Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0615

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0615: Ba trận đều bị phá
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ở thời kỳ thượng cổ, Đan Tiêu cổ phái bằng vào trận pháp này không biết đã vây khốn bao nhiêu đại năng thượng cổ.

Đương nhiên, Đại Mộng Xuân thu trận trước tháp truyền thừa hiển nhiên không phải ở trạng thái đỉnh phong. Cấp bậc của nó hẳn là cũng nhằm vào người truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, ước chừng là đối mặt với thiên tài cấp bậc Thánh Cảnh.

Tuy rằng Giang Trần còn chưa chính thức tiến vào Thánh Cảnh, nhưng mà Giang Trần tự nhủ, tư chất của bản thân mình tuyệt đối không kém bất luận một thiên tài Thánh Cảnh nào. Thậm chí so với thiên tài Thiên Thánh Cảnh mà nói, bản thân hắn còn có một ít ưu thế.

Đứng ở bên ngoài trận pháp, Giang Trần hít sâu một hơi, dứt khoát nhảy vào trong trận pháp.

Sau khi nhảy vào trong trận pháp, cảnh tượng trước mặt Giang Trần lập tức biến đổi.

Mười cái trụ lớn thông thiên đứng sừng sững trước mặt Giang Trần.

Từng cây trụ cao vút trong mây, đội trời đạp đất. Trên mỗi một cột trụ đều khắc rất nhiều phù văn cổ xưa.

Mỗi một phù văn trên cột trụ đều có một màu vàng nhạt lơ lửng bên ngoài, khiến cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa.

Giang Trần vận Thiên Mục thần nhãn quan sát từng cột trụ một.

Phù văn trên mỗi cột trụ đều vô cùng giống nhau.

- Ồ? Không ngờ lại là công pháp tu luyện?

Tâm thần Giang Trần khẽ động.

Trên mỗi một cột trụ đều có khắc một môn công pháp, hơn nữa cấp bậc của mỗi một môn công pháp đều phi thường cao.

Mười cột trụ này vừa vặn tạo thành một vòng tròn, mà Giang Trần thì ở trong vòng tròn đó.

Giữa mười cái cột trụ vừa vặn có mười con đường.

- Xem ra mười cột trụ này chính là mười thông đạo cửu tử nhất sinh của Đại Mộng Xuân Thu trận. Như vậy trong mười thông đạo này chỉ có một thông đạo có thể đi ra ngoài, còn chín cái thông đạo đều là tử lộ hay sao?

Trong lúc nhất thời Giang Trần không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn tin rằng, nếu như là khảo nghiệm thì Đại Mộng Xuân Thu trận nhất định sẽ có chỗ nhắc nhở, tuyệt đối không giống như đối địch, hoàn toàn không để lại một chút manh mối.

Trận pháp này vốn không có ý giết địch mà chỉ có ý khảo nghiệm người tới chỗ này.

Cho nên Giang Trần tin tưởng, bên trong trận pháp này nhất định có manh mối, hiện tại phải xem nhãn lực của hắn có thể nhìn ra được hay không mà thôi.

Nghĩ tới đây Giang Trần cũng không có vội vàng.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, Thiên Mục thần nhãn của Giang Trần được triển khai toàn bộ, không ngừng nhìn từng cột trụ.

- Nếu như trận pháp này có chút manh mối thì nhất định sẽ nhắc nhở bên trên công pháp. Thế nhưng vấn đề ở nơi nào a?

Giang Trần cũng không quá gấp mà lại lần nữa nghiêm túc nghiên cứu.

Dùng mắt thường quan sát không ra, Giang Trần quyết định, dùng mỗi một môn công pháp làm thực tiễn để kiểm chứng.

Một tháng sau.

Thần thức Giang Trần đột nhiên khẽ động, giống như có một cây kim đâm vào trong thần thức hắn vậy. Hắn biết rõ đây không phải là ngoại vật đâm vào mà là trong bản năng thần thức hắn sinh ra một tia kháng cự.

- Xảy ra chuyện gì?

Giang Trần đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hồi tưởng lại một chút, sắc mặt khẽ đổi.

- Đáng sợ. Đáng sợ. Trong lúc bất tri bất giác không ngờ ta lại trầm mê. Công pháp tu luyện này thậm chí còn có sức hấp dẫn khiến cho người ta trầm mê nào. Cũng may trong thần thức ta xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng. Nếu như thực sự tu luyện thì sẽ hoàn toàn trầm mê, không biết bên ngoài trải qua bao lâu. Rất có thể sẽ giống như một giấc mộng, khi thức tỉnh thì đã già nua rồi.

