Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0491

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0491: Chân Long huyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần gật đầu:

- Tu luyện võ đạo, không có tài nguyên chồng chất, hết thảy đều là phù vân. Đương nhiên, bản thân bọn hắn không đủ nội tình, trùng kích Nguyên cảnh, dù có đan dược phụ tá, chỉ sợ xác xuất thành công nhiều lắm cũng là 5-5. Sự tình trùng kích Nguyên cảnh, ta sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng mà con đường sau này, phải dựa vào cơ duyên của mình rồi.

Ngoại trừ Thang Hồng là huynh đệ, những người khác, Giang Trần thật đúng là không quá để ý.

Nhưng mà với tư cách đồng môn, có năng lực, Giang Trần sẽ thuận tay giúp đỡ, coi như là báo đáp ân tình của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.

- Đúng rồi, lão gia tử, đây là 100 viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, đủ trợ giúp lão gia tử ngươi trùng kích Địa Nguyên cảnh rồi.

Giang Trần đem một bình thuốc, đặt ở trước mặt lão gia tử.

- Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan? 100 viên?

Cả người Diệp Trọng Lâu mất trật tự rồi, liên tục khoát tay.

- Giang Trần, cái này sao được? Bây giờ ngươi là Nguyên cảnh, cũng cần dùng đến Bồi Nguyên Đan. Ta đã già, tiềm lực có hạn, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, đó là lãng phí.

- Đúng rồi, Giang Trần, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, ngươi là từ đâu tới? Đan Trì cung chủ thưởng sao?

Dù sao Diệp Trọng Lâu ở Đan Càn Cung không có địa vị gì, về một ít nghe đồn của Giang Trần, hắn cũng nghe không được.

Giang Trần cười nói:

- Lần trước thuận tay giúp Bản Thảo Đường Vân Niết trưởng lão hoàn thành một nhiệm vụ, lão nhân gia thưởng ta một ít Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan. Lão gia tử, ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Bồi Nguyên Đan này, bao đủ.

Diệp Trọng Lâu thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

- Giang Trần, kiếp nầy, thành tựu lớn nhất của lão phu, là từ trong thế tục đào móc đến ngươi, kết giao ngươi. Nếu không, chỉ sợ lão phu sẽ chung thân tầm thường vô vị, chỉ có thể ở Thiên Quế Vương Quốc chết già.

Cái này là cơ duyên.

- Lão gia tử, ta và ngươi tầm đó không cần phải khách khí. Nói thật, ban đầu ở Thiên Quế Vương Quốc, nếu không có ngươi chiếu cố, cửa Thiết gia kia, ta cũng rất khó qua.

Giang Trần là người trọng tình nghĩa, người khác kính hắn một thước, hắn kính người một trượng.

Hơn nữa, lần này hắn tới tìm lão gia tử, cũng không phải tiễn đưa mấy viên đan dược đơn giản như vậy.

- Lão gia tử, hôm nay ta tới tìm ngươi, ngoại trừ Bồi Nguyên Đan, còn có đồ vật trọng yếu hơn cho ngươi. Vật ấy, phải giữ bí mật, nếu không, hậu hoạn vô cùng.

Diệp Trọng Lâu nghe vậy, thân hình hơi chấn, trong mắt toát ra vẻ ngưng trọng. Có thể làm cho Giang Trần nói như vậy, kia nhất định là tồn tại phi thường khó lường.

Một cái linh hộp, một cái bình nhỏ được đặt lên bàn.

Giang Trần thi triển thần thông, đánh ra từng đạo phòng ngự cách âm, thi triển Băng Hỏa Yêu Liên do thám, xác định bốn phía không có người âm thầm nhìn xem, mới lên tiếng:

- Lão gia tử, vật ấy không phải chuyện đùa.

- Giang Trần, rốt cuộc là cái gì? Lão phu một bó niên kỷ, cũng bị ngươi nói tâm ngứa khó chịu.

Lão gia tử cũng hỏi.

- Lọ này, là hai giọt Long Huyết. Chân Long huyết, hơn nữa còn là ngũ trảo Long tộc chính thống nhất. Trong linh hạp này, là một khối Long tinh.

- Cái gì? Chân Long?

Sắc mặt của lão gia tử đại biến, Diệp Trọng Lâu bình tĩnh hơn nửa đời người, cũng thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt trắng bệch, yết hầu chát chát, lắp bắp hỏi:

- Ngươi nói là, Chân... Chân Long?

- Đúng vậy, là Long tộc hậu đại thuần túy, mà không phải loại hậu duệ Long tộc biến chủng. Đây là huyết mạch trực hệ của Long tộc, không phải chuyện đùa.

Lão gia tử im lặng thật lâu, hắn đã hoàn toàn lâm vào khiếp sợ không cách nào tự kiềm chế rồi.

