Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0547

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0547: Tranh giành miệng lưỡi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Liên tục chín đạo linh lực dưới chín đạo thủ quyết của Giang Trần dãn dắt, dùng tốc độ và thế vừa vặn, không ngừng dẫn tới hội tụ ở khu vực hạch tâm của Thiên Toa đỉnh.

- Dung hợp, dung hợp.

Trong lòng Giang Trần âm thầm mặc niệm, hết sức chăm chú, không dám có chút phân tâm nào. Liên tục nhiều ngày ác chiến như vậy khiến cho cảm xúc của hắn có chút chấn động.

Nhưng mà giờ khắc này Giang Trần lại biết rõ, nếu như hắn không áp chế được tâm tư nóng vội của mình mà nói, một khi ảnh hưởng tới quá trình luyện đan thì chắc chắc sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cho nên giờ phút này Giang Trần thúc dục bàn thạch chi tâm của mình, đem tâm tình điều chỉnh tới trạng thái tĩnh lặng như mặt nước giếng, sau đó mới đưa chín đạo linh lực vào trung tâm Thiên Toa đỉnh.

Oanh.

Trong Thiên Toa đỉnh đột nhiên phát ra một tia chấn động.

Lực lượng chín đạo linh lực hội tụ sinh ra cộng minh, khiến cho Thiên Toa đỉnh cũng có chút đong đưa.

Nếu như là đan sư bình thường tất sẽ cho rằng khi dung hợp linh lực xảy ra vấn đề.

Thế nhưng Giang Trần lại hiểu rõ, đây là phản ứng cộng minh vô cùng bình thường khi dung hợp các loại linh lực trong Vạn Thọ đan. Chỉ cần xu thế cộng minh không cao hơn một lần là đồng nghĩa với việc quá trình dung hợp không có vấn đề gì.

Thanh âm cộng minh kéo hài chừng hai ba tức, rốt cuộc cũng chậm rãi yếu bớt.

Tâm tư đang nhảy lên ngừng của Giang Trần rốt cuộc cũng trở lại vị trí vốn có của nó.

Hắn biết rõ tuy rằng quá trình gian khổ, thế nhưng chín loại linh lực của Vạn Thọ đan rốt cuộc cũng thành công dung hợp vào một chỗ.

Đến bước này quá trình gian nan nhất đã qua, thứ tiếp theo phải làm là khống chế hỏa hầu, khiến cho linh lực ngưng kết thành đan.

- Lò đan này linh lực của tài liệu cơ hồ không có xói mòn, số lượng thành đan có lẽ sẽ là ba khỏa hoặc là bốn khỏa gì đó.

Căn cứ theo quy tắc bình thường mà nói, số lượng đan thành đan sư có thể giữ lại, xem như là ban thưởng với người dự thi.

Đan Trì cung chủ ở bên ngoài nhìn thấy biểu hiện của Giang Trần hòa hoãn lại, trong lòng hắn cũng biết rõ hẳn Giang Trần đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất.

- Tiểu tử Giang Trần này rốt cuộc đang luyện chế đan dược gì? Ta thấy trước khi hắn luyện chế ít nhất cũng ném hai mươi loại dược liệu vào. Là loại đan dược phức tạp gì mà cần nhiều dược liệu như vậy?

Đan dược bình thường ít thì có ba, năm loại tài liệu. Nhiều thì mười loại. Vượt quá mười loại đều là đan dược cao cấp, cực kỳ phức tạp.

Mà đan dược vượt quá hai mươi loại tài liệu, trong lịch sử của Đan Kiền Cung cũng rất ít nghe nói qua.

Ước chừng năm ngày sau, lò Vạn Thọ đan này của Giang Trần chính thức ra lò.

Thành quả khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn, thậm chí có bốn khỏa Vạn Thọ đan. Vốn hắn tưởng rằng lô Vạn Thọ đan này có lẽ đều là hạ phẩm, không ngờ bên trong thậm chí còn có hai khỏa miễn cưỡng đạt tới phẩm chất trung phẩm.

- Ồ? Tâm huyết không uổng phí a. Nếu như không phải thời điểm chiết xuất hao phí nhiều tâm huyết như vậy, chỉ sợ phẩm chất căn bản không đạt được tới trung phẩm.

Giang Trần nhìn thấy thành quả của mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui mừng. Đây là loại đan dược cao cấp nhất sau khi hắn chuyển sinh luyện chế ra.

Hạng mục thi đấu này có thời gian tổng cộng là mười lăm ngày.

Giang Trần chỉ luyện chế Vạn Thọ đan cũng đã mất mười hai ngày, tăng thêm hoàn thành hai mục trước mất một ngày nữa.

Cũng đồng nghĩa với việc tổng cộng hắn chỉ dùng thời gian mười ba ngày mà thôi.

