Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0673

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0673: Thánh Kiếm cung làm phản
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Uông Hàn vội nói:

- Cấp bậc không quá rõ ràng, thế nhưng nghe nói đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông kia có tu vi Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

- Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong sao?

Trên khuôn mặt âm trầm của Cầm Ma lão đầu hiện lên nụ cười, hắn là Hoàng cảnh tam tọng, một Thánh Cảnh đỉnh phong làm sao có thể so sánh.

Nhìn thấy Cầm Ma lão đầu dường như có ý đuổi giết người Đan Kiền Cung, Uông Hàn vội vàng truyền âm nói:

- Tiền bối, kỳ thực tiểu tử còn có một tin tức quan trọng.

- Cái gì?

Thấy Uông Hàn truyền âm, Cầm Ma lão đầu âm thầm nghiêm túc.

- Kỳ thực thu hoạch khi đuổi giết những người kia chưa hẳn đã lớn hơn thu hoạch ở nơi này. Bên trong Vạn Tượng cực cảnh có một tiểu tử gọi là Giang Trần. Lần trước hắn ở Huyễn Ba sơn đạt được rất nhiều linh dược Thiên cấp, còn có rất nhiều linh dược Địa cấp. Tiểu tử này lại có huyết mạch Long tộc, còn có rất nhiều pháp bảo cổ quái. Thậm chí Vạn Thọ đan kia cũng là do hắn luyện chế.

Uông Hàn đối với Đan Kiền Cung đương nhiên là hận, thế nhưng người hắn hận nhất lại là Giang Trần.

Lời này tự nhiên muốn đổ thêm dầu vào lửa, dẫn lửa của Xích Đỉnh trung vực đi đốt Giang Trần.

Giang Trần?

Cái tên này khiến cho trong lòng Cầm Ma tông chủ rung động, tu vi của hăn tới cấp bậc này, tự nhiên nghe qua là không quên. Huống chi dnah tự Giang Trần Xích Đỉnh hoàng đế còn tự mình nói qua.

Chỉ là Cầm Ma tông chủ nhớ rõ, kẻ này hẳn phải ở Huyễn Ba sơn mới đúng, chẳng lẽ tình báo có sai sót?

Trong lúc nhất thời Cầm Ma tông chủ kích động khó nhịn.

- Ngươi gọi là Uông Hàn đúng không? Ngươi xác định kẻ gọi là Giang Trần này ở trong Vạn Tượng Cực cảnh sao?

Cầm Ma tông chủ tuy rằng tuổi đã lớn, thế nhưng giờ phút này vẫn khó trách khỏi tâm tình bị kích động.

Giang Trần này chính là người mà Xích Đỉnh Hoàng đế tự mình chỉ đỉnh phải bắt sống. Hơn nữa vì đuổi bắt người này Xích Đỉnh hoàng đế còn phái ra người tâm phúc mang theo nhị tông là Trảm Long và Lưu Sa, hai tông môn Tứ phẩm mạnh nhất đi Huyễn Ba sơn. Nói trắng ra chính là vì đi Huyễn Ba sơn bắt lấy Giang Trần.

Bởi vậy có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ coi trọng cỡ nào với Giang Trần này.

Nếu như kẻ này rơi vào trên người hắn, công lao khi đó không cần phải nói.

Trong lúc nhất thời, cái gì mà Đan Kiền Cung, những chuyện nhỏ nhặt Cầm Ma tông chủ không muốn hỏi tới. Mục tiêu của hắn trong khoảnh khắc chuyển thành một, đó chính là Giang Trần kia.

Uông Hàn cũng là người hiểu nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Nhìn thấy ngữ khí của Cầm Ma tông chủ cực kỳ ngưng trọng, hắn vội hỏi:

- Đại nhân, việc này chắc chắn mười phần. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng Giang Trần ở trong Huyễn Ba sơn. Thế nhưng không ngờ tiểu tử này cực kỳ cổ quái, vậy mà tìm được khe hở trong trận pháp của Huyễn Ba sơn, tìm được lối ra. Tiểu tử này từ đầu cho tới bây giờ đều có vận khí cứt chó như vậy.

Cầm Ma tông chủ nghe vậy đã tin bảy tám phần.

Tốt, tốt, tốt, quả thực quá tốt. Thực sự là đi mòn gót giày không thấy, chuyến này đi tới đây quả thực không uổng phí công phu a.

Hắn vỗ vỗ vai Uông Hàn nói:

- Uông Hàn đúng không? Ngươi không tồi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lão phu có ý thu ngươi làm đệ tử, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?

Uông Hàn nghe vậy vui mừng quá đỗi, nói:

- Đệ tử Uông Hàn bái kiến sư tôn.

