Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0655

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0655: Dùng hết tuyệt chiêu, ép ngươi một lần
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tất cả mọi người dưới đài kinh hô lên một tiếng, bọn họ biết rõ Mộc Cao Kỳ kia có kim thân hộ thể, thế nhưng mà kiếm này đã đánh tới đỉnh đầu. Kim thân hộ thể của Giang Trần cũng không kịp thúc dục a.

Ngay lúc này, Mộc Cao Kỳ ở trên đài lại làm ra một động tác mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.

Một tay đột nhiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, bàn tay không ngờ lại trực tiếp chụp vào Hàn Băng Thánh Kiếm kia.

- Cái gì? Hắn muốn dùng tay đón đỡ Huyền Băng thánh kiếm?

- Xong rồi. Mộc Cao Kỳ không ngờ lại ngạo mạn a.

- Chỉ sợ một kiếm này sẽ chém hắn thành hai nửa.

Rất nhiều người đều thở dài trong lòng, cảm thấy Mộc Cao Kỳ này có thể liên tục phá vỡ hai đại sát chiêu của Uông Hàn đã có đủ tiền vốn đối kháng với Uông Hàn, không ngờ tới lần này lại lỗ mãng như vậy. Dùng tay không bắt Huyền Băng Thánh kiếm, đây không phải tìm chết thì là gì?

Cùng một chuyện thế nhưng lại là người khác đi làm thì kết quả hiển nhiên sẽ khác nhau.

Tất cả những người trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, coi như là người kiệt xuất nhất như Hạng Tần cũng chưa chắc dám dùng tay không bắt lấy một kiếm này.

Nhưng mà trong Vạn Tượng Cương Vực có một người ngoài ý muốn, đó chính là Giang Trần.

Giang Trần vươn tay lên, kim quang trên bàn tay đột nhiên tăng vọt.

Ken két.

Huyền Băng thánh kiếm nhanh chóng bị Giang Trần nắm vào trong tay.

Một tiếng trầm đục vang lên, bàn tay của Giang Trần không có một chút tổn hao nào, ngược lại sắc mặt Uông Hàn đột nhiên biến đổi, liên tục vận lực lượng muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương.

Thế nhưng mà cho dù hắn có sử dụng lực lượng như thế nào đều không thoát khỏi được bàn tay của đối phương.

- Chuyện này... Làm sao có thể?

Cho dù là một bàn tay làm bằng sát đá thì dưới một kiếm này cũng phải có tia lửa diện xuất hiện a.

Bàn tay này rốt cuộc là làm từ thứ gì?

- Mộc Cao Kỳ này quá nghịch thiên a.

- Tay không tiếp kiếm, coi như là hạng tần, chỉ sợ cũng không dám làm như vậy.

- Điều khoa trương nhất chính là dường như hắn ta không bị thương một chút nào, ngược lại Uông Hàn muốn thu kiếm còn không được.

Bên phía Đan Kiền Cung, trừ Đan Trì cung chủ vẫn còn bình tĩnh tự nhiên ra, Liên Thành trưởng lão chấn động, thân thể run rẩy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào một màn này, miệng nói:

- Chuyện này... Cung chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Thanh Hồng thì trợn mắt há hốc mồm, Mộc Cao Kỳ trung thực chất phác gần đây từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy? Một tay bắt lấy Huyền Băng thánh kiếm của Uông Hàn? Hơn nữa còn nắm thành công?

Biểu hiện của Niếp Trùng không kém Thẩm Thanh Hồng là bao, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả mỹ nhân giống như một bức tượng băng là Lăng Bích Nhi lúc này hai mắt lập lòe, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng. Nàng biết rõ thực lực của Giang Trần tăng lên nhiều, thế nhưng lại không ngờ rằng thực lực của Giang Trần lại mạnh mẽ như vậy.

Ngược lại, Quân Mặc Bạch kia hai mắt thâm thúy, trong mắt mang theo vài phần hiểu ra, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn lên lôi đài, trong lòng xảy ra sóng to gió lớn.

Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng:

- Thế giới võ đạo luôn tràn ngập kì tích, vì thế cho nên thế giới võ đạo mới có lực hấp dẫn như vậy.

Những lời này có chút trang bức, thế nhưng lọt vào trong tai những người nghe, ai cũng không thể phản bác nổi.

Biểu hiện của Mộc Cao Kỳ quả thực đã có thể coi là kỳ tích, hơn nữa là kỳ tích mà bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng nổi.

So với đám người Đan Kiền Cung đang mừng rỡ, bên phí Thánh Kiếm cung, toàn bộ đám người này sửng sốt. Trong mắt Uông Kiếm Vũ kia thì hiện lên vẻ nghi hoặc.

