Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0614

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0614: Nguyên Cảnh cửu trọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Những người còn lại này, đều quyết tâm muốn đứng chung cùng Cửu Dương Thiên Tông. Về phần những người không muốn quy thuận, hoặc là tình nguyện trở thành tán tu. Hoặc là cũng không còn trên thế giới này nữa.

- Ngụy sứ giả, hiện tại Tam Tinh tông ta đã giải tán, địa bàn cũng bị chia cắt. Tài nguyên cũng bị cướp sạch, có thể nói là cơ hồ không còn tất cả. Cái này... Bố cục của Thiên Tông rốt cuộc còn tới khi nào mới hoàn thành?

Chúc Trường Sinh giống như oán phụ phàn nàn, trong khoảng thời gian này hắn giống như con chuột trốn đông trốn tây, hắn thực sự đã có chút thiếu kiên nhẫn.

Ngụy Tử Khoa cười nhạt một tiếng nói:

- Có lẽ sắp xong. Từ giờ cho tới Vạn Tượng đại điển còn bao nhiêu lâu nữa?

- Vạn Tượng đại điển sao? Có lẽ còn chừng chín tháng nữa. Chẳng lẽ, bố cục của Thiên Tông là... Định trấn áp năm đại tông môn kia trên Vạn Tượng đại điển sao?

Vẻ mặt Chúc Trường sinh nghi hoặc hỏi.

Ngụy Tử Khoa nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Nếu như chỉ là bố cục đơn giản như vậy thì cũng không còn gì là thú vị nữa. Ài, vốn Thiên Tông bồi dưỡng Tam Tinh tông các ngươi là định cho các ngươi nội ứng ngoại hợp. Không ngờ kế hoạch lại không bằng tình thế, nhưng cũng không sao. Đến lúc đó các ngươi có thể đứng ra làm người phát ngôn của Vạn Tượng Cương Vực. Chúc đà chủ, ngươi yên tâm. Tam Tinh tông các ngươi hy sinh như vậy, Thiên Tông đều biết, đến lúc đó thu hoạch của các ngươi tuyệt đối sẽ xứng đáng với những gì các ngươi đã phải bỏ ra.

Chúc Trường Sinh lại phiền muộn cực kỳ, nói:

- Ngụy sứ giả, ở nơi này chỉ có ta và ngươi. Dù sao ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời chứ? Hơn nữa ta cảm thấy, nếu như chỉ trấn áp năm đại tông môn không cần chờ tới Vạn Tượng đại điện a? Ta cảm thấy, cảm thấy nếu như đây là bố cục của Thiên Tông, cũng không khỏi quá đơn giản. Hơn nữa căn bản không cần đợi lâu như vậy.

Ngữ khí của Ngụy Tử Khoa trầm xuống, nói:

- Ngươi cảm thấy cao tầng của Thiên Tông chỉ có một chút trí tuệ như vậy sao? Chuyện ngươi có thể nghĩ tới cao tầng Thiên Tông sẽ không nghĩ tới được sao?

- Vậy thì... Rốt cuộc là bố cục như thế nào?

Chúc Trường Sinh định hỏi rõ ngọn nguồn.

Ngụy Tử Khoa thở dài nói:

- Chúc đà chủ, vốn chuyện này chưa tới lúc nói cho ngươi biết. Nhưng mà ngươi đã hỏi vậy thì ta sẽ lộ ra một chút. Việc này chỉ có ngươi biết, ta biết. Những người khác trong Tam Tinh phân đà tạm thời chưa cần thiết phải biết. Nhiều người nhiều miệng, một khi tiết lộ cơ mật, ta và ngươi đều phải chịu trách nhiệm không gánh nổi.

Chúc Trường Sinh nghiêm túc nói:

- Ngụy sứ giả yên tâm, Chúc Trường Sinh ta há lại là loại người không biết nặng nhẹ như vậy?

