Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0535

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0535: Ván bài hào phóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Thế nhưng mà sự kiện kia, ngoại giới hiển nhiên không người biết được.

Bằng không thì Giang Trần giết Tiêu Dao Tông Vệ Vô Đạo trưởng lão, không gây ra sóng to gió lớn mới là lạ.

Đón lấy, Đan Trì cung chủ đại biểu sáu đại tông môn, tuyên bố hạng mục thi đấu lần này.

Hạng thứ nhất: Khống hỏa.

Thứ hai hạng: Nhiệt đỉnh.

Hạng thứ ba: Đào tạo Linh Dược.

Thứ tư hạng: Luyện đan.

Trên thực tế, thế giới đan đạo tỷ thí, tuy cấp bậc không đồng dạng, nhưng nội dung đơn giản là như vậy. Chỉ có điều, Huyễn Ba Sơn đan đấu rõ ràng khinh thị lý luận, chú trọng thực tế.

Trên thực tế, đây là một loại hạn chế của tông môn khác với Đan Càn Cung. Dù sao, Đan Càn Cung nội tình thâm hậu, tri thức lý luận rất phong phú.

Hạng mục thi đấu này, không so đấu phương diện lý luận, không thể nghi ngờ là một loại hạn chế với Đan Càn Cung.

Đương nhiên, Đan Trì cung chủ biết rõ như thế, cũng biết nếu như những tông môn khác đạt thành ăn ý, mặc dù hắn phản đối cũng không làm nên chuyện gì.

Cho nên hắn dứt khoát ra vẻ không biết.

Trận đấu phân thành hai tổ, tổ trưởng lão cùng tổ thiên tài.

Sau khi tuyên bố quy tắc, các tông đều phái ra đại biểu lên đài tuyên thệ, không được ăn gian trong lúc thi đấu, phát biểu tuyên ngôn công bình cạnh tranh.

Làm xong những việc này, liền tuyên bố nghỉ ngơi và hồi phục, trận đấu ở một canh giờ sau chính thức bắt đầu.

Giang Trần được Vân Niết trưởng lão thỉnh cầu, biết rõ trận chiến này, muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sợ là không được. Nhất định phải hết sức cướp lấy quán quân.

Thật ra hắn cũng không có mâu thuẫn, dù sao cầm xuống quán quân, đối với cá nhân hắn cũng không phải chuyện xấu.

Đan Trì cùng Vân Niết trưởng lão đối với mình đều có ơn tri ngộ, nếu có thể cầm xuống quán quân, coi như là một loại hồi báo với Đan Càn Cung.

Giang Trần ngồi ở trên mặt ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dùng Bàn Thạch Chi Tâm điều chỉnh tâm tính, không nhìn hết thảy nhân tố ngoại giới.

Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã có chút kinh nghiệm, mỗi một bước đều dựa theo Giang Trần. Thấy Giang Trần như vậy, hắn cũng học theo, ngồi tại nguyên chỗ, không đi đi lại lại.

Ngược lại là Thẩm Thanh Hồng kia, tựa hồ rất am hiểu giao tế, bốn phía tìm người nói chuyện phiếm, một bộ giao hữu khắp thiên hạ.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng như vậy, trong lòng Vân Niết trưởng lão cũng thầm than. Thẩm Thanh Hồng này thiên phú võ đạo hoàn toàn chính xác vô cùng tốt, nhưng tính tình thiếu kiên nhẫn, lại thủy chung là một vấn đề.

Ngay lúc này, bên cạnh Đan Càn Cung, trên vị trí của Tiêu Dao Tông, Vệ Khánh đột nhiên nhảy dựng lên, cười nói:

- Chư vị, chư vị, khó được thiên tài Vạn Tượng Cương Vực tụ đủ như vậy, thịnh hội đan đấu này, ba mươi năm mới có một lần. Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi dù sao cũng phải có chút hào khí của người trẻ tuổi a.

