Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0559

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0559: Ai là con mồi?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Ngươi... Ngươi không phải là đệ tử Tam Tinh tông.

Giang Trần lắp bắp nói.

- Ngươi coi như cũng thông minh, Tam Tinh tông thì tính cái rắm gì? Một đám phế vật. Thiên Tông bố cục nhiều năm như vậy, không ngờ tới bây giờ quân cờ này lại không tạo ra được một chút sóng gió gì.

- Thiên Tông? Ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông?

Giang Trần như bừng tỉnh.

Đinh Đồng nở nụ cười khinh miệt, hiển nhiên một người sắp chết nói ra thân phận của hắn, tự nhiên hắn không cần phải để ý.

- Giao ra đan phương Vạn Thọ đan, ta sẽ cho ngươi được toàn thây.

Sắc mặt Giang Trần sầu não:

- Hóa ra, ngươi là người của Cửu Dương Thiên Tông. Nói như vậy Tam Tinh tông đã sắp đầu nhập vào Cửu Dương Thiên Tông?

Nhớ tới trước lúc kết minh, Chúc tông chủ của Tam Tinh tông đề nghị Đan Kiền Cung đấu với sứ giả Cửu Dương Thiên Tông. Nếu như Giang Trần vẫn không rõ Tam Tinh tông là nội ứng của Cửu Dương Thiên Tông vậy thì hắn là người ngu rồi.

Ngươi đã hiểu ra, cũng biết là Cửu Dương Thiên Tông, cho nên tội không thể tha.

- Bởi vì ta giết Truy Dương lão quái?

- Truy Dương là cái rắm gì? Ngươi giết Long Cư Tuyết, đó là Tiên Thiên Thanh Loan chi thể, đó là lô đỉnh đặt trước của Tam sư huynh Ung Hành Vân, thập đại trân truyền của Cửu Dương Thiên Tông. Tam sư huynh tu luyện Long Phượng lưỡng nghi kiếm, còn kém một bước này. Ngươi giết Long Cư tuyết, chẳng khác nào là chặt đứt con đường võ đạo của Tam sư huynh. Ngươi nói xem, trên trời dưới đất ai có thể cứu ngươi? Ai dám cứu ngươi?

Đinh Đồng dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhì nqua Giang Trần. Mặt nở nụ cười lạnh lẽo.

- Nói như vậy ngươi hứa hẹn tiền đồ gấp mười lần khi còn ở Đan Kiền Cung cũng chỉ là nói hàm hồ?

Đinh Đồng cười ha hả nói:

- Cuối cùng ngươi cũng không ngu xuẩn. Ta dụ dỗ ngươi như vậy chỉ là muốn dùng binh không tốn một chút máu, đem ngươi mang về Thiên Tông, giao cho Tam sư huynh xử lý ngươi. Giang Trần, nếu như ngươi thúc thủ thì có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian nữa.

- Giang Trần, nể mặt đan phương Vạn Thọ đan, ngươi còn có gì không hiểu hay không? Đinh mỗ có thể phá lệ giải đáp cho ngươi, cho ngươi chết cũng làm một con quỷ minh bạch.

Hiển nhiên Giang Trần đã coi như Giang Trần là một kẻ đã chết.

- Ngươi cố ý từ Cửu Dương Thiên Tông tới Vạn Tượng Cương Vực giết ta?

Giang Trần bỗng nhiên hỏi.

- Ngươi quá đề cao chính mình rồi. Tới giết ngươi. Mặt mũi ngươi lớn như vậy sao? Đừng nhìn ngươi có thể nhảy nhót trong Vạn Tượng Cương Vực, ở trong mắt thiên tài Thiên Tông chúng ta ngươi cũng chỉ là một con gián nhỏ mà thôi. Đinh Đồng ta phụng mệnh tới Tam Tinh tông trợ giúp Tam Tinh tông bố cục. Về phần ngươi chỉ bất quá là thuận đường mà thôi.

Thiên tài Thiên Tông, mỗi một người đều ngạo khí bức nhân.

Đinh Đồng này tới từ Cửu Dương Thiên Tông của Bát Vực, đừng nói là Giang Trần, coi như là Chúc tông chủ của Tam Tinh tông hắn cũng không coi ra gì.

Tuy rằng tu vi của Chúc tông chủ so với Đinh Đồng hắn lợi hại hơn một chút, nhưng mà tuổi tác của Đinh Đồng còn chưa bằng một phần mười của Chúc tong chủ. Dùng thiên phú và tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không đặt một tông chủ Hạ vực vào trong mắt.

Mà Giang Trần tuy rằng có thiên phú đan đạo kinh người, nhưng mà Đinh Đồng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống dưới Vạn Tượng Cương Vực, tự nhiên cũng không quá để ý tới Giang Trần.