Đương nhiên luận tốc độ, lần này hắn không có một chút ưu thế gì.

Trên phương diện thơi gian, người sớm hoàn thành hơn Giang Trần ít nhất có hơn hai mươi người.

Nhưng mà những người này, trừ một ít người biểu hiện lạnh nhạt ra, đại bộ phận người đều có chút uể oải.

Hiển nhiên độ khó của hạng mục thi đấu luyện đan này khiến cho mọi người phát huy không được như ý mình.

Dù sao hạng mục thi đấu luyện đan này không phải là so xem ai có tốc độ nhanh nhất mà là xem ai luyện chế ra loại đan dược gì, hiệu quả thế nào.

Hoàn thành luyện đan trước chưa hẳn cấp độ đan dược đã là tốt nhất.

Căn cứ vào bốn đẳng cấp giáp, ất, bính, đinh mà cho điểm. Cuối cùng phải xem ban giám khảo định đoạt thế nào.

Hơn nữa hai hạng mục trước đó, bất kể là bổ sung đan phương hay là phân giải đan dược, độ khó cũng khá lớn. Hiển nhiên không có ai dám nói mười phần mình sẽ nhận được tất cả điểm.

Tính toán thời gian còn thừa lại hai ngày, Giang Trần cũng không lãng phí mà tu luyện trong khu vực thi đấu.

Thời gian quý giá, không có khả năng bảo hắn chờ đợi trong sự nhàm chán của hai ngày thời gian còn lại này.

Hai ngày sau, thời gian thi đấu chấm dứt.

Cấm chế mở ra, cơ hồ tất cả những người dự thi đều rời khỏi vị trí của mình.

Cơ hồ tất cả bài thi, toàn bộ đều được lấy đi theo trình tự. Về phần đan dược, mặc kệ có bao nhiêu khỏa đan dược có thể thành, chỉ cần lưu lại một khỏa là được.

Giang Trần thu lại ba khỏa Vạn Thọ đan của mình, lưu lại một khỏa Vạn Thọ đan hạ phẩm.

- Tất cả những người dự thi trở lại chủ sảnh Huyễn Ba đại điện, chờ đợi công bố kết quả. Lần này thời gian các ngươi phải chờ lâu hơn một chút. Bời vì không chỉ phải làm công tác thống kê thứ hạng, thành tích. Còn phải thống kê tổng thành tích của các tông môn trong đan đấu Huyễn Ba sơn lần này.

Chủ sự vừa mới nói xong, cơ hồ tất cả những người dự thi đều nhanh chóng đi tới chủ sảnh của Huyễn Ba đại điện.

- Trần ca.

Mộc Cao Kỳ chạy đuổi theo sau lưng Giang Trần, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Trần ca, khỏa đan dược ở hạng mục thứ hai có phải là của Quỷ Đan Lưu hay không?

Giang Trần nhìn thấy Mộc Cao Kỳ hớn hở như vậy, lập tức biết được tiểu tử này phát huy không kém hắn cười hỏi:

- Nói như vậy ngươi cũng phân giải ra được?

Mộc Cao Kỳ cười hắc hắc nói:

- Ta cũng không hoàn toàn phân giải ra được. Bất quá ta đoán được nó là Quỷ Đan Lưu cho nên cũng phân tích ra bảy tám loại tài liệu. Ta cảm thấy có lẽ không sai.

Nếu như có thể phân tích ra Quỷ Đan Lưu thì ít nhất có một chút ưu thế.

- Đúng là Quỷ Đan Lưu, là Thiên Tâm Niết Bách đan.

Giang Trần gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Mộc Cao Kỳ.

Đối với việc Mộc Cao Kỳ có thể phân tích ra Quỷ Đan Lưu, Giang Trần vô cùng hài lòng.

- Hừ, họ Giang kia. Đan phương kia được lấy ra từ nơi phong cấm, căn bản không có truyền ra ngoài, ngươi có thể phân tích ra là loại đan dược cụ thể nào mới là lạ.

Một đạo thanh âm chế giễu sau lưng truyền tới. Không cần quay đầu lại cũng biết là Vệ Khánh.

Giang Trần chỉ tùy ý cười cười, khinh thường đi tranh luận. Sự thật dù sao cũng thắng mọi lời tranh luận.

Lăng Bích Nhi cũng đuổi theo:

- Sư đệ, đệ nói xem Thiên Tâm Niết Bách đan có những tài liệu gì?

Quỷ Đan lưu tuy rằng Lăng Bích Nhi cũng phân tích ra được, thế nhưng hiển nhiên cái tên Thiên TÂm Niết Bách đan vượt quá phạm vi tri thức của nàng, nàng hoàn toàn không có cách nào biết rõ.

