Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0489

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0489: Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Mộc Cao Kỳ cảm động, thấy Giang Trần nói như vậy, chỉ có thể vui vẻ nhận lấy, trong nội tâm càng cảm kích Giang Trần. Cũng quyết định, về sau nhất định phải theo sát bộ pháp của Giang Trần.

Trở lại Đan Càn Cung, Giang Trần đi Đan Trì biệt viện, hướng Đan Trì Thánh giả nói một tiếng, lúc này mới phản hồi động phủ của mình.

Trở lại động phủ, hết thảy ngay ngắn trật tự. Những tùy tùng kia của hắn, cơ hồ đều đắm chìm trong tu luyện, chân không bước ra khỏi nhà.

Ngược lại là Hoàng Nhi, thì bắt đầu làm một ít công tác quản lý sinh hoạt hàng ngày.

Giang Trần vừa vào cửa, chỉ thấy Hoàng Nhi đang cầm một cây chổi, ở trong đình viện quét dọn lá rụng.

Toàn bộ động phủ sạch sẽ, hiển nhiên là quản lý rất tốt.

- Hoàng Nhi cô nương, những sự tình này, sao lại để ngươi tới làm?

Giang Trần chứng kiến Hoàng Nhi như vậy, cũng có chút ngượng ngùng.

Người ta là người bệnh do Thuấn lão phó thác, lại để nàng làm những việc nặng này, Giang Trần cảm thấy băn khoăn.

Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:

- Giang công tử, ngươi trở lại rồi? Mấy ngày nay ta đang nghĩ, chờ ngươi trở lại, cũng không thể loạn thất bát tao, để cho nội tâm ngươi không thoải mái. Dù sao cũng nhàn rỗi, liền tùy tiện quét vài cái. Hoàng Nhi tay chân vụng về, cũng làm không được cái gì.

Giang Trần cười nói:

- Nếu Hoàng Nhi tiểu thư tay chân vụng về, vậy thì không có người khéo tay rồi.

Hai người nói cười với nhau, bỗng nhiên con ngươi của Hoàng Nhi khẽ động:

- Giang công tử, ngươi... ngươi giống như có chút biến hóa?

- Ân, lần này đi ra ngoài, được chút ít gặp gỡ.

Giang Trần biết rõ nhãn lực của Hoàng Nhi cường đại, điểm ấy sự tình người ta xem xét liền minh bạch.

- Giang công tử thật sự là kỳ tài ngút trời, vốn đã bất phàm, lần này biến hóa, càng thêm thoát thai hoán cốt. Hiện tại Hoàng Nhi nghĩ, chỉ sợ không bao lâu, Giang công tử so với những thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực kia, cũng sẽ không kém.

Hoàng Nhi tán thưởng, đột nhiên thần sắc hơi động, cầm lấy cây chổi, hướng Giang Trần cười cười:

- Giang công tử, có khách tới chơi, Hoàng Nhi đi hậu viện trước.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, vừa rồi hắn cảm ứng được ngoài động phủ có tiếng bước chân tiếp cận, vậy mà Hoàng Nhi cô nương này cũng cảm ứng được.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần nhìn bóng lưng uyển chuyển của Hoàng Nhi, lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa.

Hoàng Nhi cô nương này, lạc lạc hào phóng, rõ ràng xuất thân bất phàm, lại bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người. Nhưng ở chung lâu rồi, dùng nhãn lực của Giang Trần, vẫn có thể bắt đến một chút bất phàm.

- Ai, không biết Thuấn lão và Hoàng Nhi cô nương này, đến cùng có địa vị gì? Bọn hắn rời gia viên của mình, lưu lạc Vạn Tượng Cương Vực, ngoại trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú, có lẽ còn có nỗi khổ tâm khác a? Hoàng Nhi cô nương này giơ tay nhấc chân tầm đó, đều có một loại khí chất cao quý, lại có thể buông giá đỡ, cùng mọi người hoà mình. Có thể thấy được khí độ của nàng rộng rãi, đã vượt qua thiên kiến bè phái nông cạn rồi...