Uông Hàn này xem như là người chớp thời cơ cực nhanh, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, nghiêm túc vô cùng. Sau khi hành lễ bái sư xong, Uông Hàn vỗ ngực nói:

- Sư tôn, đệ tử nguyện ý tự mình dẫn đường đi về phía Vạn Tượng cực cảnh đuổi giết Giang Trần.

Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:

- Tốt, thứ ta muốn chính là những lời này của ngươi.

Nếu như là bình thường, phong ấn của Vạn Tượng cực cảnh chưa mở, Cầm Ma tông chủ cũng chưa chắc có thể phá vỡ ra phong ấn của Vạn Tượng cực cảnh. Cho dù muốn phá vỡ ra, sau khi đi vào sợ rằng cũng phải trả một cái giá lớn. Hiển nhiên là chuyện không có lợi.

Nhưng mà Vạn Tượng cực cảnh này mỗi ba mươi năm sẽ mở ra chín ngày. Mấy ngày nay chính là lúc mở ra. Đi vào căn bản không cần phải trả một cái giá lớn nào hết.

- Ha ha, Cầm Ma đạo huynh, chúc mừng huynh.

- Không thể tưởng tượng được Cầm Ma đạo huynh lại thực sự có nhã hứng thu đồ đệ.

Hình tông chủ mặc áo đen của Kỳ Thiên tông, Phó tông chủ mặc áo bào vàng của Kim Phù tông nhanh chóng tiến lên chúc mừng. Lãnh tông chủ của Trúc Tiết tông thì mặt đen lại, không nói lời nào.

Cầm Ma tông chủ thản nhiên nói:

- Về sau Uông Hàn này chính là đệ tử thân truyền của lão phu, đám người các ngươi không thể đối đãi với hắn như trước nữa.

- Đó là tự nhiên, Uông hiền chất, chúc mừng a. Có thể được Cầm Ma đạo huynh thu làm đệ tử như vậy, coi như hiền chất gặp may. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

- Uông hiền chất, ngươi mới bái sư, nên lập nhiều công lao cho sư tôn ngươi nha.

Uông Hàn nhìn thấy hai đại cường giả Hoàng cảnh cũng phải khách khí với mình, trong lúc nhất thời vui mừng quá đỗi, cảm giác quyết định của hắn quá anh minh.

Cảnh này khiến cho đám người trong Vạn Tượng Cương Vực há hốc mồm. Một ít người tính tình nóng nảy đã lớn tiếng mắng chửi.

- Nhận giặc làm cha, không biết xấu hổ.

- Uông Hàn, ngươi thực sự đã ném hết mặt mũi của Uông gia các ngươi. Đánh mất mặt mũi của Thánh Kiếm cung.

Có ít người thì trực tiếp trào phúng hỏi Uông Kiếm Vũ:

- Uông Kiếm Vũ, đây là cháu ruột của ngươi sao?

Uông Kiếm Vũ mặt đen lên, chuyện cho tới nước này hắn cũng không có gì để nói.

Uông Hàn thì truyền âm nói với Cầm Ma tông chủ:

- Sư tôn, đệ tử bái làm môn hạ của lão nhân gia ngài, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Trong Thánh Kiếm cung có một ít người vũ dũng. Đệ tử nguyện vì sư tôn cống hiến sức lực, mời chào bọn họ gia nhập Bão Cầm tông chúng ta.

Uông Hàn đối với những người khác kỳ thực không có cảm giác gì, thế nhưng Uông Kiếm Vũ chính là ông của hắn, tự nhiên hắn không thể không quản, nếu không đây sẽ trở thành vết nhơ cả đời hắn.

Thoát ly tông môn, trèo lên cành cao khác, đây là chuyện rất thông thường trong thế giới võ đạo.

Cầm Ma tông chủ cười nhạt một tiếng:

- Ngươi đã là đệ tử của ta, tự nhiên ta có thể cho ngươi một lần cơ hội. Có thể đánh động được mấy người xem như bổn sự của ngươi. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, nếu như trung thành và tận tâm với bổn tông. Một khi gia nhập Bão Cầm tông ta tuyệt đối không được có tính toán gì, nếu không...

- Sư tôn yên tâm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu như không thức thời thì coi như bọn họ bất hạnh.

Uông Hàn nói xong lại nói với Uông Kiếm Vũ:

- Tông chủ, ta đã thay mọi người cầu tình, người Thánh Kiếm cung chúng ta có thể quy hàng sau đó đi tới bên này. Nhớ kỹ muốn quy hàng phải toàn tâm toàn ý thần phục. Người chần chừ không cần phải tới. Cơ hội chỉ có một lần, sau khi ta đếm, người nào không tới coi như là địch với Bão Cầm tông ta, giết không tha.

*****

Uông Hàn một câu Bão Cầm tông ta, khiến cho người của Vạn Tượng Cương Vực nghe thấy da đầu run lên, không nhịn được mà chửi ầm lên.

