Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0552

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0552: Hai cự đầu đoạt Giang Trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần hiểu ra, hắn cũng đại khái hiểu được sức nặng của Đan Vương và Đan Đế ở trong Thần Uyên đại lục.

Ngay cả đệ nhất nhân đan đạo trong Vạn Tượng Cương Vực như Vân Niết trưởng lão cũng không phải là Đan VƯơng. Có thể thấy được danh hiệu Đan Vương này không phải thứ dễ dàng đạt được như vậy.

Nhưng mà Giang Trần cũng vững tin, Đan Kiền Cung trừ hắn ra còn có một người nhất định có thể nhận được danh hiệu Đan Vương. Đó chính là Mộc Cao Kỳ.

Lại trò chuyện một hồi, Đan Trì cung chủ mới cười nói:

- Giang Trần, cấm chế Huyễn Ba sơn kia còn vài ngày mới có thể mở ra. Mấy ngày này ngươi nên lợi dụng một chút. Tất cả các tông môn sẽ diễn ra một hội giao dịch loại nhỏ. Ngươi có thể đi tới đó xem một chút, nói không chừng lại thu được bảo thì sao.

Sau khi rời khỏi, Giang Trần cũng không vội vã quay về chỗ ở mình, mà là đi thẳng tới chủ sảnh Huyễn Ba đại điện.

Đã có hội giao dịch, tự nhiên sẽ sẽ không bỏ qua.

Thứ như tài nguyên chính là bù đắp lẫn nhau. Nếu như nói thứ hiện tại Giang Trần thiếu nhất là cái gì thì chính là tài nguyên.

Tài nguyên không đơn thuần là linh đan diệu dược, còn là các loại thiên tài địa bảo. Trong thế giới võ đạo này, tài nguyên chính là tất cả các loại tài nguyên.

Trừ Thẩm Thanh Hồng, Mộc Cao Kỳ với Lăng Bích Nhi đều ở trong chủ sảnh này.

Thẩm Thanh Hồng giàu có, hiển nhiên đối với hội giao dịch loại này tự nhiên không có nhiều lắm hứng thú. Hơn nữa lúc trước hắn bị Uông Hàn kích thích, hắn thấy hổ thẹn vô cùng, cảm nhận sâu sắc rằng mình nên sớm đột phá Thánh Cảnh một chút.

Nếu không đối mặt với đám người Uông Hàn và Chúc Phi Dương, thủ tịch đệ tử Đan Kiền Cung như hắn cuối cùng vẫn khó có thể ngẩng đầu lên được.

- Trần ca, huynh cũng tới sao?

Mộc Cao Kỳ bày ra một cái quán, hiển nhiên hắn đối với hội giao dịch này vô cùng cảm thấy hứng thú.

Lăng Bích Nhi không có bày ra quầy bán hán mà là quan sát bốn phía, hiển nhiên nàng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc trước Giang Trần đưa cho nàng một phần danh sách, đều là linh dược giải quyết Mê Thần chướng của nàng. Nàng muốn nhìn mọt chút có thể tìm đươc những linh dược cần thiết ở trong hội giao dịch nhỏ này.

Nhưng mà nàng đi dạo vài vòng lại không có thu hoạch được gì.

- Lăng sư mội, ngươi đi tới đi lui có phải có thứ gì cần hay không?

Vệ Khánh bỗng nhiên đi tới, cười hì hì đứng trước mặt Lăng Bích Nhi.

- Nếu như vậy Lăng sư muội không ngại nói thử xem, có lẽ Vệ mỗ sẽ giúp được chút ít thì sao?

Lăng Bích Nhi hiển nhiên đối với hành động không chuyện mà ân cần của Vệ Khánh không có cảm tình gì, nàng nhíu mày, thân thể khẽ nghiêng, đi qua người Vệ Khánh.