Mặc dù Giang Trần hiếu kỳ, lại không có ý định tìm tòi nghiên cứu.

Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài có người truyền âm vào:

- Giang Trần sư huynh, Vân Niết trưởng lão nói, mời ngươi đi động phủ của hắn một chút.

Giang Trần chân trước vừa vào nhà, Vân Niết trưởng lão liền biết, Giang Trần không thể không bội phục, Đan Càn Cung này thật đúng là không có bí mật.

Bái kiến Đan Trì Thánh giả, cũng nên đi bái kiến Vân Niết trưởng lão a.

Giang Trần cười cười đi ra ngoài cửa:

- Đang muốn đi bái kiến Vân Niết trưởng lão, lại không nghĩ rằng trưởng lão liền gọi ta rồi. Đi thôi.

Lúc Giang Trần xuất hiện ở Bách Lão Phong lần nữa, lại gặp những thủ vệ kia, cả đám càng là xem trợn mắt há hốc mồm.

- Giang Trần này cũng quá khoa trương đi? Vân Niết trưởng lão muốn gặp hắn, vậy mà tự mình phái người đi mời? Chẳng lẽ Truyền Âm Phù gọi không đến sao?

- Ngươi biết cái gì? Giang Trần này, xem ra nhất định rất bất phàm. Đan Trì Thánh giả tự mình đào đến, Vân Niết trưởng lão lại coi trọng như vậy, ta xem, Giang Trần này, sớm muộn gì sẽ trở thành nhân vật phong vân của Đan Càn Cung, thậm chí trở thành người nối nghiệp cũng có thể.

- Cái này cũng quá khoa trương đi? Người nối nghiệp là khái niệm gì, ngươi hiểu không? Muốn trở thành người nối nghiệp Đan Càn Cung, nào có dễ dàng như vậy?

- Không tin thì chờ xem. Dù sao ánh mắt của Đan Trì Thánh giả cùng Vân Niết trưởng lão, ta là phục tuyệt đối.

Những thủ vệ này, thẳng đến bóng lưng của Giang Trần biến mất, vẫn còn ở đằng kia nghị luận nhao nhao.

- Giang Trần, lần này lão phu tìm ngươi, một là muốn cảm tạ trợ giúp của ngươi, làm cho lão phu thuận lợi đột phá, tiến vào Thánh đạo tứ trọng, thành Địa Thánh cường giả của bản môn.

Tâm tình của Vân Niết trưởng lão thật tốt, tiếp tục cười nói.

- Thứ hai, là muốn hỏi ngươi một chút, có hứng thú cạnh tranh động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc hay không?

- Chúc mừng Vân Niết trưởng lão đột phá Địa Thánh.

Địa Thánh, ở Đan Càn Cung, tuyệt đối là nhóm cường giả đệ nhất.

Kể cả Đan Trì cung chủ, hôm nay cũng chỉ là Thánh đạo ngũ trọng.

- Ha ha, ta đột phá, ngươi có công đầu. Lần này Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, lại mở động phủ bốn phía, sẽ có không ít người cạnh tranh. Lúc ngươi rời tông môn, lão phu liền tự chủ trương, giúp ngươi báo danh. Giang Trần, ngươi sẽ không trách lão phu tự chủ trương chứ?

Đan Hà Cốc có phân bốn khu. Hiện tại Giang Trần ở Lăng Vân khu, là khu vực cấp bậc thấp nhất. Mà Vô Song khu, thì rất bé, đều là khu vực nữ đệ tử ở lại.

Kình Thiên khu, là Lăng Vân khu thăng cấp, tương đối cao một chút.

Về phần Chí Tôn khu, thì không phân biệt nam nữ, là động phủ độc lập, phương viên trăm dặm, có địa bàn độc lập, không cùng thiên tài khu khác cư trú.

