinh biến hóa, Câu Ngọc công chúa đối với Giang Trần, không thể thật sự hận a.
Bởi vì, Giang Trần cho nàng khẩu quyết thuận khí kia, thật sự dùng quá tốt. Hơn nữa cách điều chế Linh Dược phụ tá kia, ngắn ngủn mấy ngày thời gian, Câu Ngọc công chúa cảm thấy tâm ma của mình, lấy tốc độ mắt thường có thể chứng kiến, chậm rãi bị mình khu trục, hóa giải.
Mà chân khí trong cơ thể, cũng từ cuồng dã nguyên lai, chậm rãi trở nên dễ dàng điều khiển, cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi.
Tất cả tin tưởng, kiêu ngạo, tín niệm, đều tìm trở về.
Quan trọng nhất là, thời điểm nàng làm được những điều này, loại võ đạo chân ý quen thuộc kia, cũng thuận theo tự nhiên xuất hiện.
Mười một mạch chân khí...
Trong con ngươi của Câu Ngọc công chúa, lộ ra một cỗ khát vọng nồng đậm.
Đi Vương Cung một chuyến, Giang Trần ngược lại rất có thu hoạch.
Đầu tiên, thanh đao dung mạo không sâu sắc này, để cho Giang Trần có một loại cảm giác gặp được tri kỉ.
Ngoài ra, Câu Ngọc công chúa an bài một ít nhân thủ, cũng có thể giải quyết khẩn cấp cho hắn thoáng một phát.
Tuy trong khoảng thời gian này thực lực cá nhân tiến bộ không nhỏ, nhưng mà nếu ứng phó vòng xoáy tùy thời có khả năng chuyển biến xấu kia, thực lực của hắn, vẫn là có chút không đủ.
Nếu như có thể có mấy cường giả đến, ít nhất có thể cho Giang Ưng nhàn rỗi, an tâm ở trong Hầu phủ chủ trì đại cục.
Trở lại Hầu phủ, đã là ban đêm.
Giang Trần khoanh chân mà ngồi, chuôi đao vô danh kia, liền gác ở trước mặt của hắn.
Một người một đao, dưới ánh trăng ngồi đối diện nhau.
Thúc dục Thương Lãng chân khí trong cơ thể, Giang Trần giờ phút này, tựa như cự kình ngao du trong nước.
Thương Lãng chân khí trong cơ thể, bị hắn dẫn xuất không ngừng, xoay quanh ở bốn phía, như sóng Thương Hải, tầng tầng khuếch tán ra.
Dưới ánh sao đầy trời, Thương Lãng chân khí của Giang Trần hiện ra từng vầng sáng ngân bạch, cùng vầng loan nguyệt kia hoà lẫn. Tầng tầng ngân quang, như ba quang lăn tăn, cho người một loại cảm giác thần bí.
Giang Trần giờ phút này, đúng như Giao Long đùa sóng, tùy ý thúc dục chân khí, thần hồn như Thần Long du lịch Cửu Thiên, thoải mái tự do.
Chư Thiên tinh thần kia, dìu diệu bắn xuống vầng sáng, vậy mà ẩn ẩn hình thành một loại lưu tuyến kỳ quái, cùng Giang Trần dẫn đạo Thương Lãng chân khí, tạo thành một loại Chu Thiên tuần hoàn.
Ngay lúc này, Chu Thiên tinh thần tựa hồ như con mắt của Viễn Cổ Thần linh, hướng một góc của phàm tục phóng tới ánh mắt ôn nhu.
Rồi đột nhiên, một màn kỳ quái xảy ra!
Thanh đao vô danh gác ở đối diện, phảng phất như một khỏa Bảo Châu nấp trong đen tối, đột nhiên bắn ra vầng sáng kinh người.
Vầng sáng kia bắn ra, vậy mà bắn thẳng đến Cửu Thiên Thương Khung, như một tấm lụa trùng thiên, Ngân Hà đổi chiều!
Hưu!
Phảng phất Thượng Cổ thế giới quăng đến ánh mắt thoáng nhìn, lại phảng phất như Viễn Cổ Thần linh đột nhiên trợn mắt.
Vầng sáng diệu thế này, như một đạo thiểm điện trên bầu trời, lóe lên rồi biến mất.
Sau một khắc, thanh đao vô danh kia phát ra từng đợt minh thanh ông ông ông, toàn bộ vỏ đao cũng đi theo lay động.
Một cỗ lực lượng đáng sợ, phảng phất không cách nào áp chế, muốn thoát vỏ mà ra.
