Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0518

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0518: Cơ hội phát tài đưa tới cửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thiên Cực Đỉnh đối chiến Thiên Toa Đỉnh, loại tràng diện này, ở Đan Càn Cung, đã trên trăm năm không có xuất hiện qua.

Cho nên, thời điểm Thẩm Thanh Hồng đưa ra yêu cầu này, Liên Thành trưởng lão chần chờ.

Năm đại Thần Đỉnh đối kháng, một khi xuất hiện, thế tất trở thành việc trọng đại của tông môn, sẽ bị ghi chép vào lịch sử Đan Càn Cung.

Sở dĩ Liên Thành trưởng lão chần chờ, là không muốn chứng kiến Thẩm Thanh Hồng trở thành một phương thất bại trong lịch sử.

- Xin sư tôn thành toàn.

Thẩm Thanh Hồng quỳ một chân trên đất, ngữ khí kiên quyết.

- Trận chiến này, là khúc mắc của đệ tử. Bất luận thành bại, đệ tử đều sẽ lập tức bế quan, một lần hành động phá tan Thánh Cảnh.

Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng, Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, là khẳng định không có vấn đề.

Nhưng mà, hắn lại không hy vọng Thẩm Thanh Hồng đi khiêu chiến Giang Trần.

Hiện tại, mặc dù Thẩm Thanh Hồng có ý kiến với Giang Trần, nhưng gần kề chỉ là một ít khí phách chi tranh. Nhưng nếu như trận chiến này thua, thế tất trở thành sỉ nhục của Thẩm Thanh Hồng, để cho Thẩm Thanh Hồng bị cừu hận giấu kín.

Dù Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, trên đạo tâm tất sẽ bịt kín một tầng bóng mờ, bị cừu hận này khống chế.

Lâu dài đến xem, kỳ thật đối với Thẩm Thanh Hồng là bất lợi.

Liên Thành trưởng lão đối với võ đạo của Thẩm Thanh Hồng kỳ vọng rất cao, hắn cảm thấy nội tình võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, là có hi vọng trùng kích Hoàng đạo.

Tuy một đường hi vọng này nói không rõ ràng sẽ cao bao nhiêu, nhưng có một đường hi vọng, so với không có thì tốt hơn.

Thế nhưng mà, nếu như Thẩm Thanh Hồng bị chuyện khác ràng buộc, trên võ đạo chi lộ của hắn, sẽ rất khó chuyên tâm.

Một khi không thể chuyên tâm, hi vọng trùng kích Hoàng đạo, liền triệt để thành không.

Bất quá, chứng kiến Thẩm Thanh Hồng kiên quyết như vậy, Liên Thành trưởng lão biết là không ngăn cản được.

- Mà thôi, Thanh Hồng, đây là lựa chọn của ngươi. Thiên Cực Đỉnh ở đây, ngươi cầm đi đi.

Liên Thành trưởng lão đưa Thiên Cực Đỉnh ra.

- Đa tạ sư tôn thành toàn.

Thẩm Thanh Hồng đại hỉ.

Kim Cốc trưởng lão cũng lộ vẻ vui thích:

- Liên Thành lão ca, đến cùng vẫn là đệ tử của ngươi, nếu như Thanh Hồng thắng Giang Trần, từ nay về sau trong trẻ tuổi Đan Càn Cung, đan đạo võ đạo, không còn đối thủ.

Liên Thành trưởng lão khoát khoát tay:

- Thanh Hồng, ta và ngươi cuối cùng có duyên phận thầy trò. Lão phu chỉ cấp ngươi một câu, xem nhạt được mất, xem nhạt thắng bại.

- Nếu như ngươi hiểu rõ, mặc kệ trận chiến này thắng bại, đều có chỗ xúc tiến với ngươi; nếu như ngươi làm không được, trận chiến này đối với ngươi mà nói, mặc kệ thắng bại, đều chưa hẳn là chuyện tốt. Tự giải quyết cho tốt a.

Nói xong, Liên Thành trưởng lão phất phất tay:

- Lui ra đi.

Kim Cốc trưởng lão thấy thế, mang theo Thẩm Thanh Hồng đi ra động phủ của Liên Thành trưởng lão.

- Gia gia, tựa hồ sư tôn không quá đồng ý ta cùng Giang Trần quyết đấu?

Thẩm Thanh Hồng đối với Liên Thành trưởng lão, là phi thường tôn trọng.

Kim Cốc trưởng lão cười nói:

- Hắn là Bản Võ Đường đường chủ, ngươi ở trên đan đạo cùng người quyết thắng, hắn tự nhiên mất hứng. Tốt rồi, những sự tình này ngươi đừng có quản. Chỉ cần ngươi có thể áp chế Giang Trần, từ nay về sau ở Chí Tôn khu, duy ngươi độc tôn, Quân Mặc Bạch cũng tốt, Lăng Bích Nhi cũng tốt, đều không có khả năng cùng ngươi đối kháng.