Vệ Khánh này miệng lưỡi lưu loát, nhưng hiển nhiên, mọi người đều biết người này không dễ tiếp xúc, mặc hắn nói nước bọt bay tứ tung, lại không có mấy cái phụ họa, chỉ ghé mắt nhìn xem, muốn nhìn tiểu tử này có quỷ ý gì.

Vệ Khánh cũng lơ đễnh, cười ha ha nói:

- Ta đề nghị, thiết một ván bài.

Ván bài, lập tức có không ít thiên tài con mắt sáng ngời. Thiên tài tầm đó, lẫn nhau đều không phục. Liên quan đến ván bài, không ít người đều kích động.

Lập tức có người cười lạnh hỏi:

- Vệ Khánh, ngươi lại có quỷ ý gì? Mau mau nói ra đi.

- Đúng vậy, có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo. Người Tiêu Dao Tông các ngươi, luôn không thích thống thống khoái khoái.

Vệ Khánh cười nói:

- Xem ra tất cả mọi người đều nôn nóng, vậy Vệ mỗ nói thẳng. Ta chỉ hỏi chư vị, các ngươi tham gia Huyễn Ba Sơn đan đấu này, đối với mình đoạt được quán quân cá nhân, có bao nhiêu nắm chắc? Nói trực tiếp một chút, mấy người đang ngồi, có ai cảm thấy mình sẽ là quán quân không?

Người đang ngồi, bị hỏi như vậy, phản ứng đều bất đồng. Có mười mấy người, đều cảm giác mình có tư cách trùng kích quán quân.

Những người này, cả đám đánh giá Vệ Khánh, muốn nhìn Vệ Khánh này đến cùng bán thuốc gì.

Vệ Khánh cười ha ha:

- Ta đề nghị, mọi người thiết trí một ván bài quán quân. Đều chí đoạt quán quân, ai sẽ sợ ai? Vệ Khánh ta thả con săn sắt, bắt con cá rô, xuất ra hai vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đánh bạc Vệ mỗ ta đoạt giải quán quân, ai dám cùng ta đánh bạc?

- Hừ, đánh bạc thì đánh bạc, ai sợ ngươi? Lâm Hải ta không phục ngươi.

Lâm Hải này là thiên tài đan đạo của Bắc Minh Tông, cũng là ôm chí hướng đoạt giải quán quân đến.

Thẩm Thanh Hồng tài đại khí thô, chỉ là hai vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, hắn tự nhiên sẽ không quan tâm, cười nói:

- Loại nhã sự này, sao thiếu Thẩm Thanh Hồng ta được?

- Tính ta một người.

Tam Tinh Tông đệ nhất thiên tài Chúc Phi Dương, cười ha ha nói. Lập tức mỉm cười nhìn người bên cạnh, người này chính là võ giả thần bí trước kia cùng ánh mắt Giang Trần đối bính, tiết lộ sát cơ.

Giang Trần luôn âm thầm quan sát người này, người này thấy Chúc Phi Dương nhìn qua mình, khóe miệng nhếch lên, mặc dù có chút khinh thường loại ván bài này, nhưng vẫn gật đầu:

- Nếu như thế, tính Đinh Đồng ta một cái.

Đinh Đồng?

Giang Trần nghe được cái tên này, âm thầm lưu ý, nhớ kỹ danh tự.

Thẩm Thanh Hồng bỗng nhiên cười ha ha:

- Giang sư đệ, ngươi ở Đan Càn Cung rất thích đánh bạc, sao ra bên ngoài, lại cai đánh bạc rồi?

Giang Trần cười cười, nhưng ngữ ra kinh người:

- Hai vạn Nguyên Linh Thạch, không khỏi quá ít, không bằng năm vạn a.

Bất quá, hắn lập tức nhếch miệng cười cười, hướng Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Bích Nhi nói:

- Sư tỷ, Cao Kỳ, lần này ta mang Linh Thạch không nhiều lắm, muốn hướng các ngươi mượn một chút.

