Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0638

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0638: Phế tích thảm thiết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Giang Trần nghe bọn họ bàn về chuyện ngọc tỷ truyền quốc và long ấn trấn quốc của Vạn Tượng đế quốc cũng không có lên tiếng nói chen vào. Thứ hắn thấy hứng thú không phải là hai bảo vật tượng trưng cho quyền lực này mà chính là Vạn Tượng cực cảnh kia.

Ba người lại đàm luận một hồi, lúc này Vân Niết trưởng lão trưởng lão mới cáo từ.

Ba người đã ước định với nhau, Vạn Thọ đan này vẫn để cho Vân Niết trưởng lão trưởng lão xuất đầu. Nhưng mà ba khỏa Vạn Thọ đan tạm thời chỉ công bố một khỏa, bán cho Thiên Minh thượng nhân.

Hiện tại thế cục trong Vạn Tượng Cương Vực rung chuyển, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vạn THọ đan này cũng không cần quá mức quảng bá rùm beng.

Ba ngày sau, đội ngũ tham gia Vạn Tượng đại điện của Đan Kiền Cung chính thức xuất phát.

Đan Trì cung chủ cùng Liên Thành trưởng lão dẫn đội. Người trẻ tuổi chỉ có năm người, tăng thêm một ít trưởng lão võ đường cùng với một ít tùy tùng.

Tổng nhân số đội ngũ cũng chỉ có hai ba mươi người mà thôi.

Thân phận của Hoàng Nhi hiện tại cũng chính là tùy tùng theo Giang Trần xuất phát.

Bởi vì thân phận của Giang Trần không bạo lộ ra, cho nên hắn dịch dung thành bộ dáng của Mộc Cao Kỳ rồi mới xuất phát.

Cho nên bởi vậy những người khác trong đội ngũ khó tránh khỏi có chút nghi vấn vì sự có mặt của Mộc Cao Kỳ.

Thiên phú của Mộc Cao Kỳ mọi người đã tán thành. Ở trong Đan đấu ở Huyễn Ba sơn, Mộc Cao Kỳ cũng phát uy, lập nhiều công lao.

Thế nhưng mà dù sao loại thiên tài như Mộc Cao Kỳ hiện tại, đoạn thời gian trước không phải đồn rằng vừa mới trùng kích Thiên Nguyên Cảnh sao?

Cho dù đã tiến vào Thiên Nguyên Cảnh thì nhiều lắm cũng chỉ là Nguyên Cảnh thất trọng.

Loại tu vi này tại sao có thể đại biểu Đan Kiền cung xuất chinh Vạn Tượng đại điển lần này.

Trong Đan Hà cốc, thiên tài Nguyên Cảnh bát trọng tuyệt đối không dưới hai mươi. Nguyên Cảnh cửu trọng cũng có vài người.

Những người này không có một người nào được mang theo, thế nhưng lại mang theo Mộc Cao Kỳ.

Tất cả mọi người đều cho rằng Vân Niết trưởng lão đi cửa sau, thế nhưng tuy rằng trong lòng có nghi vấn thì nghi vấn, cũng không ai dám nói ra.

Dù sao thiên phú của Mộc Cao Kỳ ở đó, ai dám đắc tội với hắn ta.

Đắc tội với hắn ta chẳng khác nào là đắc tội với cự đầu trong tương lai của Đan Kiền Cung. Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, loại thiên phú này chính là tồn tại được mọi người công nhận có thể ảnh hưởng tới số mệnh của tông môn ngàn năm.

Một trăm năm sau, chỉ sợ ngay cả Đan Trì cung chủ cũng sẽ phải khách khí với Mộc Cao Kỳ.

Trong mấy trăm năm gần đây của Đan Kiền Cung chưa từng xuất hiện một Đan Vưng nào. Vân Niết trưởng lão kiệt xuất nhất cũng chỉ kém khảo thí Đan Vương một bước ngắn.

Mà Mộc Cao Kỳ thì được mọi người cho rằng có tiềm lực Đan Vương thất cấp.

Thiên phú bực này cho dù ném tới tông môn nhất phẩm cũng là tồn tại chạm vào là bỏng tay.

Cho nên trên đường đi trừ Liên Thành trưởng lão sầm mặt ra, những người khác cũng không có dị nghị nào mà ngược lại cùng với Mộc Cao Kỳ kia cười cười nói nói, thỉnh thoảng bày ra một chút tình cảm thân thiết của sư huynh đệ đồng môn.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, cũng biết kẻ sĩ không gặp ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác.

Mộc Cao Kỳ nhất định là tồn tại mà mọi người đắc tội không nổi, vậy thì cần gì phải gây khó dễ cho hắn ta. Còn không bằng tạo mối quan hệ tốt một chút.

