Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0565

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0565: Vô Ngân trưởng lão phiền muộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tuy rằng không tính là quá nặng nề, nhìn thấy xương cốt, nhưng hiệu quả của những đan dược này quả thực khá tốt. Rất nhanh những thương thế trên đùi Vệ Khánh đã biến chuyển, cơ hồ không còn ảnh hưởng tới hoạt động của Vệ Khánh.

Hắn oán hận đi tới trước mặt Vô Ngân trưởng lão, nói:

- Trưởng lão, cứ như vậy mà thả tiểu tử này đi sao?

Vô Ngân trưởng lão khẽ đảo mắt, nói:

- Không thả hắn đi thì ngươi có thể làm được gì?

Vô Ngân trưởng lão kỳ thực vô cùng bất mãn, nếu như không phải Vệ Khánh khinh địch thì há có thể đi tới bước này. Không ngờ tới lúc này còn nhảy loi choi như vậy.

Tuy rằng sớm muộn gì con mồi cũng trở về trong tay hắn, thế nhưng lại phải phí một phen công phu nữa.

Vệ Khánh bị Vô Ngân trưởng lão hỏi lại, trong lòng cảm thấy khó chịu, đồng thời còn có cảm giác sỉ nhục, nói:

- Ta đuổi theo giết hắn.

- Ngươi câm miệng cho lão phu.

Vô Ngân trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Vệ Khánh:

- Thành sự không có bại sự có thừa. Bây giờ ngươi đuổi theo hắn là muốn cho Tiêu Dao tông vi phạm lời thề thiên địa sao?

Vệ Khánh cả kinh, lúc này mới nhớ tới chuyện này, trong lòng quẫn bách. Thế nhưng khi nghe được tám chữ thành sự không có bại sự có thừa càng giống như sát muối vào trong lòng hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà cho dù hắn có ngang ngược tới đâu cũng không dám ngang ngược trước mặt Vô Ngân trưởng lão.

Vô Ngân trưởng lão tuy rằng không phải là trưởng lão mạnh nhất trong Tiêu Dao tông, thế nhưng là trưởng lão cấp cao có thiên phú đao đạo cao nhất, địa vị ở Tiêu Dao tông có thể nói là nằm tron top năm.

Vệ Khánh hắn cho dù có thiên phú thế nào thì cũng chỉ là một thiên tài có tiềm lực mà thôi. Đứng ở trước mặt trưởng lão có quyền thế nhất tông môn, hắn vẫn còn non một chút.

Hơn nữa chuyện vừa rồi quả thực cũng vì hắn mà mới hỏng việc. Nếu như không phải hắn khinh địch, tại sao lại để cho Giang Trần nhẹ nhàng rời khỏi như vậy cơ chứ?

Nhưng mà Vệ Khánh dầu gì cũng là thiên tài kiêu ngạo, bị Vô Ngân trưởng lão quát lớn như vậy trong lòng cũng giận dữ, hắn nhịn không được nói:

- Giang Trần này cũng tà môn, độc trận mà Vô Ngân trưởng lão ngươi không ngờ lại không có chút tác dụng nào với hắn. Chẳng lẽ tiểu tử này không sợ độc trận của Tiêu Dao tông chúng ta.

Hắn nhìn như nghi hoặc Giang Trần, trên thực tế cũng mang theo vài phần trào phúng. Vô Ngân trưởng lão ngươi ngưu bức, vì sao độc trận lại không lưu lại được Giang Trần.

Vấn đề này kỳ thực cũng là vấn đề Vô Ngân trưởng lão cảm thấy khó hiểu nhất.

- Vệ Khánh, lần sau nếu như ngươi gặp lại Giang Trần, lão phu cho ngươi một đề nghị.

- Cái gì? Vệ Khánh sững sờ.

- Quay đầu bỏ chạy.

Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt nói.

- Chạy trốn càng xa càng tốt.