Long tộc, đây là tồn tại trong truyền thuyết a. Lão gia tử sống nửa đời người, cũng chỉ ở trên sách cổ xem qua tin tức về Long tộc.

Mà trong lịch sử Vạn Tượng Cương Vực, tựa hồ còn chưa có ghi lại về Chân Long nhất tộc.

Thế nhưng mà, Giang Trần lấy tới Chân Long huyết. Coi như là lão gia tử tín nhiệm Giang Trần vô điều kiện, giờ phút này cũng có chút khó có thể tin.

Giang Trần cũng biết việc này nghe quá rợn người.

Nhưng mà, Long huyết cùng Long tinh này, đối với lão gia tử lại phi thường hữu dụng.

Nếu Phượng Giao Ngũ Dực Thú của lão gia tử, dung hợp huyết mạch Long tộc, tất nhiên sẽ thức tỉnh càng nhiều truyền thừa trí nhớ, thực lực đạt được hiệu quả đột nhiên tăng mạnh.

Đến lúc đó, lại tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ thoáng một phát, Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia, tuyệt đối có thể trở thành lực lượng cao cấp nhất của Vạn Tượng Cương Vực.

Mà lão gia tử trường kỳ ở chung với Phượng Giao Ngũ Dực Thú, cũng có khí tức Long tộc, dung hợp Chân Long chi huyết, dung hợp huyết mạch Long tộc, tư chất tất nhiên cũng sẽ thoát thai hoán cốt, để cho hắn tẩy tủy phạt mao, trở thành đại biểu điển hình cho có tài nhưng thành đạt muộn.

Mà hết thảy, đều là vì báo đáp năm đó dẫn dắt.

Giang Trần cũng biết, hết thảy đều phải có thời gian để tiêu hóa, cũng im lặng, chờ lão gia tử phục hồi tinh thần lại.

Thật lâu sau Diệp Trọng Lâu mới hồi phục tinh thần lại:

- Giang Trần, Chân Long nhất tộc, lại thật sự tồn tại?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Lão gia tử cùng Phượng Giao Ngũ Dực Thú sớm chiều ở chung, hai giọt Long Huyết này, chỉ cần ngươi mở ra cảm thụ thoáng một phát, liền biết thật giả.

Diệp Trọng Lâu tưởng tượng cũng phải, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy cái chai kia.

Mở ra một khe hở, vừa để sát vào, toàn thân liền chấn động, trên tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa không có nắm vững cái chai kia.

Một cỗ lực lượng cường đại không hiểu, làm cho tim lão gia tử đột nhiên đập rộn lên, phảng phất huyết dịch toàn thân không tự chủ được xao động.

Cổ lực lượng không hiểu kia, tựa hồ nhen nhóm máu của hắn, làm nó lập tức sôi trào lên.

- Cái này... Cái này...

Diệp Trọng Lâu triệt để ngây dại.

Lực lượng cường đại, uy áp không hiểu, làm cho Diệp lão gia tử là cường giả Nguyên cảnh, tâm thần cũng thiếu chút nữa thất thủ, mà hết thảy, chỉ đến từ hai giọt huyết đặt ở trong bình.

Như vậy, nơi phát ra máu huyết này cường đại đến cỡ nào, liền có thể nghĩ rồi.

- Thật là Chân Long huyết, dĩ nhiên là thật.

Diệp Trọng Lâu và Phượng Giao Ngũ Dực Thú sống nương tựa lẫn nhau, tuy chưa quen thuộc khí tức Long tộc, nhưng trên người Phượng Giao Ngũ Dực Thú bao nhiêu cũng có chút khí tức Long tộc.

Mà huyết dịch trong lọ kia, tuy chỉ có hai giọt, nhưng loại lực lượng giống như đã từng quen biết, rồi lại vô cùng cường đại kia, hiển nhiên là viễn siêu Phượng Giao Ngũ Dực Thú gấp trăm ngàn lần.

Cường đại như vậy, tinh thuần như vậy, thiếu chút nữa để cho huyết mạch của lão gia tử nứt vỡ.

Loại bá khí này, quả nhiên là kinh người.

- Lão gia tử, muốn dung hợp Chân Long huyết, trước phải luyện hóa Long tinh. Chờ trong cơ thể ngươi có Long tộc ấn ký, mới có thể dung hợp Chân Long huyết. Nếu không Chân Long huyết nhập vào cơ thể, tất sẽ làm huyết mạch của ngươi bạo liệt, thậm chí hóa thành tro bụi cũng có thể.

Giang Trần đối với huyết mạch của Long tộc bá đạo, kiếp trước là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.

Lời này, trong lúc nhất thời, làm cho Diệp lão gia tử kích động có chút nói không ra lời.

*****

- Giang Trần, ngươi bảo lão phu nên cảm tạ ngươi như thế nào a?