Hiển nhiên mọi người đều bị hành động không biết xấu hổ của Uông Hàn cảm thấy buồn nôn.

- Uông Kiếm Vũ, đi đi, đi nâng cái chân thối của tôn tử ngươi đi.

- Thực sự là buồn nôn, Thánh Kiếm cung là một đám người nhu nhược.

- Ta nhổ vào, tên phản bội này còn nói Đan Kiền Cung cấu kết với người bên ngoài. Không ngờ người không có cốt khí nhất chính là Thánh Kiếm cung các ngươi.

Trong lúc nhất thời tất cả người của Vạn Tượng Cương Vực mắng chửi không dứt. Hiển nhiên ở trong hoàn cảnh này tâm tình của mọi người cực kỳ nôn nóng. Cực kỳ phẫn nộ, nhất là cảm giác tuyệt vọng trước tử vong, càng khiến cho mọi người có cảm xúc cực đoan muốn phát tiết.

Khuôn mặt Uông Kiếm Vũ lạnh lẽo, trầm ngâm một lát, thân thể nhoáng lên, đi ra khỏi đội hình của Vạn Tượng Cương Vực, nói:

- Người nguyện đi theo Bão Cầm tông đi ra, người không muốn theo Uông mỗ tuyệt đối không ép buộc.

Uông Kiếm Vũ cũng biết xem xét thời thế, hắn biết nếu như ngoan cố chống lại hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng tuy rằng cực kỳ không muốn nương tựa vào kẻ khác, thế nhưng chuyện cho tới hiện tại, ngay cả cháu ruột hắn là Uông Hàn cũng đã hàng, tự nhiên hắn không có đạo lý nào mà không hàng.

Hành động này của Uông Kiếm Vũ hiển nhiên đã khiến cho những người khác của Thánh Kiếm cung kinh ngạc tới ngây người. Uông Hàn làm phản thì bọn họ còn có thể hiểu được.

Thế nhưng mà Uông Kiếm Vũ với tư cách là tông chủ một tông, không ngờ nói làm phản là phản.

Thiên tài số hai của Thánh Kiếm cung là Kim Phong kêu lên:

- Uông Kiếm Vũ, tổ tôn hai người các ngươi đối xử với truyền thừa của Thánh Kiếm cung như vậy sao?

Uông Kiếm Vũ không ngờ tới những trưởng lão kia còn chưa quát ầm ĩ với hắn mà một người trẻ tuổi như Kim Phong lại kêu gào với hắn, hắn lạnh lùng nhìn vào Kim Phong nói:

- Chỉ có cường giả mới có tư cách nói tới truyền thừa. Bằng vào ngươi cũng xứng sao?

Kim Phong giận tím mặt:

- Uông Kiếm Vũ, tổ tôn các ngươi muốn đi theo địch, chúng ta không ngăn cản được. Bỏ Thánh Kiếm trên lưng ngươi xuống, đây là kiếm truyền thừa của Thánh Kiếm cung. Ngươi hàng địch, truyền thừa của Thánh Kiếm cung không hàng địch.

Những lời nói của Kim Phong lập tức nhận được vô số tiếng ủng hộ.

Nhưng mà những người còn lại của Thánh Kiếm cung cũng có mấy người đứng ra, nhanh chóng đứng ở bên Uông Kiếm Vũ, hiển nhiên có ý định cùng đi theo địch với Uông Kiếm Vũ.

Kim Phong nhìn thấy người bên cạnh càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một trưởng lão, Kim Phong có chút cảm động nói:

- Minh trưởng lão, vẫn là lão nhân gia ngài có khí tiết.

Người trưởng lão kia đột nhiên nhếch miệng cười, không hề có một chút dấu hiệu nào dùng quyền nện vào trên ngực Kim Phong.

Kim Phong căn bản không kịp kêu lên thảm thiết mà bị một quyền đánh trúng đan điền.

Phanh.

Thân thể Kim Phong giống như diều đứt dây bay ra. Thân thể của Minh trưởng lão kia giống như thiểm điện, một kiếm chém xuống đầu Kim Phong, sau đó đi tới trước mặt Uông Hàn nịnh nọt nói:

- Hàn thiếu, tiểu tử Kim Phong này không biết thức thời, tiểu nhân đã chém cái đầu chó hắn, hiến cho Hàn thiếu.

Kim Phong vốn có quan hệ không tệ với Uông Hàn, thế nhưng vừa rồi hắn lại công khai nhục mạ tổ tôn hai người, tự nhiên Uông Hàn cũng không vui vẻ gì. Nhìn thấy đầu của Kim Phong bị chém xuống, tự nhiên cũng sẽ không đi mà đồng tình với hắn.

- Ngươi không tệ.