Vẻ mặt Vệ Khánh tối sầm lại, tức giận, lớn tiếng nói:

- Vô Ngân trưởng lão, ta biết rõ vừa rồi ta thất thủ nên bị bắt, làm hỏng đại sự. Nhưng mà ngươi cũng không cần phải châm chọc, khiêu khích ta. Ai lúc còn trẻ mà chưa từng có thời điểm lỡ tay? Ai lúc còn trẻ mà chưa từng khinh địch? Nếu như ta không có lòng tin quá mức với độc trận của ngươi, thì há có thể đơn giản đi tới trước mặt hắn như vậy.

Lại nói Vệ Khánh nói như vậy cũng có đạo lý. Nếu như lúc ấy không phải hắn quá mức an tâm về độc trận, quả thực chưa hẳn hắn đã dễ dàng bị mắc lừa như thế.

Vô Ngân trưởng lão cười nhạt một tiếng nói:

- Độc trận mất đi hiệu lực cũng khiến cho lão phu cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của lão phu không phải là châm chọc ngươi. Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi.

Vệ Khánh sững sờ nói:

- Giang Trần kia bất quá chỉ là kẻ giảo hoạt, sao lại khiến cho ngươi đề cao như vậy?

- Tiểu tử kia giảo hoạt vô cùng là đúng. Nhưng mà thủ đoạn của hắn tầng tầng lớp lớp, lại không phải là thứ mà ngươi có thể đề phòng. Ta không biết hắn ta có thủ đoạn gì, nhưng mà lão phu âm thầm triệu hoán thú điều khiển đánh lén hắn, chuyện bí mật như vậy hắn cũng có thể nhìn ra. Loại đối thủ bằng vào trình độ của Vệ Khánh ngươi có thể đối đầu được hay sao?

Vệ Khánh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không nói được nửa câu nào.

- Chỗ ngươi am hiểu chính là dụng độc. Thế nhưng mà độc trận của lão phu cũng không trói buộc được hắn. Dùng độc công của ngươi, ngươi cảm thấy có thể làm gì được hắn sao?

Vệ Khánh không phục nói:

- Cho dù Độc công vô dụng, tu vi võ đạo của hắn bất quá chỉ là Nguyên Cảnh ngũ trọng, ta dùng lực lượng võ đạo cũng đủ nghiền nát hắn.

- Ngươi đã nghĩ như vậy chỉ sợ ngươi sẽ chết nhanh hơn.

Vô Ngân trưởng lão nhếch miệng lên, lập tức vung tay lên nói:

- Được rồi, tự ngươi suy nghĩ đi. Không nên quấy rầy mạch suy nghĩ của lão phu.

Vô Ngân trưởng lão khinh thường giải thích thêm với Vệ Khánh. Vệ Khánh này phập phồng không yên, Vô Ngân trưởng lão sau chuyện này đã thay đổi rất nhiều về cảm nhận với Vệ Khánh.

Trong lòng Vệ Khánh tuy rằng tức giận không thôi, nhìn thấy Vô Ngân trưởng lão nâng Giang Trần mà hạ thấp hắn, đây dõ ràng là nâng chí khí người khác, diệt uy phong chính mình.

Nhưng mà dù trong lòng hắn tức giận thế nào cũng không có khả năng khiêu chiến với Vô Ngân trưởng lão.

Giang Trần đi chừng nửa canh giờ liền dừng lại, tìm được một nguồn nước, đem y phục trên người đổi đi, giặt giũ một phen.

- Vô Ngân trưởng lão kia dường như trong lòng có quỷ. Tuy rằng độc trận kia không làm khó được ta. Thế nhưng khí tức trong độc trận cũng lưu lại dấu vết trên người ta. Lão hồ ly này từng bước đều có hậu chiêu.

