Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0577

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0577: Gặp lại Uông Hàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối với kiếm phổ, Giang Trần không có bao nhiêu hứng thú.

Ngược lại là mấy thanh kiếm kia, tư chất không tệ nha.

Trừ mấy thứ này ra, còn có mấy vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, cùng với một ít đan dược.

Đan dược đều là phẩm chất bình thường, Giang Trần không có hứng thú. So đan dược, Thánh Kiếm Cung kém xa.

Xem hết chiếc nhẫn của Đỗ Lập Hoàng, Giang Trần lại xem chiếc nhẫn của Vệ Khánh.

Chiếc nhẫn của Vệ Khánh, các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái nhiều lắm. Có độc thảo, độc dược, còn có các loại Độc Kinh...

Vệ Khánh này, cơ hồ có thể nói toàn thân đều là độc.

Trừ những vật này, trong giới chỉ của Vệ Khánh cũng có không ít đan dược. Tiêu Dao Tông cũng là đan đạo đại tông, trình độ đan dược tự nhiên không kém.

Bất quá những đan dược này, Giang Trần không có quá nhiều hứng thú.

Chỉ là, lần này Vệ Khánh hiển nhiên cũng phát tài, trong giới chỉ có rất nhiều Linh Dược, vậy mà cũng có hai gốc Địa cấp Linh Dược, mà số lượng Linh Dược Chân Thánh cấp cùng Linh Dược Thánh cấp, lại gấp ba của Đỗ Lập Hoàng.

Có thể thấy được, Vệ Khánh này rất có thủ đoạn tìm kiếm Linh Dược, thu hoạch so với Đỗ Lập Hoàng nhiều hơn rất nhiều.

Chính thức có thể vào pháp nhãn của Giang Trần, cũng chỉ là hai gốc Địa cấp Linh Dược kia mà thôi.

Sau khi càn quét một trận, Giang Trần trở lại bên người Mộc Cao Kỳ:

- Cao Kỳ, chúng ta đi thôi. Tìm một chỗ yên tĩnh, ngươi trước tiên đổi y phục trên người đi, luyện hóa lạc ấn trên người.

Hai người phi tốc ly khai hiện trường.

Đỗ Lập Hoàng cùng Vệ Khánh đều là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, hai người này chết rồi, tất khiến cho Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông điên cuồng.

Tuy Giang Trần không có lưu lại bất luận sơ hở gì, nhưng không muốn dừng lại ở hiện trường nhiều.

Một ngày sau, ở khu vực vắng vẻ nào đó, Mộc Cao Kỳ hoàn toàn khôi phục, Vệ Khánh lưu lại ấn ký ở trên người hắn cũng bị luyện hóa toàn bộ.

Sau khi thay đổi quần áo mới, lúc này Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ mới không chút hoang mang hiện thân.

- Cao Kỳ, nhớ kỹ, sự tình hai tên gia hỏa kia, coi như không có phát sinh qua.

Giang Trần nhắc nhở.

- Trần ca yên tâm, ta biết nặng nhẹ.

Mộc Cao Kỳ trải qua mấy lần lịch lãm rèn luyện, trải qua sinh tử ma luyện, tâm tính cũng thành thục không ít.

Hai người vừa đi vừa nói, tiếp tục xâm nhập.

Tuy bọn hắn là nhóm đầu tiên tiến vào Huyễn Ba Sơn, nhưng mà tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại có ba ngày.

- Cao Kỳ, những ngày này, ngươi gặp được đồng môn của Đan Càn Cung không?

Giang Trần hỏi.

Mộc Cao Kỳ lắc đầu, lập tức nghĩ đến sự tình gì:

- Trần ca, mấy hôm trước ta nghe các trưởng lão nói, sẽ thâm nhập khu vực hạch tâm của Thượng Cổ Dược Viên. Tựa hồ chỗ đó đào móc đến cái gì.

- A?

Trong nội tâm Giang Trần hơi động một chút.