Loại động phủ độc lập này, bất kể là thiên địa linh lực, hay các phương diện phần cứng, tuyệt đối là cao nhất của Đan Càn Cung dành cho trẻ tuổi.

Mặc dù động phủ hiện tại của Giang Trần không tệ, nhưng so sánh với Chí Tôn khu, lại không phải một cấp bậc.

- Chí Tôn khu?

Giang Trần khẽ động.

- Nghe nói Chí Tôn khu kia, trong phương viên trăm dặm, là hoàn toàn thuộc về mình?

- Đúng, đó là động phủ tốt nhất của trẻ tuổi Đan Càn Cung. Giang Trần, tận dụng thời cơ, mất liền không có a.

Vân Niết trưởng lão cười nói.

- Loại tuổi trẻ tài tuấn như ngươi, Đan Trì Thánh giả coi trọng, lão phu đồng dạng coi trọng ngươi. Nếu như ngươi một mực pha trộn ở Lăng Vân khu, sẽ có hạn chế a. Chí Tôn khu, mới là sân khấu của ngươi.

Vân Niết trưởng lão nói, cũng làm cho Giang Trần nhấc lên hào hùng vạn trượng.

Hắn đến Đan Càn Cung, vốn là tới đón tiếp khiêu chiến. Nếu ngay cả một động phủ Chí Tôn khu cũng không dám khiêu chiến, cái kia còn tới Đan Càn Cung làm gì.

- Đa tạ Vân Niết trưởng lão nâng đỡ, chỉ không biết, Chí Tôn khu này đến cùng có bao nhiêu động phủ?

Giang Trần hỏi.

- Chí Tôn khu, vốn chỉ có tám động phủ. Lần này mở thêm bốn cái. Đừng nhìn có tới bốn cái, nhưng cạnh tranh rất lớn.

*****

Ánh mắt của Vân Niết trưởng lão sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Chí Tôn thiên tài, ở Chí Tôn chi địa. Giang Trần, tuy ngươi tuổi trẻ, nhưng đã có xu thế Chí Tôn. Mặc kệ thành hay không, lão phu đều cảm thấy ngươi nên đi khiêu chiến thoáng một phát. Hơn nữa, lần này phân phối bốn cái động phủ, có một nửa là nhằm vào Đan sư.

- A? Vì sao?

Giang Trần nháy động con mắt, hứng thú dạt dào hỏi thăm.

- Tám cái động phủ trước của Chí Tôn khu, đều là thiên tài võ đạo chiếm cứ. Mà lần này, lão phu tự mình hướng cung chủ nói rõ lợi hại. Lúc này mới tranh thủ đến hai danh ngạch, phân phối cho thiên tài đan đạo. Nói cách khác, lần này bốn động phủ Chí Tôn khu, thiên tài võ đạo cạnh tranh hai cái; còn hai cái, thì cho thiên tài đan đạo cạnh tranh. Lão phu nhìn ngươi đan đạo hay võ đạo đều là thiên tài Chí Tôn, cho nên, cũng không có tự tiện chủ trương, hết thảy do chính ngươi quyết định.

- Đương nhiên, có mấy lời lão phu cũng nhắc nhở ngươi. Đan đạo, lão phu cảm thấy dùng nội tình của ngươi, hẳn là nắm chắc; về phần hai danh ngạch võ đạo kia, phải đối mặt một nhóm lớn thiên tài của Kình Thiên khu cạnh tranh, so sánh xuống dưới, ta ngược lại cảm thấy, ngươi không cần phải bỏ gần tìm xa.

Vân Niết trưởng lão rất coi trọng Giang Trần, nhưng vẫn đem ý kiến của hắn truyền đạt cho Giang Trần.

Đều là hai cái danh ngạch, so sánh với nhau, đan đạo đối với Giang Trần mà nói, sẽ càng nhẹ nhàng một ít.

Về phần võ đạo, đối mặt thiên tài Thiên Nguyên cảnh cạnh tranh, tuy Giang Trần không sợ, nhưng rất rõ ràng, cái kia càng hao thời gian hao tinh lực.