Ở Bát vực Đan Vương đi khắp nơi trên đường, đan đạo đại sư nhiều như cẩu.

Hắn há sẽ để ý tới loại thiên tài trong Tông môn tứ phẩm tới Đan Vương cũng không có như Đan Kiền Cung.

Lại nói dưới Cửu Dương Thiên Tông bọn họ cũng có Cửu phủ, hơn ba ngàn phân đà. Cho dù Cửu Dương Thiên Tông không dùng đan đạo lập tông, nhưng nếu như Thiên tông muốn, nuôi Đan Vương ít nhất cũng có hơn mười.

Chỉ là một thiên tài đan đạo của Đan Kiền Cung, Đinh Đồng nào cần phải để ý.

Nếu như không phải Vạn Thọ đan quá mức nghịch thiên, nếu như Đinh Đồng không tận mắt nhìn thấy, căn bản hắn cũng không đặt vào trong mắt.

- Nói như vậy tâm chiếm đoạt Vạn Tượng Cương Vực của Cửu Dương Thiên Tông các ngươi đã sớm có từ trước?

Giang Trần lại hỏi một vấn đề:

- Tam Tinh tông này có lẽ đã tồn tại rất nhiều năm ở trong Vạn Tượng Cương Vực a.

- Hừ, loại tiểu nhân vật như ngươi hỏi vấn đề này không cảm thấy rất nực cười sao? Bản thân khó bảo toàn, còn quan tâm tới Vạn Tượng Cương Vực, nực cười.

Đinh Đồng nhìn qua ánh mắt của Giang Trần, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc vậy:

- Tam Tinh tông nếu như không có Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chống đỡ, chỉ là một tông môn ngũ phẩm làm sao có thể dễ dàng tấn chức tông môn tứ phẩm như vậy.

Nói xong Đinh Đồng không kiên nhẫn nữa mà khoát tay nói:

- Nói nhảm, đừng hỏi nhiều nữa. Nếu như ngươi muốn mượn cơ hội này kéo dài thời gian. Ta khuyên ngươi bỏ cái suy nghĩ này đi. Vài trăm dặm chung quanh căn bản không có người khác. Cho dù có người khác tới cũng không cứu được ngươi.

- Giang Trần, ngươi nhanh giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Sau đó ngoan ngoãn nhận lấy cái chết. Hay là muốn ta tự mình động thủ? Tìm kiếm trong thần hồn của ngươi?

Sắc mặt Đinh Đồng trầm xuống, hiển nhiên kiên nhẫn của hắn có hạn, sát ý tuôn ra.

Giang Trần bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:

- Ngươi có khẩu vị nhỏ như vậy sao? Chỉ là đan phương Vạn Thọ đan đã đuổi ngươi đi được. Ta còn có đan phương Tùng Hạc đan, có thể kéo dài năm trăm năm thọ nguyên cho cường giả Hoàng cảnh. Ngươi muốn không? Ta còn có một tòa Nguyên Từ kim sơn, kim nguyên chi lực cuồn cuộn không dứt, ngươi muốn không? Ta còn có Băng Hỏa yêu liên cấp bậc CHư Thiên, dị chủng thiên địa, ngươi có muốn không? Đúng rồi, còn có một chút máu của chân long, một đôi long tinh, chẳng lẽ những thứ này ngươi đều không có hứng thú?

Giang Trần nói xong, hắn lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay có mấy khối long tinh trong tay, hắn ném về phía bên trái, miệng nở nụ cười quỷ dị.

Đồng tử Đinh Đồng co rút lại, trong mắt bắn ra sự cuồng nhiệt vô tận.

Hiển nhiên hắn cũng nhận ra đây không ngờ lại là long tinh, tràn ngập khí tức chân long tinh khiết, cho dù là Đinh Đồng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Ngươi... Ngươi thực sự có máu của chân long?

Đinh Đồng trầm giọng hỏi.

Giang Trần nhẹ nhàng cười, lại lấy ra một cái bình nhỏ:

- Ngươi không tin.

Mở cái bình nhỏ ra, khí huyết chân long cười đại lan tràn ra hư không, làm cho toàn thân Đinh Đồng không nhịn được co rút lại.

Trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ tham lam vô cùng, thì thào nói:

- Không ngờ là máu của chân long, tiểu tử, xem ra Đinh Đồng ta đã đánh giá thấp giá trị của ngươi. Ta giết ngươi chỉ vì hoàn thành nhắn nhủ của Tam sư huynh. Không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy a.

- Ha ha ha, xem ra lần này tới Vạn Tượng Cương Vực là may mắn của ta.

Đinh Đồng đắc ý cười to, trước khi tới Vạn Tượng Cương Vực, tuy rằng là tông môn cử đi, thế nhưng nói thật Đinh Đồng dù thế nào cũng không can tâm tình nguyện.