- Vậy đi xem đi.

Hai người nói xong, tăng thêm tốc độ, hướng hạch tâm của Thượng Cổ Dược Viên chạy như bay.

Thượng Cổ Dược Viên này, tuy địa vực rộng lớn, nhưng cùng toàn bộ Huyễn Ba Sơn kéo mấy ngàn dặm bất đồng, phương viên của Thượng Cổ Dược Viên bất quá vài trăm dặm, cũng không tính đặc biệt lớn.

Hai người tăng nhanh tốc độ, tuy một đường gặp phải không ít tình huống, nhưng đều bình an vượt qua, hai ba canh giờ sau, liền tiếp cận vòng trong của Thượng Cổ Dược Viên.

Trên đường đi, khi rảnh rỗi còn gặp phải thiên tài các tông, chỉ là tất cả mọi người thần thái vội vàng, hiển nhiên lẫn nhau căn bản không có hứng thú tranh đấu.

- Cao Kỳ, xem ra ở hạch tâm đích thật là có phát hiện gì đó, bằng không thì không có khả năng tất cả mọi người như ong vỡ tổ lao đến. Chúng ta cũng đi.

Giang Trần đang muốn tăng thêm tốc độ, bỗng nhiên bước chân dừng lại, con mắt nhìn chằm chằm dốc núi bên trái.

- Đan Tâm Quả?

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, Đan Tâm Quả này chỉ là Thánh cấp Cao giai Linh Dược, ngay cả Chân Thánh cấp cũng không tính. Nhưng Đan Tâm Quả này, lại hết lần này tới lần khác cực kỳ hiếm thấy.

Nhất là trái Đan Tâm Quả kia, từ trong ra ngoài màu son đỏ, đỏ đến sáng, như là trong suốt. Này hiển nhiên là Đan Tâm Quả tư chất vô cùng tốt.

Đổi lại bình thường, tuy Đan Tâm Quả này là đồ tốt, nhưng Giang Trần chưa hẳn để ý.

Bất quá Đan Tâm Quả, trùng hợp là một trong bốn loại Linh Dược giải Mê Thần Chướng.

- Cao Kỳ, ngươi chờ một lát. Ta đi ngắt lấy Đan Tâm Quả.

Thân thể Giang Trần nhoáng một cái, lăng không bay lên, tốc độ cực nhanh, đi tới trên sườn núi.

Đang muốn ngắt lấy Đan Tâm Quả, đột nhiên trước mặt có một đạo thân ảnh cấp tốc lướt đến. Thân ảnh kia đi nhanh, nhưng Giang Trần lại thấy rất rõ, rõ ràng là Thánh Kiếm Cung Uông Hàn.

Uông Hàn lao đi cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt, áo trắng trên người dơ bẩn, còn dính một ít cỏ dại cành khô, để cho Giang Trần nhìn có chút khó hiểu.

Bất quá, Giang Trần lập tức nghĩ tới điều gì, liền biến sắc.

Vội truyền âm cho Mộc Cao Kỳ:

- Cao Kỳ, ngươi đi mau, đi cùng Vân Niết trưởng lão hội hợp trước.

Mộc Cao Kỳ không rõ ràng cho lắm, đang lúc do dự, Giang Trần truyền âm lần nữa:

- Nhanh đi, không nên trì hoãn.

Lần này là ngữ khí ra lệnh, nội tâm Mộc Cao Kỳ chấn động, biết Giang Trần không phải nói giỡn. Liếc nhìn Giang Trần, dậm chân một cái, lúc này mới phi tốc lao đi.

Mà Giang Trần nhanh chóng hái Đan Tâm Quả bỏ vào Trữ Vật Giới Chỉ, đang muốn tránh né.

Uông Hàn kia hiển nhiên là thấy hắn rồi. Uông Hàn chứng kiến Giang Trần, vốn là giật mình, lập tức trên mặt hiện ra hận ý cùng oán độc.

