Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0479

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0479: Hỗn loạn ở khu nham tương
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Sau khi người Tiêu Dao Tông đánh lén một lần, hiển nhiên không có khả năng tiếp tục dừng lại. Dù sao, tuy người Tiêu Dao Tông am hiểu dụng độc, nhưng một khi bị đuổi kịp, đối mặt mọi người vây công, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá dù vậy, Giang Trần vẫn rất cẩn thận. Tuy hắn không sợ ám khí đánh lén gì, nhưng có Nhạc Bàn xung phong, hắn tự nhiên không có đạo lý đi ngăn trở.

Về phần quyền ưu tiên, chỉ là hiệp nghị trên miệng, đến lúc đó ai sẽ để ý?

Hơn nữa, Nhạc Bàn này thật có thể đi đến cuối cùng? Ai cũng nói không chừng.

Nham tương cuồn cuộn, như là dầu sôi trào, không ngừng bốc lên phao khí, khi thì nhấc lên sóng nham tương, cao chừng mấy trượng.

Tuy mọi người là cường giả Nguyên cảnh, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nham tương cực nóng.

Một khi bị nham tương bắn trúng, hay rớt xuống nham tương, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh.

Muốn đi tới, nhất định phải lướt qua Nham Tương hồ vắt ngang trước mặt mọi người. Xem khoảng cách này, rộng trọn vẹn gần trăm trượng.

Dùng thân thủ của mọi người, lướt đi qua, khoảng cách 100 trượng, căn bản không tồn tại độ khó gì.

Thế nhưng mà, trung tâm Nham Tương hồ kia, không ngừng nhảy lên sóng nham tương, khí thế cực kỳ hung hãn, nếu như trong quá trình lướt đi, không có mượn lực, một khi gặp phải sóng nham tương công kích, vậy thì phiền toái rất lớn.

Hơn nữa, trong nham tương này, rõ ràng còn có sinh linh chiếm giữ. Một khi sinh linh kia hiện thân công kích, vậy thì càng thêm nguy hiểm.

Hai người Đại Thánh Đường nhìn nhau, khóe miệng đều lộ ra mỉm cười.

Chỉ thấy trong tay bọn họ trảo một cái, trong tay đều nhiều ra một đạo linh phù màu vàng. Thúc giục linh phù, trên người bọn họ lập tức xuất hiện từng đạo hào quang kỳ dị.

- Chư vị, chúng ta đi trước một bước. Các ngươi đuổi theo a.

Thân hình Nhạc Bàn cùng Hứa Cương, phảng phất như chắp cánh, phi tốc mà đi, hóa thành lưu quang, độn bắn về phía bờ bên kia.

Tốc độ này cực nhanh, giống như sao băng, đảo mắt liền rơi xuống bờ bên kia.

- Phi Hành Phù, Đại Thánh Đường này, thật đúng là đại thủ bút a.

Lâm Phong nhìn xem một màn này, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, oán hận bất bình mắng.

Nhìn xem sóng nhiệt nham tương, da đầu của Mộc Cao Kỳ cũng run lên.

Phùng Vạn Kiếm hùng hùng hổ hổ:

- Đồ chó hoang, có Phi Hành Phù cũng không mang chúng ta theo.

- Phùng huynh, chúng ta phải tăng thêm tốc độ. Hai súc sinh Đại Thánh Đường kia đi tới trước, chắc chắn sẽ không chờ chúng ta.

Lâm Phong đề nghị.

Hai người nhìn nhau, Phùng Vạn Kiếm gật đầu:

- Lâm huynh, đi theo ta.

Nói xong, Phùng Vạn Kiếm lẩm bẩm, đột nhiên hai tay chấn động, ở phía sau hắn, thoáng cái bắn ra hai ba mươi đạo hào quang lăng lệ ác liệt.

Hai ba mươi đạo hào quang lăng lệ ác liệt này, đều là phi kiếm của Phùng Vạn Kiếm, lập tức vắt ngang hai bên Nham Tương hồ, tạo thành một cây cầu.