Thậm chí là Thẩm Thanh Hồng sau khi đột phá Thánh Cảnh cũng trở nên thông minh hơn rất nhiều. Cùng với Mộc Cao Kỳ vô cùng thân phận, thỉnh thoảng còn chỉ điểm trên phương diện tu luyện vài câu.

Chuyện này khiến cho Giang Trần mệt mỏi ứng phó, dịch dung thành Mộc Cao Kỳ không khó, chỉ cần hắn thành thật không đem khí tức Thánh Cảnh xuất ra, ai cũng không phát hiện ra được sơ hở.

Thế nhưng mà muốn hẳn giả dạng làm một người không biết gì, bị Thẩm Thanh Hồng chỉ điểm võ đạo hắn lại có chút khó chịu, khó mà đỡ nổi.

Cũng may có Lăng Bích Nhi kịp thời giải vây.

Chỉ có bản thân Lăng Bích Nhi biết rõ, Mộc Cao Kỳ trước mặt tất cả mọi người là đồ giả. Chân thân lại là Giang Trần. Mỗi một người mọi người quá mức nhiệt tình lôi kéo làm quen với Mộc Cao Kỳ là lúc Lăng Bích Nhi sẽ tìm chủ đề đan dược giải vây cho Mộc Cao Kỳ này.

Mỹ nữ được ưu tiên, những người khác cũng không tiện nói gì nữa.

Chuyện này cũng khiến cho Giang Trần nhẹ nhõm hơn không ít.

Chuyện này vốn là chuyện Liên Thành trưởng lão không nguyện ý nhìn thấy nhất. Trong lòng của hắn có chút thất lạc. Bởi vì đệ tử võ đạo Thẩm Thanh Hồng của hắn dường như cũng không tuân theo lệnh của hắn, hắn khó có thể chỉ đạo, làm ảnh hưởng như trước.

Từ sau khi đột phá Thánh Cảnh, tính cách của Thẩm Thanh Hồng thay đổi rất nhiều.

Những sự thay đổi này cũng không phải là chuyện xấu.

Thế nhưng mà mỗi một lần Liên Thành trưởng lão phàn nàn về việc Đan Trì cung chủ cùng với Vân Niết trưởng lão liên thủ áp chế hắn, Thẩm Thanh Hồng luôn cười cười, nói nhị vị này hẳn không phải có ân oán cá nhân với sư tôn mà là cân nhắc từ lợi ích của tông môn.

Những lời này nghe qua là trấn an Liên Thành trưởng lão, thế nhưng lại khiến cho Liên Thành trưởng lão chán chường cực kỳ.

Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của lão tử, những lời này tại sao nghe qua lại giống như giải vây cho Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão vậy?

Chẳng lẽ chuyến đi tới Huyễn Ba sơn kia Thẩm Thanh Hồng đã bị hai người này tẩy não?

Biến hóa của đệ tử thân truyền khiến cho Liên Thành trưởng lão ngày càng khó chịu, có cảm giác giống như đồ vật yêu thích của mình bị người khác cướp đi vậy.

Nhất là lần này Liên Thành trưởng lão không ngừng ám chỉ muốn biểu hiện của Thẩm Thanh Hồng tốt một chút, không nói lực áp những thiên tài khác của các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng nhất định phải vượt trên các thiên tài trẻ tuổi của Đan Kiền Cung.

Vì như vậy mới có thể thu được một gốc linh dược Thiên cấp duy nhất còn sót lại.

Thế nhưng tuy rằng hắn liên tiếp ám chỉ, muốn Thẩm Thanh Hồng cướp lấy linh dược Thiên cấp, sau đó lại đưa cho hắn.

Thế nhưng câu trả lời của Thẩm Thanh Hồng lại không giống như ý của hắn, cũng không khiến cho hắn thỏa mãn.

Chuyện này khiến cho Liên Thành trưởng lão càng thêm không vui, cảm thấy Thẩm Thanh Hồng là con chim đã cứng cáp, không nghe bản thân mình sai bảo nữa. Hôm nay nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng cùng với đệ tử Mộc Cao Kỳ của Vân Niết trưởng lão cười cười nói nói, tự nhiên trong lòng hắn càng thêm không vui.

Đan Trì cung chủ dường như cũng phát hiện ra biến hóa của Liên Thành trưởng lão, thế nhưng lại giả vờ như không biết.

Hắn biết rõ Liên Thành trưởng lão có oán khí, nhưng loại oán khí này nếu như ngay cả bản thân Liên Thành trưởng lão cũng không có cách nào cởi bỏ, những người khác có nói cũng không làm được trò trống gì.

Nơi Vạn Tượng đại điển được tổ chứa chính là di chỉ của Vạn Tượng đế quốc năm đó.

Ba mươi năm một lần.