Phảng phất như Viễn Cổ Cự Ma xung phá phong ấn, phảng phất như nham thạch từ dưới đất chui lên, lại phảng phất như ngàn vạn hung thú xung phá lao lung...
Giờ khắc này, đột nhiên Giang Trần mở hai mắt ra, tay phải nhẹ nhàng ấn chặt chuôi đao:
- Tiểu nhị, nói như vậy, ngươi đã thức tỉnh sao?
Giang Trần vừa nói, phảng phất như một đạo phong ấn cường đại, đem tất cả xúc động, khí thế, dã tính, thoáng cái ấn chặt.
Chuôi đao kia ở trong tay Giang Trần có chút động vài cái, liền dịu dàng ngoan ngoãn dừng lại.
Lúc này, một đạo quang hoàn kỳ quái, từ đầu chuôi đao lan tràn, rất nhanh liền soi sáng toàn thân.
Thời khắc này, nhân đao hợp nhất.
Phảng phất hoàn thành một nghi thức trang nghiêm, hoàn thành một lần dung hợp hoàn mỹ.
Sau một khắc, trong đầu Giang Trần hiện lên một ý niệm, đao này, đã nhận hắn làm chủ, đã thừa nhận hắn!
Mà ý nghĩ này hiện lên trong óc, toàn thân Giang Trần một hồi thản nhiên, phảng phất như trong cơ thể được hạ một đạo hộ phù, một cảm giác an toàn không thể tưởng tượng nổi, lặng yên truyền khắp toàn thân.
...
Chỗ bí ẩn nào đó trong Đông Phương Vương Quốc, một lão giả thần bí đột nhiên bắn ra ánh mắt giật mình, nhìn qua vầng sáng như lưu tinh xẹt qua kia, trong hai mắt tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo vài phần sợ hãi.
- Vầng sáng đáng sợ như thế, là cường giả kinh thế bực nào a, hắn đi ngang qua nơi đây sao?
Nếu Đông Phương Lộc ở đây, sẽ nhận ra lão nhân này, là Linh Đạo cường giả lánh đời mấy trăm năm của Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật truyền thuyết của Đông Phương Vương Quốc!
...
Ngày hôm sau, Câu Ngọc công chúa mang đến bốn người. Chính xác ra, là bốn cường giả, thuần một sắc cao giai Chân Khí cảnh.
- Giang Trần, bốn người này, là cao thủ Thiên Đô quân Thắng Tự Doanh. Ngươi có thể gọi bọn hắn là Thắng Nhất, Thắng Nhị, Thắng Tam, Thắng Tứ.
Thắng Nhất, dáng người trung đẳng, ước chừng 35 tuổi, ánh mắt giỏi giang, cử chỉ dứt khoát, xem xét là thủ lãnh trong bốn người, dĩ nhiên là chín mạch chân khí cường giả.
Thắng Nhị cùng Thắng Tam, là một đôi huynh đệ song bào thai, lưng hùm vai gấu, một thân man lực, đều là tám mạch chân khí cường giả.
Thắng Tứ, là một thiếu niên sắc mặt trắng nõn, so với Giang Trần lớn hơn hai ba tuổi, tướng mạo đồng dạng như tính cách, lạnh như băng, cho người một loại cảm giác ít nói chuyện, không dễ tiếp cận.
- Bốn người các ngươi, cũng biết chức trách của mình a?
Câu Ngọc hỏi.
- Nghe theo Giang Tiểu Hầu phân công, núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ cũng không lùi bước. Bảo hộ Giang Tiểu Hầu, dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Bốn người đều trả lời gọn gàng linh hoạt.
Bọn họ là Võ Giả, càng là binh sĩ, phục tùng thượng cấp điều khiển, là thiên chức của binh sĩ.
*****
̀ng thiên 2
- Rất tốt, Giang Tiểu Hầu là trọng thần vương thất, bốn người các ngươi, bây giờ là chấp hành nhiệm vụ quốc gia. Nhớ kỹ, không nên ném đi mặt của Thắng Tự Doanh các ngươi, không nên ném đi mặt của Thiên Đô Thống Lĩnh.
- Cận kề cái chết, cũng không mất mặt!
Bốn người này biểu hiện, để cho Câu Ngọc rất hài lòng. Lông mày nhíu lại, mang theo vài phần vui vẻ:
- Giang Trần, bốn người này, ngươi cảm thấy như thế nào?
- Thực lực không tệ, nghe lời, có thể dùng.
Giang Trần cũng không quá nể tình.