*****

Tuy rằng không biết là loại đan dược gì, thé nhưng muốn phân tích ra tài liệu bên trong lại là chuyện có thể làm được. Cho dù không có cách nào phân tích ra toàn bộ, nhưng mà chỉ cần phân tích ra một loại cũng có thể lấy được hai mươi điểm a.

- Sư tỷ, tỷ phân tích ra được mấy loại?

- Ta chỉ phân tích ra được bảy loại, có chút nắm chắc, còn ba loại lại không có chút nắm chắc nào, cho nên không dám điền lên.

Lăng Bích Nhi nói chi tiết.

Hạng mục phân tích tài liệu đan dược này một khi ghi sai thì sẽ bị trừ điểm. Cho nên Lăng Bích Nhi cũng giống như mọi người, không dám ghi loạn.

- Chúng ta đi ra ngoài rồi nói đi.

Thoát khỏi đám người sưng lưng, Giang Trần mới nói ra mười loại tài liệu.

Mộc Cao Kỳ lập tức đại hỉ nói:

- Ha ha, Trần ca, đệ phân tích ra tám loại hoàn toàn giống với huynh, còn có hai loại quá lạ, đệ căn bản không thể nào phân tích ra được. Vẫn là đạo hạnh không đủ.

Lăng Bích Nhi cũng cực kỳ bội phục, đồng thời nàng cũng vui mừng nói:

- Ta phân tích ra bảy loại, cũng gống như sư đệ. Thế nhưng so với Mộc sư đệ còn kém một loại a.

Chỉ là nàng lại không đi ghen ghét Mộc Cao Kỳ.

Mấy người cười cười nói nói, đi vào trong chủ sảnh.

Thẩm Thanh Hồng nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau đi tới, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn là đệ nhất nhân trong Đan Kiền Cung, thế nhưng hắn lại có cảm giác giống như bị cô lập.

Nhưng lúc này hắn cũng không muốn biểu hiện bộ mặt ghen ghét trước mặt đồng môn. Hắn cười nói:

- Xem các ngươi nhẹ nhàng như vậy có lẽ phát huy không tệ a.

Giang Trần tùy ý cười cười, Lăng Bích Nhi cũng nhàn nhạt mỉm cười.

Chỉ có Mộc Cao Kỳ thì gật đầu cười nói:

- Thẩm sư huynh, chúng ta đang thảo luận vòng thứ tư này.

Thẩm Thanh Hồng không có chút hứng thú thảo luận về vòng này. Hắn phát huy không tính là tốt, cũng không quá kém. Tranh giành quán quân đã vô vọng. Hắn đã sớm nghĩ thông suốt, chỉ cần top mười, bảo trì vị trí trong top mười là được rồi.

Theo hắn thấy đan đạo cuối cùng chỉ là phụ, thế giới võ đạo này cuối cùng vẫn là thiên tài võ đạo tiếu ngạo hiên hạ, là chú thể thiên hạ này.

Cho nên sau khi trong đáy lòng hắn cảm nhận về sự ưu việt này, cuối cùng cũng không có vì thế mà buông tha.

Nhìn thấy Lăng Bích Nhi cùng với Giang Trần, Mộc Cao Kỳ ở chung rất vui vẻ, hắn đã có chút ghen ghét. Chỉ là hắn lại không chịu thừa nhận điểm này. Hắn chỉ cảm thấy Lăng Bích Nhi tự mình muốn làm như vậy.

Mấy người vừa mới ngồi xuống, mấy người Tiêu Dao tông cũng lập tức xuất hiện.

Tiêu Dao tông xếp thứ hai cho nên chỗ ngồi cũng ở gần quán quân tổng Đan Kiền Cung.

Ánh mắt Vệ Khánh âm hàn, gắt gao nhìn vào trên người Giang Trần, lộ ra nụ cười vui vẻ mà lạnh lẽo.

Giang Trần biết rõ Vệ Khánh này đang hận hắn.

Nhưng mà hắn nào có để ý. Vệ Khánh này tốt nhất nên biết dừng lại. Nếu như còn quá phận, Giang Trần không ngại ở trong Huyễn Ba sơn tiễn hắn một đoạn đường.

Dù sao ngay cả trưởng lão Tiêu Dao tông hắn cũng từng giết qua, sao lại để ý mà giết thêm một Vệ Khánh cơ chứ.

Mấy đệ tử của Tam Tinh tông cũng đi tới. Chúc Phi Dương nhìn Thẩm Thanh Hồng nói:

- Thanh Hồng lão đệ, lại nói ngươi dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Đan Kiền Cung. Cho dù không vậy cũng phải ở top ba, thế nhưng sao ta thấy trong bốn người của Đan Kiền Cung ngươi lại xếp cuối cùng a.

Đây là ngang nhiên châm ngòi, thậm chí là đả kích Thẩm Thanh Hồng.