- Tôn nhi chắc chắn toàn lực ứng phó.

Thẩm Thanh Hồng từ biệt Kim Cốc trưởng lão, phi tốc trở lại Đan Hà Cốc.

Liên Thành trưởng lão nhìn Kim Cốc trưởng lão cùng Thẩm Thanh Hồng ly khai, trong mắt chảy ra một tia đáng tiếc.

Hiển nhiên, Liên Thành trưởng lão đối với trận chiến này của Thẩm Thanh Hồng, căn bản là nhìn không tốt.

Nghĩ chỉ chốc lát, Liên Thành trưởng lão lại thán một tiếng:

- Mà thôi, Thanh Hồng này, cuối cùng là đệ tử của ta. Ta vì hắn bôn tẩu thoáng một phát, nhìn xem việc này có thể vãn hồi hay không.

Lầm bầm lầu bầu, Liên Thành trưởng lão đã đứng lên, đi ra ngoài.

Không bao lâu, Liên Thành trưởng lão liền đi tới Đan Trì biệt viện.

- Ha ha, Liên Thành trưởng lão, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?

Đan Trì cung chủ nhìn thấy Liên Thành trưởng lão tới chơi, hơi có chút ngoài ý muốn.

Liên Thành trưởng lão cũng không che lấp, thở dài:

- Lại nói tiếp hổ thẹn, lão phu đến, là vì đệ tử không nên thân kia của ta.

- A? Chỉ giáo cho?

Đan Trì cung chủ có chút sờ không được ý nghĩ.

- Trong Đan Hà Cốc, tiểu tử này cùng Giang Trần khí phách chi tranh túi bụi. Lần này lão phu đến, là muốn nhìn một chút, việc này còn có chỗ trống vãn hồi hay không. Nhị hổ tương tranh, tất có một thương. Đối với Đan Càn Cung ta mà nói, thiên tài tuổi trẻ va chạm quá độ, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Cung chủ, ta lấy tấm mặt mo này đến, là muốn mời ngươi ra mặt thoáng một phát, có thể khuyên bảo Giang Trần kia triệt tiêu lôi đài hay không?

Đan Trì cung chủ nhẹ nhàng cười cười, tự mình rót trà:

- Liên Thành trưởng lão dùng trà. Trẻ tuổi khí phách chi tranh, hoàn toàn chính xác không nên quá độ. Chỉ là, một tháng trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, danh dự của Giang Trần và Mộc Cao Kỳ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có chút tà khí, đã chém đến trên đầu bổn tọa cùng Vân Niết trưởng lão. Liên Thành trưởng lão, thực không dám đấu diếm, việc này, muốn bổn tọa ra mặt khuyên bảo Giang Trần triệt tiêu lôi đài, ta cảm thấy có chút ép buộc. Dù sao, lúc trước thời điểm thế cục có thể khống chế, ngươi cũng không kịp thời ngăn lại a.

- Phải, việc này, đích thật là ta chậm trễ.

Liên Thành trưởng lão rất là tự trách.

- Việc này trách nhiệm của ta rất lớn. Nếu như ta sớm ngăn tình thế lại, có lẽ sẽ không náo đến một bước này. Cử động lần này của Giang Trần xuất phát từ phẫn nộ, lão phu có thể hiểu được.

Đan Trì cung chủ trầm ngâm một lát, nói ra:

- Liên Thành trưởng lão, Thẩm Thanh Hồng này, rất được ngươi cùng Kim Cốc trưởng lão yêu thích, vì sao lần này, lại muốn phản đối hắn đan đấu quyết thắng với Giang Trần?

Liên Thành trưởng lão cười khổ nói:

- Cung chủ, chính bởi vì ta hiểu rõ Thanh Hồng, cho nên ta đoán trước trận chiến này, hắn căn bản không có phần thắng.

- A?

Đan Trì cung chủ cười cười.

- Bổn tọa đoán không sai, Kim Cốc trưởng lão nhất định không nghĩ như vậy a?

- Ai...

Liên Thành trưởng lão than nhẹ.

- Chính bởi vì Kim Cốc trưởng lão không nghĩ như vậy, khư khư cố chấp, mới khiến cho Thanh Hồng đi đến một bước này. Cung chủ, hôm nay ta kéo tấm mặt mo đến, chỉ mong cung chủ dùng đại cục tông môn làm trọng, nhìn xem có thể khuyên bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài hay không.

Đan Trì cung chủ mỉm cười:

- Thẩm Thanh Hồng hùng hổ dọa người, một lòng khiêu chiến. Nếu ta bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài, chỉ sợ tâm tính người trẻ tuổi, rất khó tâm phục.

