Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0699

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0699: Chinh đồ, Lưu Ly vương thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lão đại chột một mắt kia nhìn qua mấy huynh đệ, biểu lộ trên mặt vô cùng nghiêm túc, trưng cầu ý kiến của những người khác.

- Bắt.

- Đương nhiên phải bắt, không thì con mẹ nó...

- Đối với tán tu như chúng ta, cơ hội này khó có được. Lần này vô luận thế nào cũng phải nắm bắt được.

Tán tu bình thường đều là người thô lỗ, thích trực tiếp, đám đệ tử tông môn ngồi bàn vừa rồi nghe thấy mấy người này nghị luận, nhao nhao đi tới hỏi:

- Mấy vị lão huynh, treo giải thưởng rồi sao?

Mấy tán tu đều là người dũng mãnh, nhanh nhẹn, nhìn thấy có người quấy rầy, theo bản năng muốn mở miệng mắng to, nhưng mà nhìn thấy cách ăn mặc của mấy người kia, dường như là đệ tử của tông môn trong Xích Đỉnh trung vực, lời nói vừa mới tới cửa miệng liền mạnh mẽ nuốt vào. Người chột mắt kia nhìn mấy người kia, lạnh nhạt gật đầu.

- Vừa mới công bố ra, bên ngoài đang xôn xao. Mấy vị còn chưa biết sao?

Thực lực của đệ tử tông môn còn không bằng mấy tán tu này, cũng không muốn sinh sự cho nên nhanh chóng bước ra ngoài. Hiển nhiên muốn biết rõ chi tiết.

Giang Trần nghe thấy giải thưởng được công bố ra, cũng không kinh hãi một chút nào.

Xảy ra chuyện nhiều như vậy, thế như nước với lửa, Xích Đỉnh đế quốc treo giải thưởng đuổi giết hắn cũng là chuyện bình thường.

Đội ngũ đi xem công bố có thể nói là ngươi ta tấp nập.

Cũng may trong đế đô có rất nhiều nơi dán thông cáo treo giải thưởng.

Giang Trần đứng trong đám người, cũng không tỏ vẻ gì cả. Ánh mắt nhìn qua thông cáo treo giải thưởng, thế nhưng trong lòng thì âm thầm cười lạnh, treo giải thưởng truy sát ta sao?

Giang Trần không sợ, loại treo giải thưởng này quả thực dẫn tới rất nhiều người liều mạng chạy tới đuổi giết hắn. Thế nhưng mà bằng vào loại mặt hàng như đám tán tu vừa rồi, cho dù có nhiều nữa hắn cũng không sợ.

Nhìn treo giải thưởng, Giang Trần lại nhớ tới Long Phượng tửu lâu vừa rồi. Hắn vừa trở lại Long Phượng tửu lâu không lâu thì lập tức nhìn thấy trên bậc thang từ lầu hai có một đám người đi xuống.

Trong đó có một thanh niên mặc hoa phục đi ở giữa, phía trước người và sau lưng đều có cận vệ. Đôi mắt của đám cận vệ kia giống như chim ưng, không ngừng đảo qua bốn phía, cảnh giác cực cao.

Trừ nhóm người thanh niên mặc hoa phục này ra còn có một nhóm người khác, thân phận hiển nhiên cũng không thấp. Trong đó người cầm đầu không ngờ lại là cường giả Hoàng cảnh nhất trọng.

- Quy trưởng lão, lần này ngại quá. Nếu như ngươi thông báo cho Tiểu vương sớm một chút. Tiểu vương nhất định sẽ giữ lại cho ngươi. Tiên Thiên mộc linh thân thể, quả thực Tiểu Vương không có phát hiện ra. Là Tiểu Vương sơ xuất.

Thanh niên mặc hoa phục một câu tiểu vương, hai câu tiểu vương, nghe dường như là hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc.

Người gọi là Quy trưởng lão bên cạnh hắn có dáng người trung đẳng, người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

CHỉ là tu vi Hoàng cảnh nhất trọng khiến cho hắn ta không giận mà uy, có một cỗ khí thế không tầm thường.

- Bỏ đi, bán cũng đã bán, nói gì cũng chậm. Đáng tiếc cho Tiên Thiên mộc linh chi thể. Đợi sau khi Quy mỗ nhận được tin tức cũng đã muộn. Ài.

Quy trưởng lão than nhẹ một tiếng, bộ dáng vô cùng tiếc hận.

Hai người này nói chuyện với nhau đều thấp giọng, nhưng mà thần thức của Giang Trần rất mạnh, nghe được vô cùng rõ ràng.

Tiên Thiên mộc linh chi thể? Đây không phải là đang nói Mộc Cao Kỳ sao?