Lão gia tử cười khổ.

- Ngươi ưu ái như vậy, mặc dù lão phu muốn sĩ diện cự tuyệt, cũng làm không được a. Cái hấp dẫn này, thật sự quá lớn.

- Lão gia tử, luyện hóa Long tinh thì không có gì. Nhưng nếu như một ngày kia ngươi muốn dung hợp Long Huyết, nhất định phải tìm địa phương vắng vẻ. Nếu không, một khi để cho người nghe được uy áp Long huyết, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp đoạt.

Một giọt Chân Long huyết, đủ để cho tu sĩ võ đạo điên cuồng.

Không có gì khác, bởi vì Chân Long, chính là quý tộc Thái Cổ, huyết mạch truyền thừa đến từ thời đại Thái Cổ, bản thân liền vô cùng cao quý.

Chân Long huyết, Võ Giả cấp bậc càng cao, lại càng có khả năng được lợi. Thậm chí, Võ Giả phong Hoàng xưng Đế, đạt được Chân Long huyết, cũng có thể kích phát truyền thừa trí nhớ, từ đó đạt được đột phá không tưởng được.

Lần này dặn dò, là đại sự.

Nếu để lộ Chân Long huyết, nhẹ thì tao ngộ họa sát thân, nặng thì rất có thể liên quan đến tất cả mọi người, thậm chí kể cả toàn bộ Đan Càn Cung.

Diệp Trọng Lâu nghe vậy, vẻ mặt cũng thận trọng:

- Giang Trần, Chân Long huyết này trân quý như thế, lão phu chắc chắn đảm bảo thích đáng. Lúc dung hợp, sẽ tìm ngươi thương lượng.

- Như vậy cũng tốt.

Giang Trần gật đầu:

- Ta muốn tham gia tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, một khi cướp đến động phủ Chí Tôn khu, phương viên trăm dặm, đều là lãnh địa tư nhân. Đến lúc đó, lão gia tử ở chỗ ta dung hợp Long Huyết, trời đất bao la, cũng không khả năng có người đến.

- Chí Tôn khu?

Lão gia tử động dung.

- Lão hủ nghe nói, Chí Tôn khu kia, là địa phương thiên tài đỉnh cấp nhất của Đan Càn Cung cư ngụ.

- Đúng, chính là bởi vì cấp cao nhất, cho nên lần này ta nguyện nhất định phải có.

Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, rất thong dong, nhưng lại lộ ra một cỗ tự tin làm cho không người nào có thể hoài nghi.

- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, năm đó lão phu từng nói, số mệnh của Bảo Thụ Tông, có lẽ ở trên người của ngươi sẽ đạt được cải biến. Xem ra, lão phu là một lời Đạo Phá Thiên Cơ rồi, ha ha ha. Nếu như ngươi cướp lấy động phủ của Chí Tôn khu, thanh danh tất lan truyền lớn. Đến lúc đó, áp lực sinh tồn bên lão phu, cũng sẽ thấp hơn một ít.

Giang Trần gật đầu, lại nói:

- Đúng rồi, lão gia tử, ta muốn đi thăm Thang Hồng.

- Tốt, lão phu mang ngươi đi.

Thang Hồng sớm đột phá Thiên Nguyên cảnh, trở thành Nội Môn Đệ Tử, tự nhiên phải đi khu vực của Nội Môn Đệ Tử tìm.

Nội Môn Đệ Tử, đồng dạng như đệ tử hạch tâm, cũng chia đủ loại khác biệt. Chỉ là, khu vực bọn hắn ở, là không bằng Đan Hà Cốc.

Chỗ ở của Nội Môn Đệ Tử, tên là Đại Cổ Sơn, hàng nghìn Nội Môn Đệ Tử, liền ở trong Đại Cổ Sơn phương viên mấy ngàn dặm này.

Địa thế mà Nội Môn Đệ Tử ở, ngược lại có chút giống thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn, là sinh hoạt quần cư.

Nội Môn Đệ Tử cấp bậc cao nhất, mới có thể độc môn độc viện.

Nhưng mặc dù là độc môn độc viện, cũng không bằng một phần mười động phủ ở Đan Hà Cốc.

Nội Môn Đệ Tử, hoặc là bốn người tụ cư, hoặc là tám người tụ cư, hoặc là 16 người tụ cư. Có thể nói đẳng cấp rõ ràng.

Giang Trần tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm, một thân quần áo và trang sức còn đó, nên hắn tiến vào Đại Cổ Sơn cấm địa, là không có bất kỳ ngăn trở.

Nhìn thấy quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm, nhóm thủ vệ ở Đại Cổ Sơn, mỗi một cái đều cười làm lành, cơ hồ là hận không thể cõng Giang Trần lên núi.