Ở lại Thiên Tông tu luyện, linh lực đầy đủ.

Đến Vạn Tượng Cương Vực này, Đinh Đồng thấy chẳng khác nào xung quân biên cảnh, đi tới man hoang là bao.

*****

Cho nên hắn tới nơi này cũng chỉ là do lệnh của tông môn khó cãi, cũng không phải là hắn nguyện ý.

Thế nhưng mà nhìn thấy Giang Trần xuất ra long huyết, long tinh, Đinh Đồng thực sự mừng rỡ. Hắn tuyệt đối không ngờ trong một hạ vực tồi tàn như Vạn Tượng Cương Vực này lại có long huyết, long tinh, lại có vật nghịch thiên như vậy.

Phải biết rằng cho dù là ở Bát vực, máu tươi chân long nồng đậm như vậy cũng là một giọt khó cầu a. Về phần long tinh, tuy rằng không trân quý bằng long huyết, thế nhưng cũng là bảo vật cực kỳ trân quý.

Trong tay Giang Trần lại có mấy khối, nếm như thu tới tay, đây tuyệt đối là một số tài phú kinh người.

Mà chỗ tốt của Long huyết thì càng không cần phải nói.

Tiếng cười thu liễm, hai mắt Đinh Đồng nhìn về phía Giang Trần, mang theo vẻ châm chọc nồng đậm, hắn nói:

- Giang Trần, Đinh mỗ quả thực phải cảm tạ ngươi. Để cho chuyến đi này của ta không uổng phí. Nể mặt những vật này của ngươi, ta có thể để cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn một chút.

- Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi tự mình ngoan ngoãn giao ra, hay là muốn ta động thủ?

Uy áp của cường giả Địa Thánh Cảnh quả thực có thể nói là khủng bố.

Đinh Đồng hiển nhiên có ý áp bách Giang Trần, thúc dục uy áp của Địa Thánh Cảnh, thân thể lăng không bay lên.

Đến cấp bậc Địa Thánh Cảnh đã có thể phi hành.

Thân thể Đinh Đồng lăng không, từ trên cao nhìn xuống dưới, giống như một thiên thần tới thế gian, vô cùng uy nghiêm, đem phạm vi mấy ngàn mét chung quanh Giang Trần bao phủ lại.

Mặc dù có thủ đoạn sưu hồn, thế nhưng mà Đinh Đồng cũng không hi vọng phải dùng loại thủ đoạn này.

Bởi vì sưu hồn cực kỳ hao phí thần thức, thứ hai nội dung sưu hồn được chưa hẳn đã hoàn chỉnh.

Cho nên hắn vô cùng ưa thích dùng uy áp uy hiếp Giang Trần, không tốn một chút khí lực nào ép cho Giang Trần ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan.

Theo Đinh Đồng thấy, Giang Trần này nếu như không muốn ăn đau khổ thì lựa chọn tốt nhất chính là chủ động phối hợp.

Đinh Đồng từ trên cao nhìn xuống, ở trước mặt Giang Trần hắn cảm giác được sự ưu việt mười phần, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Ta cho ngươi thời gian mười tức.

Thanh âm của Đinh Đồng mang theo cảm giác phán quyết, hiển nhiên hắn đã coi Giang Trần là một người chết.

Ngàn vạn uy áp giống như ngàn vạn ngọn núi không ngừng đè nén Giang Trần.

Đinh Đồng cảm thấy Giang Trần tuyệt đối không chống đỡ được mười tức, sau đó sẽ sụp đổ.

Nhưng mà sau một khắc, Đinh Đồng lại giật mình phát hiện ra, khóe miệng Giang Trần vẫn đang mỉm cười.

Nụ cười kia vẫn quỷ dị như vậy, dường như còn mang theo vẻ châm chọc.

- Ngươi còn cười được?

Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy liệu có phải Giang Trần này đã bị dọa ngốc rồi hay không. Lúc này vẻ mặt hắn ta phải là hoảng sợ, lạnh run mới đúng chứ.

- Vì sao ta không thể cười? Lại nói, Đinh Đồng, ta cũng nên cảm tạ ngươi a.

- Cảm tạ ta?

Ánh mắt Đinh Đồng lạnh lẽo, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy g t cười, cảm thấy rất là khó chịu. Hắn cảm thấy Giang Trần này không biết thân biết phận, có giác ngộ của một con mồi.

Giờ phút này Đinh Đồng thay đổi quyết định của mình, mặc kệ Giang Trần có ngoan ngoãn giao ra đan phương Vạn Thọ đan hay không. Hắn cũng không để cho Giang Trần chết một cách thống khoái.