Miệng nhắc nhở:

- Uông Hàn, không được khinh địch.

Nhân vật như Uông Kiếm Vũ cũng cảm nhận ra được một tia nguy cơ, trong lòng có một chút cảm giác bất an. Mộc Cao Kỳ không có một chút tiếng tăm nào đột nhiên lại có sức chiến đấu hung tàn như vậy.

Hắn không thể không thừa nhận, Mộc Cao Kỳ này tuyệt đối có thực lực chiến với Uông Hàn một trận, hơn nữa còn có thực lực trực tiếp uy hiếp tính mạng của Uông Hàn.

Cho nên hắn mới nhắc nhở Uông Hàn không nên khinh địch.

- Tông chủ, tiểu tử Mộc Cao Kỳ này...

Người Thánh Kiếm cung nhao nhao hỏi.

Trong mắt Uông Kiếm Vũ tràn ngập vẻ ngưng trọng, nói:

- Tiểu tử này thâm bất khả trắc, nếu như Uông Hàn không cẩn thận một chút, nhiều khả năng sẽ phải chịu thiệt.

- Cái gì?

Lần này người Thánh Kiếm cung triệt để ngây ngốc.

Đại sư hunh không ai địch nổi trong mắt bọn họ, đại sư huynh uy chấn Thánh Kiếm cung không ngờ lại chịu thiệt thòi? Hơn nữa còn đối mặt với một tiểu tử vô danh trong Đan Kiền Cung.

Chuyện này khiến cho mọi người trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được. Kim Phong kia nhịn không được mà lên tiếng, nói:

- Tông chủ, Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc đi theo con đường nào?

Uông Kiếm Vũ thở dài nói:

- Ta cũng không nhìn thấu kẻ này, bổn tọa thậm chí còn hoài nghi, truyền thừa võ đạo của hắn siêu việt với Đan Kiền Cung.

- Ta tin tưởng vào Đại sư huynh.

- Đúng vậy. Đại sư huynh còn có nhiều đòn sát thủ như vậy, ta tin rằng Đại sư huynh nhất định sẽ vượt qua được.

- Ủng hộ đại sư huynh, hành hạ người Đan Kiền Cung.

Trên lôi đài, Uông Hàn rút tay ba cái liền, thế nhưng không có cách nào rút được lại Huyền Băng thánh kiếm của mình. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Tiểu tử rốt cuộc ngươi đang làm trò gì?

Uông Hàn đột nhiên có một loại cảm giác không nhìn thấu đối thủ trước mắt của mình.

Cho tới bây giờ hắn còn không có cách nào nhìn thấu đối thủ của mình.

Nhãn thuật đáng sợ, lực lượng thần thông đáng sợ, một tay nắm kiếm, đủ loại thủ đoạn khiến cho Uông Hàn hoàn toàn không có cách nào nhận ra Mộc Cao Kỳ trước mắt cùng với Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung khi trước.

Chẳng lẽ tiểu tử này luôn giả heo ăn thịt hổ?

Uông Hàn nghĩ tới đây trong lòng cảm thấy giận dữ. Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì Uông Hàn ta cũng có thể đánh ngươi thành thịt heo.

Tay vỗ lên trên thánh kiếm, chẳng những thánh kiếm kia không được thu lại mà còn đâm về phía trước.

Giang Trần cười ha hả, tay nắm lại, thuận tiện thu Huyền Băng thánh kiếm vào trong tay, nhẹ nhàng cười nói:

- Khách khí như vậy sao? Không ngờ lại đưa cho ta thánh kiếm.

Uông Hàn giận tím mặt, hắn không có biện pháp nào khác, rút không thể rút lại được, chỉ có thể đẩy về phía trước. Định đánh lén đối phương, không ngờ đối phương lại có đề phòng từ trước.

Bởi vì như vậy cho nên động tác đẩy kiếm này của hắn lại giống như đưa kiếm tới tay đối phương. Hơn nữa đối phương lại mở miệng nói chuyện càng khiến cho Uông Hàn xấu hổ vô cùng.

- Tặng cho ngươi? Chuyện này cũng phải xem ngươi còn mạng dùng không mới được.

Lúc này thoạt nhìn Uông Hàn đã thực sự giận dữ, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quyển trục. Quyển trục run lên, ba đạo bạch quang giống như tuyết bắn ra.

*****

Ba đạo bạch quang bắn ra, hóa thành ba đạo quang mang màu trắng. Quang mang nhanh chóng sinh trưởng, đạt tới độ cao chừng ba trượng, không ngờ lại là ba đầu cự hùng có bộ lông màu trắng giống như băng tuyết.

