Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0667

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0667: Ngoại cảnh cực cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên trong MInh Đà xá lợi ẩn chứa năng lượng sinh mạng của cường giả Hoàng cảnh, cực kỳ khó gặp. Cường giả Hoàng cảnh bình thường nếu như không có công pháp cường đại, không có đan dược cường đại, tuyệt đối không có cách nào đem tinh hoa tính mạng toàn thân cô đọng thành một khỏa xá lợi.

Muốn đem tinh hoa tính mạng luyện chế thành một khỏa xá lợi thìn hất định phải có một khỏa Tàng Xá đan. Chỉ có Tàng Xá đan mới có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh của võ giả. Mới có thể chứa được tinh hoa tính mạng của một cường giả Hoàng cảnh.

Trừ Tàng Xá đan ra, còn phải có thủ đoạn và thần thông tương ứng. Khi tán công phải đem yếu huyệt toàn thân phong ấn chặt, tránh việc năng lượng sinh mạng xói mòn.

Mỗi một quá trình kỳ thực đều vô cùng gian nan.

Chỉ cần sơ xuất sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Giang Trần có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của vị cường giả này. Cường giả bình thường khi tới thọ nguyên, bọn họ khó tránh khỏi việc lo lắng, lo lắng sau khi mình chết, người khác vì hấp thu tinh hoa tính mạng của mình mà sẽ phá hủy pháp thân của mình.

Cho nên bọn họ thà rằng lựa chọn nơi niết bàn, lẳng lặng niết bàn. Với tư cách là cường giả, bọn họ cũng không muốn người khác nhìn thấy bọn họ chờ chết như thế nào.

Dần dà mới hình thành nơi như vậy. Một khi sinh mạng gần cạn kiệt, tới gần giai đoạn tán công. Các cường giả đều nguyện ý lựa chọn nơi để niết bàn.

Đương nhiên cũng không phải tất cả cường giả đều làm như vậy. Ví du như một ít đại tông môn có truyền thừa, rất nhiều cường giả của bọn họ nguyện ý đem tinh hoa tính mạng truyền thừa cho đời sau.

Đương nhiên cũng có người không can tâm, bọn họ muốn nhập vào cực cảnh, tìm cơ hội, tìm kiếm kỳ ngộ người khác lưu lại, đến để cửu vãn tính mạng của mình. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường giả tiến vào cực cảnh niết bàn này.

- Tâm tư của cường giả tới cuối cùng cũng không tránh khỏi bi thương.

Giang Trần nhìn qua bộ xương khô này, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, không bao lâu trước người này có lẽ cũng là một cường giả tung hoành Thần Uyên đại lục. ít nhất trong Vạn Tượng cực cảnh cũng là một nhân vật phong vân nhất thời.

Chỉ là không được thiên đạo tán thành, cho dù phong Hoàng xưng Đế thì thọ dương vẫn có hạng. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thọ dương, không có thông qua thiên đạo tán thành, khi đó vẫn còn là phàm nhân.

Phàm nhân thì sẽ có điểm giới hạn trong sinh mệnh.

Giang Trần thu Minh Đà xá lợi này lại, chân thành nói:

- Tiền bối, ta gọi ngươi một tiếng tiền bối ngươi cũng không lỗ. Ta đã thu Minh Đà xá lợi của ngươi, cũng chôn cất pháp thân của ngươi. Hy vọng ngươi đã tiến vào luân hồi, chuyển thế thác sinh.

Giang Trần đem đất lấp xuống, chôn cất bộ xương khô này

Bởi vì chuyện này cho nên thời gian lại trôi qua không ít.

Giang Trần đi ra khỏi nơi niết bàn này, tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù có chuyện xen vào, lại có thu hoạch, thế nhưng chuyện này Giang Trần cũng không cao hứng nổi.

Có lẽ bộ xương khô kia khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Trí nhớ cường đại kiếp trước, trăm vạn năm tuế nguyệt lúc trước khiến cho giờ phút này trong lòng Giang Trần có một loại cảm giác tương phản cực kỳ nồng đậm.

Hắn biết, mình không có cách nào tu luyện, kiếp trước phụ thân Thiên Đế lại làm cho hắn sống trăm vạn năm, đây rốt cuộc là hành động nghịch thiên tới bực nào.

- Phụ thân để cho một kẻ thân tàn như ta sống trăm vạn năm, quả thực khiến cho Thiên đạo tức giận, cho nên mới dẫn tới hạo kiếp Chư Thiên a.

Giờ phút này rốt cuộc Giang Trần cũng nhớ tới vấn đề này.