Vệ Khánh dường như rất thích phong cách quấn chặt này, hắn với tư cách là thiên tài kiệt xuất nhất của Tiêu Dao tông, chỉ cần hắn mở miệng làm sao có thể thiếu nữ nhân được cơ chứ.

Thứ hắn thiết chính là loại khiêu chiến như thế này.

Cho nên Lăng Bích Nhi càng khó chịu với hắn, hắn càng cảm thấy vô cùng phấn khích.

- Hừ, hiện tại ngươi cứ giả vờ thanh cao trước mặt bản thiếu gia đi. Đợi sau khi bản thiếu gia đắc thủ, cho dù ngươi trinh liệt, thế nhưng một khi hưởng qua tuyệt chiêu của bổn thiếu gia thì nhất định ngươi sẽ biến thành dâm nữ, đãng phụ.

Vệ Khánh hiển nhiên đã sớm có ý định với Lăng Bích Nhi, đồng thời còn sớm coi nàng là vật trong tay mình. Nhìn bóng lưng yểu điệu mềm mại của Lăng Bích Nhi, trong lòng hắn âm thầm thề, nhất định phải thu Lăng Bích Nhi tới tay, không tiếc tất cả các loại thủ đoạn.

Mộc Cao Kỳ ở phía xa nhìn thấy Vệ Khánh dây dưa với Lăng Bích Nhi, trong lòng vô cùng không thích, nói:

- Trần ca, Vệ Khánh này thực sự hung hăng càn quấy, nhiều lần tới gần Bích Nhi sư tỷ, giống như đang săn đuổi con mồi vậy.

Trong lòng Mộc Cao Kỳ đã sớm coi Lăng Bích Nhi là nữ nhân của Trần ca. Vệ Khánh này lại năm lần bảy lượt đùa giỡn Lăng Bích Nhi, quả thực đáng chết.

Giang Trần cười cười nói:

- Cao Kỳ, nếu như đệ gặp Vệ Khánh ở trong Huyễn Ba sơn thì nhất định phải kiềm chế một chút. Người này hung ác, tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo.

Mộc Cao Kỳ gật đầu nói:

- Trần ca yên tâm đi, đệ sẽ cẩn thậ.

Huyễn Ba sơn lớn như vậy, mỗi người thông qua trận pháp truyền tống đi vào, cơ hội chạm mặt mặc dù có, thế nhưng cũng không đặc biệt lớn.

- Giang Trần đạo hữu.

Trong khi nói chuyện sau lưng hắn truyền đến một đạo thanh âm, hắn nhìn lại không ngờ lại là một đệ tử của Bắc Minh tông. Người này không ngờ cũng mặc đạo bào.

Luận khí chất không ngờ lại có vài phần tương tự với Mộc Cao Kỳ. Chỉ là tướng mạo người này không tuấn dật như Mộc Cao Kỳ, mà nhiều thêm vài khần đau khổ.

- Khổ Trúc của Bắc Minh tông phụng mệnh tông chủ mời đạo hữu di giá.

Thiên Minh thượng nhân?

Giang Trần có chút kinh ngạc, trong lòng đã thầm phỏng đoán ra ý đồ mà Thiên Minh thượng nhân tìm hắn. Nghĩ tới quan hệ của Thiên Minh thượng nhân và Đan Trì cung chủ vô cùng tốt, tự nhiên hắn không thể cự tuyệt.

Hắn gật đầu với Mộc Cao Kỳ, nói:

- Cao Kỳ, đệ cứ ở nơi này, ở đây ta có một phần danh sách, nếu như có mấy loại linh dược này, hoặc là vật thay thế, đệ thu cho ta.

- Được rồi, Trần ca, huynh cứ yên tâm đi. Đệ sẽ chú ý.

Mộc Cao Kỳ đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Sự sùng bái của hắn đối với Giang Trần gần với Đan Trì cung chủ và sư tôn Vân Niết trưởng lão của hắn. Thậm chí độ thân thiết thì Giang Trần còn xếp hạng nhất.