Giang Trần...

Uông Hàn hiển nhiên không thể tưởng được, Giang Trần này vậy mà không chết. Tựa hồ nhìn về phía trên còn sống rất thoải mái.

Lần này, Uông Hàn là triệt để nổi giận. Mấy ngày nay, hắn một mực bị hai con Dực Long kia đuổi giết, qua thật sự là rất chật vật.

Mà đầu sỏ dẫn phát hết thảy, ở Uông Hàn xem ra, là Giang Trần.

Nếu như không phải Giang Trần, Uông Hàn hắn sao lại bị hai đầu Dực Long kia đuổi giết?

Cho nên, giờ phút này chứng kiến Giang Trần lông tóc không tổn hao, bộ dạng thập phần thích ý, trong mắt Uông Hàn cơ hồ phóng hỏa.

Đang muốn huy kiếm công tới Giang Trần, bỗng nhiên nghĩ lại, trong đầu toát ra một ý niệm ác độc. Huy kiếm hư đâm thoáng một phát, một đạo khí lưu mang theo ấn ký cá nhân, hướng Giang Trần vọt tới.

Giang Trần kiến thức rộng rãi, trước kia lại chứng kiến Tiêu Dao Tông ra chiêu như vậy, há sẽ bị Uông Hàn ám toán?

Cười lạnh một tiếng, thân ảnh đã độn xuống dưới đất.

Uông Hàn giận dữ, ba thước thanh phong mở đường, hư không liền bổ, dốc núi kia lập tức bị hắn mở ra hơn mười khe rãnh thật sâu.

- Giang Trần, ngươi ưa thích làm rùa đen rút đầu như vậy sao?

Uông Hàn chửi ầm lên, những ngày này hắn bị Dực Long đuổi giết, cả người một mực ở vào trạng thái cao áp, lúc này hiển nhiên đã đến bờ biên giới sụp đổ.

Hắn muốn lưu lại khí tức của mình lên người Giang Trần, để cho Giang Trần hấp dẫn hai đầu Dực Long, họa thủy đông dẫn, thay thế hắn bị Dực Long đuổi giết.

Nhưng mà Giang Trần không có mắc lừa, cái này để cho Uông Hàn như thế nào không giận?

*****

Oán hận dậm chân, biết không có thể trì hoãn nhiều, trì hoãn nữa, hai đầu Dực Long kia lại đuổi theo tới.

Uông Hàn cũng rất phiền muộn, hắn không biết hai đầu Dực Long kia đến cùng cùng hắn có bao nhiêu cừu hận, vì cái gì gắt gao muốn đuổi giết hắn.

Sau khi kế hoạch thất bại, Uông Hàn bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục chạy như bay.

Hôm nay, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng vào vòng trong Thượng Cổ Dược Viên, gặp được trưởng lão bổn môn.

Chỉ cần hội hợp cùng trưởng lão bổn môn, hai đầu Dực Long liền không đủ gây sợ.

Hai thanh âm thét dài, từ đằng xa cuồn cuộn lao đến.

Trong chốc lát, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng khắp núi đồi.

Toàn thân Uông Hàn phát lạnh, sao còn dám dừng lại, bóp nát một tấm Độn Không Phù, biến mất tại chỗ.

Tuy khoảng cách Độn Không Phù này di chuyển không tính quá xa, nhưng hư không bỏ chạy, ít nhất có thể tạm thời chặt đứt manh mối, làm cho đối phương không dễ dàng bắt được hắn.

Dù không cách nào triệt để đào thoát, nhưng ít ra có thể trì hoãn một chút thời gian.

Hiện tại, thời gian là tánh mạng.

Độn quang Độn Không Phù của Uông Hàn vừa biến mất, hai đầu Dực Long liền giết đến. Hiển nhiên, mấy ngày qua chúng đã quen Uông Hàn dùng Độn Không Phù.