Hiện tại tu vi võ đạo của Giang Trần, có thể ổn thắng Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Nhưng mà đối mặt Thiên Nguyên cảnh, thắng bại chỉ có thể 5-5.

Thiên tài ở đại tông môn như Đan Càn Cung, khẳng định sẽ có không ít át chủ bài. Trước khi Giang Trần tiến vào Địa Nguyên cảnh, cùng rất nhiều Thiên Nguyên cảnh cướp đoạt hai danh ngạch, là tuyệt đối không dám nói tất thắng. Điểm này, Giang Trần vẫn có tự mình hiểu lấy.

Trừ khi hắn ra hết át chủ bài, ngược lại cũng không phải là không có hi vọng.

Bất quá, dùng hết át chủ bài, chỉ vì cướp đoạt một cái động phủ, điều này hiển nhiên không phù hợp tác phong của Giang Trần.

Suy nghĩ một lát, liền nói:

- Tốt, ta liền tham gia tranh đoạt động phủ đan đạo.

Giang Trần đối với động phủ độc lập phương viên trăm dặm kia, là phi thường ưa thích. Nhất là sau khi có Mộc Linh tuyền, Giang Trần cần một khu vực đủ lớn, có thể dung nạp Mộc Linh tuyền này.

Loại động phủ chuyên thuộc về mình này, quả thực là hoàn mỹ.

Cho nên, đối với động phủ Chí Tôn khu, Giang Trần là nguyện nhất định phải có.

Vân Niết trưởng lão thấy Giang Trần nghe theo khuyến cáo của mình, cũng cười to:

- Hảo hảo hảo, trẻ nhỏ dễ dạy. Giang Trần, ngươi không cô phụ tâm tư của lão phu.

Một bên, một gã tùy tùng nhịn không được nói với Giang Trần:

- Giang Trần sư huynh, lần này trưởng lão vì tranh thủ cho thiên tài đan đạo hai danh ngạch, ở trong hội nghị quyết sách cao tầng của tông môn, là nhao nhao một trận a. Càng là vỗ bàn với Đan Càn Cung đệ nhất trưởng lão Liên Thành trưởng lão, nhao nhao cả buổi, mới tranh thủ đến.

Vân Niết trưởng lão cười ha ha, trừng mắt nhìn tùy tùng kia:

- Lắm miệng, lui ra.

Trong nội tâm tùy tùng kia cả kinh, vội vàng lui qua một bên.

Giang Trần nghe nói chuyện này, trong nội tâm cũng cả kinh, lúc hắn trở lại, đi bái kiến Đan Trì cung chủ, Đan Trì cung chủ cười tủm tỉm, cái gì cũng không nói, nhưng biểu lộ lại có chút thú vị.

Hiện tại ngẫm lại, đại khái là bởi vì việc này a?

Vân Niết trưởng lão khoát tay:

- Giang Trần, việc này, lão phu cũng không phải chuyên môn vì ngươi mới vỗ bàn cãi nhau cùng Liên Thành trưởng lão. Đan Càn Cung chúng ta, dùng đan lập tông, chính là truyền thống ngàn năm qua. Những năm này, võ đạo hưng thịnh, phương diện đan đạo lại bảo thủ, nguyên một đám tự cao tự đại, đắm chìm trong quang hoàn đan đạo đệ nhất tông, không thể tự thoát ra được. Tiếp tục như vậy, quá nguy hiểm. Cho nên, lão phu mới không tiếc nhao nhao với Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành Thái Thượng trưởng lão. Hắn là đường chủ Bản Võ Đường, đứng trên lập trường của hắn, tự nhiên hi vọng thiên tài võ đạo của Đan Càn Cung tiến vào chiếm giữ động phủ Chí Tôn khu.

Giang Trần gật đầu, Bản Võ Đường là Đan Càn Cung đệ nhất đường, Liên Thành trưởng lão cũng là đệ nhất trưởng lão trong trưởng lão đoàn.

