← Ch.0057 | Ch.0059 → |
- Thôi đi... đám đàn bà Bắc Tông kia, ở đâu đấu qua được đám gia súc Nam Tông. Liên tục 60 năm, còn giống như cho tới bây giờ không có thắng qua Nam Tông a?
- Phong thủy luân chuyển, Bắc Tông tông chủ Ngọc phu nhân, nghe nói được mấy truyền nhân, thực lực rất không tệ, hơn nữa mỗi cái đều là thuần một sắc mỹ nữ, lần này rất có hi vọng khiêu chiến Nam Tông.
- Mặc kệ a! Dù sao mặc kệ Nam Tông hay là Bắc Tông thắng, Tinh Loan Cung kia cũng sẽ không cho ta ở. Đơn giản là một đám nam nhân đổi thành một đám nữ nhân mà thôi.
Trong tửu điếm nào đó, Giang Trần ngồi cạnh cửa sổ, nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Mấy ngày nay, hắn tiến vào Cự Thạch châu, nghe được tối đa, là về sự tình Tinh Loan Cung Nam Tông Bắc Tông thi đấu.
Người thắng trong thi đấu này, sẽ vào ở Tinh Loan Cung. Mà người thua, liền phải ly khai Tinh Loan Cung, tìm nơi an thân khác.
Đương nhiên, mười năm một lần thi đấu, lần này thua, lần sau ngóc đầu trở lại là được.
Giang Trần một người độc ẩm, nhưng lại tai nghe bát phương. Hắn tu luyện 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, hôm nay đã tu luyện đến tam trọng cảnh giới, nhĩ lực so với Võ Giả bình thường, ít nhất phải mạnh gấp ba lần.
Trong lúc nhất thời, các loại tin tức ùn ùn kéo đến.
Tinh Loan Cung, Bắc Tông, đàn bà, mỹ nữ...
Những tin tức hữu dụng này, liên tục không ngừng bị Giang Trần liệt kê ra.
Chén rượu vừa để xuống, Giang Trần trả bạc, phiêu nhiên đi ra ngoài. Hắn quyết định, đi tới Tinh Loan Cung nhìn một chút.
Nếu như Thải Liên Khách kia gần đây muốn gây án, ở toàn bộ Thiên Hồ lãnh địa, không có nơi so với Tinh Loan Cung càng thích hợp gây án rồi.
Mỹ nữ đệ tử, lực hấp dẫn như vậy là đủ rồi.
Thái bổ chi đạo, đối tượng bị thái bổ tu vi càng cao, sẽ càng tốt. Cho nên, nữ tử tu luyện, càng là hái hoa tặc yêu nhất.
Mà Cự Thạch châu bây giờ, còn có chỗ nào, có thể so sánh Tinh Loan Cung mỹ nữ càng nhiều? Huống chi, nơi đó mỗi một cái đều là Tu Luyện giả, thái bổ, tất nhiên là đại bổ.
Giang Trần đứng ở trên lập trường của Thải Liên Khách cân nhắc, cảm thấy mặc dù Thải Liên Khách không gây án, cũng nhất định sẽ đi ra giẫm vài cước.
Sau khi Giang Trần ly khai vương đô, hắn dùng một ít tài liệu, đối với mình tiến hành dịch dung điều chỉnh, bởi vậy diện mạo hiện tại của hắn, là một giang hồ hào khách hơn ba mươi tuổi.
Như loại giang hồ hào khách này, toàn bộ Đông Phương quốc, không có 1 tỷ, cũng có tám trăm triệu. Mà cách ăn mặc của Giang Trần, càng là bình thường đến không thể lại bình thường, là chủng loại cho dù ném vào trong đám người, cũng tìm không thấy kia.
Tinh Loan Cung địa thế thật tốt, trăm dặm chung quanh Tinh Loan Cung đã tạo thành một thành thị, tên là Tinh Thành, là dựa vào Tinh Loan Cung này kiến tạo.
Một tông môn, cho dù là tông môn bình thường, mang đến ảnh hưởng cho địa phương, là không chỗ nào không có.
Hai ngày sau, Giang Trần đi vào Tinh Thành, mới phát hiện, Tinh Loan Cung nam bắc hai tông thi đấu này, cũng không phải ai muốn đi quan sát đều được.
Tổng cộng chỉ có 300 danh ngạch, trừ một ít danh ngạch dự định, lưu cho ngoại giới, ước chừng chỉ có hơn 100 danh ngạch.
Những ngày này, số lượng khách giang hồ dũng mãnh vào Tinh Thành, ít nhất đã vượt qua mười vạn.
Vượt qua mười vạn, phải cạnh tranh hơn 100 danh ngạch, chẳng khác gì là ngàn dặm chọn một, cái độ khó này rất lớn a.