Cho nên, hai đầu Dực Long này không có kinh hoảng, lẫn nhau liên lạc thoáng một phát, vậy mà chia ra hai phương vị bay đi, hiển nhiên là ý định giáp công Uông Hàn.

Chờ hai đầu Dực Long ly khai, Giang Trần mới từ lòng đất hiện thân, nhìn hai đầu Dực Long hóa thành hai chấm đen, biến mất ở trong hư không, khóe miệng Giang Trần hiện ra mỉm cười.

Uông Hàn này, coi như là tự làm tự chịu.

- Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn, bị hai đầu Dực Long đuổi giết lâu như vậy, lại vẫn có thể đào thoát. Xem ra thủ tịch thiên tài của Thánh Kiếm Cung, có không ít thứ tốt a.

Giang Trần biết rõ, so tốc độ, Uông Hàn là nhất định không bằng hai đầu Dực Long. Hắn có thể trốn lâu như vậy, đích thị là nhờ Độn Không Phù.

Nhìn điệu bộ này của Uông Hàn, Độn Không Phù quả thực là dùng như giấy lộn a.

Không thể không nói, Thánh Kiếm Cung tài đại khí thô, đầu tư không ít ở trên người Uông Hàn.

Giang Trần không dám lãnh đạm, tính toán thoáng một phát, cách vòng trong cũng không tính xa. Đoán chừng Uông Hàn là tính toán hội với với đồng môn.

Đoán chừng lần này hai đầu Dực Long kia muốn giết Uông Hàn, độ khó rất lớn.

Giang Trần lo lắng Mộc Cao Kỳ, nên cũng đuổi theo.

Hắn không sợ hai đầu Dực Long này, tuy thực lực của Dực Long rất mạnh, nhưng hiển nhiên không bằng Long Tiểu Huyền. Hơn nữa đối mặt Long Tiểu Huyền là Chân Long huyết mạch, hai đầu Dực Long kia cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Huống chi, Giang Trần không cần triệu hoán Long Tiểu Huyền, chỉ dựa vào Chân Long huyết mà Long Tiểu Huyền đưa cho hắn, liền đủ hàng phục hai đầu Dực Long kia rồi.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Giang Trần nghe phía trước có thanh âm đánh nhau kịch liệt.

Nhìn kỹ, lại chứng kiến một đám cường giả Thánh cấp, ở trên không trung xoay quanh, cùng hai đầu Dực Long đấu say sưa.

Trên nhân số, cường giả Thánh Cảnh của sáu đại tông môn hiển nhiên chiếm đa số.

Nhưng mà năng lực phi hành của hai đầu Dực Long, hiển nhiên viễn siêu những cường giả Thánh Cảnh kia, cho nên, tuy bị vây quanh, rơi vào hạ phong, nhưng mà hai đầu Dực Long lại không có nguy cơ tánh mạng gì.

Giang Trần đi nhanh, Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Bích Nhi đã chờ hắn ở phía xa. Nhìn thấy Giang Trần, đều hưng phấn ngoắc ngoắc.

Ánh mắt Giang Trần quét qua, phát hiện đại đa số người đã tụ tập ở đây, khoảng chừng 50 người. Đan Càn Cung trừ hắn ra, bảy người khác cũng đã tụ tập đủ.

Sư Vọng Nhạc phó đường chủ vốn lưu ở ngoài Thượng Cổ Dược Viên, cũng đã theo nhóm thứ ba tiến vào, cùng Vân Niết trưởng lão hội hợp.

Giờ phút này, Vân Niết trưởng lão cùng ba trưởng lão khác phân thành bốn góc, bảo hộ mấy thiên tài tuổi trẻ vào khu vực hạch tâm, hiển nhiên đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, lo lắng hai đầu Dực Long kia bỗng nhiên lao xuống tập kích.

Nhìn thấy Giang Trần, Vân Niết trưởng lão vội hô:

- Giang Trần, nhanh tới đây.