Mộc Cao Kỳ cười nói:

- Không có vấn đề, Trần ca ra tay, liền chắc thắng. Ta nơi này có hai ba vạn, toàn bộ cho ngươi mượn.

Lăng Bích Nhi tựa hồ đối với hào khí của Giang Trần cảm thấy hết sức hứng thú, gật gật đầu:

- Ta cũng có ba vạn, nếu sư đệ ngươi muốn, thì cầm lấy đi.

Tốt một câu "cầm lấy đi ", lời vừa nói ra, làm cho Thẩm Thanh Hồng cùng Vệ Khánh đều ghen ghét dữ dội, một ít thiên tài khác ngưỡng mộ Lăng Bích Nhi, cũng âm thầm dò xét Giang Trần.

Bọn hắn thật sự không hiểu nổi, Lăng Bích Nhi này, sao hết lần này tới lần khác xem trọng tên kia?

- Hừ, dạng gia hỏa ăn cơm chùa.

Vệ Khánh khinh thường nhìn Giang Trần.

- Ngươi xác định ngươi muốn tham gia? Đây là ván bài quán quân, ngươi cảm giác mình có tư cách tham gia sao?

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Linh Thạch là thật, ta thích ném ra ngoài, ngươi quản được sao? Đừng nói với ta ngươi chơi không nổi, không dám nhận?

Vệ Khánh cười ha ha:

- Ta không dám tiếp? Chê cười, chỉ sợ ngươi thua Linh Thạch chùa, trở về không có cách nào bàn giao a.

Lời nói này của Vệ Khánh cực kỳ khoa trương, dẫn tới hiện trường cười vang.

Nhưng Giang Trần lại lạnh nhạt, loại khiêu khích ngây thơ này, há có thể kích được Giang Trần hắn?

Ngược lại là Lăng Bích Nhi, sắc mặt tái nhợt, quát lớn:

- Vệ Khánh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Giang sư đệ trợ giúp cha ta khám và chữa Mê Thần Chướng. Đừng nói chỉ ba vạn Nguyên Linh Thạch, dù 30 vạn, nếu như ta lấy được ra, cũng không chút do dự cho hắn. Nào như ngươi, loại thế hệ nhàm chán, chỉ biết nói không biết làm?

*****

Mộc Cao Kỳ cũng hát đệm:

- Xem thường Trần ca ta? Thật sự là chê cười, Vệ Khánh, lấy chút bổn sự của ngươi, đến xách giày cho Trần ca cũng không xứng.

Sắc mặt Vệ Khánh phát lạnh, nhìn Thẩm Thanh Hồng:

- Đan Càn Cung các ngươi, đều là loại ưa thích khoác lác ngông cuồng sao?

Thẩm Thanh Hồng cười ha ha:

- Vệ công tử, thiên phú đan đạo của Giang sư đệ, là rất không tệ. Ngươi nói cái này nói cái kia, còn không bằng nói một câu, năm vạn Nguyên Linh Thạch, có dám đánh cuộc hay không?

Vệ Khánh cười lạnh:

- Ai không dám người đó là cháu trai

Ngắm nhìn bốn phía:

- Năm vạn Nguyên Linh Thạch, dám đánh bạc, thì nói một tiếng.

Đều là thiên tài đỉnh cấp, ai sẽ phục ai? Lập tức có mấy người chủ động đứng lên, nhao nhao tỏ vẻ muốn gia nhập.

Không bao lâu, thì có chín người gia nhập.

Theo thứ tự là Đan Càn Cung Giang Trần cùng Thẩm Thanh Hồng; Tiêu Dao Tông Vệ Khánh cùng Vệ Hạnh Nhi; Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương cùng Đinh Đồng; Bắc Minh Tông Lâm Hải; Thánh Kiếm Cung Uông Hàn, cùng với Đại Thánh Đường Thánh Viên nhất tộc Viên Viên.