Mỗi một thanh phi kiếm tầm đó, chỉ cách bốn năm trượng, đối với Nguyên cảnh mà nói, khoảng cách này, như giẫm trên đất bằng.

Phùng Vạn Kiếm cùng Lâm Phong sưu sưu sưu... Hóa thành hai đạo lưu quang, Lăng Không Hư Độ, mượn phi kiếm này bắn tới bờ bên kia.

Tốc độ lăng không của hai người cũng cực nhanh.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, Nham Tương hồ kia đột nhiên bốc lên một đám bọt khí cực lớn.

Bành...

Một tiếng vang thật lớn, bọt khí kia ầm ầm nổ tung.

Hơn mười đạo nham tương, như là suối phun phun lên không trung. Cái khí thế kia, như Giao Long Xuất Hải, trực tiếp cuốn tới Phùng Vạn Kiếm cùng Lâm Phong.

Lâm Phong thấy thế, biết rõ Phùng Vạn Kiếm toàn lực Ngự Kiếm, không có khả năng phân thân đối kháng nham tương này. Lúc này hắn biết rõ, mình và Phùng Vạn Kiếm nhất tổn câu tổn. Nếu như Phùng Vạn Kiếm gặp chuyện không may, Lâm Phong hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ

Cắn răng một cái, vung tay lên, 《 Tam Tinh Quyết 》trong tay dẫn động.

- Tam Tinh Củng Thiên.

Ba đạo quang mang từ trong tay hắn bắn ra, hóa thành ba đạo khí lưu, bảo vệ thân thể hai người. Đồng thời bước chân không ngừng, tiếp tục bay về phía trước.

Bành bành bành...

Tiếng bọt khí bạo liệt không ngừng truyền tới, Nham Tương hồ kia, phảng phất như sôi trào. Từng đạo nham tương trùng thiên, không ngừng xông lên.

Trong sóng lớn, rõ ràng còn lôi cuốn lấy từng con ma quái hình người, giương nanh múa vuốt, rất có tư thế xé Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm thành mảnh nhỏ.

- Lâm huynh, ngăn trở.

Phùng Vạn Kiếm lòng nóng như lửa đốt, hắn toàn lực Ngự Kiếm, căn bản không rảnh phân thân đi đối phó những ma quái nham tương này.

Không cần Phùng Vạn Kiếm nhắc nhở, Lâm Phong cũng biết cục diện bây giờ.

Thế nhưng mà, đối mặt nhiều ma quái nham tương như vậy, nếu trên mặt đất, Lâm Phong tự nhiên không sợ.

Thế nhưng mà, bây giờ bọn hắn lăng không, địa phương mượn lực là cách bốn năm trượng mới có một thanh phi kiếm.

Chỉ cần bất luận một cước nào đạp sai, sẽ rơi xuống nham tương vô tận.

Loại tình huống này, thực lực của Phùng Vạn Kiếm, quả thực là phát huy không ra ba thành.

Bất quá dù vậy, Lâm Phong vẫn đem hết toàn lực, 《 Tam Tinh Quyết 》 diễn sinh ra Tam Tinh khí lưu, không ngừng đánh tới những ma quái nham tương kia.

Chỉ là, ma quái nham tương này, số lượng thật sự là quá nhiều, giống như tổ ong vò vẽ, toàn bộ Nham Tương hồ, phảng phất như bỗng nhiên tầm đó, tất cả sinh linh đều thức tỉnh.

Khoảng cách hơn 100 trượng, đối với cường giả Nguyên cảnh mà nói, là không đáng kể chút nào.

Nhưng mà lúc này, lại như rãnh trời, một bước là Thiên Đường, một bước là Địa ngục.

Bởi vì phải phân tâm đối phó ma quái, nên hai người căn bản là nửa bước khó tiến, đi đến một nửa, liền tiến thối lưỡng nan.

Mà ma quái bốn phía, thì không ngừng phát ra tiếng gầm gừ hung ác, từ trong Nham Tương hồ xông ra.