- Được rồi. Cao tầng Cửu Dương Thiên Tông chọn thời gian vào lúc diễn ra Vạn Tượng đại điển là bởi vì Vạn Tượng đại điển có ý nghĩa đặc thù với Vạn Tượng Cương Vực. Tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực kỳ thực cho tới bây giờ đều không cam lòng với sự thật là Vạn Tượng Cương Vực đã xuống dốc. Trong lòng bọn họ vẫn suy nghĩ tới thời đại huy hoàng của Vạn Tượng Đế quốc khi xưa, hình tượng đó trong lòng thủy chung chưa từng tan vỡ. Ta nói như vậy Chúc Đà chủ hiểu chứ?

Chúc Trường Sinh gật đầu nói:

- Quả thực là như vậy, tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực, tuy rằng không ai nói, thế nhưng đoán chừng trong lòng những người kia đều có dã tâm trùng kiến Vạn Tượng Cương Vực tới thời đại huy hoàng như trước.

- Trùng kiến tới huy hoàng, ngươi cảm thấy thứ Vạn Tượng Cương Vực thiếu thón nhất hiện tại là thứ gì hay không?

Ngụy Tử Khoa cười hỏi.

- Thiếu thốn nhất sao?

Chúc Trường Sinh cười khổ nói:

- Nói thật ra đồ vật thiếu thốn quá nhiều. Đầu tiên chính là cường giả đỉnh cấp, không có mấy cường giả Hoàng cảnh, muốn trùng kiến tới thời đại huy hoàng chính là người si nói mộng. Tiếp đó, hồi hạo kiếp mấy trăm năm trước kia, Xích Đỉnh trung vực cơ hồ cướp sạch đi tất cả tài nguyên đáng giá của Vạn Tượng Cương Vực. Cho nên phương diện tài nguyên hiện tại trong Vạn Tượng Cương Vực ở trong tất cả các hạ vực cơ hồ xếp kế cuối. Thêm cái nữa là số lượng thiên tài trẻ tuổi. TUy rằng tất cả tông môn đều bồi dưỡng thiên tài, thế nhưng số lượng thiên tài và tư chất cách thời đại đỉnh phong đều chênh lệch quá xa.

Nói cho cùng chính là thiếu cường giả tuyệt đối, thiếu tài nguyên tu luyện, thiếu những dòng máu mới cường đại.

Ngụy Tử Khoa cười nói:

- Những lời ngươi nói người sáng suốt cũng nhìn ra được. Thế nhưng còn có một chút điểm có liên quan thì ngươi lại không nói tới.

- Ồ? Mời Ngụy sứ giả thỉnh giáo.

Chúc Trường Sinh hiếu kỳ, hắn tự nhận mình đã đúc kết vô cùng chính xác.

- Muốn đem Vạn Tượng Cương Vực tới thời đại huy hoàng như trước, đầu tiên nhất định phải trùng kiến đế quốc, lập ra hoàng thất. Thử hỏi một câu, hiện tại trong Vạn Tượng Cương Vực, có một tông nào có đủ thực lực như vậy hay không? Chứ đừng nói tới tư chất.

Ngụy Tử Khoa hỏi lại.

- Luận thực lực thì Đại thánh đường mạnh nhất, nhưng mà mạnh cũng chỉ mạnh như vậy mà thôi, cũng không có lực thống trị tuyệt đối.

Chúc Trường Sinh vô thức nói ra.

- Ngươi nói đúng, như vậy thứ Vạn Tượng Cương Vực thiếu hiện tại chính là tư chất, là tư cách. Ai cũng không có tư cách tuyệt đối.

Chúc Trường Sinh gật gật đầu, tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực quả thực đều không có thực lực thống trị tuyệt đối, có thể nói một là một, hai là hai. Hiện tại nếu như một tông nào trong các tông nói muốn lập hoàng thất, mấy tông kia căn bản sẽ không nghe theo.

- Phương diện tư cách không đủ, nhưng chuyện này có liên quan gì tới bố cục?