Chỉ bằng nụ cười đáng chết này, Đinh Đồng quyết định phải chậm rãi hành hạ Giang Trần, để cho hắn ta chịu đau đớn chết đi sống lại.

- Cảm ơn ngươi nói cho ta biết vài trăm dặm chung quanh không có ai. Cũng cảm ơn ngươi để cho ta biết rõ còn có một kẻ ngu ngốc gọi là Ung Hành Vân âm thầm thương nhớ ta. Nếu không sau này ta đi tới Bát Vực, sau lưng bị người khác nhớ thương cũng không biết, chẳng phải sẽ vô cùng phiền phức sao?

Đinh Đồng sững sờ, lập tức cười ha hả nói:

- Về sau? Ngươi cảm thấy ngươi còn có về sau sao?

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Ta nhất định có về sau đó, thế nhưng ngươi sẽ không.

Đồng tử Đinh Đồng kịch liệt co rúm lại, cười lạnh nói:

- Chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, ngươi xác định mình không nói mơ đó chứ?

Giang Trần cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt một tiếng:

- Ngươi nói cho ta biết, Tam sư huynh Ung Hành Vân của ngươi có tu vi gì, để ta xem hắn có tư cách để cho ta nhớ tên hắn hay không?

Không thể không nói lúc này Đinh Đồng cực kỳ sửng sốt.

Hắn hiện tại đang hoài nghi, đầu óc Giang Trần này có phải là đậu hũ hay không? Có phải sau khi gặp khốn cảnh sinh tử hoàn toàn mất đi lý trí, nói ra những lời ngu xuẩn như thế này hay không?

- Giả gây giả dại sao? Đinh mỗ thấy ngươi chết chắc rồi. Ngươi chỉ là con sâu cái kiến Nguyên Cảnh, cũng xứng hỏi tu vi của Tam sư huynh ta sao? Nhưng mà ngươi đã hỏi, cho con kiến như ngươi mở rộng tầm mắt cũng không sao. Tam sư huynh ta hiện tại đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bán bộ Hoàng cảnh. Đừng nói là con sâu cái kiến như ngươi, coi như là Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung các ngươi đời này cũng đừng mơ đạt được cảnh giới như Tam sư huynh hiện tại.

Đinh Đồng cảm thấy dường như mình giải thích với con sâu cái kiến này nhiều như vậy là mất thân phận, sắc mặt hắn trầm xuống, nói:

- Giang Trần, xem ra rượu mời ngươi không muốn uống mà lại muốn uống rượu phạt rồi.

Giang Trần gật đầu nói:

- Bán bộ Hoàng cảnh, cũng có chút ý tứ. Nói như vậy nếu như Long Cư tuyết không chết, làm lô đỉnh của hắn, có thể trợ giúp hắn một bước phong Hoàng sao?

Đinh Đồng cười lạnh nói:

- Ngươi biết là tốt rồi.

Cơ hồ tất cả nỗi băn khoăn hiện tại của Giang Trần cũng đã rõ ràng, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Đinh Đồng, sai lầm lớn nhất của ngươi đời này không phải chính là trở thành đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông, mà là sau khi trở thành đệ tử Cửu Dương Thiên Tông lại chạy tới Vạn Tượng Cương Vực tham gia náo nhiệt. Lại còn dám chọc vào ta.

- Long huynh, dựa vào ngươi rồi.

Giang Trần nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh đột nhiên lui lại.

Đinh Đồng còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt biến đổi.

Sau một khắc Đinh Đồng đột nhiên phát hiện ra khu vực quanh thân mình giống như bị từng đạo thiên la địa võng vây chung quanh.

Đồng thời trong hư không còn tràn ngập uy áp kinh người, giống như đột nhiên có một thiên thần hàng lâm vậy.

- Thứ quỷ dị gì vậy?

Đinh Đồng khẽ quát một tiếng, tuy rằng cảm thấy không ổn, thế nhưng dầu gì hắn cũng là Thánh Cảnh lục trọng, một khi gặp chuyện vẫn có thể trấn định.

Hắn vung tay lên, hai bàn tay giống như đại đao, muốn chém vỡ lao lung trong hư không, thuận thế trở ra vậy.

Cổ tay màu trắng chém về phía hư không.

Phanh Phanh.

Một tiếng vang cực lớn vang lên, cổ tay hắn đâm vào trên thiên la địa võng vô hình, từng đạo quang mang huyền ảo như ẩn như hiện trên hư không giống như từng khối lân giáp màu đen đan vào nhau, tràn ngập trong hư không, đem bốn phía hư không này phong tỏa.

Công kích của Đinh Đồng đánh vào bên trên chỉ phát ra từng đạo thanh âm chói tai, thế nhưng lại giống như chìm xuống đáy biển, căn bản không thể làm nên chuyện gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)