Kiếp trước hắn chỉ là một phàn nhân. Thế nhưng hắn lại dùng thân phận một phàm nhân, sống trăm vạn năm, muốn làm được cần có thủ đoạn kinh người như thế nào a.

Đó là dựa vào phụ thân đổi trắng thay đen, đoạt tạo hóa thiên địa, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ của hắn.

Tuy rằng phụ thân là Thiên Đế, chưởng quản chư thiên một phương, thế nhưng mà quán tính vận hành thiên đạo, loại lực lượng mạnh mẽ này coi như là Thiên Đế cũng không có cách nào nghịch chuyển một cách đơn giản.

Mà một lần nghịch chuyern chính là trăm vạn năm.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập sự hối hận, tràn ngập cảm giác đau lòng.

Tuy rằng hắn không biết hạo kiếp Chư Thiên kia rốt cuộc làm sao lại tới, thế nhưng hắn sống trăm vạn năm nhất định đã mang tới vận rủi cho phụ thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy bộ xương khô này hắn bỗng nhiên đốn ngộ.

Đúng vậy, thân thể phàm nhân, dương thọ có hạn.

Bộ xương khô này nhất định là cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là phong hào Đại đế, thế nhưng vẫn chỉ là phàm nhân.

Phàm nhân một khi chết đi chỉ là một đống xương khô.

Nhìn thấy đống xương khô này, Giang Trần ngẫm lại kiếp trước của mình, vốn hắn cũng nên sớm trở thành một đống xương khô, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sống trăm vạn năm.

- Phụ thân...

Trong lòng Giang Trần trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có một loại cảm xúc khó hiểu đè nặng lên ngực.

Dưới gầm trời này cũng chỉ có phụ thân mới có thể vĩ đại như vậy, mới có thể vô tư như thế. Vì nhi tử thà rằng xúc phạm thiên đạo, thà rằng nghịch chuyển thiên đạo, cam nguyện chịu hạo kiếp Chư Thiên kia.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập cảm giác đau lòng khó tả.

Đi trọn một ngày tâm tình của Giang Trần mới giãn ra được một chút, cũng đi tới đệ nhị trọng của Vạn Tượng cực cảnh. Ngày hôm nay Giang Trần lại phát hiện ra những người khác. s

Một là đệ tử Tiêu Dao tông, nhưng mà Giang Trần lại không hiện thân mà trốn tránh bọn họ. Một đường đi về phía trước, đối với nơi bên ngoài cực cảnh này hắn không định dừng lại.

Sau khi dứt bỏ những cảm xúc kia, Giang Trần nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đi tới. Không biết bao nhiêu thời thần sau, căn cứ vào chỉ dẫn, hắn lại đến đệ tam trọng của Vạn Tượng cực cảnh.

Đệ tam trọng Vạn Tượng cực cảnh này cũng không khác hai trọng trước quá lớn. Chỉ là nơi này những địa phương truyền thừa kia rõ ràng hơn rất nhiều.

Trên đường đi Giang Trần đã gặp được hai nơi.

Chỉ là hai nơi này hiển nhiên đã bị người ta phát hiện qua, căn bản không còn bất kỳ thứ tốt nào. Ngay cả tấm bia đá lưu lại truyền đạo cũng bị người ta hủy diệt.

- Ài, nhân tính cuối cùng đều ích kỷ. Bản thân mình đã đạt được lại không muốn để cho người khác cùng hưởng. Trên đoạn đường này có ba cái bia lưu lại truyền thừa võ đạo. Thế nhưng không nơi nào còn, đều bị người đạt được hủy diệt.

Giang Trần than nhẹ, hắn cũng biết đây là bản tính của nhân loại, chuyện này cũng là bình thường trong thế giới võ đạo.

Truyền thừa võ đạo, người truyền thừa càng ít, vậy thì càng quý giá. Truyền thừa càng nhiều, ngược lại càng không đáng tiềng. Bản thân mình đã đạt được thì dựa vào cái gì phải lưu lại cho người khác? Để cho nó thành truyền thừa của bản thân mình, bí mật độc nhất vô nhị của bản thân, hiển nhiên so với cùng chung với người khác thì tốt hơn nhiều.

*****

Cho dù là người đạt được thiên phú bình thường cũng chưa hản có thể đem cơ hồ tất cả truyền thừa mở ra, thế nhưng chung quy nằm trong tay mình vẫn tốt hơn nhiều so với trong tay người khác.

Mặc dù Giang Trần đối với loại hiện tượng này rất là phản cảm, thế nhưng cũng không thể nào tránh được.