Chúc Trường Sinh hỏi.

- Đừng nóng vội, nghe bản sứ chậm rãi nói hết đã. Đã không có phần tư cách này cho nên chúng ta mới cung cấp cho bọn họ tư cách. Ta nghe nói lúc trước Vạn Tượng đế quốc bị Xích Đỉnh trung vực phá hủy. Trong đó có ngọc tỷ truyền quốc và Long Ấn trấn quốc của hoàng thất đã mất tích không thấy. Người trong Xích Đỉnh trung vực treo giải thưởng bốn phía thế nhưng lại không tìm được. Có đúng là có việc này hay không?

Ngụy Tử Khoa không chút hoang mang nói.

Chúc Trường Sinh gật đầu nói:

- Có việc này.

- Nếu như hai kiện đồ vật kia xuất hiện trong đại điện, người trong Xích Đỉnh trung vực sẽ ngồi yên không để ý tới hay không?

Ngữ khí của Ngụy Tử Khoa vô cùng âm trầm.

- Gần trăm năm qua Xích Đỉnh trung vực dường như đã không buồn hỏi tới chuyện của Vạn Tượng Cương Vực.

Chúc Trường Sinh nói.

- Bọn họ không hỏi tới là bởi vì bọn họ cảm thấy Vạn Tượng Cương Vực đã không còn khả năng quật khởi. Không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ. Nếu như ngọc tỷ Truyền quốc và Long Ấn trấn quốc xuất hiện, tất nhiên sẽ có người ra tay trùng kiến Vạn Tượng đế quốc. Nếu như vậy trong Xích Đỉnh trung vực còn có thể ngồi yên không để ý tới được hay sao?

CHúc Trường Sinh không phản bác được.

Xích Đỉnh trung vực không sợ Vạn Tượng Cương Vực, nhưng chung quy lại không muốn một thế lực cừu nhân giống như tro tàn lại bùng cháy. Phương pháp tốt nhất đương nhiên là diệt trừ tất cả mối nguy cơ với mình từ trong trứng nước.

*****

Chúc Trường Sinh mơ hồ đoán ra được bố cục của Cửu Dương Thiên Tông.

Nói trắng ra, chính là một lần nữa khơi mào tới sự tham gia của Xích Đỉnh trung vực, lần nữa xảy ra va chạm với Vạn Tượng Cương Vực, sau đó Cửu Dương Thiên Tông sẽ xuất hiện, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.

Như vậy bọn họ có thể ra vẻ chính nghĩa lên tiếng với Xích Đỉnh trung vực, lại có thể thuận lợi dùng danh nghĩa trùng kiến, danh chính ngôn thuận tiến nhập Vạn Tượng Cương Vực.

Chúc Trường Sinh cười khổ nói:

- THiên Tông cần gì bố trí nhiều như vậy, thời điểm mấy trăm năm trước khi Xích Đỉnh trung vực diệt Vạn Tượng đế quốc là có thể ra tay rồi a.

- Chuyện khi đó xảy ra quá mức bất ngờ, phản ứng của Thiên Tông còn không nhanh như vậy. CÒn nữa, khi đó bản thân Thiên Tông còn dây dưa với mấy thế lực khác, không có nhàn rỗi mà tiến đến. Hơn nữa Xích Đỉnh trung vực dùng danh nghĩa báo thù, bọn họ diệt Vạn Tượng đế quốc, chuyện cũng có nguyên nhân, cho nên Thiên Tông cũng không thể ngang ngược ra mặt chỉ trích cái gì. Nhưng nếu lúc này, cách mấy trăm năm rồi mà Xích Đỉnh trung vực lại vô duyên vô cớ xâm lấn mà nói, chính là xâm lược, khi đó sẽ khác, Thiên Tông muốn ra mặt sẽ có đầy đủ lý do.