Giang Trần bừng tỉnh đại ngộ, biết rõ môn công pháp này cũng giống như một hoa trong gương, trăng trong nước vậy. Tuy rằng có lực hấp dẫn vô cùng, thế nhưng nhất định lại không thể tu luyện ra cái gì. Trừ việc khiến cho người ta trầm mê ra, không được tính mà một đồ vật thực chất, có tính hữu dụng.

Dù là tu luyện một trăm năm, cuối cùng chỉ là một giấc mộng nam kha mà thôi. Sau khi tỉnh lại, trừ việc thân thể biến hóa, thực lực đình trệ ra, căn bản không được cái gì cả.

Giang Trần nghĩ tới đây cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đã rất cẩn thận, thử từng một môn công pháp một muốn tìm ra dấu vết để lại, kết quả thiếu chút nữa trầm mê vào bên trong.

Nếu không phải hắn tu luyện thất khiếu thông linh, thần thức vô cùng cường đại, xuất hiện một tia kháng cự theo bản năng, chỉ sợ hắn đã trầm mê vào bên trong, căn bản không có cách nào thức tỉnh.

Chờ tới khi hắn thức tỉnh, có lẽ là ba tới năm trăm năm, đến lúc đó thực lực của hắn không tiến thêm, chỉ dừng lại ở trong phạm vi Nguyên Cảnh.

Tới tuổi đó đã bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất, thực lực cũng không thể tăng lên thêm một chút nào. Chỉ sợ lại hao tổn thọ dương, đến lúc thọ dương hao hết sẽ chết.

Trong lòng thầm kêu một tiếng, lập tức triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, hắn nói:

- Lão kim, ngươi lưu ý cho ta một chút. Trong vòng ba ngày, nếu như thần thức ta không tỉnh lại, ngươi phải đánh thức ta dậy.

Giang Trần đã biết rõ sự kỳ quái của những công pháp bên trên những cột trụ này, hắn đã có đối sách.

Phệ Kim Thử vương thông qua Mộc Linh chi tuyền tẩy lệ, thực lực sau đó đột nhiên tăng mạnh, lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh, thực lực tăng vọt. Hôm nay cũng tương đương với Thánh Cảnh nhất trọng trong nhân loại.

Hôm nay nó đối với Giang Trần mà nói có thể nói là nói gì nghe nấy.

Sau khi Giang Trần có đối sách, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút. Mỗi một loại công pháp trên cột trụ, hắn đều cố gắng nếm thử.

Cuối cùng, khi tới cột trụ thứ bảy, Giang Trần phát hiện ra, công pháp bên trên cột trụ này cũng không phải là công pháp hư ảo mà là công pháp chân thật.

Giang Trần lại không có cuồng hỉ, thất thố mà đều thử qua mấy cây cột còn lại, cuối cùng xác định công pháp trên cây cột trụ thứ bảy là công pháp chân thật.

Đã tìm được chỗ khác nhau, coi như Giang Trần đã tìm được nhắc nhở.

Theo manh mối này, Giang Trần tiến vào thông đạo chiếu với cây cột trụ thứ bảy. Sau khi tiến vào, bằng pháp quyết tu luyện trên cây cột trụ thứ bảy này, Giang Trần nhẹ nhõm phá quan, tìm được lối ra của trận pháp này.

Kể từ đó Giang Trần thành công đột phá Đại Mộng xuân thu trận.

Giang Trần đi ra khỏi trận pháp, trong lòng còn khó có thể tin nổi.

Phá trận này nhìn như không có bất kỳ gió tanh mưa máu nào, thế nhưng chỗ hung hiểm so với U Cổ Thất Sát trận còn đáng sợ hơn.

U Cổ Thất Sát trận tuy rằng khắp nơi đều là sát cơ, nhưng mà Giang Trần đã có kế sách đối ứng.

Mà Đại Mộng Xuân Thu trận này Giang Trần trong lúc bất tri bất giác trầm mê vào. Nếu không phải trong bản năng có một tia kháng cự mà nói, chỉ sợ hắn đã lâm vào trận pháp, không có cách nào tự thoát ra được.

Đại Mộng Xuân Thu trận này lại không có trận bàn, không có bất kỳ vật gì có ích.

Giang Trần cũng không uể oải, bởi vì phá vỡ trận pháp này thì ngọn tháp truyền thừa đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.

Ngọn tháp truyền thừa này cũng không tính là vật khiến cho người khác đặc biệt chú ý, chỉ có ba tầng mà thôi.

*****

Ba đạo trận pháp bên ngoài chỉ là khảo nghiệm nhỏ, Giang Trần tin tưởng, muốn đạt được truyền thừa bên trong tháp truyền thừa thì nhất định còn có một lần khảo nghiệm cuối cùng.