Tuy Giang Trần không sợ hai đầu Dực Long kia, nhưng lúc này không thể lộ ra quá khác loại, tăng thêm tốc độ, tiến vào vòng phòng ngự.

Mộc Cao Kỳ oán hận nói:

- Uông Hàn dẫn hai con quái vật kia đến nơi đây, thật sự là bụng dạ khó lường.

Giang Trần cười cười, lại không giải thích.

Nghĩ thầm Uông Hàn là thông minh, nếu như hắn không đưa hai đầu quái vật này tới, Uông Hàn hắn sớm muộn gì cũng bị chúng cạo chết.

Sau khi Giang Trần tiến vào vòng phòng ngự, lại quan sát bốn phía thoáng một phát.

Phát hiện dưới sơn cốc này, là một hồ nước cự đại. Mà giờ phút này, mọi người đều ở bờ đông của hồ nước.

Hồ nước kia bị che một tầng sương mù nhàn nhạt, bốc lên đạo đạo Linh lực, lộ ra thần bí khó lường, cho người một loại cảm giác vô cùng mơ màng.

Hồ nước kia tựa như một mỹ nhân ngủ say, tràn đầy lực hấp dẫn thần kỳ, làm cho mọi người ở thời điểm xem cuộc chiến, cũng không cách nào khống chế hướng nó quăng đi ánh mắt hiếu kỳ.

Chỗ tầm mắt của Giang Trần có thể đạt tới, chứng kiến đều là một mảnh bích ba, mênh mông mịt mù, giữa hồ tựa hồ có một hòn đảo, Linh lực đầy đủ, tản ra đạo đạo Linh lực, ở trên không hòn đảo kia quanh quẩn không dứt.

Trên không hòn đảo kia, bởi vì Linh lực bốc hơi, hiện ra trận trận hào quang khí lành, cực kỳ thần thánh, như một phương phúc địa.

Giang Trần rất rõ ràng, đây là hạch tâm chính thức của Huyễn Ba Sơn, chỗ trọng yếu nhất của Thượng Cổ Dược Viên.

Nhìn trên không hòn đảo kia Linh lực tràn đầy, tuy cách xa như vậy, nhưng Linh lực phiêu đãng tới, cũng có một loại cảm giác để cho nhân tâm thoải mái.

Cái này có thể thấy được, Linh lực của nó sung túc ra sao.

- Xem ra, hòn đảo này sẽ trở thành tiêu điểm cho tranh đoạt cuối cùng.

Giang Trần âm thầm quan sát tình thế, phát hiện tuy các tông đều cùng hai đầu Dực Long quần nhau, nhưng trên thực tế, lại nhìn chằm chằm hòn đảo kia.

Giờ phút này, theo phòng ngự không ngừng buộc chặc, càng ngày càng nhiều cường giả Thánh Cảnh gia nhập chiến đoàn, bên Đan Càn Cung, ngoại trừ Vân Niết trưởng lão cùng Sư Vọng Nhạc phó đường chủ, hai gã trưởng lão khác cũng đã gia nhập vòng chiến.

Tuy hai đầu Dực Long kia thập phần cường hãn, nhưng đối mặt cường giả Thánh Cảnh càng ngày càng nhiều, cũng lộ ra có chút khó chống.

Đón lấy, một ít thiên tài trẻ tuổi so sánh xuất chúng của Vạn Tượng Cương Vực cũng kích động, muốn gia nhập vòng chiến.

Bên Thánh Kiếm Cung, Uông Hàn trải qua một phen điều chỉnh, lại khôi phục khí độ cực kỳ trang bức, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi đến bên Đan Càn Cung.

Trong mắt lóng lánh lấy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng việc này cứ như vậy là xong.

Giang Trần nhún vai, cười nhạt một tiếng, lại lơ đễnh.

Đừng nói Uông Hàn hắn, coi như là Thánh Kiếm Cung Uông Kiếm Vũ uy hiếp, Giang Trần cũng sẽ không nhìn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)