Những ma quái nham tương này, luận tu vi, xa xa không bằng Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm là Nguyên cảnh tam trọng.

Thế nhưng mà, số lượng ma quái nham tương nhiều lắm, hơn nữa cấu tạo thân thể của bọn nó hết sức đặc thù, chính là Hỏa Linh thể, công kích, căn bản giết không chết bọn nó.

Hơn nữa, chúng công kích lên, mỗi một lần đều cuốn lấy nham tương nóng hổi, loại nhiệt độ cao nầy, mặc dù là Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm, cũng không muốn đụng chạm.

Bởi vậy, Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm bị nhốt giữa Nham Tương hồ, tiến thối lưỡng nan.

- Lâm huynh, nhanh đột phá. Ta Ngự Kiếm thời gian có hạn.

Phùng Vạn Kiếm vô cùng lo lắng, lăng không Ngự Kiếm, vốn đã rất tiêu hao Nguyên lực.

Hơn nữa lần này hắn khống chế hai ba mươi thanh kiếm, nếu như chỉ mấy hơi thở tầm đó hoàn thành, ngược lại là không có áp lực gì.

Nhưng muốn một mực kiên trì, cái kia tiêu hao liền lớn rồi.

Bờ bên kia, trong góc âm u, Hứa Cương và Nhạc Bàn nhìn xem một màn này, khóe miệng hai người đều mỉm cười.

- Nhạc sư huynh, chiêu này của chúng ta, có phải quá độc ác hay không?

Hứa Cương cười quái dị một tiếng.

- Đáng tiếc là hai phế vật này lên trước, mục tiêu của ta, vốn không phải bọn hắn a.

Nhạc Bàn từ trong chỗ tối, nhìn lại bờ bên kia.

Nguyên lai, hai người bọn họ dùng Phi Hành Phù phi độ Nham Tương hồ, thời điểm sắp đến, Nhạc Bàn thuận tay vứt một đạo linh phù xuống, thủ đoạn thập phần che dấu, sau khi chìm xuống dưới Nham Tương hồ mới nổ tung.

*****

Linh phù này vỡ ra, thoáng cái liền kích động sinh linh dưới Nham Tương hồ. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Nhạc Bàn, có thể nói thập phần ngoan độc.

Bản ý của hắn, là nhằm vào Giang Trần.

Bởi vì, ở Nhạc Bàn quan sát, Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm căn bản không đáng để lo. Ngược lại là đệ tử Đan Càn Cung kia, làm cho Nhạc Bàn có một loại cảm giác nhìn không thấu.

Trước kia, Nhạc Bàn có ý đồ đánh lén Giang Trần, chỉ là không thành công.

Còn lần này, hắn muốn mượn đao giết người, kết quả lại là Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm đánh lên trước. Mà hai người Đan Càn Cung kia, căn bản là không nhúc nhích.

Hứa Cương nhìn chỉ chốc lát, mới nói:

- Nhạc sư huynh, hiện tại sinh linh trong Nham Tương hồ đã thức tỉnh, đủ khiến bọn hắn ăn no rồi. Hai tên Đan Càn Cung kia, muốn tới đây chỉ sợ rất khó. Ta vẫn là nhanh lên đường đi, bằng không thì để cho người Tiêu Dao Tông nhanh chân đến trước, vậy thì xui rồi.

Trong mắt Nhạc Bàn toát ra một tia tiếc nuối:

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

Hắn là muốn ở lại chỗ này thưởng thức thảm trạng của Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm thoáng một phát, bất quá nghĩ tới người Tiêu Dao Tông đã chạy ở đằng trước, hắn liền không có lòng dạ xem náo nhiệt rồi.

- Chúng ta đi, hỗn đản Tiêu Dao Tông chờ đó, thời điểm Nhạc mỗ đuổi theo các ngươi, chính là lúc các ngươi toi mạng.

Nhạc Bàn đối với Tiêu Dao Tông cũng là một bụng oán niệm.

Lần đánh lén kia, tuy Nhạc Bàn không có bị thương, nhưng cũng kinh ra mồ hôi lạnh.