Hắn so với ai khác còn hiểu rõ hơn, lần này không có Giang Trần, Mộc Cao Kỳ hắn căn bản không có cách nào lấy được vị trí thứ ba trong tổ thiên tài.

Khổ Trúc nhìn thấy Giang Trần dễ nói chuyện như vậy, trong lòng cũng vui vẻ không thôi. Hắn còn lo lắng vạn nhất Giang Trần không muốn đi thì nên làm cái gì bây giờ.

- Khổ Trúc đạo hữu, đi thông.

Khổ Trúc dường như vĩnh viễn đều có bộ mặt giống như ăn mướp đắng nhưu vậy, hắn ta gật đầu, đi trước dẫn đầu.

Còn chưa đi được bao xa, bên phải lại xuất hiện một người, đó là đệ tử của Đại Thánh đường:

- Giang Trần huynh đệ, Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc bái kiến. Huynh đệ có rảnh hay không? Tộc trưởng gia tộc ta muốn mời Giang huynh đệ tới trò chuyện một chút.

Vẻ mặt Khổ Trúc cảnh giác, hai tay cản lại, giống như gà trống trước khi lao vào chiến đấu vậy, hắn nói:

- Hạng Tần sư huynh, Giang Trần sư huynh được ta mời trước.

Hạng Tần thấy thế khẽ cau mày lại, nói:

- Ngươi là ai?

Thanh âm cứng rắn của Khổ Trúc vang lên:

- Ta là Khổ Trúc của Bắc Minh tông. Hạng Tần sư huynh, phiền ngươi nhường đường một chút, Tông chủ còn đang chờ ta đi phục mệnh a.

Khổ Trúc này hiển nhiên là người cứng đầu, không hiểu được sự quanh co lòng vòng.

Hạng Tần có lẽ cũng nhìn ra tính tính của Khổ Trúc này, rốt cuộc hắn vẫn là thiên tài số một số hai của Đại Thánh đường, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với Khổ Trúc.

Hắn cũng không để ý tới Khổ Trúc, chỉ chắp tay về phía Giang Trần nói:

- Giang huynh đệ, tộc trưởng ta thành tâm thành ý mời ngươi đi qua. Kính xin huynh đệ nể mặt.

*****

Giang Trần cũng cảm thấy khó xử, nhìn qua Khổ Trúc rồi nói:

- Hạng huynh, trưởng lão gọi vốn khó chối từ. Nhưng mà Khổ Trúc đạo hữu tới trước, nếu như ta bỏ hắn mà đi với ngươi thì sau này khó có thể nhìn nhau được.

Hạng Tần dường như cũng hiểu chuyện này có chút ép buộc.

Hắn nhìn Khổ Trúc:

- Khổ Trúc sư đệ đúng không? KHông bằng như vậy đi, n gươi trở về nói với Thiên Minh thượng nhân, nói Hạng Tần ta mạnh mẽ mời Giang Trần huynh đệ đi. Nói sau đó ta sẽ thỉnh tội với lão nhân gia ngài, được không?

Hạng Tần làm như vậy là có ý định mạnh mẽ đoạt người.

Khổ Trúc nghe vậy trừng mắt nói:

- Không được, trừ phi ngươi giết ta, phải giẫm lên thi thể ta thì mới có thể đem Giang Trần sư huynh đi.

Sắc mặt Hạng Tần phát lạnh, hắn là thiên tài cao cấp nhất của Đại Thánh đường, ở trong những người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực quả thực không có mấy người dám chống đối hắn.

Coi như là Lâm Hải kiệt xuất nhất của Bắc Minh tông nhìn thấy Hạng Tần hắn cũng tất cung tất kính.

Khổ Trúc này Hạng Tần quả thực còn không để vào mắt.

- Ta đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ. Coi như Lâm Hải ở trước mặt Hạng mỗ ta cũng không dám làn càn như vậy.