Câu Ngọc công chúa thật đúng là sợ Giang Trần còn nói ra lời khó nghe gì nữa, nghe hắn nói như vậy, trong nội tâm lo lắng ngược lại là để xuống.
- Đúng rồi Giang Trần, sáng nay ta thu được thiệp mời của Dược Sư Điện, mời Bổn cung ngày mai đi xem đan dược hội gì đó, đây là có chuyện gì? Không phải Đan Vương Uyển mở đan dược hội sao? Có chuyện gì của Dược Sư Điện?
Giang Trần cười ha ha:
- Vương đô Linh Dược cự đầu, cũng không phải một nhà Đan Vương Uyển. Hơn nữa, vương đô này, lúc nào đến phiên Đan Vương Uyển dẫn dắt dư luận?
- Đến cùng tình huống như thế nào?
Câu Ngọc rất hiếu kỳ.
- Cụ thể ngày mai chẳng phải sẽ biết? Ngươi nên đi a, nói không chừng có đại hồng bao đây này.
Giang Trần cười cười, đối với chuyện này, cũng không muốn nói nhiều.
- Tiền lì xì gì chứ, Bổn cung không có thèm. Bất quá thoạt nhìn tựa hồ có náo nhiệt xem, ngược lại là không thể bỏ qua. Ngày mai ngươi đi không?
Giang Trần giương thiệp mời trong tay:
- Loại sự tình náo nhiệt này, thiếu được ta sao?
Đang lúc nói, Giang Phúc dẫn một người, sắc mặt âm trầm đi đến. Nhìn thấy Câu Ngọc công chúa, Giang Phúc thức thời hành lễ, sau đó mới hướng Giang Trần nói:
- Tiểu Hầu gia, người này tự xưng là người của Đan Vương Uyển, bảo ngày mai bọn hắn muốn mở đan dược hội, mời Giang Hãn Hầu phủ chúng ta đi xem lễ.
Vẻ mặt người nọ khôn khéo, mang theo dáng tươi cười tiểu nhân đắc chí, thanh âm rất lớn, trung khí mười phần:
- Giang Tiểu Hầu, nói như thế nào Giang gia các ngươi cùng Đan Vương Uyển ta đã từng có quan hệ hợp tác. Ngày mai Đan Vương Uyển chúng ta muốn tổ chức đại hoạt động, thế nào, có mặt mũi không?
Giang Trần liếc qua thiệp mời đối phương đưa tới, nhưng lại không tiếp. Gật đầu, ý bảo Giang Phúc đi tiếp.
Giang Phúc cũng là người lanh lợi, sau khi tiếp nhận, cung kính đưa tới trước mắt Giang Trần.
Giang Trần nhìn một chút, cười nhạt nói:
- Ta người này, sẽ không hãnh diện, chỉ biết vẽ mặt. Các ngươi xác định hoan nghênh ta sao?
- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh. Ha ha, bất quá ngày mai là Đan Vương Uyển chúng ta đánh mặt người khác, nếu như Tiểu Hầu gia ưa thích náo nhiệt, ngàn vạn lần đừng bỏ qua.
Người nọ đắc ý cười cười, quay người liền đi. Phảng phất hắn không nhận ra Câu Ngọc công chúa, tự nhiên cũng không tồn tại loại sự tình hành lễ cho công chúa này.
- Đan Vương Uyển, quả nhiên là tiểu nhân đắc chí.
Giang Trần thấy người này ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cơ bản cũng không có, ngay cả công chúa cũng bỏ qua.
Không thể không nói, Đan Vương Uyển này có chút đắc ý quên hình, cái đuôi vểnh lên trời a.
...
Trong Đan Vương Uyển.
Uông uyển chủ, còn có cao tầng khác của Đan Vương Uyển thình lình xuất hiện.
Trong đó, Tử đại sư kia, thì bị mọi người vây quanh, ngồi ở bên trong.
- Tử đại sư, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ đợi ngày mai đan dược hội, sẽ bỗng nhiên nổi tiếng rồi.
Uông uyển chủ thoả thuê mãn nguyện, trên mặt cực kỳ hưng phấn.
- Long Hổ Hóa Huyết đan này, lại có công hiệu như thế, một khi đầu nhập thị trường, tất có thể chiếm cứ nửa giang sơn, thậm chí mở ra thị trường quanh thân 16 nước, cũng tuyệt đối không nói chơi. Hơn nữa Hồi Nguyên Tụ Khí Đan của chúng ta, cùng với Hạc Tâm Đan thanh tâm trừ hoả. Ba loại phủ xuống, đợi một thời gian, Đan Vương Uyển chúng ta, tuyệt đối có thể thay thế vị trí của Dược Sư Điện.