Mà Bản Thảo Đường của Vân Niết trưởng lão, bài danh thứ hai, dám cùng Liên Thành trưởng lão vỗ bàn cãi nhau, chỉ sợ ở trong trưởng lão đoàn, cũng chỉ có Vân Niết trưởng lão dám làm như thế rồi.

Tuy Vân Niết trưởng lão nói là vì đại nghĩa tông môn, nhưng Giang Trần biết, ở đây, hoặc nhiều hoặc ít có tình cảm của Vân Niết trưởng lão dành cho mình.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Giang Trần dâng lên một chút cảm động.

- Vân Niết trưởng lão, vì lần đại nghĩa này của ngươi, đệ tử chắc chắn toàn lực ứng phó, cướp lấy một động phủ của Chí Tôn khu.

Vân Niết trưởng lão vỗ tay cười to:

- Hảo hảo, lão phu cũng chờ ngươi cướp lấy động phủ, bỗng nhiên nổi tiếng. Nói như vậy, lão phu nhét ngươi vào danh sách Huyễn Ba Sơn đan đấu, xem ai còn dám nói xấu?

Ly khai động phủ của Vân Niết trưởng lão, Giang Trần phản hồi Đan Hà Cốc.

- Giang Trần sư huynh, ngươi tốt.

- Giang Trần sư huynh.

Những thủ vệ ở cửa ra vào kia, nhìn thấy Giang Trần, mỗi một cái đều khách khí, mặt cười chào hỏi. Hoàn toàn không giống thái độ bới móc lúc trước.

Thò tay không đánh mặt người cười, Giang Trần biết rõ, những thủ vệ này cũng là sinh tồn trong khe hẹp. Bất kể là trước kia cố ý bới móc, hay hiện tại khuôn mặt tươi cười chào hỏi, đều là vì sinh tồn, có chút bất đắc dĩ.

Giang Trần gật đầu, cũng không nói cái gì, xem như đáp lại.

Những người này như thế, hiển nhiên là bởi vì mình đánh bại Ngôn Hồng Đồ, địa vị tăng cao; mà được Vân Niết trưởng lão thưởng thức, chỉ sợ cũng là một nguyên nhân.

Đan Trì cung chủ đề bạt hắn, nhưng rất rõ ràng, là sẽ không nhúng tay sự tình Đan Hà Cốc.

Mà Vân Niết trưởng lão lại bất đồng, Vân Niết trưởng lão ở trong hội nghị cao tầng của tông môn, không tiếc cùng Liên Thành trưởng lão vỗ bàn cãi nhau, tin tức này truyền ra, sau khi trải qua rất nhiều diễn dịch, cùng Giang Trần kéo lên quan hệ, loại hương vị kia liền hoàn toàn bất đồng.

Vân Niết trưởng lão, đây rõ ràng là chiếu cố Giang Trần.

Có thể trở thành thượng khách của Bản Thảo Đường đường chủ, loại thiên tài này, ai dám bất kính?

Trở lại động phủ, Giang Trần cũng tiến vào trạng thái bế quan ngắn ngủi. Từ Mộc Linh tuyền lấy được những gặp gỡ kia, hắn còn không có hoàn toàn tiêu hóa.

Thân thể của Giang Trần, trải qua lần này cải tạo, kỳ thật tư chất đã tăng lên rất nhiều. Nhất là Ngũ Long Khai Thiên Đan tẩy tủy phạt mao, đã để cho thiên phú huyết mạch của Giang Trần đạt đến tiêu chuẩn thiên tài.

Mà lần này Mộc Linh tuyền tẩy lễ, càng làm cho tư chất của Giang Trần tăng lên lần nữa, đạt đến cấp độ thiên tài thượng đẳng.

Tuy ở trên thiên phú huyết mạch, như trước vẫn không thể so với loại thiên tài yêu nghiệt. Nhưng chênh lệch phương diện này, không thể nghi ngờ đã rút nhỏ rất nhiều.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)