Hạng Tần có ý uy hiếp nói.

Nhưng mà hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp Khổ Trúc này.

- Lâm Hải là Lâm Hải, ta là ta. Ta chỉ biết tông chủ ra lệnh cho ta tới mời Giang Trần sư huynh, không cần biết ngươi là ai. Chuyện đó có liên quan gì tới ta chứ?

Giang Trần nhìn thấy mọi chuyện sắp diễn biến xấu đi, cho nên chỉ có thể đứng ra hòa giải:

- Nhị vị, ta thấy như vậy đi. Các ngươi đều trở về, thương lượng một chút. Nếu như không phải chuyện gì đặc thù thì không bằng cùng ngồi một chỗ nói ra. Cần gì phải vì trước sau mà làm như vậy.

- Không được.

Giang Trần vừa mới dứt lời Khổ Trúc và Hạng Tần đồng thời lắc đầu cự tuyệt. Hiển nhiên đối với việc mời Giang Trần bọn họ nhất định muốn làm.

Đang lúc giằng co, bỗng nhiên có một tràng cười dài vang lên:

- Hạng Tần hiền chất, lão phu và Giang Trần hiền chất đã sớm có ước định. Cho nên mới muốn dẫn hắn tới nơi ở của Bắc Minh tông ta. Ngươi lại ngang ngược cản trở như vậy là có ý gì?

Không ngờ Thiên Minh thượng nhân lại tự thân xuất mã.

Hạng Tần nhanh nhẹn dũng mãnh ra sao, ở trước mặt Thiên Minh thượng nhân cũng không dám giương oai.

- Ha ha, Thiên Minh à. Lão phu cũng vừa vặn muốn nói chuyện với Giang Trần hiền chất. Ngươi không thể đoạt với lão phu a.

Trong khi nói chuyện, tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc cũng không biết từ nơi nào mà xuất hiện.

Nếu như nói lúc trước Hạng Tần chống lại Khổ Trúc là binh đấu với binh, như vậy giờ phút này Thiên Minh thượng nhân và tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc tự thân xuất mã lại giống như tướng đấu với tướng.

Trong lúc nhất thời Giang Trần trở thành miếng bánh thơm ngon cho hai người đoạt.

Vốn trong chủ sảnh vô cùng ồn ào thoáng cả trở nên yên tĩnh. Tất cả đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn về mọi chuyện đang xảy ra bên này.

Hai đại tông môn muốn đoạt Giang Trần, rốt cuộc là có chuyện gì.

Thân là người trong cuộc, Giang Trần lại dở khóc dở cười. Loại cục diện này tuyệt đối là thứ mà hắn không nguyện ý nhìn thấy.

Mặc kệ hắn đi tới nơi nào đều đắc tội với bên còn lại.

Mặc dù việc này vốn không có quan hệ gì tới hắn, thế nhưng vẫn trở thành nan đề đối với hắn.

Đám người trong chủ sảnh tụ lại ngày càng nhiều, mấy cự đầu của tông mon còn lại cũng nghe náo động mà chạy tới.

- Ha ha, cực kỳ náo nhiệt a. Chư vị, các ngươi làm gì vậy? Giang Trần là người trẻ tuổi vừa mới xuất đạo không llaua, các ngươi làm như vậy là đang hù dọa người trẻ tuổi a.

Đan Trì cung chủ hiển nhiên cũng nghe tiếng mà chạy tới, đứng ra bảo hộ Giang Trần.

Tại sao hắn lại không biết tâm tư của những lão gia hỏa này cơ chứ? Chỉ đơn giản là muốn lừa gạt Vạn Thọ đan của Giang Trần mà thôi.