Hai người như cũ một trước một sau, bảo trì khoảng cách nhất định, phi tốc mà đi.

Người Bắc Minh Tông đã sớm toàn quân bị diệt.

Mà Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong, cũng sắp xong đời.

Tương đương với Tam Tinh Tông cùng Thánh Kiếm Cung, cũng sắp cả đoàn bị diệt.

Còn lại hai người Đan Càn Cung, qua không được Nham Tương hồ, cũng không hình thành được uy hiếp. Như vậy đối thủ cạnh tranh duy nhất, là người Tiêu Dao Tông rồi.

Vừa nghĩ tới người Tiêu Dao Tông, vậy mà nhanh chân đến trước, tính toán đến trên đầu Nhạc Bàn hắn, Nhạc Bàn liền tức giận không thôi.

Hắn và Hứa Cương tự cho là thông minh, khắp nơi tính toán người khác. Lại không nghĩ rằng, người Tiêu Dao Tông so với bọn hắn tính toán càng xa, cái này để cho hắn cảm thấy vũ nhục lớn lao.

Lâm Phong đầu đầy mồ hôi, sóng nhiệt cường đại, ma quái nham tương điên cuồng, đã làm cho hắn có chút mệt mỏi chống đỡ.

- Lâm huynh, đến lúc này, ngươi còn không dùng toàn lực sao? Tam Tinh Tông Tinh Nguyệt phù, đừng nói ngươi không có a?

Lâm Phong phiền muộn a, Tinh Nguyệt phù hắn là có, nhưng đó là đòn sát thủ của hắn. Lúc này mới vừa tới khu nham tương, lộ trình mới đi một phần năm, liền vận dụng đòn sát thủ? Lâm Phong không cam lòng.

Ngay lúc này, Phùng Vạn Kiếm "A" một tiếng, một thanh phi kiếm dưới chân, đã bị ma quái nham tương cuốn đi.

Nhiệt độ cao đáng sợ, trực tiếp đốt tới bàn chân Phùng Vạn Kiếm.

Phi kiếm bị cuốn đi, dưới chân bọn hắn liền không có địa phương dừng chân.

Phùng Vạn Kiếm liên tục điều động phi kiếm đến giúp, làm cho dưới chân bọn hắn không đến mức không có chỗ mượn lực.

- Lâm Phong, nếu như ngươi không dùng Tinh Nguyệt phù, ta liền rút phi kiếm, cùng lắm thì chết chung.

Phùng Vạn Kiếm điên cuồng rống to.

Lúc này Lâm Phong cũng biết, lại không sử dụng Tinh Nguyệt phù, sinh tử ngay ở trước mắt.

Tay trảo một cái, trong tay nhiều ra một đạo thần phù kỳ dị. Hào quang lóe lên, thần phù kia lập tức bắn ra kim quang trăm trượng, vô số Tinh Quang lăn tăn, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Oanh...

Khu vực Tinh Quang kia bao trùm, tất cả ma quái trong đó, phảng phất như đình trệ, quanh thân biến thành màu sương bạch, vậy mà toàn bộ hóa thành băng điêu, rầm rầm rầm, không ngừng rớt xuống Nham Tương hồ, phát ra thanh âm xuy xuy xuy xuy, từng sợi khói xanh không ngừng bay lên.

- Đi.

Không có ma quái nham tương quấy rối, phi kiếm lập tức hóa thành lưu quang, vọt tới bờ bên kia.

Ngay lúc này...

Oanh...

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Nham Tương hồ, phảng phất như trở mình, dâng lên cơn sóng gió động trời, cái tư thế kia, tựa như một đầu Cự Long đột nhiên thức tỉnh, bài sơn đảo hải, nhấc lên từng dãy sóng lớn trăm trượng, trực tiếp bao phủ Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm vào trong đó.

- Xong đời.

Sau khi Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm dùng Tinh Nguyệt phù, vốn tưởng rằng thuận lợi vượt qua kiểm tra, lại căn bản không nghĩ tới, bước tiếp theo sẽ có kinh biến như vậy.

