Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0476

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0476: Thanh Minh Sơn, thiên tài tụ tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:

- Từ khi được Giang công tử khám và chữa bệnh, Hoàng Nhi cảm thấy hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày khảy《 Tiên Lại Diệu Âm 》, chỉ cảm thấy nhân sinh mỹ hảo, không còn lo lắng nữa.

- Như thế ta liền yên tâm. Chỉ hy vọng, Thuấn lão có thể nhanh chóng tìm được An Hồn Mộc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Trong khoảng thời gian Giang Trần cùng Hoàng Nhi ở chung, đối với thiếu nữ tao nhã, tâm địa thiện lương này, cũng là rất thưởng thức. Chỉ cảm thấy nhân vật như Tinh Linh nhân gian kia, không nên bị bệnh hiểm nghèo tra tấn.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là trong lòng nàng, lại thầm nghĩ:

- Tìm được An Hồn Mộc, ta giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, liền phải về cố thổ. Loại sinh hoạt kia, thật sự tốt hơn hiện tại sao?

Trong nội tâm Hoàng Nhi nổi lên từng tia rung động, lâm vào trong mâu thuẫn nhàn nhạt.

Những năm này, Hoàng Nhi và Thuấn lão vân du thế giới, thời gian trôi qua cực kỳ đơn giản, cơ hồ có thể coi là buồn tẻ vô vị.

Nhưng như vậy, Hoàng Nhi lại cảm thấy sống rất vui vẻ. Ít nhất, không cần mỗi ngày phải lục đục với nhau.

Tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng vừa ra đời, hoàn cảnh cuộc sống của nàng, cơ hồ là tràn đầy lục đục với nhau, tràn đầy các loại tranh đấu điên cuồng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng cảm giác rất chán ghét.

Từ khi ở Bất Diệt Linh Sơn, Thuấn lão mang nàng từ chỗ tối đi về chỗ sáng, để nàng chính thức tiếp xúc với Giang Trần.

Không thể không nói, từ đó về sau, trạng thái sinh hoạt cùng tâm lý của Hoàng Nhi, xuất hiện cải biến thật lớn, cũng làm cho tâm cảnh của nàng, đã trải qua rất nhiều biến hóa.

Câu Ngọc hào phóng nhiệt tình, dám yêu dám hận; Giang Trần quang minh lỗi lạc, khí độ bất phàm; Còn có bọn người Tiết Đồng, đều trung thành và tận tâm với Giang Trần, mỗi người, tính cách tươi sáng rõ nét, không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy.

Ở chung với những người này, tâm tính của Hoàng Nhi hoàn toàn buông ra, không cần bất luận đề phòng gì.

Loại cuộc sống này, đơn giản, vui sướng, ... Mỗi ngày đều tràn đầy ánh mặt trời.

Bất tri bất giác, Hoàng Nhi liền thích loại cuộc sống này, thích những người sớm chiều ở chung, thích loại thời gian đơn giản như vậy.

Mà Bách Thế Đồng Tâm Chú ở trên người nàng, cũng bởi vì Giang Trần ra tay, mà bị khắc chế tạm thời, làm cho nàng cơ hồ quên hết thảy phiền não.

Nếu như loại thời gian này có thể vĩnh hằng, nàng hi vọng vĩnh viễn không cần cải biến.

Cho nên, khi Giang Trần nói đến An Hồn Mộc, nói đến giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, trong nội tâm Hoàng Nhi chẳng những không có cuồng hỉ, ngược lại có một ít thất lạc nhàn nhạt.

Nội tâm của nàng thậm chí hi vọng, ngày đó tốt nhất vĩnh viễn không tới. Nàng đã quen sinh hoạt bình thản hiện tại rồi.

Ba ngày sau, Giang Trần an bài tốt tất cả sự tình, cố ý đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, liền cùng Mộc Cao Kỳ kết bạn đi ra Đan Càn Cung.

Mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ra ra vào vào Đan Hà Cốc, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều không tính thiên tài cao cấp nhất của Đan Hà Cốc, nên nhất cử nhất động của bọn hắn, là không có khả năng khiến cho bao nhiêu chú ý.

Ra tông môn, Giang Trần triệu hoán Kim Dực Kiếm Điểu đến.

Mộc Cao Kỳ cũng có tọa kỵ của mình, nhưng so với Kiếm Điểu tiến giai của Giang Trần, tốc độ là xa xa không kịp.

Nhìn thấy Kim Dực Kiếm Điểu của Giang Trần, Mộc Cao Kỳ cũng không ngừng hâm mộ.

Giang Trần cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho Mộc Cao Kỳ một con:

- Cao Kỳ đạo hữu, Kim Dực Kiếm Điểu này, khẩu vị rất cao, ngươi có nhiều đan dược, cho nó ăn no, nó tiến giai sẽ nhanh hơn.

Mộc Cao Kỳ liên tục gật đầu:

- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.

Mặc dù cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, cũng phải bỏ ra bốn ngày, mới tới ngoài một mảnh Đại Sơn.

Sơn mạch này núi non trùng điệp, sương mù bao phủ, cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, hiển nhiên là không cách nào xâm nhập.

Nhảy xuống dưới đất, Mộc Cao Kỳ dặn dò:

- Giang Trần huynh, đây là Thanh Minh Sơn. Ở đây có rất nhiều Yêu thú, còn có các loại trùng xà, các loại sinh vật cổ quái khủng bố, thậm chí ngay cả cây mây, hoa dại cũng có thể tạo thành uy hiếp trí mạng. Ở chỗ này hành tẩu, nhất định phải coi chừng.

Giang Trần gật đầu:

- Ngươi và những người khác ước định gặp mặt ở nơi nào?

- Tiến vào Thanh Minh Sơn, chúng ta có địa điểm ước định. Đúng rồi, Giang Trần huynh, lúc bọn hắn hỏi, ngươi không nên bạo lộ tên thật. Tùy tiện lấy một cái tên là tốt rồi.

Mộc Cao Kỳ rất cẩn thận, không ngừng dặn dò Giang Trần, nói với hắn một ít chi tiết.

Giang Trần tự nhiên không có ý kiến, dù sao hắn là hướng về phía Mộc Linh tuyền đến, những điều này chỉ là việc nhỏ, Mộc Cao Kỳ nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn là được.

Giang Trần một đường mở ra Thiên Mục Thần Đồng, Thất Khiếu Thông Linh, cẩn thận từng li từng tí.

Tuy gặp không ít khảo nghiệm, nhưng bởi vì Giang Trần sớm đề phòng, nên không có tạo thành uy hiếp gì.

Ước chừng qua một giờ, Mộc Cao Kỳ mang Giang Trần đi tới một mảnh Thạch Lâm.

Phiến Thạch Lâm này, khắp nơi đều là các loại Cự Thạch kỳ quái, có dựng đứng, có đang nằm, có nghiêng nghiêng, ... Cho người cảm giác trùng kích rất mạnh.

- Chính là chỗ này.

Mộc Cao Kỳ nhìn chung quanh một lần, tự nhủ.

- Tựa hồ chúng ta đến sớm nhất a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không có phản bác cái gì. Trên thực tế, Thất Khiếu Thông Linh của hắn, đã cảm ứng được ba nhóm người, đều giấu ở chỗ tối trong Thạch Lâm.

Nhìn thấy là Mộc Cao Kỳ, những người này đều từ trong chỗ tối đi ra.

Ba nhóm người, mỗi một nhóm đều là hai người. Xem ra, bọn hắn tầm đó có ước định, chỉ có thể mang một giúp đỡ. Ở phương diện này, ngược lại không ai lỡ hẹn.

Mộc Cao Kỳ thấy ba nhóm người từ chỗ tối đi ra, thoáng cái có chút câu nệ.

- Ta còn tưởng rằng tới sớm nhất, không nghĩ tới các ngươi còn sớm hơn.