- Đúng, ngày mai, trước hết hung hăng đánh mặt Dược Sư Điện thoáng một phát.
Một cao tầng Đan Vương Uyển khác cười nói.
- Thánh Dược chữa thương này, Dược Sư Điện một mực cầm giữ thị trường. Chờ Long Hổ Hóa Huyết đan của chúng ta xuất thế, xem về sau Dược Sư Điện bọn hắn còn cầm đan dược gì theo chúng ta liều?
Có thể từ ba lĩnh vực đánh bại Dược Sư Điện, cái đả kích này đối với Dược Sư Điện, tuyệt đối là cực lớn.
Một đám cao tầng của Đan Vương Uyển, như đã chứng kiến ngày nào đó Đan Vương Uyển thay thế Dược Sư Điện, loại tình hình này, chỉ là ngẫm lại, liền để cho người kích động.
Tử đại sư kia thản nhiên nói:
- Đánh mặt Dược Sư Điện, chỉ là bước đầu tiên. Hơn nữa, quái vật khổng lồ như Dược Sư Điện, cộng thêm Đại Điện Chủ kia, không đơn giản a. Các ngươi đừng đem hết thảy nghĩ quá dễ dàng. Nhất định phải cùng Long Đằng Hầu phối hợp tốt, bằng không thì, thời gian ngắn muốn thay thế Dược Sư Điện, là tuyệt đối không có khả năng.
Ánh mắt của Tử đại sư rất độc ác, hắn biết rõ, nếu như Long Đằng Hầu không thay Đông Phương nhất tộc, Đan Vương Uyển ở trong thời gian ngắn, là tuyệt đối thay thế không được Dược Sư Điện.
Đây là một loại đại thế.
Bất quá, Tử đại sư cũng tin tưởng vững chắc, loại đại thế này, theo Tử đại sư hắn đến, chắc chắn sẽ nghịch chuyển, mà nghịch chuyển, nhất định từ đan dược hội ngày mai bắt đầu!
...
Mọi sự đã chuẩn bị, một ngày để cho Đan Vương Uyển chờ mong thật lâu kia, cuối cùng đã tới.
Thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây. Cái này tựa hồ cũng biểu thị, tiền đồ của Đan Vương Uyển, sẽ một mảnh bằng phẳng, bừng sáng.
Mà Giang Trần, sáng sớm cũng từ trong mật thất tu luyện đi ra. Sau khi dùng qua bữa sáng, ở dưới Thắng Tự Doanh Tứ đại cường giả bảo vệ, hướng nơi buôn bán lớn nhất vương đô... Vạn Bảo Cung đi đến.
Đi tới cửa ra vào Vạn Bảo Cung, Đan Vương Uyển kia sớm đã có người tiếp khách chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy Giang Trần đến, người tiếp khách của Đan Vương Uyển cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Ở Đan Vương Uyển xem ra, chỉ cần Giang gia đầu óc không hỏng, hôm nay loại trường hợp này, bọn họ là quả quyết sẽ không tới.
Đến, không thể nghi ngờ là tự tìm khó chịu. Dù sao, hôm nay Đan Vương Uyển muốn dương oai, muốn vẽ mặt. Nếu như Giang gia đến, đây không phải là đưa mặt đến cửa sao?
Trong đại điện xa hoa của Vạn Bảo Cung, hội đài của Đan Vương Uyển đã chuẩn bị sẵn sàng, chỗ ngồi của tất cả tân khách, cũng đều an bài thỏa đáng.
Giang Trần đi vào Vạn Bảo Cung, đi ở trên mặt thảm cao quý kia, tâm tình thập phần vui sướng.
So với việc Đan Vương Uyển cao điệu, Dược Sư Điện lại điệu thấp vô cùng, thẳng cho tới bây giờ, hội đài còn chưa bắt đầu bố trí.
Thậm chí, kể cả Đan Vương Uyển ở bên trong, rất nhiều người cũng không biết Dược Sư Điện có triển lãm đan dược như vậy.
Hiện tại toàn bộ vương đô đều lưu hành lấy thuyết pháp, là Đan Vương Uyển nghiên cứu phát minh một loại đan dược chữa thương kiểu mới, sẽ khiêu chiến địa vị của Dược Sư Điện.
Hôm nay cái triển lãm đan dược này, nói không dễ nghe một chút, là hướng về phía Dược Sư Điện đến, là tới khiêu khích Dược Sư Điện, đánh mặt của Dược Sư Điện.
← Ch. 0044 | Ch. 0046 → |