Vạn Tượng đại điển, nói trắng ra chính là nghi thức tế điện. Tế điện sự huy hoàng của Vạn Tượng đế quốc ngày xưa. Tế điện những cường giả vẫn lạc trong trường hạp kiếp kia. Nhắc nhở những thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực không thể quên đi sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực khi đó.

*****

Nói trắng ra chính là nghi thức tẩy não.

Đương nhiên loại nghi thức tẩy não này là điều tất yếu.

Đối với Vạn Tượng Cương Vực mà nói, đoạn lịch sử kia chính là sỉ nhục của tất cả người trong Vạn Tượng Cương Vực, chỉ có biết hổ thẹn rồi sau đó mạnh mẽ đứng lên thì Vạn Tượng Cương Vực mới có tiền đồ.

Lúc này đã cách đó mấy trăm năm, di chỉ của Vạn Tượng đế quốc tuy rằng là một mảnh phế tích, thế nhưng từ phế tích nơi này cũng có thể nhìn ra Vạn Tượng đế quốc năm đó phồn hoa ra sao.

Mỗi một góc của phế tích, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ, tinh xảo, chứng minh đoạn năm tháng huy hoàng khi đó. Khi đó đế quốc hùng mạnh kia hiển hách ra sao.

Chỉ tiếc chung quy vẫn bị mưa gió mài mòn.

Cho dù Đế quốc có mạnh mẽ ra sao, lịch sử huy hoàng ra sao thì trải qua mấy trăm năm cũng sẽ trở thành mây khói.

Giang Trần đi theo mọi người tới di chỉ, từ trong phế tích này dường như còn lưu lại khí tức thảm thiết của năm đó khiến cho Giang Trần không khỏi cảm khái một câu.

- XÍch Đỉnh trung vực kia quả thực bá đạo. Đây không khác gì nhỏ cỏ tận gốc với Vạn Tượng Đế quốc a. Chẳng những tiêu diệt tất cả Hoàng tộc của Vạn Tượng đế quốc mà còn giết sạch cơ hồ tất cả tu sĩ ngoài Thiên Thánh Cảnh.

Trong mắt của Giang Trần, loại chuyện này hcir sợ không chỉ đơn giản là việc làm vấy bẩn một thánh nữ.

Tuy rằng Xích Đỉnh trung vực lấy cớ này diệt Vạn Tượng đế quốc.

Nhưng mà từ trong miệng Đan Trì cung chủ trước đó Giang Trần đã nghe được lời đồn, kết hợp với tình huống trước mặt hiện tại. Hắn cảm thấy, nếu như chỉ là vấn đề một thánh nữ, có lẽ không tới mức tàn ác như vậy.

Nói không chừng Xích Đỉnh trung vực kia đã sớm có dự mưu, cái gọi là thánh nữ bị làm vấy bẩn chỉ là một cái cớ mà thôi.

Dù sao Vạn Tượng Cương Vực ở ngay gần Xích Đỉnh trung vực.

Vạn Tượng đế quốc cường đại như vậy, lại có xu thế phát triển không ngừng. Xích Đỉnh trung vực lại là khu vực cạnh đó, há có thể yên tâm ngủ yên được.

Cho nên theo Giang Trần thấy, Xích Đỉnh trung vực diệt Vạn Tượng đế quốc có nhiều khả năng là tranh giành quyền thế, mà không phải giống như lý do vì thánh nữ bị làm nhục.

Giang Trần cũng không tin đệ tử của Hoàng thất Vạn Tượng đế quốc lại não tàn như vậy, ngay cả thánh nữ của một thế lực cường đại gần đó cũng không phân biệt được.

- Ồ? Đó là cái gì?

Trong đám người Đan Kiền Cung bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao. Một gã tùy tùng dùng thanh âm kinh hoảng chỉ về phía trước.

Phía trước, nơi sương mù lượn lờ có hai kiến trúc xuất hiện.

Mọi người lập tức nhìn theo tay người này, trong lòng có chút căng cứng. Ngay cả Giang Trần cũng cảm thấy có chút không khỏe.

Hai tòa kiến trúc kia, tòa bên trái không ngờ lại dùng đầu lâu của con người tạo thành. Ước chừng cao hơn mười trượng, từng cái đầu lâu tạo thành một tòa tháp cao.

Bốn phía tòa tháp cao kia có vô số cấm chế các loại lơ lửng, lộ ra vẻ âm trầm tới đáng sợ.

Tòa bên phải cũng cao hơn mười trượng, thế nhưng lại dùng thi thể tạo thành. Các loại chân tay bị cụt, chằng chịt, chồng chất tạo thành một tòa tháp cao.

Cũng có câm chế cường đại bao phủ bốn phía.