Giang Trần thúc dục linh lực, đem cơ hồ tất cả khí tức trên người đảo qua một lần. Đồng thời triệu hoán ra vài đầu Phệ Kim thử minh mẫn, để cho chúng nó mang theo y phục vừa mới thay ra của hắn, chia nhau rời khỏi. Như vậy không chỉ đơn thuần là khiến cho bản thân không còn chút khí tức nào mà còn để lại rất nhiều dấu vết giả dối cho đám người Vô Ngân trưởng lão kia.

- Vô Ngân, để xem ngươi gian hoạt như quỷ làm sao có thể truy tung được ta?

Giang Trần rất tự tin, sau lần bố trí này, nếu như Vô Ngân trưởng lão này còn có thể đuổi theo được hắn, thì coi như Giang Trần hắn phục.

Về phần Vệ Khánh, Giang Trần đã coi hắn coi như là một kẻ ngu ngốc.

Không chỉ có người Tiêu Dao tông cũng am hiểu dụng độc. Giang Trần hắn cũng hiểu dùng độc. Vừa rồi hai mũi tên kia Giang Trần cũng đã dùng độc dược độc nhất vô nhị mà hắn chế ra.

Độc này Giang Trần dùng Mộc Thần chi mộc luyện chế ra.

Giang Trần ban đầu ở Mộc Linh chi dùng độc của Mộng Thần chi mộc phối hợp với các loại thủ đoạn giết Vệ Vô Đạo.

Mà lần này độc tinh luyện từ Mộc Thần chi mộc lại có một thời kỳ phát tác. Nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một tháng Vệ Khánh này sẽ phát tác.

Một khi phát tác, quỷ thần khó cứu.

Cho dù Tiêu Dao tông có thủ đoạn thông thiên, muốn giải loại độc độc nhất vô nhị do Giang Trần chế ra này chỉ là nằm mơ.

*****

Đến lúc đó Vệ Khánh chết một cách không minh bạch, Tiêu Dao tông cũng chỉ có thể nuốt hận vào trong. Lúc đó cách thời điểm này lâu như vậy, bọn chúng cũng không có cách nào đem khoản nợ này tính toán tới trên đầu Giang Trần.

Trong Huyễn Ba sơn phong vân khó lường, ai biết Vệ Khánh dính phải tà độc nào ở trong Huyễn Ba sơn hay không.

Đạt được linh củng Thiên cấp Thiên Huyễn Ẩn Vân tùng, Giang Trần đối với Huyễn Ba sơn này càng thêm hiếu kỳ.

Theo lý thuyết mà nói, Huyễn Ba sơn này dù linh dược đầy đủ thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là dược viên còn sót lại của hoàng thất Vạn Tượng đế quốc mà thôi.

Linh dược Thiên cấp, nếu như ở trong Bát vực cũng không có gì là kỳ lạ, quý hiếm.

Thế nhưng mà ở một hạ vực, lại là một hạ vực thổ dân lại xuất hiện linh dược Thiên cấp, như vậy rất là kỳ lạ.

- Huyễn Ba sơn này xem ra không đơn giản.

Giang Trần đi vài ngày, càng cảm thấy Huyễn Ba sơn này không tầm thường. Trong địa hình này dường như ẩn dấu rất nhiều huyền cơ.

Đơn cử như hồ nước màu lam giống như mặt gương kia, Giang Trần ở trong mấy ngày này gặp ba cái như vậy.

Hơn nữa ở cạnh ba cái hồ nước này đều có linh lực đầy đủ.

Chỉ là hai hồ nước sau đó lại không có linh dược thiên cấp xuất hiện. Nhưng linh dược Chân Thánh Cảnh lại có nhiều hơn không ít.

Chuyện này khiến cho Giang Trần lần nữa có thu hoạch không nhỏ.

Đến này thứ chín Giang Trần lại đột nhiên nhìn thấy một h ồ nước. Chỉ là hồ nước này rõ ràng đã có người tới qua. Trừ một ít linh dược cấp thấp ra, cơ hồ không còn thứ gì tốt lưu lại, hiển nhiên cũng đã bị càn quét qua.