Một màn này, làm cho Diệp Trọng Lâu cảm khái không thôi:

- Giang Trần, ngươi có biết, đây là lần thoải mái nhất khi ta tiến vào Đại Cổ Sơn hay không? Dĩ vãng mỗi lần tiến vào Đại Cổ Sơn, ta đều phải đợi cả buổi, bị làm khó dễ, kéo dài, có đôi khi thậm chí không cho vào. Những thủ vệ này, đơn giản là muốn từ trên người lão phu cạo chút chỗ tốt. Đáng thương lấy chút gia sản của Bảo Thụ Tông chúng ta, người ta còn chưa hẳn để ý.

Diệp Trọng Lâu không khỏi cảm khái, hắn sống một bó niên kỷ, mỗi lần tới Đại Cổ Sơn này, đều phải nói một sọt lời hữu ích, cười đến cơ bắp cứng ngắc.

Nhưng hết thảy, đều không bằng quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm.

Giang Trần không nói một câu, một đường đi tới, một đường khuôn mặt tươi cười tương ứng, loại cảm giác này, mặc dù bình tĩnh như Diệp lão gia tử, sau khi chịu đựng nhiều lần bạch nhãn và làm khó dễ, cũng nhịn không được có chút hãnh diện.

Nghe nói Giang Trần tìm người, những thủ vệ này đều vô cùng phối hợp, lập tức tra tìm hồ sơ, sau đó tập trung vào khu cư trú vực của Thang Hồng.

Rất nhanh, đội trường thủ vệ cực kỳ nhiệt tâm, mang theo Giang Trần và Diệp Trọng Lâu đi tới ngoài tiểu viện của Thang Hồng.

Giang Trần tiện tay thưởng một viên Bồi Nguyên Đan:

- Khổ cực, vị Diệp lão gia tử này, là bằng hữu của ta. Về sau sẽ thường xuyên xuất nhập Đại Cổ Sơn...

Thủ vệ đội trưởng kia nhìn thấy Bồi Nguyên Đan, con mắt ứa ra quang mang, cúi đầu khom lưng, liên tục cam đoan:

- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch. Về sau lão gia tử tiến vào Đại Cổ Sơn, sẽ một đường thông hành, cam đoan thoải mái.

Giang Trần thấy thủ vệ này hiểu ý, liền vung tay lên:

- Ngươi lui xuống đi. Tự ta đi vào.

- Vâng.

Thủ vệ kia có chút ít hâm mộ liếc nhìn tiểu viện, trong nội tâm tràn đầy hâm mộ, hắn cho rằng, vị đệ tử hạch tâm này, là tới nội môn chọn lựa tùy tùng.

Một khi bị đệ tử hạch tâm chọn trúng, có thể tiến vào Đan Hà Cốc tu luyện. Đến chỗ đó tu luyện một ngày, có thể bằng năm ba ngày ở ngoại giới.

Toàn bộ nội môn, đệ tử nào không hướng tới Đan Hà Cốc?

Diệp Trọng Lâu đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong ló ra nửa cái đầu, nhìn thấy Diệp Trọng Lâu, sắc mặt lập tức phát lạnh:

- Nội môn trọng địa, ai cho ngươi xông loạn?

Tuy Diệp Trọng Lâu là Nguyên cảnh, nhưng quần áo trên người hắn, hiển nhiên không phải nhân vật trọng yếu của Đan Càn Cung, cho nên, những Nội Môn Đệ Tử này, tự nhiên không có sắc mặt gì tốt.

Bất quá, nửa cái đầu kia lập tức liếc đến Giang Trần ở sau lưng Diệp lão gia tử.

Cái gì? Đệ tử hạch tâm?

Nửa cái đầu kia vọt ra, trên mặt chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt:

- Vị sư huynh này nhất định đến từ Đan Hà Cốc a, tới đây cần làm gì? Chậc chậc chậc, ta bảo hôm nay vừa rời giường, liền nghe Hỉ Thước hót vang, nguyên lai là có quý nhân đến, thật sự là bồng tất sinh huy a.

Thằng này kiến phong sử đà, mã thí tâng bốc thật sự là có thứ tự vô cùng.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Đệ tử hạch tâm vừa xuất hiện, thậm chí không cần phóng thích uy áp gì, cũng có đầy đủ khí tràng và lực uy hiếp.

Vài tên Nội Môn Đệ Tử trong sân kia, ai cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao tiến lên thi lễ.

- Ta tìm Thang Hồng, hắn ở đâu?

Giang Trần liếc qua, lại không có chứng kiến Thang Hồng.

Nghe được danh tự Thang Hồng, trên mặt mấy Nội Môn Đệ Tử kia, lập tức có chút khó chịu nổi, có một hai cái thậm chí hiện lên hoảng sợ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)