- Đúng vậy a. Nếu như đối phương không phải là người của Lưu Ly vương thành, có lẽ Tiểu vương sẽ không sảng khoái bán người cho bọn họ như vậy. Lưu Ly vương thành, Tiểu Vương đắc tội không nổi. Hơn nữa đám người này nhận được tin tức cho nên lập tức chạy tới.

Tam vương tử kia lại giải thích vài câu.

Quy trưởng lão kia gật gật đầu, lơ đãng nói:

- Nghe nói có đan phương Vạn Thọ đan gì đó, Xích Đỉnh đế quốc các ngươi sẽ không định hiến cho Bất Diệt Thiên Đô đó chứ?

Bất Diệt Thiên Đô?

Giang Trần nghe tới đó lập tức hiểu rõ lai lịch của Quy trưởng lão này. Quả nhiên là người Bất Diệt Thiên Đô, khó trách ngay cả hoàng tử của Xích Đỉnh đế quốc cũng cẩn thận từng ly từng tí như một.

- Chuyện này... Phụ hoàng của ta kỳ thực đã chuẩn bị đem đan phương Vạn Thọ đan hiến cho Bất Diệt Thiên Đô, nhưng mà... Những năm này tài chính của Xích Đỉnh đế quốc chúng ta cũng không được tốt lắm. Cho nên... Kính xin Quy trưởng lão nói tốt vài câu, tiền lời của Vạn Thọ đan này có thể phân cho Xích Đỉnh đế quốc chúng ta một ít.

Quy trưởng lão cười nhạt một tiếng:

- Trước khi bổn tọa lên đường, tông chủ đã từng nói qua. Tiền lời Vạn Thọ đan này sẽ phân cho các ngươi hai thành. Cao tầng Thiên Đô làm việc không bao giờ không nói đạo lý.

Tam hoàng tử kia khúm núm, thế nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Đan phương Vạn Thọ đan là do Xích Đỉnh đế quốc đạt được, ngươi vô duyên vô cớ cấm đi, chỉ phân hai thành lợi nhuận. Như thế mà còn là nói đạo lý sao?

Nhưng mà loại chuyện như vậy hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi.

Giang Trần âm thầm nghe vậy tức thì giận dữ. Vạn Thọ đan là bí phương độc nhất vô nhị của hắn. Lại bị đám vương bát đản này cầm lấy phân chia.

Mà đám hổn đản này còn không biết xấu hổ, ngang nhiên nói tới chuyện chia của.

Nhưng mà, cũng không phải là không có tin tức tốt. Nghe lời nói của Tam hoàng tử này, tất cả người của Đan Kiền Cung có lẽ cũng đều bị bán cho Lưu Ly vương than fh.

Vốn Giang Trần muốn nghe rõ ràng, thế nhưng nghĩ lại, chỉ cần đi tới Lưu Ly vương thành, muốn nghe ngóng chuyện một nhóm lớn người như vậy vẫn vô cùng nắm chắc.

Hắn lập tức thu thần thức, không nghe lén nữa. Ánh mắt rời khỏi những người này.

Đã xác nhận dường như không còn có ai của Đan Kiền Cung ở lại trong Xích Đỉnh đế quốc, Giang Trần có nghe trộm thêm cũng không quan trọng. Vạn nhất bị đối phương phát hiện ra cũng không tốt chút nào.

Đây là đế đô của Xích Đỉnh đế quốc, một khi hành tung bị bại lộ, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.

Một ngày sau, Giang Trần cùng Hoàng Nhi rời khỏi đế đô, hướng về phía Lưu LY vương thành rời đi.

Không thể chém giết ở đế đô này một hồi khiến cho trong lòng Giang Trần có chút buồn bực. Đồng thời đan phương Vạn Thọ đan bị tiết lộ, Mộc Linh chi tuyền lại rơi vào trong tay Cung Vô Cực, còn có nhiều đồng môn bị bán tới Lưu Ly vương thành. Đủ loại tâm sự khiến cho trong lòng hắn phiền muộn cực kỳ.

Đan phương Vạn Thọ đan chỉ có Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão biết rõ.

Đan phương Vạn Thọ đan bị tra khảo ra, vậy nhất định là từ trong miệng Vân Niết trưởng lão. Giang Trần rất phiền muộn, hắn cảm thấy Vân Niết trưởng lão không phải là loại người sợ chết như vậy.

Thấy tâm tình của Giang Trần có chút sa sút, Hoàng Nhi an ủi:

- Giang công tử, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Bọn họ bị bán tới Lưu Ly vương thành, chung quy so với rơi vào trong tay Bất Diệt thiên đô còn tốt hơn.

Lời này quả thực cũng có chút đạo lý.

Bán tới Lưu Ly vương thành, ít nhất còn có cơ hội.