Đây là điểm yếu của nhân tính, cũng là nơi ti tiện nhất.

Nhưng mà hiển nhiên Giang Trần cũng không có chút hứng thú với những nơi truyền thừa võ đạo này. Hắn tiến đến đây cũng không phải bởi vì tìm kiếm truyền thừa võ đạo.

Trong đầu hắn có vô số bí tịch võ đạo, có công pháp thần thông cường đại.

hắn chưa bao giờ mù quáng lựa chọn vũ kỹ, bởi vì hắn biết rõ, con đường tu luyện cuối cùng phải căn cứ vào tình huống, giai đoạn hiện tại của bản thân mới quyết định tu luyện loại vũ kỹ gì.

Nếu như mù quáng tu luyện vũ kỹ cường đại, đừng nói là tu luyện không thành, cho dù thành cũng lãng phí thời gian.

CHo nên hứng thú của Giang Trần đối với truyền thừa võ đạo không lớn. Trừ phi có lực hấp dẫn dặc biệt hắn mới xem xét. Bằng không nếu muốn luyện công pháp cường đại, trong đầu hắn có rất nhiều, công pháp cấp bậc Chư Thiên cũng có một đống lớn.

So sánh với truyền thừa võ đạo thì vật giống như Minh Đà xá lợi này Giang Trần còn ưa thích hơn. Loại vật có lợi ích thực tế này vô cùng tốt, ẩn chứa tinh hoa tính mạng của cường giả Hoàng cảnh.

Nếu như cường giả Thánh Cảnh có thể luyện hóa cái xá lợi này mà nói, tuyệt đối có thể biến hóa nhanh chóng. Trực tiếp tiến vào hc, đây chính là một đường tắt một bước lên trời, tiến vào Hoàng cảnh.

Đương nhiên Giang Trần đối với phương thức đi đường tắt này không có hứng thú quá lớn. Bởi vì lực lượng luyện hóa xá lợi cuối cùng vẫn không có hấp dẫn bằng lực lượng do bản thân mình tu luyện ra.

Hơn nữa luyện hóa xá lợi còn có nguy hiểm. Vạn nhất năng lượng xá lợi quá mức cường đại, cắn trả lại cường giả Thánh Cảnh cũng là chuyện có khả năng.

Không phải Giang Trần không có hy vọng tiến vào Hoàng cảnh, bản thân hắn hoàn toàn nắm chắc tiến vào Hoàng cảnh, cho nên hắn cũng không cần phải thông qua loại phương thức này tiến vào Hoàng cảnh.

- Có lẽ Đan Trì cung chủ chưa hẳn sẽ nguyện ý dùng phương thức này đột phá Hoàng cảnh.

Dùng sự lý giải của Giang Trần với Đan Trì cung chủ, hắn cảm thấy Đan Trì cung chủ là người có khát vọng, tuyệt đối càng muốn tự mình tu luyện đột phá Hoàng cảnh hơn.

Ngược lại người như Vân Niết trưởng lão, nhất định không thể đột phá Hoàng cảnh, loại vật này sẽ có sức hấp dẫn vô cùng.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Giang Trần.

Dù sao loại xá lợi này cũng chưa chắc đã không thể dùng. Nếu như ngươi không truy cầu đột phá Hoàng cảnh, chỉ cần chậm rãi luyện hóa, hấp thu năng lượng sinh mạng bên trong, kỳ thực đối với bản thân cũng có vô số tác dụng.

Chỉ là nếu dùng như vậy mà nói, linh lực xói mòn quá nhiều, quả thực có chút lãng phí.

Hai ngày sau, Giang Trần đi vào biên giới ngoại cực cảnh, nếu như tiếp tục tiến vào chính là nội cực cảnh.

Hiển nhiên tốc độ của hắn là nhanh nhất, đến cửa vào nội cực cảnh mà những người khác còn chưa chạy tới. Giang Trần cũng không do dự mà trực tiếp tiến vào.

Sau khi tiến vào nội cực cảnh, Giang Trần cảm nhận rõ ràng sinh cơ bên trong nội cực cảnh này thoáng cái lại hạ xuống thấp hơn không ít. Sinh cơ ở ngoại cực cảnh bên ngoài vốn đã rất yếu.

Đến nội cực cảnh cơ hồ không cảm nhận được, cơ hồ gần như có thể coi là không có.

Cho dù là Giang Trần đột nhiên cũng có cảm giác không khỏe. May mà sinh mệnh cường đại của võ giả có thể khiến cho bọn họ thích ứng được.

Ít nhất trong vòng mấy tháng vẫn có thể chịu đựng được.