Thẩm Thanh Hồng lạnh nhạt cười nói:

- Chúc Phi Dương, dường như thành tích của ngươi ở Tam Tinh tông cũng không phải là tốt nhất a.

Chúc Phi Dương cười ha hả:

- Đinh Đồng sư đệ thiên phú dị bẩm, ta không bằng hắn cho nên không có vấn đề gì lớn. Ngươi ở trong bốn người của Đan Kiền Cung lại bài danh cuối cùng, chuyện này mới là khó cho qua nhất a.

Vệ Khánh ở một bên cũng cười lạnh nói:

- Có lẽ phong cách của người ta là thích ẩn mình a, thân là Đại sư huynh, để cho các tiểu đệ ra mặt cũng là chuyện có khả năng nha.

- Ha ha ha, Thanh Hồng lão đệ, có phải thế hay không?

Chúc Phi Dương cười cực kỳ khoa trương, biểu lộ và ngữ khí đều tràn ngập vẻ trào phúng.

Trong khi nói chuyện, Uông Hàn của Thánh Kiếm cung cũng cười đi tới:

- Đệ nhất thiên tài Đan Kiền Cung, tên tuổi lớn như vậy kết quả thành tích trong đan đạo lại không sai biệt lắm với Uông Hàn là bao. Thanh Hồng lão đệ, không phải Uông mỗ đả kích ngươi, quả thực trong danh sách đỉnh cấp thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực còn chưa có tên ngươi a.

Chúc Phi Dương và Uông Hàn cũng đã đột phá Thánh Cảnh, là Thánh Cảnh nhất trọng chân chính.

Mà Thẩm Thanh Hồng còn kém một bước nữa.

Chỉ là cách nhau một bước này thế nhưng lại khiến cho hai người kia cảm giác ưu việt mười phần.

Về phần Vệ Khánh, tu vi của hắn đã không bằng Thẩm Thanh Hồng, nhưng mà ai cũng biết hắn am hiểm dùng độc. Bằng vào Độc đạo đưa bản thân hắn vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực. Cho dù là Chúc Phi Dương và Uông Hàn, tình nguyện đắc tội với hai Thẩm Thanh Hồng cũng tuyệt không muốn đắc tội với Vệ Khánh.

Mấy người này hiểu nhau, không ngờ lại đạt thành ăn ý, đả kích Thẩm Thanh Hồng, châm ngòi ly gián Đan Kiền Cung.

Thẩm Thanh Hồng tâm khí cao ngạo, bị mấy người kia liên hợp đả kích, trong lúc nhất thời sắc mặt tái nhợt lại không phản bác được.

Giang Trần đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nhớ không nhầm đây là đan đấu Huyễn Ba sơn, không phải là Vạn Tượng đại điển. Chư vị hiện tại khoe khoang vũ lực chẳng lẽ không cảm thấy hơi sớm một chút sao?

Uông Hàn là cháu ruột Uông Kiếm Vũ, đối với Đan Kiền Cung cực kỳ cừu thị, hắn nhìn thấy Giang Trần tiếp lời, ánh mắt phát lạnh nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Thiên tài đỉnh cấp đang nói chuyện với nhau, ngươi có tư cách gì lên tiếng?

Chúc Phi Dương thở dài nói:

- Người trẻ tuổi hiện tại quả thực không hiểu quy củ. Chẳng biết phân biệt tôn ti a. Thanh Hồng lão đệ, người làm Đại sư huynh như ngươi bình thường không có dạy bảo bọn họ sao?

Vệ Khánh ở một bên châm ngòi thổ gió, cười hắc hắc nói:

- Nói không chừng Trầm đại công tử của chúng ta cảm thấy mỹ nhân bị đoạt, trong lòng có lẽ còn đang ôm hận nha.

Những người này càng nói càng khó nghe, sắc mặt Mộc Cao Kỳ đỏ bừng, nếu như không phải địa vị của hắn quá thấp hắn đã hận không thể chửi ầm lên.

Đôi mi thanh tú của Lăng Bích Nhi cau lại, đang muốn mở miệng.

Chỉ là Giang Trần lại cười nhạt một tiếng:

- Ta còn tưởng đám thiên tài đỉnh cấp các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Đừng nói cho ta biết các ngươi làm như vậy là bởi vì thua không chấp nhận được ở lần đan đấu Huyễn Ba sơn này nha.

Nói xong Giang Trần khoan khoái dựa vào cái ghế tựa sao lưng mình, nói:

- Nói nhiều, đám tiểu nhân. Chậc chậc, cái gọi là thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực chỉ có một chút công phu như vậy thôi sao?

Giang Trần cũng không có hung thần sát ác, cũng không có nói những lời quá ác liệt, chỉ là vẻ mặt của hắn nghiêm túc, nói vài câu không rõ ràng thế nhưng lại khiến cho mấy người kia nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)