Bất quá, Giang Trần biết rõ, muốn điều tra Thải Liên Khách kia, nhất định phải đạt được một danh ngạch xem cuộc chiến.
Nếu như Giang Trần lộ ra thân phận chư hầu truyền nhân, tất sẽ ở toàn bộ Tinh Thành gây ra oanh động, đạt được một danh ngạch tuyệt đối không phải việc khó.
Nhưng bởi như vậy, hắn chẳng khác nào không tuân theo quy định, sẽ trực tiếp bị nốc-ao.
Giang Trần đi vào tổng bộ của Tinh Loan Cung ở Tinh Thành, chỗ đó đã người ta tấp nập.
- Lão tử ra 3 vạn lượng, ai chịu cho ta một danh ngạch?
- Thôi đi... Lão huynh, ngươi vừa nằm mơ chưa tỉnh ngủ sao? Hiện tại một cái danh ngạch, mươi vạn lượng cũng mua không được rồi, ngươi rõ ràng không biết xấu hổ ra một vạn lượng?
- Ách...
...
- Lão tử là năm mạch chân khí, chẳng lẽ không có tư cách xem cuộc chiến?
- Thật có lỗi, trừ khi ngươi đạt tới sáu mạch chân khí, mới có tư cách vào.
...
- Huynh đệ, ta và Nam Tông Tạ Cường của các ngươi có giao tình, nếu không dàn xếp một chút a?
- Tạ Cường là ai? Chúng ta chỉ nhận quan hệ với tông chủ cùng trưởng lão.
...
- Lão huynh, ta là lão bản của Vạn Mã Đường, Tinh Loan tông các ngươi, cùng ta đã làm sinh ý a. Danh ngạch xem cuộc chiến này...
- Thực xin lỗi, sinh ý quy sinh ý, giao tình quy giao tình. Nếu ngươi có tiền, còn có mấy danh ngạch bán ra, mươi vạn lượng bạc một cái.
- Thiên, ta mua!
...
Giang Trần phóng tai nghe ngóng, lọt vào tai đều là đối thoại như thế. Toàn bộ hiện trường, một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người vì một danh ngạch xem cuộc chiến mà chèn phá đầu.
- Ai, người cùng chí đoản, xem ra nam bắc hai tông mười năm một lần thi đấu này, ta là vô duyên nhìn thấy, phiền muộn a.
- Hết cách rồi, Tinh Loan Cung kiêu ngạo như vậy a. Nghe nói lần này đệ tử của bọn hắn tham gia thi đấu, thuần một sắc đều là năm mạch chân khí.
- Chậc chậc, không hổ là tông môn thế lực có thể đếm được ở toàn bộ Thiên Hồ lĩnh a. Những thiên tài đệ tử này, dù phóng tới chỗ đệ tử đại chư hầu, cũng sẽ không thua kém a?
- Cái này... Có lẽ cũng không kém bao nhiêu đâu?
Giang Trần nghe đối thoại như thế, cũng im lặng a. Năm mạch chân khí, ở trong chư hầu truyền nhân, đây tuyệt đối là tồn tại kế cuối.
Bất quá, Tinh Loan Cung này chẳng qua là một tông môn ở Thiên Hồ lãnh địa, có thể có nhiều đệ tử năm mạch chân khí như vậy, cũng đáng giá tự hào.
Giang Trần đứng ở trong góc nhỏ, tự hỏi như thế nào mới có thể lấy tới một danh ngạch.
Hiện tại hắn ngụy trang thành tán tu ba mạch chân khí, thực lực thấp kém, là không muốn hiển sơn lộ thủy, khiến cho Thải Liên Khách chú ý.
Cho nên, thực lực bản thân, là quả quyết không thể bạo lộ.
Nghĩ nghĩ, Giang Trần đã có chủ ý.
- Huynh đệ, thực lực võ đạo của ta bình thường, bất quá thiên phú Linh Dược của ta rất cao. Hơn nữa cực kỳ am hiểu dùng dược chi đạo. Nếu như ở trong thi đấu có chút đao kiếm tổn thương, ta có thể hỗ trợ xử lý a.
- Linh Dược thiên phú cao? Cái kia phải thông qua khảo thí mới biết được. Nếu như ngươi xác thực có sở trường ở phương diện này, đạt được một tấm thiệp mời là không có vấn đề.
Giang Trần y theo đối phương chỉ thị, đi làm một trận khảo thí Linh Dược. Cái này đối với Giang Trần mà nói, quả thực là dễ như ăn cơm.
Không đến một phút đồng hồ, Giang Trần đã bị tôn sùng là khách quý. Bởi vì, Linh Dược thiên phú của hắn, làm cho Linh Dược chấp sự tọa trấn nơi đây của Tinh Loan Cung, cũng có chút cam bái hạ phong.