Mộc Cao Kỳ lắp bắp mở miệng nói.

- Cao Kỳ, lần này đan dược của tất cả mọi người do ngươi bao. Đều mang đủ chứ?

Trong một nhóm người, một thanh niên bận bào màu vàng, mang trường kiếm, lộ ra thập phần lăng lệ ác liệt.

- Mang đủ, đều mang theo.

Mộc Cao Kỳ cười ha hả nói.

- Vị này là?

Võ Giả áo bào màu vàng kia đánh giá Giang Trần.

Mộc Cao Kỳ vội nói:

- Đây là đồng môn của Đan Càn Cung ta, ta luyện chế đan dược, hắn cũng ra không ít lực. Cho nên, ta mới mang hắn đến.

Giang Trần thấy ngữ khí của Mộc Cao Kỳ rất khiêm tốn, nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ mới Nguyên cảnh nhất trọng, ở trong nhóm người này, địa vị là thấp nhất.

Nếu không phải mọi người muốn dùng đan dược của hắn, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ ngay cả tư cách tham dự cũng không có.

Giang Trần âm thầm lưu ý nhóm người này, hai người áo bào màu vàng kia, hẳn là đệ tử Thánh Kiếm Cung.

Còn có hai người, bận trường bào, thêu hình dạng Nhật Nguyệt Tinh, hẳn là đệ tử Tam Tinh Tông.

Hai người cuối cùng bận quần áo và trang sức màu đen, là người Huyền Minh Tông.

*****

Những gương mặt này, Giang Trần chưa từng gặp qua, nhưng quần áo và trang sức, Giang Trần ở lúc Bảo Thụ Tông và Đan Càn Cung kết minh, là từng thấy qua.

Thoạt nhìn, tham dự việc này, đều là tông môn nhất lưu của Vạn Tượng Cương Vực.

Sáu đại tông môn, ngoại trừ Đại Thánh Đường cùng Tiêu Dao Tông, tứ Tông khác đều có.

Võ Giả Thánh Kiếm Cung kia cau mày nói:

- Người của Đại Thánh Đường, luôn ngạo mạn như vậy sao? Đã đến lúc này, sao còn chưa tới?

- Phùng Vạn Kiếm, miệng của ngươi vĩnh viễn là thúi như vậy sao?

Đệ tử Thánh Kiếm Cung kia vừa oán giận xong, hư không liền truyền đến một tiếng gầm lên, đón lấy, hai thân ảnh tục tằng dũng mãnh, bước nhanh từ dưới Thạch Lâm chạy như bay đến.

Hai người này một thân thú bào, lộ ra cánh tay và đùi rắn chắc, dã tính mười phần, đầu tóc tán loạn, như là công Sư tử đực, cho người một loại cảm giác cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh.

Một người đi ở phía trước, thân hình cao lớn, mỗi đi một bước, phảng phất muốn giẫm đoạn Cự Thạch, đi ở trên đường, uy vũ sinh phong.

Người này vừa ra tràng, sắc mặt đệ tử Thánh Kiếm Cung Phùng Vạn Kiếm kia liền trắng, thức thời câm miệng.

- Không có tới muộn a?

Đệ tử Đại Thánh Đường lộ ra dáng tươi cười cuồng dã, bên phải gương mặt có một vết sẹo rõ ràng, theo hắn nụ cười này, càng lộ ra hung hãn.

- Tự giới thiệu thoáng một phát, Đại Thánh Đường Thánh Sư nhất tộc Nhạc Bàn. Được Hứa sư đệ mời, đến cùng các vị thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực thám hiểm một hồi.

Sau lưng tên đệ tử Đại Thánh Đường Nhạc Bàn kia, cũng là Thánh Sư nhất tộc, tên Hứa Cương.