Chủ nhân ở nơi này nói, ít nhất phải tới Thánh Cảnh mới có thể tiến vào, Giang Trần cũng không muốn tùy tiện xông vào.

Trận pháp bên ngoài còn dễ nói, thế nhưng tháp truyền thừa liên quan tới truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, nhất định sẽ không ôn hòa giống như ba đạo trận pháp bên ngoài tháp này.

Nói không chừng, bên trong ngọn tháp truyền thừa này mới thực sự là khắp nơi đều là sát cơ.

Cho nên Giang Trần quyết định, đợi sau khi thực lực đột phá Thánh Cảnh thì mới lại tiến vào trong tháp truyền thừa.

Ngoài một cấm địa của Cửu Dương Thiên Tông.

Tào Tấn đứng bên ngoài một động phủ bồi hồi một lát, dường như cuối cùng mới làm ra một quyết định gian nan, đưa tay đánh ra một đạo truyền âm phù vào trong động phủ trước mặt.

Chỉ một lúc sau, cấm chế vây quanh bên ngoài động phủ đột nhiên phá ra một khe nứt, có một thanh niên béo, đầu trọc xuất hiện. Trên mặt người thanh niên béo ục ịch lúc này hiện lên nụ cười giả tạo, miệng nói:

- Ngọn gió nào hôm nay lại thổi Tào sư huynh tới đây a? Không ngờ lại cho Ngô Hằng ta mặt mũi lớn như vậy, không ngờ có thể mời chân truyền tới đây a.

Tuy rằng trong miệng thanh niên đầu trọc béo ục ịch này một nói khách khí như vậy, thế nhưng một tấc cũng không rời khỏi cửa động phủ mình, hiển nhiên cũng có chỗ đề phòng với Tào Tấn.

Tào Tấn lạnh nhạt cười:

- Ngô Hằng, ngươi đừng có giống như con rùa đen rút đầu vậy. Trên người của ngươi còn chưa có đồ vật mà ta phải không từ thủ đoạn lấy. Không cần bị dọa thành như vậy.

Ánh mắt của Tào Tấn không kém, tự nhiên cũng nhìn ra được một vài vấn đế. Ngô Hằng này không rời khỏi cửa động phủ một chút nào, hiển nhiên sợ rằng mình gây bất lợi với hắn ta.

Quả thực chính là tâm tiểu nhân.

Ngô Hằng cười hắc hắc, sờ sờ cái đầu trọc của mình, không có phủ nhận mà chỉ cười một tiếng quái dị rồi nói:

- Tào sư huynh, chuyện này cũng không trách ta được. Hoàn cảnh sinh tồn trong Thiên Tông quá tàn khốc, nếu như Ngô mỗ không cẩn thận một chút mà nói, chỉ sợ đã sớm chết không dưới một trăm lần. Hơn nữa mập mạp ta cũng không tự kỷ, đường đường là chân truyền lại tự mình tới tìm mập mạp ta, có chuyện tốt mới là lạ.

Tào Tấn cười một tiếng, nói:

- Vì cái gì mà nhất định không có chuyện tốt.

Ngô Hằng cười hắc hắc nói:

- Mập Mạp ta cũng không tin, Tào sư huynh có chuyện tốt sẽ nghĩ tới loại tiểu nhân vật như mập mạp ta sao? Đệ tử chân truyền, ai cũng mắt cao hơn đầu, huống chi Tào sư huynh là một trong thập đại chân truyền.

- Được rồi.

Tào Tấn khoát tay ngăn hắn lại rồi nói:

- Đừng bẻm mép, Ngô mập mạp ngươi trừ một thân thịt mỡ ra thì có đồ vật gì đủ khiến cho người khác nhớ thương cơ chứ? Lần này ta tới đây là bàn chuyện hợp tác với ngươi.

- Hợp tác?

Tên mập mạp này trời sinh có tính đa nghi, nghe xong thiên tài cấp bậc thập đại chân truyền muốn hợp tác với mình thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu mập mạp chính là đây có phải là cái bẫy hay không?

- Tào sư huynh, ngươi thực sự không lừa ta?

Ngô mập mạp cẩn thận từng tí một quan sát Tào Tấn không rời, hiển nhiên không hiểu rốt cuộc tiểu tử này muốn làm cái gì.

- Nghi thần nghi quỷ.

Tào Tấn cao mày nói:

- Nói thẳng ra vậy, ta nhìn trúng thiên phú trận pháp của mập mạp ngươi. Thiên tài trận pháp trong Thiên Tông chúng ta không nhiều lắm. Ngô mập mạp ngươi lại trẻ tuổi, cũng được coi là nhân vật trong top ba.