Bởi như vậy, một tấm thiệp mời đến tay, trên đó viết danh hào Linh Dược Trần đại sư.
*****
Giang Trần rung thân nhoáng một cái, thành "Trần đại sư".
Đã có thiệp mời, địa vị của Giang Trần lập tức đề cao, thành khách quý thượng cấp, tiến cử vào tổng bộ Tinh Loan Cung, cũng an bài phòng trọ thượng đẳng.
- Ha ha, xem ra, mặc kệ là địa phương nào, còn phải có một nghề thành thạo a. Không có một nghề thành thạo, ngay cả cửa cũng vào không được.
Giang Trần tự giễu cười cười, khoanh chân ngồi trên giường.
Đã đến địa bàn của người ta, nếu như thanh thế to lớn tu luyện vũ kỹ, hiển nhiên là không được. Giang Trần minh tưởng một hồi, trong người vận hành Thương Lãng chân khí, đánh bóng kinh mạch.
Đánh bóng qua kinh mạch xong, Giang Trần lại bắt đầu tu luyện《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》.
Hôm nay, 《 Thiên Mục Thần Đồng 》 Giang Trần đã luyện đến tam trọng đỉnh phong, mà 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》 cũng đã đến tam trọng đỉnh phong.
《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 tiến triển như trước chậm chạp, trước mắt mới vừa tiến vào đệ nhị trọng cảnh giới.
- Mấy môn thần thông này, được xưng khám phá Tam Thập Tam Thiên, bởi vậy có ba mươi ba trọng cảnh giới, hôm nay ta không quá đáng là vừa vặn cất bước mà thôi.
Giang Trần cũng biết, vừa mới bắt đầu tu luyện coi như dễ dàng, nhưng càng đi về phía sau, chỉ sợ sẽ càng khó.
Hôm nay phạm vi《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》 có thể bao trùm, cũng không quá đáng là phương viên ngàn mét.
Lại xa, liền không thể thấy rõ.
Mà Tâm lực của《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, lại không có định lượng cụ thể. Đương nhiên, Giang Trần cũng có thể rõ ràng cảm ứng được, tâm lực của mình tăng lên không ít.
Tâm lực cảnh giới, chỉ có ở chỗ rất nhỏ, mới có thể cảm nhận được. Đây là một loại bản năng, là giác quan thứ sáu vượt qua ngũ giác...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền dậy thật sớm. Bởi vì, Tinh Loan Cung mười năm một lần thi đấu, sẽ vào hôm nay khai hỏa.
Mà Giang Trần với tư cách Linh Dược giới "Trần đại sư", rõ ràng được an bài một ghế nhị đẳng. Vị trí của hắn rất tốt, không thua kém mấy "Đại nhân vật" xếp hàng phía trước rồi.
Giang Trần thông qua 《 Thiên Mục Thần Đồng 》quan sát thoáng một phát, phát hiện những người hàng phía trước kia, đều có được thế lực không thua Tinh Loan Cung nam bắc hai tông.
Trên cơ bản đều là bảy mạch chân khí.
- Xem ra, vùng Cự Thạch châu này, võ phong cũng rất hưng thịnh. Võ Giả bảy mạch chân khí, có thể có nhiều như vậy, cũng coi như khó được rồi.
Trong nội tâm Giang Trần âm thầm đánh giá thoáng một phát, lại có chút lo lắng.
- Có nhiều bảy mạch chân khí cường giả tọa trấn như vậy, Thải Liên Khách kia mặc dù là tám mạch chân khí, chỉ sợ cũng không dám công nhiên lỗ mãng a?
Giang Trần tâm lý rất phức tạp, hắn đã hi vọng Thải Liên Khách này xuất hiện, lại không hy vọng có nữ tu sĩ bị Thải Liên Khách nhìn chằm chằm vào.
Đang do dự lúc, hai bên cửa hiên, riêng phần mình đi ra một nhóm người.
Hai nhóm đội ngũ này, một bên là thuần một sắc huyền y nam tử, là người Nam Tông.
Mà đám nữ tử bên kia, phần lớn là quần áo vàng nhạt, hiển nhiên là người Bắc Tông.
Nam Tông tông chủ, tên là Thẩm Nhung, ước chừng bốn mươi tuổi, dài râu, phối hợp khuôn mặt gầy gò, ngược lại lộ ra có phần khí độ.
Mà Bắc Tông tông chủ, mỗi người đều gọi nàng là "Ngọc phu nhân", là một thiếu phụ, nhìn về phía trên vậy mà chỉ có 27-28 tuổi, một đôi mắt xếch, thập phần xinh đẹp, cũng không biết là số tuổi thật sự, hay là có thuật trú nhan.