- Địa phương quỷ quái này khó trách lại được chọn là nơi niết bàn. Hiển nhiên là không muôn người bình thường tới nơi này a.

Giang Trần biết rõ, nếu đây là nơi niết bàn của các cường giả, như vậy mới là hợp lý.

Nếu như địa phương niết bàn như vậy mà người nào cũng có thể tiến tới, vậy thì khác gì quấy rầy sự yên nghỉ của người chết.

Sau khi Giang Trần tiến vào nội cực cảnh, lại nhớ tới lời nói của Đan Trì cung chủ.

- Nội cực cảnh có khả năng tìm được truyền thừa của các cường giả yên nghĩ bên trong. Ngoại cực cảnh chưa hẳn đã có thu hoạch gì.

Giang Trần cười khổ một tiếng:

- Như vậy xem ra hẳn Đan Trì cung chủ đã từng dừng lại ở ngoại cực cảnh, bất quá không thu hoạch được gì mà thôi.

Nhắc tới nội cực cảnh, đây cũng không phải là nơi truyền thừa khắp nơi, xác xuất tìm được truyền thừa cũng không cao.

Từ kinh nghiệm của những người trước xem ra, một trăm người tiến vào, số người có thể tìm được truyền thừa không quá mười người. Thậm chí có lúc chỉ có hai ba người.

Địa phương niết bàn thì có không ít, người phát hiện chí ít có tới một nửa.

Thế nhưng chỉ cần là nơi niết bàn thì truyền thừa đã sớm bị người trước đó đạt được. Một khi bị người đầu tiên đoạt lấy, vậy thì sẽ không có khả năng lưu lại một thứ gì.

Cho nên truyền thừa càng lúc càng ít, độ khó khi tìm kiếm cũng càng lúc càng lớn.

Thứ này rất giống như tài nguyên không thể tái tạo, càng dùng càng ít, cuối cùng sẽ có lúc dùng hết. Thế nhưng mà tới lúc nào mới dùng hết, ai cũng không nói rõ được.

Thần thức của Giang Trần cường đại, so với những thiên tài khác ít nhất cường đại hơn gấp bội. Thế nhưng mà cho dù là thần thức của hắn cũng không có phát hiện ra một nơi truyền thừa chính thức nào. Bởi vậy có thể thấy được độ khó khi tìm kiếm nơi truyền thừa bên trong này như thế nào.

Đương nhiên Giang Trần một đường đi thẳng, cũng không có dừng lại quá nhiều, càng không triển khai thần thức tìm tòi.

Một khi triển khai thần thức tìm tòi, dùng thần thức của Giang Trần, muốn tìm được một hai nơi, hy vọng là rất lớn.

Thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trần vẫn cảm thấy có lẽ mình nên đi tới ngoại cực cảnh nhìn xem.

Dùng kinh nghiệm của người khác, càng là nơi ly kỳ, thường thường lại có bí mật. Đan Trì cung chủ nói ngoại cực cảnh kia cái gì cũng không có.

Như vậy theo Giang Trần thấy, ngoại cực cảnh này nhất định có vấn đề.

Bằng không mà nói, Vạn Tượng cực cảnh này cũng không thể nào có ngoại cực cảnh. Thoạt nhìn so với ngoại cực cảnh bên ngoài nội cực cảnh còn có cấp bậc cao hơn.

Đan Trì cung chủ không có phát hiện ra, không phải bởi vì nơi đó không có truyền thừa, mà có khả năng bằng vào tầm mắt của Đan Trì cung chủ khi đó còn chưa đủ sức phát hiện ra truyền thừa.

Mặc kệ sự thật có đúng như vậy hay không, ít nhất Giang Trần cũng phán đoán như vậy.

- Nội cực cảnh có lẽ sẽ có một ít truyền thừa, nhưng mà truyền thừa của cường giả Hoàng cảnh, nhận được tuy rằng là tốt, không chiếm được cũng không phải là tổn thất không thể thừa nhận. Ngược lại ngoại cảnh của Vạn Tượng cực cảnh này nhất định có bí mật. Nếu nhưu ta đã tới đây thì nhất định phải đi tới ngoại cực cảnh.

Giang Trần hạ quyết tâm, hắn quyết định không tìm kiếm trong nội cực cảnh mà tiếp tục đi tới ngoại cực cảnh.

Một khi đã không có ý định dừng lại trong ngoại cực cảnh cho nên hắn đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước. Tới ngày thứ tư, Giang Trần căn cứ vào chỉ dẫn nhanh chóng đi tới ngoại vi ngoại cực cảnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)