Đan Trì nhìn thấy hai tòa tháp này không khỏi than nhẹ một tiếng:

- Xích Đinh trung vực khoe khoang vũ lực của bọn chúng cường đại, dùng thi thể của tất cả người Hoàng thất Vạn Tượng đế quốc tạo thành một cái tháp bằng xương cốt. Nói là dùng cái này để cảnh cáo người Vạn Tượng Cương Vực sau này.

- Hung ác, bá đạo như vậy sao?

Thẩm Thanh Hồng giật mình nói.

Người trẻ tuổi đều là lần đầu tiên tới tham sự Vạn Tượng đại điển, loại chuyện đáng sợ như vậy tự nhiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Liên Thành trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Cường giả vi tôn, Xích Đỉnh trung vực cường đại, lại có lý do đường hoàng, tự nhiên bọn chúng muốn làm gì thì làm cái đó.

Đan Trì cung chủ nghiêm túc nói:

- Các ngươi nhìn cho kỹ, đây là sỉ nhục của Vạn Tượng cương vực. Các ngươi thân là một thành viên của Vạn Tượng Cương Vực, phải ghi nhớ sự sỉ nhục này, vĩnh viễn không được quên. Đúng như lời Liên Thành trưởng lão nói, cường giả muốn làm gì thì làm. Một khi rớt lại ở phía sau chỉ có thể để cho người ta tùy ý muốn làm gì thì làm. CUộc đời của tu sĩ há có thể cam lòng rớt lại phía sau cho người ta định đoạt số mệnh của mình?

KHông thể không nói hai tòa tháp xương cốt này so với bất luận lời nói nào còn có sức thuyết phục hơn.

Bất luận một võ giả nào có máu nóng trong người nhìn thấy hai tòa tháp mang tính sỉ nhục này trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, khí huyết cuồn cuộn, bị kích thích thật lớn.

Tòa tháp xương cốt này chỉ là một phần, bên trong còn có dòng sông máu, còn có Anh thạch lâm và Phụ thạch lâm...

Nói tới đây giọng nói của Đan Trì cung chủ cũng trở nên trầm thấp.

Dòng sông máu thì dễ lý giải, đích thị mà giết người tới mức máu chảy thành sông, khi đó máu hội tụ thành một con sông máu.

- Cái gì là Anh thạch lâm?

Có người hiếu kỳ hỏi.

Đan Trì cung chủ vung tay lên nói:

- Vào xem rồi sẽ biết.

Dọc theo phế tích không ngừng đi vào sâu bên trong, tới con sông đào bảo vệ bên ngoài hoàng thành của Vạn Tượng đế quốc:

- Nhìn thấy con sông này không? Nước trong này từ sau đại kiếp kia chuyển thành màu hồng. Mấy trăm năm qua không có cách nào trở nên trong. Cho nên mới gọi là dòng sông máu.

Mọi người đi qua cũng có thể cảm giác được mùi máu tươi nồng đậm từ phía dưới vọt lên. Ngửi mùi máu tươi này mọi người cảm thấy ngực nặng nề, trong đầu không nhịn được mà hiện lên cảnh tượng đồ sát mấy trăm năm trước. Hiện lên trường hạo kiếp giống như tu la địa ngục kia.

Bên tai dường như còn vang vọng tiếng khóc than của hoàng thất Vạn Tượng Đế quốc, còn có tiếng quát lớn của địch nhân hung tàn, còn có tiếng binh khí chói tai...

- Mọi người ổn định tâm thần, mùi máu tươi này vô cùng đáng sợ, thông qua các loại cấm chế sẽ khiến cho các ngươi sinh ra ảo giác. Đả kích sĩ khí của các ngươi, ăn mòn thần thức của các ngươi.

Đan Trì cung chủ vội vàng nhắc nhở.

Giang Trần nhìn nước trong dòng sông máu đang chảy xuôi trong phế tishc, trong lòng cảm thấy tức giận không thôi. Đối với sự tàn ác của Xích Đỉnh trung vực cũng vô cùng chán ghét và thống hận.

Nếu như chỉ là vì một thánh nữ bị làm vấy bẩn mà tạo sát nghiệt lớn như vậy, hành vi của Xích Đỉnh trung vực này tuyệt đối được gọi là tội ác chồng chất.

Mọi người qua cầu, mãi tới khi đi ra ngoài cách đó mấy trăm mét thì mùi máu tươi này mới dần dần nhạt đi một ít, thế nhưng trong lúc mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy được.

- Các ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Phía trước là nội vi hoàng cung. Nơi này còn thảm thiết hơn.

Ngữ khí của Đan Trì cung chủ âm trầm, nhắc nhở mọi người.

Cái gọi là nội vi hoàng cung cũng là một mảnh phế tích, chỉ là bên trong mảnh phế tích này lờ mờ còn có ít tường đổ, có thể nhận ra được đây từng là hoàng cung của Vạn Tượng đế quốc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)