Ngô mập mạp cười hắc hắc:

- Cho dù ở trong top ba, phía trước còn có nhân vật lợi hại hơn ta kia mà?

Tào Tấn thản nhiên nói:

- Người lợi hại hơn ngươi đều là chân truyền còn có vị trí cao hơn ta. Ta tìm bọn họ đàm luận làm cái quái gì?

Ngô mập mạp cười hắc hắc, biết rõ lời Tào Tấn nói là thật. Trong đám người trẻ tuổi của Thiên tông, luận võ đạo, luận đan đạo, Ngô Hằng hắn đều không tính là tồn tại cao cấp nhất.

Thế nhưng luận trận pháp, Ngô mập mạp hắn tuyệt đối là tồn tại top ba, thậm chí hắn còn có cảm giác mình là trận pháp đại sư mạnh nhất, trẻ tuổi nhất.

Chỉ là nhưng mà Ngô mập mạp này vô cùng giỏi về việc ẩn giấu thực lực, hắn sợ danh tiếng mình quá thịnh, khiến cho hai thiên tài chân truyền kia khó chịu.

Cho nên Ngô mập mạp mới can tâm tình nguyện nhận danh hiệu người thứ ba trong những người trẻ tuổi hiểu trận pháp. Trên thực tế, trên trận đạo, Ngô Hằng tự tin hắn sẽ không thua hai người kia, thậm chí còn hơn.

Mập mạp trời sinh tính cẩn thận, đây chính là đạo sinh tồn của hắn.

Cho nên mặc dù Tào Tấn nói như vậy, Ngô Hằng vẫn không tỏ vẻ gì, trên mặt chỉ nở nụ cười giả tạo chiêu bài của mình, bộ dáng cả người lẫn vật vô hại.

Tào Tấn hiển nhiên rất hiểu Ngô Hằng, biết rõ mập mạp này chính là gia hỏa không nhìn thấy con thỏ không vung cánh, hắn lập tức cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, tay trảo một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một gốc linh dược Địa cấp.

- Ngô mập mạp, Tào mỗ gần đây không thích nói nhảm. Ta muốn đi lên cao, thế nhưng cần thiên phú trận pháp của ngươi. Đây là tiền đặt cọc, cầm đi.

Tào Tấn tiện tay ném đi, gốc linh dược Địa cấp đã rơi xuống dưới chân Ngô mập mạp.

Ngô mập mạp cười hắc hắc không ngừng, lại không có thò tay đón. Khóe mắt hắn nhìn xuống gốc linh dược Địa cấp dưới chân, xem một lát, sau khi nhận thấy không có nguy hiểm mới cẩn thận nhặt gốc linh dược Địa cấp này lên.

Trên mặt Ngô mập mạp nở nụ cười, đôi mắt ti hí gần như không nhìn ra lúc này tràn ngập vẻ tham lam cùng với vui vẻ.

Tuy rằng trong lòng của hắn rất là khiếp sợ, khiếp sợ vì sự xa xỉ của Tào Tấn, thế nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện nào.

Tiện tay ném linh dược Địa cấp trong tay, mập mạp cười cười nói:

- Tào sư huynh, tại sao ta cảm thấy linh dược Địa cấp này có cảm giác phỏng tay a.

Tào Tấn cười nhạt nói:

- Nếu như cảm giác phỏng tay thì ngươi không cần lấy. Tuy rằng thiên tài trận pháp trong tông môn thiếu, thế nhưng cũng không phải không có. Lui một bước mà nói, cho dù không muốn tìm thiên tài bổn môn hợp tác, ta cũng không sao cả. Ta tìm ngươi bất quá là ưu tiên tình đồng môn mà thoi. Cũng không phải là không có người chọn lựa nào khác mà chọn ngươi.

Đối mặt với linh dược Địa cấp, Ngô Hằng không động tâm mới là chuyện lạ. Huống chi Tào Tấn nói đây chỉ là tiền đặt cọc, điều này cũng nói thêm là tiếp đó còn có thù lao nữa.

Huống chi nghĩ cẩn thận, Ngô Hằng cũng không muốn đắc tội Tào Tấn, một trong những thập đại chân truyền.

- Tào sư huynh, ngươi đã để mắt tới mập mạp ta như vậy, vậy thì mời huynh vào trong động phủ ta nói chuyện kỹ hơn.

Nói xong thân ảnh mập mạp lóe lên, chui vào trong động phủ.

Tào Tấn là kẻ tài cao cho nên gan cũng lớn, căn bản không sợ mà cũng cùng đi theo Ngô mập mạp tiến vào trong động phủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)