Liên Thành trưởng lão buồn khổ:

- Chẳng lẽ nhị hổ tương tranh, phải tổn hại một cái sao? Thanh Hồng này, thiên phú võ đạo siêu quần, ở trong Vạn Tượng Đại Điển, là người có hi vọng dương danh lập vạn cho Đan Càn Cung ta. Nếu như hắn bởi vậy mà hao tổn, cũng là tổn thất của Đan Càn Cung a.

*****

Nếu như trước khi Giang Trần xuất hiện, Liên Thành trưởng lão nói lời này, có lẽ Đan Trì cung chủ sẽ đồng ý.

Nhưng mà, sau khi Giang Trần xuất hiện, Đan Trì cung chủ lại không cho rằng, Thẩm Thanh Hồng là hi vọng duy nhất của Đan Càn Cung trên Vạn Tượng Đại Điển.

Bất quá, cân nhắc đến đại cục làm trọng, Đan Trì cung chủ gật gật đầu:

- Liên Thành trưởng lão, nếu như ta đi một mình, ngươi sẽ cho rằng bổn tọa không có tận tâm khuyên bảo, không bằng ta và ngươi, cộng thêm Vân Niết trưởng lão, cùng đi khuyên nhủ Giang Trần. Nếu như Giang Trần có thể lui một bước trời cao biển rộng, bổn tọa cũng vui vẻ thấy một màn như vậy.

Sau khi Giang Trần bày lôi đài, liền chiến liền thắng, hôm nay đã thắng đủ Linh Thạch hắn cần.

- Trần ca, Thân Tam Hỏa bại lui, trừ khi là Lăng Bích Nhi sư tỷ tới khiêu chiến, nếu không, chỉ sợ không có người dám đến đây rồi.

Mộc Cao Kỳ cười nói.

Giang Trần đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt khẽ động, Thiên Mục Thần Đồng chớp động, nhìn về phía chân trời.

- Có đại nhân vật đến rồi.

- Giang Trần, mở ra cấm chế động phủ, bổn tọa cùng Liên Thành trưởng lão, Vân Niết trưởng lão tới chơi.

Trên bầu trời, một đạo truyền âm rơi xuống.

Giang Trần có chút giật mình, vội phân phó:

- Mở động phủ ra, là cung chủ cùng nhị vị Thái Thượng trưởng lão đến.

Một lát sau, trong động phủ Giang Trần, nghênh ba vị cự đầu có quyền thế nhất tông môn tiến vào đại điện tiếp khách.

Còn sót lại mấy bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, Giang Trần cũng không tiếc rẻ đem ra.

Trong lúc nhất thời, trong điện mùi rượu bốn phía.

- Ồ? Đúng là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu?

Cái mũi của Liên Thành trưởng lão có chút co lại.

- Có tin đồn Tiêu Dao Tông am hiểu chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, không thể tưởng được, liên minh 16 nước cũng có Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu?

Tuy Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão không phải người mê rượu, nhưng rượu chi đạo, bao nhiêu cũng có chút nghiên cứu.

Dù sao, Linh Dược nhập tửu, đối với tu sĩ võ đạo mà nói, là một loại hưởng thụ, cũng là một phương thức bổ dưỡng.

- Ba vị đại nhân dắt tay nhau mà đến, đệ tử không khỏi sợ hãi. Không lấy ra chút thứ tốt đến vuốt mông ngựa, như thế nào cho phải?

Giang Trần nửa thật nửa đùa, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhõm.

Ba người này, có thể nói là ba người có quyền thế lớn nhất Đan Càn Cung rồi.

- Giang Trần, xưa nay bổn tọa không thích quanh co lòng vòng.

Đan Trì cung chủ buông chén xuống.

- Lần này Liên Thành trưởng lão tìm ta, là muốn đại biểu Thẩm Thanh Hồng, cùng ngươi giảng hòa, cho ngươi triệt tiêu lôi đài đan đạo. Về phần rút hay không rút, chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi. Lần này đến, chỉ là hỏi ngươi một chút.

Trên mặt Giang Trần mỉm cười, bỗng nhiên ngưng lại.

- Ba vị đều là trưởng lão tông môn, theo lý thuyết, các ngươi lên tiếng, Giang Trần tự nhiên tuân theo. Chỉ là, những ngày này lời đồn đãi khắp nơi, chửi bới ta rất nặng. Nếu như ta triệt tiêu lôi đài, không phải cổ vũ những lời đồn đãi kia sao, khiến ngoại giới cho rằng ta thật sự là hư danh nói chơi, dựa vào đi cửa sau mới có thể tiến nhập Chí Tôn động phủ, đạt được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu? Ba vị đều là trưởng lão có uy vọng, nên lý giải tình cảnh xấu hổ của đệ tử a?

Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão đều nhìn Liên Thành trưởng lão, xem hắn nói như thế nào. Dù sao Giang Trần nói là lời nói thật.