*****

Nếu như ở trong tay Bất Diệt Thiên Đô hoặc là Xích Đỉnh trung vực. Căn bản không có một chút cơ hội nào. Vốn Giang Trần định bắt CUng Kỳ trao đổi lấy những người này, chỉ tiếc... Vẫn chậm một bước.

Đế đô của Xích Đỉnh đế quốc, đám người Cung Vô Cực đã trở lại đế đô.

Cơ hồ tất cả đại nhân vật trong Xích Đỉnh trung vực, cơ hồ tất cả đều có mặt. Kể cả ba tông chủ của tông môn Tam phẩm kia, còn có một ít cao tầng hoàng thất của Xích Đỉnh đế quốc.

Quả thực tông chủ tông môn Tam phẩm, thực lực cũng không kém hơn Cung Vô Cực, thậm chí còn cao hơn một chút.

Thế nhưng mà ở trước mặt Cung Vô Cực, bọn họ cũng không dám thất lễ.

Cung Vô Cực mặc dù chỉ là Hoàng cảnh tứ trọng, nhưng hắn với tư cách là Pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, địa vị rất cao, đại biểu của tông môn nhất phẩm - Bất Diệt Thiên Đô.

Cho nên trong Xích Đỉnh trung vực, cho dù là hoàng đế của Xích Đỉnh trung vực cũng phải bán vài phần mặt mũi cho Cung Vô Cực.

- Cung pháp vương, chuyện lần này trẫm cũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Ai cũng không ngờ tới một Đan Kiền Cung lại có dị số như vậy. Nhưng mà trẫm đã tuyên bố treo thưởng, truyền khắp tất cả các vực. Tin rằng tiểu tử này có chắp cánh cũng khó thoát khỏi.

Ngữ khí của Xích Đỉnh hoàng đế vô cùng trầm trọng.

Cung Vô Cực lạnh nhạt gật đầu:

- Phần tâm ý này Cung mỗ nhận. Treo giải thưởng có thể khiến cho nhiều người nóng đầu, nhưng có thể đuổi giết được Giang Trần này hay không Cung mỗ cũng không dám lạc quan. Tiểu tử ngày gian hoạt như quỷ, mấy lần Cung mỗ bố trí thiên la địa võng, đều bị hắn trốn thoát.

- Hắn có thể chạy trốn nhất thời nhưng không chạy được mãi mãi. Chỉ cần hắn vừa hiện thân là tự có người nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần có một người nhìn chằm chằm v ào hắn, một truyền mười, mười truyền trăm, hắn ta muốn bỏ chạy khi đó sẽ càng khó.

Cung Vô Cực từ chối cho ý kiến, hắn mở địa đồ ra, ánh mắt không ngừng chuyển động giữa Vạn Tượng Cương Vực tới Lưu Ly vương thành.

- Tiểu tử này nhất định đang đi tới Lưu Ly vương thành. Mọi người xem xem, từ Vạn Tượng Cương Vực tới Lưu Ly vương thành có bao nhiêu tuyến đường có thể đi?

Mọi người nghe vậy đều nhìn vào địa đồ.

Cuối cùng, mấy tuyến đường chủ yếu đều bị phác thảo ra từng cái.

- Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa.

Trên những con đường kia, Cung Vô Cực không ngừng điểm vào, đem một ít địa phương quan trọng khoanh tròn lại.

- Nếu như Giang Trần muốn chạy trốn, tài nguyên trên người hắn chung quy sẽ có một ngày hao hết. Sau khi hao hết hắn ta nhất định phải tiếp tế. Như Độn không phù cao cấp, hắn nhất định phải mua một ít. Bản thân Đan Kiền Cung vừa rồi không có bổn sự chế tác Độn không phù cao cấp, cho nên nếu như hắn muốn mua Độn không phù cao cấp, nhất định phải đi tới những nơi này. Cho nên những địa phương này nên theo dõi trọng điểm.

Cung Vô Cực phân tích cũng vô cùng có đạo lý, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Bỗng nhiên có người đứng ra cười nói:

- Cung đại nhân, Tiểu vương có một kế, không biết có nên nói hay không?

Người này chính là Tam hoàng thử của Xích Đỉnh đế quốc mà Giang Trần trước đó đã gặp ở Long Phượng tửu lâu.

- Ha ha, trước tiên tự giới thiệu một chút. Tiểu Vương gọi là yến Vãn Ngư.

Nhìn ánh mắt Cung Vô Cực tràn ngập vẻ nghi hoặc, Tam Hoàng tử này vội vàng giới thiệu.

Xích Đỉnh hoàng đế vội nói:

- Cung Pháp vương, đây là một trong những hoàng tử của trẫm. Túc trí đa mưu, chuyện thẩm vấn tù binh Đan Kiền Cung vừa rồi cũng là do nó một tay xử lý.