Thiên Minh thượng nhân nhìn thấy Đan Trì cung chủ, cười hắc hắc nói:

- Đan Trì lão đệ, may mà lão đệ tới chủ trì công đạo a. Rõ ràng là lão phu mời Giang Trần hiền chất trước. Hạng đại tộc trưởng lại muốn vung đao đoạt đi Giang Trần hiền chất. Lão phu có lý mà không nói rõ được a. Hạng lão ca, ngươi là lão đại, lại làm khó dễ tiểu đệ là có ý gì?

Thiên Minh thượng nhân là người nổi danh biết nói chuyện, những lời này không thể nghi ngờ là năn nỉ tộc trưởng Thánh TƯợng nhất tộc dường hắn một bước.

Cùng là tông chủ tông môn Tứ phẩm, tư thế của Thiên Minh thượng nhân bày ra vô cùng thấp. Dù sao hắn là người mời Giang Trần trước, nếu muốn tranh giành quả thực hắn chiếm được lý.

Tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc gọi là Hạng Vấn Thiên, xưa nay cũng không phải là người hung hăng đoạt lý.

Bất quá lần này dường như hắn ta quyết tâm không nói đạo lý. Hắn khoát tay cười nhạt nói:

- Thiên Minh, nếu như là việc khác ta sẽ nhường cho ngươi. Hạng mỗ cũng không đánh với ngươi. Ha ha. Hôm nay ta suy tính dương thọ của ta còn chưa đủ sáu mươi năm. Ngươi lại đánh chủ ý tới Vạn Thọ đan, lão phu cũng có chủ ý với Vạn Thọ đan. Ngươi nói xem, việc khác còn có thể, thế nhưng việc liên quan tới thọ nguyên, làm sao có thể nhường ngươi được.

Cường giả Thánh Cảnh ít nhất thọ nguyên cũng được một ngàn năm, cao nhất cũng có thể đạt tới hai ba ngàn tuổi.

Mà tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc này vậy mà nói mình còn chưa đủ sáu mươi năm thọ nguyên. Không khỏi khiến cho người ta hiếu kỳ, rốt cuộc hắn ta đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Thiên Minh thượng nhân nghe tộc trưởng Thánh Tượng nhất tộc nói vậy cũng cười khổ nói:

- Hạng lão ca, vài năm trước ta luyện công bị thương, làm tổn thương tới dương thọ. Số thọ nguyên còn lại cũng không được nhiều lắm.

Hai đại cự đầu này không ngờ hiện tại lại tố khổ ở nơi này, khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Nói tới Vạn Thọ đan, trừ hai đại cự đầu này ra, những cự đầu của các tông môn khác đều cảm thấy tim đập thình thịch.

Quả thực dương thọ của bọn họ hiện tại cũng còn xa mới tới trình trạng nguy cấp. Thế nhưng mà loại đan dược này có thể nói là lo trước mối họa, có thể nhận được một khỏa thì vẫn tốt hơn.

Lập tức bầu không khí ở chủ sảnh càng thêm nóng bỏng. Khiến cho trong lòng Uông Kiếm Vũ của Thánh Kiếm cung cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dựa vào cái gì mà Đan Kiền Cung các ngươi có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người như vậy? Có thể khiến cho mọi người theo đuôpi?

Đan Kiền Cung các ngươi muốn cầm Vạn Thọ đan đầu cơ trục lợi sao? Uông Kiếm Vũ không phục một chút nào.

Hắn suy nghĩ một lát rồi cười nói:

- Hạng lão ca, Thiên Minh, nhị vị an tâm một chút, chớ vội a. Kỳ thực Vạn Thọ đan này là thứ mà một đệ tử trẻ tuổi có thể luyện chế. Chắc hẳn cũng có thể sản xuất ra số lượng lớn. Đến lúc đó đợi sau khi số lượng Vạn Thọ đan nhiều lên, nhị vị muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu a. Trừ phi Đan Kiền Cung bọn họ muốn trữ hàng, không mang ra bán.

Những lời này rõ ràng là có ý châm ngòi ly gián.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)