Ngao... Ngaoooo... Ngao...

Từng đầu cự hùng vươn người lên, hai tay tay giơ lên cao, miệng phát ra tiếng gầm giống như có thể chấn vỡ sông núi, khí thế kinh người khiến cho thiên địa cũng phải biến sắc.

Cả lôi đài theo ba tiếng gầm này cũng phải đung đưa.

Rầm rầm rầm.

Ba đầu cự hùng này sải bước trên lôi đài, lập tức tạo thành thế hình chữ phẩm, vây quanh Giang Trần vào giữa.

Ba đầu cự hùng này mỗi một đầu đều tản ra uy năng đáng sợ. Bất luận một đầu nào đều có tu vi Nhân Thánh Cảnh.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho vô số người dưới đài kinh hô.

Ba đầu cự hùng giống như ba ngọn núi băng hung mãnh, tràn ngập khí tức hung bạo, tứ chi tráng kiện, tư thế khát máu kia, chỉ cần là người có thực lực kém đứng ở trước mắt bọn chúng chỉ sợ thần thức cũng sẽ sụp đổ.

Đây quả thực là ba đầu cự hùng vô cùng đáng sợ.

- Đây là... Đây là phong ấn chân thánh thú.

- Ba đầu chân thánh thú Nhân Thánh Cảnh, Uông Hàn này quả thực được sủng ái vô cùng a.

- Xong rồi, xong rồi, Mộc Cao Kỳ này thật vất vả mới trở thành một thớt hắc mã, thế nhưng xem ra sắp bị trấn áp triệt để rồi.

- Hiện tại hắn ta nhận thua có lẽ còn kịp.

- Đúng vậy. Cho dù hắn có mạnh mẽ trở lại thì có thể chịu nổi công kích liên thủ của ba đầu thánh thú được sao? Huống chi còn có một Uông Hàn ở bên cạnh. Dùng một địch bốn, cho dù có mạnh mẽ hơn cũng vô dụng.

Trong lúc nhất thời, đám người ở dưới đài đều có một nhận định không tốt về Mộc Cao Kỳ. Chỉ là Uông Hàn xuất ra thủ đoạn như vậy lại khiến cho mọi người ngoài sợ hãi ra còn có chút bất mãn với Uông Hàn.

Dù sao quyết chiến trên lôi đài, đối chiến một một, ngươi bỗng nhiên lại xuất ra loại thủ đoạn như vậy, đây lại không phải là thần thông của bản thân, mà là dùng của cải liều mạng.

Ngươi đừng đường là đệ nhất thiên tài trong Thánh Kiếm cung, vậy mà không đối chiến một một, ngược lại còn vận dụng thủ đoạn ám muội như vậy. Tuy rằng loại thủ đoạn này cũng không tính là phạm quy, thế nhưng cuối cùng cho dù thắng cũng không vinh.

Đây chính là quyết chiến trên lôi đài, không phải là giao đấu sinh tử.

Bên phía Đan Kiền Cung, hô hấp của tất cả mọi người trở nên dồn dập. Nhất là Lăng Bích Nhi, đột nhiên nàng có chút hối hận, có chút hối hận khi dùng ánh mắt cổ vũ Giang Trần xuất mã.

Trước đó nàng tràn ngập chờ mong với Giang Trần, là vì nàng cảm thấy Giang Trần có nắm chắc khi đối chiến với Uông Hàn. Thế nhưng mà nàng tuyệt đối thật không ngờ, Uông Hàn này lại vận dụng con át chủ bài như vậy.

Ba đầu Băng Tuyết Cự Hùng này, bất luận một đầu nào, nếu tính lực công kích đơn thuần cũng không chênh lệch với Uông Hàn là bao. Thậm chí lực phòng ngự của nó còn có thể mạnh hơn Uông Hàn.

Để Giang Trần dùng một địch bốn, chuyện này khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Lăng Bích Nhi lập tức lo lắng. Cơ hồ nàng còn có xúc động muốn để cho Giang Trần nhận thua xuống đài.

Thế nhưng nàng biết rõ, bằng vào tính cách của Giang Trần, một khi hắn đi lên nhất định sẽ không nhận thua mà đi xuống.

- Cung chủ, làm sao bây giờ? Uông Hàn kia không ngờ lại hèn hạ như vậy.

Thẩm Thanh Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lúc nhất thời Đan Trì cung chủ cũng có chút không xác định. Hắn biết rõ Giang Trần mạnh, thế nhưng dưới loại tình huống này, Giang Trần có thể vượt qua được hay không, trong lòng hắn cũng khó có thể xác định được.