Theo thân thể bị sóng lớn trăm trượng oanh xuống, thúc dục Nguyên lực toàn thân, đều không thể ngăn cản xu thế rơi, hơn nữa càng rơi xuống, loại nóng bức thôn phệ hết thảy kia càng hung tàn.

Bọn họ đều biết, nếu rơi vào trong nham thạch, coi như thân thể bọn hắn đúc bằng đồng sắt, cũng sẽ bị nóng chảy mất.

Trước một giây khi thân thể bọn hắn sắp bị nham tương nuốt hết, trước mặt của bọn hắn đột nhiên toát ra một sợi dây leo, dây leo kia cuốn một cái, ném thẳng đến bờ bên kia.

Hưu, hưu...

Thân hình hai người, tựa như mũi tên bị bắn ra, trực tiếp bay về phía bờ bên kia.

Một màn này, đến cực nhanh.

Thời điểm thân hình bọn hắn rơi xuống đất, miễn cưỡng đứng vững bước chân, sắc mặt hai người đều trắng bệch, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho bọn họ còn sợ hãi, tim vẫn còn phốc phốc phốc nhảy mạnh.

Oanh...

Nham Tương hồ kia, lại lần nữa nhấc lên sóng cao trăm trượng.

Ở trong đầu sóng, một con quái vật dáng người có thể so với mười con Viễn Cổ Cự Tượng, theo đầu sóng phun ra nuốt vào, trừng lớn ánh mắt như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào bên này.

- Nhân loại đáng giận, lại dám quấy rầy bổn vương ngủ say.

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong, đều vô ý thức lui lại mấy bước, phảng phất rời quái vật này càng xa, mới có cảm giác an toàn.

- Đây là Nham Tương Quân Chủ.

Phùng Vạn Kiếm lòng còn sợ hãi, vừa rồi sóng lớn thoáng cái bộc phát lên kia, hiển nhiên là Nham Tương Quân Chủ này phát ra.

Thế nhưng mà, dây leo bỗng nhiên xuất hiện kia, lại là chuyện gì xảy ra?

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong đều không hiểu ra sao, trong lúc đó, thân thể hai người cứng đờ, đồng thời nhìn lại bên cạnh, chỉ thấy bên cạnh đứng hai đạo thân ảnh, rõ ràng là bọn người Mộc Cao Kỳ.

- Các ngươi...

Phùng Vạn Kiếm trợn mắt há hốc mồm.

- Các ngươi tới lúc nào?

Mộc Cao Kỳ hừ nhẹ một tiếng:

- Phùng Vạn Kiếm, nếu không phải Trần sư huynh ra tay, các ngươi đã sớm bị Nham Tương Quân Chủ ăn, ngươi còn hỏi chúng ta là tới như thế nào?

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong liếc nhau, đều im lặng. Bọn hắn cũng biết, ở đây ngoại trừ người Đan Càn Cung, là không có khả năng có những người khác tồn tại.

Tuy hai người kia hỗn đản, nhưng cũng biết, lần này là thiếu nhân tình của người ta.

- Đa tạ các hạ trượng nghĩa ra tay.

Lâm Phong rất thức thời, đi tới, đối với Giang Trần ôm quyền thi lễ.

Giang Trần khoát tay chặn lại:

- Ta ra tay cứu các ngươi, chẳng qua là không muốn làm cho âm mưu của người Đại Thánh Đường thực hiện được mà thôi.

- Đại Thánh Đường?

Lâm Phong sững sờ.

Phùng Vạn Kiếm phản ứng cực nhanh, đột nhiên chửi ầm lên:

- Đồ chó hoang Đại Thánh Đường, quả nhiên là bọn hắn giở trò. Thời điểm bọn hắn phi hành tới, đều gió êm sóng lặng. Như thế nào đến phiên chúng ta, lại bỗng nhiên nhiều biến cố như vậy? Nhất định là bọn hắn giở trò quỷ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)