Phùng Vạn Kiếm trừng mắt nhìn Hứa Cương:

- Hứa Cương, ngươi có ý tứ gì? Không phải nói tốt, chúng ta mang đến giúp đỡ, phải là cùng cấp bậc sao? Tất cả mọi người là Tiểu Nguyên cảnh, ngươi mời một Địa Nguyên cảnh giúp đỡ, cái này là có ý tứ gì?

Hứa Cương không chút hoang mang, giải thích nói:

- Thời điểm ta mời Nhạc Bàn sư huynh, hắn là Nguyên cảnh tam trọng. Hai ngày trước khi xuất phát, hắn mới đột phá Địa Nguyên cảnh. Ta đã ước định với Nhạc Bàn sư huynh, cũng không thể nói không giữ lời a? Nếu như ta mời Nhạc Bàn sư huynh, cuối cùng không mang hắn đến, một khi hắn nói ra việc này, đưa tới thiên tài càng mạnh hơn nữa, Mộc Linh tuyền này, còn có phần của ngươi và ta sao?

Hứa Cương này cũng có đạo lý của hắn, nói đến chúng nhân không thể phản bác.

Giang Trần cũng quan sát, ba nhóm người Thánh Kiếm Cung, Tam Tinh Tông cùng Huyền Minh Tông, đều là trong Tiểu Nguyên cảnh. Mạnh nhất, cũng không quá đáng là Nguyên cảnh tam trọng, đích thật là không có Địa Nguyên cảnh.

Đệ tử Đại Thánh Đường này, mang đến một Địa Nguyên cảnh, thoáng cái liền phá vỡ cân bằng.

Lúc này Mộc Cao Kỳ lại đi ra giảng hòa:

- Dùng ta xem, Địa Nguyên cảnh thì Địa Nguyên cảnh, dù sao mọi người đã ước định tốt rồi, cùng một chỗ thăm dò a.

Mộc Cao Kỳ người nhỏ, lời nhẹ, hắn đứng ra lên tiếng, là căn bản không có người phản ứng. Phùng Vạn Kiếm liếc nhìn Mộc Cao Kỳ, cười lạnh một tiếng, lại liếc qua Giang Trần, biểu lộ khinh miệt không che dấu.

Hiển nhiên, Mộc Cao Kỳ ở trong đám người kia, hoàn toàn không có quyền nói chuyện.

Chứng kiến Mộc Cao Kỳ mang người đến, tựa hồ ngay cả Nguyên cảnh tam trọng cũng không tới, bởi vậy, Mộc Cao Kỳ càng không có quyền lên tiếng rồi.

Hứa Cương cười hắc hắc, đi về phía Mộc Cao Kỳ:

- Cao Kỳ đạo hữu, lần trước đã nói rồi, ngươi cung cấp đan dược, không biết chuẩn bị đan dược xong chưa? Chuẩn bị tốt, hiện tại phân cho mọi người a.

Mộc Cao Kỳ liên tục gật đầu:

- Đều chuẩn bị xong.

Nói xong, Mộc Cao Kỳ từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, không ngừng lấy ra bình bình lọ lọ:

- Đây là Chính Khí Đan tị độc chướng khí; Đây là Bích Ngọc Băng Tâm Đan thanh trừ hỏa độc; Đây là Tụ Dương Đan tiêu trừ hàn khí, còn có cái này, là Bất Động Diệu Tâm Đan khu trừ tâm ma.

Mộc Cao Kỳ một phần một phần, phát đến tay từng người. Đồng thời cũng cho Giang Trần một phần.

Nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ vì chuẩn bị những vật này, có thể nói là nhọc lòng, tận tâm làm hết phận sự.

Những người kia căn bản không khách khí, từng cái tiếp tới, tại chỗ nghiệm chứng. Hiển nhiên, nên có tâm phòng bị người, tuy Mộc Cao Kỳ trung thực, nhưng mọi người vẫn lo lắng Mộc Cao Kỳ động tay động chân trên đan dược.

Mộc Cao Kỳ thấy mọi người hành động như vậy, mặc dù trong nội tâm có chút ủy khuất, nhưng vẫn không dám nói gì.