- Xem ra linh dược linh cấp tất cả mọi người đều không có hứng thú a.

Giang Trần nhìn vài lần, lại phát hiện ra chung quanh hồ nước này cũng không có dấu hiệu xuất hiện linh dược Thiên cấp.

Hắn cười khổ một tiếng nói:

- Không có khả năng mỗi một hồ nước đều có linh dược Thiên cấp. Nếu như vậy đây cũng không phải là Hạ vực mà có lẽ là Bát vực a.

Coi như là ở Bát vực, linh dược Thiên cấp cũng không phải lúc nào cũng thấy được.

Hồ nước không ngừng xuất hiện, làm cho Giang Trần đối với địa hình của Huyễn Ba sơn càng thêm tò mò. Chỉ tiếc hắn không thể lăng không phi hành, nếu không nhất định phải lên chỗ cao nhìn xem, rốt cuộc Huyễn Ba sơn này rốt cuộc có bao nhiêu hồ nước.

Bên này Giang Trần tiêu diêu tự tại, hoàn toàn hưởng niềm vui thú thu ngắt linh dược.

Vô Ngân trưởng lão và đồng bạn Vô Khí trưởng lão của hắn lại cảm thấy nghẹn khuất. Bọn họ đã truy tung Giang Trần vài ngày, thế nhưng ngay cả bóng dáng của Giang Trần cũng không thấy đâu.

Giờ phút này Vô Ngân trưởng lão nắm y phục cũ của Giang Trần trong tay, hung hăng ném lên trên mặt đất nói:

- Tiểu tặc này quả thực gian trá như quỷ. Hắn chẳng những biết rõ ta lưu lại dấu vết trên người hắn. Biết chắc luyện hóa những dấu vết này thế nào. Không chỉ như vậy lại còn dùng thủ đoạn này, đem chúng ta lừa gạt tới nơi này.

Vô Khí trưởng lão kia cũng khó có thể tin được. Sao hắn lại không biết được thủ đoạn của Vô Ngân trưởng lão cơ chứ.

Thế nhưng không thể tưởng tượng được Vô Ngân trưởng lão ở trước mặt một thiên tài trẻ tuổi lại nhiều lần chịu thiệt, đây quả thực là chuyện mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.

- Tiểu tử Giang Trần kia âm hiểm như vậy sao? Vô Ngân huynh, huynh xác định trên người hắn có linh dược Thiên cấp sao?

Vô Khs trưởng lão cùng đuổi theo với Vô Ngân trưởng lão, không thu hoạch được gì khiến cho hắn có chút nản lòng.

Dù sao bọn họ tới nơi này là ngắt linh dược phát tài, mà không phải làm loại chuyện truy đuổi không có một chút ý nghĩa nào như vậy.

Sắc mặt Vô Ngân trưởng lão tái nhợt, lạnh lùng nhìn qua Vô Ngân trưởng lão:

- Sao nào? Ngươi cảm thấy lão phu đang đùa ngươi hay sao? Nếu không phải là linh dược Thiên cấp ta còn phí thời gian đuổi theo hắn ta hay sao?

Vô Khí trưởng lão có địa vị không bằng Vô Ngân trưởng lão, thấy sắc mặt hắn bất thiện, vội vàng cười khổ nói:

- Nếu như vậy chúng ta tiếp tục đuổi. Hắn đã thề không rời khỏi đây, trong vòng hai mươi ngày chỉ còn thừa lại mười một ngày. Có lẽ chúng ta nên thông báo tất cả đệ tử Tiêu Dao tông tiến vào trong Huyễn Ba sơn, một khi phát hiện hành tung của Giang Trần lập tức báo cáo. Thậm chí còn có thể vận dụng lực lượng tông môn khác, lợi dụng bọn chúng làm kẻ chỉ điểm. Chỉ cần ai phát hiện Giang Trần sẽ được trọng thưởng.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu.