Chúc Trường Sinh có cảm giác bừng tỉnh, thoáng cái đã suy nghĩ ra chỗ tinh diêu của bố cục này.

Nói trắng ra, trong sự sắp xếp này không chỉ đơn thuần là Tam Tinh tông, không chỉ đơn thuần là tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực, coi như là Xích Đỉnh trung vực cũng thành quân cờ cho Cửu Dương Thiên Tông bày bố.

Thiên Tông lợi dụng cừu hận giữa Vạn Tượng Cương Vực và Xích Đỉnh tủng vực để rồi từng bước xâm lấn.

Không thể không nói, bố cục này đủ tinh diêu, có thể nắm chắc tuyệt đối.

Bởi vì Xích Đỉnh trung vực này cơ hồ không cần kích động, chỉ cần bọn họ biết rõ trong Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện ngọc tỷ Truyền quốc và Long ấn trấn quốc mà nói, tự nhiên sẽ vọt tới.

Xích Đỉnh trung vực tuyệt đối không cho Vạn Tượng Đế quốc có cơ hội đông sơn tái khởi.

Mà tâm điểm của bố cục này là ở Vạn Tượng đại điển. Vạn Tượng đại điển chính là một nghi thức long trọng tế điện Vạn Vật đế quốc của Vạn Tượng Cương Vực, là nghi thức trang trọng nhớ tới thời đại huy hoàng của Vạn Tượng Đế quốc khi xưa.

Tế điện Vạn Tượng đế quốc, nhớ lại thời đại đó.

Chuyện này đối với bản thân Xích Đỉnh trung vực là một loại kích thích. Nếu như không phải Xích Đỉnh trung vực không nhìn trúng những tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực thì bọn họ sợ rằng đã sớm vọt tới rồi.

Một khi Xích Đỉnh trung vực phát hiện ra ngọc tỷ Truyền quốc và Long ấn trấn quốc lần nữa xuất thế, bọn họ tất nhiên sẽ đa nghi, sẽ hoài nghi liệu đây có phải là dấu hiệu của Vạn Tượng đế quốc phục hưng hay không.

Bởi vậy, bọn họ không tới ngăn cản mới là lạ.

Sau khi Chúc Trường Sinh hiểu rõ bố cục, lại cảm thấy còn có một vấn đề mà hắn không nghĩ ra:

- Ngụy sứ giả, cái gọi là ngọc tỷ Truyền quốc và Long ấn trấn quốc chẳng lẽ đã rơi vào trong tay Thiên Tông?

Ngụy Tử Khoa cười ha hả, nhưng lại lắc đầu nói:

- Làm sao có thể rơi vào trong tay Thiên Tông được cơ chứ?

- Vậy thì... Trung tâm của sự sắp xếp này không phải cần hai thứ đó sao? Đến lúc đó Vạn Tượng đại điển diễn ra, không phải là hai vật này một lần nữa xuất thế sao?

- Đồ vật là vật chết, người là sống. Hai vật kia nói không chừng đã sớm không còn ở hậu thế, muốn tạo ra hai thứ như đúc hai thứ đã biến mất mấy trăm năm cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Hai vật này có ý nghĩa tượng trung. Nói trắng ra ta chỉ cần ý nghĩa tượng trung của hai vật này mà thô. Về phần bản thân chúng là thật hay giả lại không quan trọng.

Chúc Trường Sinh ngây ra như phỗng, rốt cuộc hắn biết vì sao Cửu Dương Thiên Tông lại bình tĩnh như vậy.

Làm giả hai vật kia còn không dễ dàng hay sao?

Trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, lại nửa năm nữa qua đi.

Mỗi ngày Giang Trần đều tu luyện, thu hoạch ngập tràn, thực sự có cảm giác đắm chìm vào bên trong.

Tuy rằng đã bị vây khốn hơn một năm, thế nhưng một khi Giang Trần tiến vào trong trạng thái tu luyện, cơ hồ hắn đã quên tình cảnh của chính mình.