Thánh Kiếm Cung Uông Hàn, biết rõ mình không có bao nhiêu hi vọng đoạt quán quân, nhưng mà chiều hướng phát triển, nếu như hắn không tham gia, Thánh Kiếm Cung càng không có người tham gia, năm Tứ phẩm tông môn khác đều có người tham gia, nếu như chỉ có đệ tử Thánh Kiếm Cung không tham gia, vậy đối với Thánh Kiếm Cung không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục.

Cho nên, Uông Hàn này kiên trì tham gia.

Tam Tinh Tông đệ nhất nữ thiên tài Mai Nhược Hi, vốn cũng muốn tham gia, nhưng không biết nguyên nhân gì, cuối cùng lại buông tha.

Những người khác, kể cả Giang Trần ở bên trong, đều cảm giác mình khẳng định có thể đoạt quán quân, đã tính trước.

Kể từ đó, Linh Thạch mức của ván bài, bạo tăng đến 45 vạn.

Vệ Khánh cười nói:

- Ván bài chính là sự tình phong nhã, ta hi vọng không có người thua không nổi. Cuối cùng chỉ có quán quân, mới có thể thắng đi 45 vạn Linh Thạch này.

45 vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, đối với bất cứ người nào ở hiện trường mà nói, đều là một khoản tiền lớn. Ngoại trừ Giang Trần, những người khác cơ hồ đều là phú nhị đại của tông môn mình.

Nhưng dù vậy, số Linh Thạch như thế, vẫn là một số tài phú kinh người, làm cho bọn hắn có càng nhiều động lực nữa đi đoạt quán quân.

Đối với cái này, trưởng lão các tông tự nhiên sẽ không phản đối. Dù sao, thiên tài tuổi trẻ tầm đó có một ít cạnh tranh, mới có thể bắn ra sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa, phát huy ra trình độ cao nhất.

Nhất là Vân Niết trưởng lão, thấy Giang Trần như vậy, đã biết Giang Trần nhất định sẽ đem hết toàn lực.

Một khi Giang Trần đem hết toàn lực, Vân Niết trưởng lão cảm thấy, Giang Trần thắng được quán quân, tuyệt đối lớn hơn bất kỳ thiên tài nào ở đây.

45 vạn, Giang Trần quả thực là mở cờ trong bụng. Hắn nguyên bản chỉ thuận miệng nói năm vạn, hoàn toàn không nghĩ tới nhiều người sẽ tham gia như vậy.

- Xem ra, những thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực này, mỗi một cái đều là phú nhị đại, có rất nhiều Linh Thạch. Loại người này, ngu sao không lợi nhuận.

Giang Trần quyết định, lần này vô luận như thế nào, cũng phải cầm xuống quán quân cá nhân.

- Trần ca, cố gắng lên, cầm xuống quán quân, ngươi liền phát tài, ha ha...

Mộc Cao Kỳ là người ủng hộ cuồng nhiệt của Giang Trần, đối với Giang Trần đoạt được quán quân, hắn là tin tưởng vững chắc trăm phần trăm.

Lăng Bích Nhi lại không nói gì, nhưng trong ánh mắt chảy xuôi vẻ cổ vũ, hiển nhiên cũng ủng hộ Giang Trần đoạt giải quán quân.

Vân Niết trưởng lão cười ha ha:

- Hảo hảo, thiên tài va chạm, thiên tài giao phong, có chút động lực cũng không phải chuyện xấu. Hiện tại lão phu hiếu kỳ, quán quân tổ thiên tài các ngươi, đến cùng hội rơi xuống trên đầu ai?

Hắn cuối cùng là trưởng lão Đan Càn Cung, ở trước mặt Giang Trần cùng Thẩm Thanh Hồng, cũng bất tiện rõ ràng đứng ra ủng hộ ai.

Bên thiên tài tuổi trẻ va chạm kịch liệt, nhưng bên trưởng lão, thì lại rất ổn trọng.

Hiển nhiên, bên trưởng lão, phần lớn người đều rất rõ ràng, quán quân chi tranh, rất khó có cái gì lo lắng. Đơn giản là số ít mấy người hạt giống kia mà thôi.