Mọi người nghiệm đan xong, thời gian ước định cũng đã tới.

Hứa Cương kia nhìn nhìn bầu trời nói:

- Đám đàn bà Tiêu Dao Tông kia, đại khái là không dám tới rồi. Đã qua thời gian ước định, ta đề nghị, chúng ta đi vào trước đi.

Mặc dù mọi người rất bất mãn vì Hứa Cương mang đến một Địa Nguyên cảnh, nhưng mà đề nghị này, lại nhận được mọi người tán thành.

Thiếu đi người Tiêu Dao Tông, chẳng khác nào thiếu một đối thủ.

Chỉ có Mộc Cao Kỳ sợ hãi nói:

- Nếu không, chúng ta đợi thêm chút nữa a. Mọi người đã hẹn, nếu như không đợi các nàng, có phải không tốt lắm hay không?

Giang Trần thấy Mộc Cao Kỳ như vậy, trong nội tâm thở dài. Mộc Cao Kỳ này đại khái là làm người hiền lành quen, ai cũng không muốn đắc tội.

Thế nhưng mà, tính cách mềm yếu, hơn nữa thực lực yếu nhất, Mộc Cao Kỳ hắn lên tiếng, ai sẽ nghe?

Quả nhiên, Hứa Cương kia cười ha ha:

- Nếu không như vậy, Cao Kỳ đạo hữu, các ngươi ở chỗ này chờ, chúng ta đi vào trước đánh tiền tiêu. Chờ người Tiêu Dao Tông đến, các ngươi lại vào sau cũng không muộn.

- Ta thấy được, Cao Kỳ đạo hữu làm người cực kỳ có nguyên tắc, hắn chờ ở chỗ này, không còn gì tốt hơn.

Phùng Vạn Kiếm kia cũng mở miệng phụ họa.

Tính cách của Mộc Cao Kỳ cẩn thận chặt chẽ, nhưng không có nghĩa hắn là người ngu. Hứa Cương và Phùng Vạn Kiếm kẻ xướng người hoạ, Mộc Cao Kỳ tự nhiên đã hiểu, người ta đây là muốn nặn Mộc Cao Kỳ hắn ra a.

Dù vậy, bờ môi của Mộc Cao Kỳ khinh động hai cái, lại không có phản bác cái gì. Mà tựa như vợ bé bị khinh bỉ, đỏ mặt không nói thêm gì nữa.

Giang Trần xem như đã nhìn ra, những người này, cả đám đều tâm hoài quỷ thai, rất rõ ràng sẽ không coi Mộc Cao Kỳ là minh hữu.

Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã hiến ra đan dược, giá trị của hắn cũng không sai biệt lắm hết rồi.

Nhìn điệu bộ này, người của tứ Tông, hiển nhiên là hữu ý vô ý muốn đẩy Mộc Cao Kỳ ra ngoài.

Giang Trần bất động thanh sắc, đi theo đằng sau Mộc Cao Kỳ. Hắn quyết định, nhìn kỹ hẵn nói. Nếu như gia hỏa này thực ý định bài trừ Mộc Cao Kỳ ra ngoài, như vậy Giang Trần tự nhiên sẽ không đáp ứng.

Năm nhóm, tổng cộng có mười người, nhao nhao đi đến chỗ sâu trong Thạch Lâm. Ước chừng một phút đồng hồ sau, xuyên qua một đạo thạch bích chật vật, đi tới trước một động khẩu tĩnh mịch.

Mộc Cao Kỳ và Giang Trần đi ở sau cùng, đang muốn bước vào, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu vàng.

Rõ ràng là Phùng Vạn Kiếm kia.

- Cao Kỳ đạo hữu, đã nói rồi a, ngươi ở bên ngoài chờ đạo hữu Tiêu Dao Tông. Ta nhìn ngươi vẫn là trước không nên đi vào a?

Ngữ khí của Phùng Vạn Kiếm nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập bá đạo.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)