Tuy rằng hắn một lòng muốn đi ra ngoài, thế nhưng ở nơi này tu luyện quả thực khiến cho Giang Trần có một loại cảm giác như cá gặp nước.

Lại nửa năm trôi qua, thực lực của hắn lần nữa đột phá.

Nguyên Cảnh cửu trọng.

Hai tháng trước Giang Trần lần nữa nghịch thiên vượt qua bước vào Nguyên Cảnh cửu trọng.

Mà hai tháng sau khi đột phá, Giang Trần không ngừng cố gắng, bước vào hàng ngũ Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Hôm nay phương diện võ đạo cảnh giới của hắn đã đuổi kịp Thẩm Thanh Hồng khi trước, cách Thánh Cảnh cũng chỉ có nửa bước xa.

Nhưng mà cùng là Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong, Giang Trần bất kể là sức chiến đấu hay là nhận thức về võ đạo đều gấp mấy lần Thẩm Thanh Hồng.

Trong thời gian khổ tu ở cấm địa Đan Tiêu cổ phái, sức chiến đấu của Giang Trần cơ hồ không ngừng tăng trưởng giống như bay vậy.

Các phương diện, thần thông đều được tăng lên một mảng lớn.

Giang Trần hiện tại đừng nói là loại Thánh Cảnh nhất trọng như Uông Hàn, cho dù là Đinh Đồng không chết, hiện tại để Giang Trần và Đinh Đồng đối kháng chính diện, Giang Trần cũng chỉ có vui mừng mà không có chút lo sợ nào.

Cho dù không có cách nào chiến thắng, tuyệt đối sẽ không bị thua.

Tỷ lệ thắng bại có lẽ là năm năm.

Coi như đối mặt với cường giả Thiên Thánh Cảnh, Giang Trần cho dù không địch lại cũng nắm chắc toàn thân nhẹ nhàng trở ra.

- Còn thời gian chín tháng, ta nhất định phải đột phá Thánh Cảnh, đạt được truyền thừa trong tháp truyền thứa. Khống chế đầu mối then chốt của trận pháp, rời khỏi nơi này, trở lại Đan Kiền cung... Nhất định, nhất định phải tới kịp Vạn Tượng đại điển.

Trong thời gian hai năm qua, Giang Trần luôn tự nhủ những lời này mà không ngừng nỗ lực.

Hắn luôn có một loại dự cảm, Vạn Tượng đại điển lần này nhất định sẽ có rất nhiều chuyện lớn xảy ra.

Sau khi tiến vào Nguyên Cảnh cửu trọng, mục tiêu cách tháp truyền thừa của Giang Trần ngày càng gần hơn.

Thời gian 2 tháng này, Giang Trần luôn nghiên cứu trận pháp thứ ba. Chỉ cần phá vỡ trận pháp thứ ba ngày là Giang Trần có thể đối mặt trực diện với tháp truyền thừa.

Trận pháp thứ ba này có tên là Đại Mộng Xuân thu trận.

Muốn đi tới tháp truyền thừa thì phải thông qua ba trận pháp, thứ nhất là Tiểu Vô tương trận, là ảo trận, thứ hai là U Cổ Thất Sát trận cũng là sát trận, như vậy Đại Mộng Xuân thu trận thứ ba này chính là tử trận.

Tử trận này không phải chỉ là một tử trận không có người chủ trì mà là một trận pháp cửu tử nhất sinh.

Một khi tiến vào trận này, nếu như không tìm được con đường sống duy nhất bên trong trận pháp thì sẽ vĩnh viễn bị vây khốn bên trong trận, bị vây khốn tới già.

Trận pháp này tên là Đại Mộng Xuân thu trận, tên như ý nghĩa, tiến vào trận pháp này chính là một hồi đại mộng. Chờ sau khi ngươi tỉnh lại đã phát hiện ra trải qua vô số xuân thu nóng lạnh bản thân đã dần dần già đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)