45 vạn Linh Thạch, cũng làm cho những thiên tài không có tham gia kia, đều không ngừng hâm mộ.

Nhất là đệ tử của những Ngũ phẩm tông môn, càng là hâm mộ ghen ghét. Bọn hắn xuất thân Ngũ phẩm tông môn, ở trên đan đạo, cùng thiên tài đỉnh cấp của Tứ phẩm tông môn, vẫn là tồn tại chênh lệch rất lớn.

Loại thịnh hội này, bọn hắn chỉ có thể nhìn xem.

Lui một bước mà nói, dù tu vi đan đạo của bọn hắn đạt đến trình độ tranh đoạt quán quân, chỉ sợ cũng xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, thoáng cái cầm không ra năm vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đến đổ đấu.

Năm vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, coi như là trưởng lão của Ngũ phẩm tông môn, cũng rất khó đơn giản lấy ra.

Trừ những phú nhị đại của Tứ phẩm tông môn, mới dám xa xỉ như thế.

Sau khi ván bài hào phóng này được thiết lập, không khí hiện trường hiển nhiên cuồng nhiệt lên.

Nhìn 45 vạn Linh Thạch chồng chất ở kia, hình thành thị giác cùng tâm lý trùng kích, tuyệt đối là rất kích thích.

Thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, tất cả thiên tài dự thi cũng không nói thêm gì nữa, mỗi một cái đều nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi thời gian trận đấu khai mạc.

- Đã đến giờ, mời tất cả người dự thi, tiến vào sảnh thi đấu khống hỏa. Tổ trưởng lão sảnh trái, tổ thiên tài sảnh phải.

Sảnh thi đấu khống hỏa này, là đại thủ bút của Vạn Tượng đế quốc năm đó. Ở trong sảnh thi đấu, có khoảng chừng 360 trận pháp khống hỏa.

Mỗi một trận pháp đều tinh xảo, là trận pháp dùng để thi đấu khống hỏa.

Trong trận pháp này, có sáu sáu ba mươi sáu đạo hỏa nguyên. Mỗi một đạo hỏa nguyên, đều có các loại Thiên Địa Dị Hỏa.

Mà thi đấu khống hỏa, là ở trong thời gian quy định, nhìn xem người dự thi có thể tỉnh lại bao nhiêu Hỏa nguyên, khiến cho bao nhiêu Hỏa nguyên cộng minh.

Tỉnh lại càng nhiều, tự nhiên là càng thành công.

Mỗi một đạo hỏa nguyên, đều có mười điểm tích lũy, tổng cộng là 360 điểm. Nhưng nếu có thể ở trong thời gian quy định, tỉnh lại ba mươi sáu đạo hỏa nguyên, còn có thể ban thưởng thêm bốn mươi điểm tích lũy.

Nói cách khác, cửa thứ nhất này, trên lý luận, cao nhất có thể đạt được bốn trăm điểm.

- Tất cả mọi người tiến vào trận pháp.

Trên đại sảnh đan đấu, có Quan Chiến Đài, có thể thoả thích xem toàn cục, đem tình huống của tất cả trận pháp thu hết vào mắt.

Quan Chiến Đài này, tự nhiên là khu vực trọng tài, cũng là khu vực có sáu đại tông chủ tọa trấn.

Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người dự thi, đều theo đánh số của mình, tiến vào trong trận pháp khống hỏa.

Đánh số của Giang Trần là 3. Bởi vì Đan Càn Cung là quán quân giới trước, nên đánh số do Đan Càn Cung ưu tiên bắt đầu trước.

Thẩm Thanh Hồng tư lịch sâu nhất, đánh số là Số 1; Lăng Bích Nhi Số 2; Giang Trần Số 3; Mộc Cao Kỳ Số 4.

Khống hỏa, Giang Trần đã không phải là lần thứ nhất tham gia.

Lần thứ nhất đến Đan Càn Cung, cùng Ngôn Hồng Đồ so đấu, liền đấu thắng thủ đoạn khống hỏa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)