Giang Trần với tư cách khách mời, cũng không thể không kiêng nể gì cả thông qua Thiên Mục Thần Đồng quan sát hai tông chủ này, nhưng từ trực quan đến phán đoán, hai người này tuyệt đối đều là cao giai Chân Khí cảnh.
Rốt cuộc là bảy mạch chân khí, hay là tám mạch chân khí, Giang Trần không nhìn kỹ, cũng không cho phép nhìn kỹ.
- Ha ha, Ngọc sư muội, từ biệt mười năm, ngươi phong thái như trước a.
Thẩm Nhung cười ha ha, trước tiên mở miệng.
- Thẩm Nhung, lời ong tiếng ve không nói nhiều. Lần này nam bắc thi đấu, Bắc Tông ta nhất định phải đoạt lại quyền khống chế Tinh Loan Cung.
Ngọc phu nhân nhíu mày, thanh âm như ngọc vang lên.
- Tốt, cái kia liền để cho đệ tử quyết sống mái a!
Thẩm Nhung tiêu sái cười cười.
Song phương ước định, riêng phần mình phái ra năm đệ tử xuất chiến. Một phương năm chiến ba thắng, tính toán là người thắng, sẽ cướp lấy quyền khống chế Tinh Loan Cung mười năm kế tiếp.
Giang Trần đối với cấp bậc tỷ thí năm mạch chân khí này, là một chút hứng thú cũng không có.
Thời điểm ánh mắt mọi người đều ngừng lại ở trên người đám thiếu nam thiếu nữ, Giang Trần lặng lẽ vận Thiên Mục Thần Đồng, bắt đầu quan sát khách nhân đang ngồi.
Nếu như Thải Liên Khách tới, tự nhiên sẽ không công nhiên xuất hiện. Tất sẽ giả trang thành khách mời, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Không thể không nói, những khách nhân này xem vô cùng nhập thần, chỗ Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần khuếch tán, cơ hồ mỗi người đều tập trung tinh thần, nhìn xem tỷ thí trong tràng.
Đây chính là một đời đệ tử kiệt xuất nhất của Tinh Loan Cung tỷ thí, những hào kiệt này phần lớn là ở vùng Cự Thạch châu kiếm ăn, tự nhiên phải chú ý tình huống đời sau của Tinh Loan Cung.
Hai cuộc chiến trước rất nhanh liền xong, Nam Tông cùng Bắc Tông mỗi người thắng một ván.
Mà Giang Trần, cũng hoàn thành một vòng quan sát. Kết quả là không thu hoạch được gì. Những người này, nhìn về phía trên đều không giống như là Thải Liên Khách ngụy trang.
Giang Trần lo lắng, lại quan sát một lần, kết quả vẫn là đồng dạng. Từ trên thân những người này, Giang Trần nhìn không ra nửa điểm sơ hở.
- Thải Liên Khách kia, chẳng lẽ thật sự không tới? Hoặc là nói, hắn ngụy trang quá tốt, đến nỗi Thiên Mục Thần Đồng của ta cũng nhìn không ra?
Giang Trần có chút hoài nghi phán đoán của mình, tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, hắn ẩn ẩn có một loại tâm thần trực giác, nói cho hắn biết hôm nay Tinh Loan Cung sẽ xảy ra chút sự tình, hơn nữa rất có thể cùng Thải Liên Khách có quan hệ.
Nói cách khác, Thải Liên Khách nói không chừng đã ở đây rồi.
Chỉ là, khách nhân đang xem cuộc chiến ở đây, khoảng chừng 300, ai là Thải Liên Khách? Giang Trần trước thông qua Thiên Mục Thần Đồng quan sát, lại thông qua Thuận Phong Chi Nhĩ lắng nghe những người này hô hấp, nhịp đập.
Kết quả, vẫn không thu hoạch được gì.
- Chẳng lẽ cảm giác của ta sai?
Giang Trần suy nghĩ, chiến đấu kia đã hoàn thành bốn cục, mỗi bên lại thắng hai trận.
Lúc này, sau lưng Bắc Tông Ngọc phu nhân, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, khinh y màu vàng nhạt, thân thể linh lung, chân thành đi lên đài.
- Bắc Tông đệ tử Ôn Tử Kỳ, xin chỉ giáo.
Thiếu nữ gọi Ôn Tử Kỳ này, tóc đen như thác, con ngươi như nước sơn, lộ ra một loại thanh thuần như là sơn tuyền.
Nhẹ giọng nói một câu, liền khiến người trìu mến.
- Nghe nói Bắc Tông Ngọc sư thúc thu một đệ tử giỏi, chắc hẳn là sư muội ngươi rồi. Ngu huynh Lục Bá Ngọc, cùng sư muội ngươi đi mấy chiêu a.
← Ch. 0057 | Ch. 0059 → |