Tuy rằng trọng thưởng, thế nhưng cũng không vì thế mà làm xằng làm bậy được.

Vô Ngân trưởng lão nói:

- Trọng điểm đặt ở trên người Thánh Kiếm cung và Tam Tinh tông. Đại Thánh đường vừa đạt được Vạn Thọ đan, nhất định sẽ không giúp chúng ta xuất lực đối phó với Đan Kiền Cung. Bắc Minh tông có quan hệ mật thiết với Đan Kiền Cung, nhận được tin tức này nhất định sẽ đem đi nói cho người Đan Kiền Cung.

Vô Khí trưởng lão gật đầu nói:

- Có đạo lý, nhóm người thứ hai sắp tiến tới. Trong đám người thứ hai, Thánh Kiếm cung có không ít người. Nhất là Uông Hàn kia, thấy hắn hận Giang Trần thấu xương. Nếu như chúng ta hứa trọng thưởng, tin rằng Uông Hàn này nhất định sẽ giúp chúng ta một chút.

Vệ Khánh lúc này cũng góp lời:

- Tên Uông Hàn này lòng dạ hẹp hòi. Người Thánh Kiếm cung bọn họ tiến vào trong Huyễn Ba sơn ngắt linh dược là thứ yếu. Tìm người Đan Kiền Cung gây chuyện mới là quan trọng nhất. Đừng nói là hứa trọng thưởng, cho dù không đưa thứ gì, chỉ cần Uông Hàn nghe tin chúng ta đuổi giết Giang Trần, hắn nhất định sẽ can tâm tình nguyện cung cấp manh mối.

Phương diện này Vệ Khánh lại vô cùng hiểu rõ Uông Hàn.

Theo lý nào mà nói, Vệ Khánh hắn và Uông Hàn ở điểm này rất giống nhau.

Uông Hàn là vì Thánh Kiếm cung, lại thêm Giang Trần từng chống đối qua hắn, cho nên mới ghi hận trong lòng.

Mà Vệ Khánh thì Giang Trần làm ảnh hưởng tới hắn tán gái, cho nên ôm hận trong lòng.

- Ồ?

Trong Huyễn Ba sơn, một gã trưởng lão Tam Tinh tông sau khi đọc xong phù truyền âm, trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm:

- Giang Trần này rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận với Tiêu Dao tông? Chỉ cần cung cấp manh mối là có thể đạt được mười vạn Nguyên Linh thạch thượng phẩm a.

Cơ hồ cùng lúc đó, thủ tịch đại đệ tử của Tam Tinh tông Chúc Phi Dương lúc này cũng thu được một đạo truyền âm phù.

- Mười vạn Nguyên Linh thạch thượng phẩm? Chỉ cần phát hiện hành tung của Giang Trần, sau đó nói cho người Tiêu Dao tông là nhận được?

Chúc Phi Dương hưng phấn nói, miệng nở nụ cười:

- Khoản tài phú đưa tới cửa này ngu sao mà không nhận. Xem ra Tiêu Dao tông quyết tâm đoạt đan phương Vạn Thọ đan của Đan Kiền Cung a.

Tiếp đó thời gian hơn mười ngày trôi qua, hai mươi người nhóm thứ hai nhanh chóng tiến vào.

Như vậy ngày càng có nhiều người nhận được tin tức này của Tiêu Dao tông.

Mà nhân mã tiến vào trong Huyễn Ba sơn của Tiêu Dao tông ngày càng nhiều.

Những này này Giang Trần cố gắng không để lại dấu vết, không muốn gặp phải những người khác. Tuy rằng thoát khỏi Tiêu Dao tông đuổi theo, thế nhưng hắn hiểu rõ, người Tiêu Dao tông tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)