Nói tới chuyện tù binh, trong lòng Cung Vô Cực có chút khúc mức, nếu như không phải XÍch Đỉnh đế quốc đem tù binh bán cho Lưu Ly vương thành, cháu trai Cung Kỳ của hắn nói không chừng sẽ không chết.

Tuy rằng loại giả thiết này không có ý nghĩa nữa, thế nhưng khúc mắc trong lòng hắn lại không dễ giải như vậy.

Cho nên nghe thấy Yến Vãn Ngư này phụ trách chuyện thẩm vấn tù binh, biểu lộ trên mặt thoáng cái lãnh đạm hơn rất nhiều.

Yến Vãn Ngư kỳ thực cũng biết rõ nguồn cơn của việc này, hắn đang lo lắng Cung Vô Cực ghi hận hắn, cho nên mới chủ động đứng ra hiến kế, là mất bò mới lo làm chuồng.

Cung Vô Cực từ chối cho ý kiến, Yến Vãn Ngư này dày mặt nói:

- Giang Trần kia vô cùng trọng tình với tông môn, ta cảm thấy chúng ta có thể làm chút mê chướng ở chỗ này. Tông chủ Đan Kiền Cung, Đan Trì kia không phải là chưa sa lưới sao? Dựa vào thứ này hấp dẫn Giang Trần tới. Căn cứ vào tình báo của Tiểu vương, Đan Trì cung chủ kia có ơn tri ngộ với Giang Trần. Nếu như nghe nói Đan Trì cung chủ rơi vào trong tay chúng ta, hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu.

Đề nghị này khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng.

Đúng vậy, truy tung khắp nơi chưa chắc đã bắt được Giang Trần. So với mò kim đáy bể, còn không bằng để cho hắn ta tự dẫn xác tới.

Âm mưu này cũng coi như là dương mưu.

Chỉ cần Giang Trần và Đan Trì cung chủ không có chạm mặt, dương mưu này có thể thực hiện được.

Vấn đề duy nhất chính là Giang Trần có hội họp với Đan Trì kia hay không mà thôi.

Nhưng vô luận thế nào, kế sách này đáng để thử một lần.

Theo như suy luận, Giang Trần và Đan Trì căn bản chưa có hội họp. Một khi đội ngũ tách ra, muốn hội họp càng không có khả năng.

Nhất là dưới tình huống canh phòng nghiêm ngặt, muốn hội họp càng không có khả năng.

Truyền âm phù cũng chỉ dùng ở khoảng cách gần, chỉ sử dụng dưới tình huống biết rõ vị trí của nhau. Trời nam đất bắc, căn bản không có khả năng trao đổi.

Nửa năm sau, Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã rời xa Xích Đỉnh trung vực. Nhưng mà bởi vì lệnh treo giải thưởng kia, tuy rằng rời khỏi Xích Đỉnh trung vực, nhưng mà mỗi khi đi trên đường đều có vô số người vì giải thưởng kia mà đuổi giết bốn phía, khiến cho hai người t không có cách nào toàn lực chạy trốn.

Nhưng mà hai người giả trang thành tán tu Nguyên Cảnh, tuy rằng trên đường đi cũng gặp phải một ít kiểm tra. Thế nhưng cũng không có hoài nghi bọn họ.

Thời gian nửa năm, bởi vì Thánh Anh đan sung túc, tu vi Giang Trần lần nữa đột phá, thuận lợi tuấn chức Thánh Cảnh tam trọng.

Khi đột phá, Giang Trần cũng không muốn khiến cho mọi người chú ý, cho nên thúc dục trận pháp, hoàn thành tấn cấp trong trận pháp này.

Hoàng Nhi thì ở bên ngoài hộ pháp cho Giang Trần, cả quá trình vô cùng thuận lợi.

Nửa năm ở chung sớm chiều, khiến cho hai người vô cùng thoải mái, hiểu nhau. Hợp tấu cầm tiêu khúc Thiên Lại Diệu Âm càng đạt tới mức độ tuyệt hảo.

So với lúc ở Đan Kiền Cung, Hoàng Nhi đối với loại cuộc sống này không những không cảm thấy ghét bỏ mà còn thấy hưởng thụ trong lòng.

Mà khi nói chuyện vói Giang Trần, cũng khiến cho Hoàng Nhi có thêm lý giải về người trẻ tuổi thần bí này. Mà trí nhớ có một không ai của Giang Trần, mặc dù hắn không có tận lực khoe khoang, nhưng khi nói chuyện, loại khí chất, nhận thức siêu nhiên này nhiều lần khiến cho Hoàng Nhi giật mình không thôi.

Một ngày hai người đi tới một tiểu thành.

Cửa vào tiểu thành này cũng treo giải thưởng Giang Trần. Giang Trần đối với chuyện này đã sớm chết lặng, bọn họ vốn đã tận lực tránh khỏi những thành lớn, nhiều người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)