Triệt tiêu lôi đài, chẳng phải là nói cho ngoại giới Giang Trần hắn chột dạ? Cái này đối với Giang Trần mà nói, thật sự là ép buộc.

- Giang Trần, mấy ngày nay ngươi thắng liên tiếp, Thân Tam Hỏa cũng không địch lại ngươi. Kỳ thật ngoại giới tung tin vịt, đã bị kích phá. Đương nhiên ngươi nói bị người chửi bới, trong nội tâm xúc động phẫn nộ là có thể lý giải. Nếu lão phu không phải lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, tuyệt sẽ không mở miệng.

Thái độ của Liên Thành trưởng lão cũng coi như thành khẩn:

- Thực không dám đấu diếm, Thẩm Thanh Hồng đến chỗ ta cầu Thiên Cực Đỉnh, ý định cùng Thiên Toa Đỉnh của ngươi quyết sống mái. Đan Càn Cung năm đại Thần Đỉnh giao phong, thế tất ghi vào lịch sử. Lão phu biết rõ, trận chiến này Thẩm Thanh Hồng cơ hồ không có phần thắng. Cho nên mới mặt dày đến xin ngươi triệt tiêu lôi đài. Đối với ngươi mà nói, thật có chút bất công. Nhưng lão phu cũng không phải người ngang ngược không nói đạo lý, ngươi triệt tiêu lôi đài, có điều kiện gì, cứ việc nói.

Giang Trần thấy Liên Thành trưởng lão không có cường thế áp bách, biết rõ hắn cũng kiêng kị cung chủ và Vân Niết trưởng lão.

Nói thật, Giang Trần đánh mặt Thẩm Thanh Hồng, kỳ thật hứng thú cũng không lớn.

Hắn cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là Linh Thạch cùng tài nguyên.

Hôm nay Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão đều đến, mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật cũng hi vọng hắn chuyện lớn hóa nhỏ.

Về phần nguyên nhân, tự nhiên là dùng đại cục tông môn làm trọng.

Giang Trần không phải người nhỏ mọn, thẳng cho tới bây giờ, vẫn chỉ là khí phách chi tranh, không có đến tình trạng không chết không ngớt.

Muốn hắn triệt tiêu lôi đài, lui một bước, cũng không phải là không thể được.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ chỗ tốt.

Không có chỗ tốt, muốn Giang Trần hắn chủ động nhượng bộ, rộng lượng khoan dung đối phương khiêu khích, hiển nhiên là không thể nào.

Nghe Liên Thành trưởng lão nói, chỉ cần mình triệt tiêu lôi đài, Liên Thành trưởng lão nguyện ý thay Thẩm Thanh Hồng để cho hắn làm thịt một đao.

Đây là một cơ hội phát tài khó được a, Giang Trần tâm ý đại động.

- Ta thật sự có thể nói điều kiện?

Giang Trần cười ha hả, bày ra một bộ cả người lẫn vật vô hại.

Đan Trì cung chủ cười nói:

- Giang Trần, nếu như ngươi triệt tiêu lôi đài, chẳng khác gì là làm ra hi sinh, đưa ra một ít điều kiện, là nên. Tông môn thưởng phạt phân minh, tự nhiên không thể hi sinh ích lợi của ngươi, đi thành toàn lợi ích những người khác.

- Tốt, loại người nghèo giống như ta, khí phách chi tranh không có ý nghĩa, lợi ích thật sự quan trọng hơn.

Giang Trần một bộ rất phối hợp.

- Đệ tử cả gan mở miệng, một vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, tăng thêm trăm cân Tử Ô Kim, trăm cân Tinh Vân Sa, trăm cân Xích Đan chu sa. Ân, nếu như Liên Thành trưởng lão có Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, cũng có thể tùy tiện thưởng mấy ngàn viên, vãn bối là sẽ không quá chú ý.

Phần báo giá này, nếu như người trẻ tuổi nghe, nhất định là sư tử khai miệng lớn.

Nhưng ở Tam cự đầu, tuy không ít, nhưng còn không tính quá khoa trương. Dù sao Liên Thành trưởng lão sống lâu như vậy, tài phú kinh người, ít đồ này, đối với hắn mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Liên Thành trưởng lão ngạc nhiên một lát, lập tức hào sảng cười cười:

- Tốt, tốt, người trẻ tuổi không che che lấp lấp, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, muốn cái gì thì nói cái đó, nên như vậy. Những vật này, lão phu giải quyết cho ngươi. Trong ba ngày, những vật này nhất định đưa đến động phủ của ngươi.

Giang Trần cười nói:

- Liên Thành trưởng lão quả nhiên sảng khoái, tốt, lúc nào triệt tiêu lôi đài, đệ tử nghe ba vị phân phó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)