Uông Hàn lạnh nhạt gật đầu, đi tới trước mặt Cầm Ma tông chủ nói:

- Sư tôn, chỉ có một gia hỏa không biết thức thời đã trảm thảo trừ căn.

Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt cười, ánh mắt quét qua Minh trưởng lão kia, nói:

- Ngươi tên là gì?

- Bẩm tông chủ đại nhân, tiểu nhân Minh Vương Ngọc nguyện cống hiến sức lực cho tông chủ.

Cầm Ma tông chủ khẽ gật đầu, sắc mặt đột nhiên phát lạnh:

- Hôm nay ngươi có thể chém giết đồng môn, làm sao ta có thể biết được ngày mai ngươi có chém giết người Bão Cầm tông ta hay không? Loại người phản phúc như vậy Bão Cầm tông ta thu ngươi làm gì?

Vừa mới nói xong, Minh Vương Ngọc kia đã hồn phi phách tán.

Chỉ thấy hàn mang lóe lên, một dây đàn của Cầm Ma tông chủ giống như một thanh kiếm đánh về phía trước, đầu của Cầm Ma tông chủ kia đã bay về phía không trung.

Thân thể mất đi cái đầu đổ xuống đất.

Đối với Cầm Ma tông chủ mà nói, giết người giống như giết một con kiến vậy, vô cùng đơn giản. Ánh mắt hắn đảo qua đám người Uông Kiếm Vũ nói:

- Nhớ kỹ, Bão Cầm tông ta không chứa chấp phế vật. Càng không chứa chấp phế vật chần chừ. Các ngươi muốn Bão Cầm tông bảo hộ, cũng được, thế nhưng phải xuất ra thành. Phải chứng minh bổn sự của mình, để cho bổn tọa biết các ngươi không phải là phế vật.

Uông Kiếm Vũ vội nói:

- Thuộc hạ nguyện vì Bão Cầm tông bắt lấy đám giặc cỏ này.

Cầm Ma tông chủ khoát tay ngăn lời nói của Uông Kiếm Vũ, chỉ là hắn cũng không nói gì nữa mà xoay người đi về phía ba cường giả Hoàng cảnh còn lại.

- Chư vị, người chạy trốn trước chính là Đan Kiền Cung. Trên người Đan Kiền Cung có trọng bảo. Bổn tọa rất muốn tự mình đi đuổi giết, thế nhưng cục diện ở nơi này lại khiến cho bổn tọa không thể rời đi. Cơ hội ngày hôm nay để lại cho tam tông các ngươi. Các ngươi ai nguyện ý đi?

Đan Kiền Cung?

Ba chữ này mọi người đều không xa lạ gì.

Trước khi lên đường Xích Đỉnh hoàng đế đã nói tới Đan Kiền Cung, nói trên người Đan Kiền Cung có không ít linh dược Thiên cấp.

Trong lúc nhất thời người của ba tông còn lại cảm thấy tim đập thình thịch.

Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt cười nói:

- Căn cứ vào tình báo, trên người đám người Đan Kiền Cung này nhất định có linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp còn có nhiều hơn nữa. Nếu như ba vị không đi, lão phu tự mình đi cũng được.

Hắn đang lấy lui làm tiến.

Quả nhiên sau khi hắn thốt ra lời này, Lãnh tông chủ Trút Tiết tông vội nói:

- Ta đi, bọn họ phá vòng vây từ phía Đông nam, đây chính là địa bàn phòng ngự của Trúc Tiết tông ta. Là Trúc Tiết tông ta gây ra chuyện này, tự nhiên phải do Lãnh mỗ đi truy đuổi. Nào có thể để cho chư vị tông chủ đi chùi đít hộ Trúc Tiết tông chúng ta cơ chứ?

Tên này tuy rằng nói ra đường hoàng, thế nhưng mọi người đều biết, tiểu tử này đang hướng về linh dược Thiên cấp trong tay Đan Kiền Cung a.

- Lãnh tong chủ, Trúc Tiết tông các ngươi làm hỏng chuyện, ai biết các ngươi có làm hỏng chuyện lần nữa hay không? Theo ta thấy vẫn nên để Kỳ Thiên tông chúng ta đi thôi.

Hình tông chủ áo đen xung phong nhận việc.

- Hắc hắc, luận truy tung, phù truy tung của Kim Phù tông ta vô cùng lợi hại. Không bằng để cho Kim Phù tông ta đi thôi.

Ba người tranh luận không ngừng, hiển nhiên chênh lệch như vậy, không cần phải ở lại kiếm chút cháo từ đám người Vạn Tượng Cương Vực ngoan cố này. Không bằng đi kiếm chút lợi ích thực tế thì hơn.

Giằng co, cuối cùng thậm chí còn định bốc thăm. Không ngờ vận khí của Trúc Tiết tông vô cùng tốt, rút thăm được nhiệm vụ đuổi giết người Đan Kiền Cung.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)