- Mộc Cao Kỳ, tất cả mọi chuyện nên biết lượng sức mình mà làm.

Đan Trì cung chủ nhắc nhở.

Những lời này của hắn mặc dù không nói rõ, thế nhưng kỳ thực đã ám chỉ Giang Trần nên nhận thua. Nếu như Giang Trần nhận thua, Đan Trì cung chủ chủ hắn tuyệt đối sẽ không trách tội.

Thế nhưng mà hiển nhiên hắn cũng đánh giá thấp quyết tâm của Giang Trần.

Hắn chỉ nghe Giang Trần cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn qua Uông Hàn nói:

- Ngươi có ý gì?

Uông Hàn cười ha hả nói:

- Có ý gì? Ngươi nhìn còn không rõ sao?

- Định lấy nhiều thủ thắng đúng không?

Giang Trần nhướng mày nói.

- Là thế thì sao? Quy tắc không có nói không được làm như vậy nha.

Uông Hàn dương dương dắc ý, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ, dùng phương thức gì cũng khoogn quan trọng. Chỉ cần quan tâm tới kết quả là dối phương có ngã xuống hay không mà thôi.

Giang Trần càng như vậy hắn càng cảm thấy Giang Trần đang sợ hãi.

- Quy tắc không cho phép thật sao? Lấy nhiều thủ thắng cũng được sao?

Ánh mắt Giang Trần dò xét một vòng, lại không thấy bất kỳ một trọng tài nào tỏ vẻ phản đối.

Khẽ gật đầu, hắn nhìn chằm chằm vào Uông Hàn đang dương dương đắc ý, nói:

- Đã như vậy, vậy thì so xem ai nhiều người hơn.

Trong khi nói chuyện, ngón tay Giang Trần liên tục búng ra từng dạo kim quang.

Dát dát dát.

Từng tràng hạt màu vàng không ngừng rớt xuống trên lôi đài, giống như từng hạt đậu màu vàng vậy.

Sáu hạt đậu rơi trên mặt đất, kim quang nhoáng lên một cái, lập tức hóa thân thành sáu võ sĩ kim giáp, uy phong lẫm liệt, đều có tu vi Nhân Thánh Cảnh.

Lần này dưới lôi đài lại một lần nữa điên cuồng.

Biến cố liên tục diễn ra quả thực kích thích thần kinh của tất cả mọi người. Khiến cho tâm tình tất cả mọi người thay đổi nhanh chóng, bất ổn, có cảm giác giống như chết đi sống lại.

Trận chiến này, chuyện ngoài ý muốn thực sự đã xảy ra quá nhiều.

Mộc Cao Kỳ dùng nhãn thuật phá vỡ huyền băng phong tỏa của Uông Hàn, sau đó Mộc Cao Kỳ lại dùng ngón tay nghiền nát huyền băng khí lưu của Uông Hàn. Sau đó lại là Mộc Cao Kỳ dùng một ngón tay nắm lấy Huyền Băng thánh kiếm của Uông Hàn.

Sau đó Uông Hàn xuất ra ba đầu Hàn Băng cự hùng có tu vi Nhân Thánh Cảnh, định lấy nhiều thủ thắng, nhanh chóng đoạt quyền chủ động lại.

Thế nhưng mà ngay khi quyền chủ động còn chưa chuyển hóa thành ưu thế, Mộc Cao Kỳ này lại có một chiêu thần kỳ khác, không ngờ lại điều ra sáu võ sĩ kim giáp. Bất luận một ai đều có tu vi không chênh lệch với ba đầu cự hùng kia.

Biến hóa liên tiếp xảy ra khiến cho đám người vây xem phía dưới vô cùng thỏa mãn.

- Một là trong phù có ẩn chứa chân thánh thú, một là vẩy đậu thành binh, lợi hại, lợi hại, không hổ là thiên tài đỉnh cấp trong Vạn Tượng Cương Vực a.

- Chậc chậc, chiêu thức tát đậu thành binh này quả thực quá đặc sắc. Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc có kỳ ngộ như thế nào a.

- Không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi người đã đánh giá thấp Đan Kiền Cung. Mộc Cao Kỳ này, chiếu theo biểu hiện của hắn từ đầu mà nói, hẳn muốn tới lấy ngôi vị quán quân a.

Nhất thời vô số thanh âm tràn ngập sự hâm mộ, ghen ghét, sùng bái, hy vọng... Vang lên.

Đừng nói là những người này, coi như là Đan Trì cung chủ Đan Kiền Cung lúc này cùng với Liên Thành trưởng lão, trong lòng hai người bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác khác thường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)