Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0718

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0718: Vi thiếu gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thất gia, ăn đan dược này vào, ngay sau đó bệnh trạng của thiếu gia nhà ngươi nhất định sẽ giảm bớt. Sẽ khôi phục sự thanh tỉnh. Chúng ta ước định giờ thìn ngày mai rời khỏi thành a.

Giang Trần cũng không nói nhảm quá nhiều mà lập tức quay người rời đi.

Nói nhiều cũng không có ý nghĩa, còn lại để cho đám người này tự mình suy nghĩ. Trừ phi những người này điên, nếu không bọn họ sẽ không có lý do nào để từ chối.

Thất gia cầm đan dược, kinh ngạc tới ngẩn người, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Hắn thực sự không biết có tin tưởng được người tự đề cử mình này không.

- Thất gia, người này... Có ý tứ gì?

- Thất gia, hắn có phải là người Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết hay không? Muốn mượn lực lượng chúng ta rời khỏi thành này?

- Đúng vậy a, nếu như vậy hắn ta đang lừa gạt chúng ta, làm chậm trễ bệnh tình của thiếu gia.

Những người kia ngươi một câu, ta một câu, nhanh chóng nói ra nghi vấn của mình.

Thất gia khoát tay nói:

- Việc tới nước này, để xem sau khi thiếu gia phục dụng khỏa đan dược này có hiệu quả như nào rồi nói sau.

Mọi người cũng không thể làm gì khác hơn, độc đã phát tác tới mức này, nếu không chậm trễ cứu trước, chỉ sợ sẽ là một chuyện lớn. Cho dù mọi người không muốn thừa nhận, thế nhưng hiện tại chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.

Đem đan dược nhét vào trong miệng thiếu gia, trợ giúp thiếu gia nuốt vào.

Tất cả mọi người đứng ở trước mặt thiếu gia, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu gia không chớp lấy một cái.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, người thiếu gia nằm trên giường kia khó nhọc mở mắt, nói:

- Nơi này... Ta về tới nhà rồi sao?

- Thiếu gia, ngài thực sự tỉnh rồi sao?

Tên quản gia gọi là Thất gia kia đại hỉ.

- Thất Hạ, hiện tại ta đang ở đâu?

- Thiếu gia, hiện tại chúng ta đang ở Vạn Ấp thành, sẽ nhanh chóng trở về Lưu Ly vương thành.

Thiếu gia kia ảm đạm nói:

- Thất hạ, nếu như ta không còn sống được, nhất định phải nói với phụ thân ta. Chú ý trong nội tộc, thủ túc tương tàn...

Thất gia kia vội hỏi:

- Thiếu gia, người sẽ không chết đâu. Chúng ta đã mời được một Đan Vương, độc của người đã được giảm bớt sơ bộ. Chỉ cần trở lại Lưu Ly vương thành, người nhất định sẽ khôi phục, nhất định sẽ giống như trước. Sinh long hoạt hổ, thiếu gia, người nhất định phải chịu đựng.

Thiếu gia kia không biết có nghe lọt những lời này không mà đầu khẽ lắc một cái, lại không nói gì thêm, hai mắt khẽ nhắm lại.

Thất gia nhanh chóng đi qua xem thiếu gia còn thở hay không, nghe thấy hô hấp của thiếu gia cùng với mạch tượng đều có lực hơn trước rất nhiều, lúc này càng thêm đại hỉ.

Hắn vung tay lên:

- Đều đi ra ngoài cho ta, đừng làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thiếu gia.

Mọi người rời khỏi, một mình Thất gia canh giữ ở bên cạnh giường. Ước chừng một giờ sau, tên thiếu gia này mới một lần nữa tỉnh lại, tinh thần cũng khôi phục thêm một ít, thần thức dường như cũng khôi phục trạng thái bình thường.

- Thất Hạ, ta thực sự không chết?

Trong mắt tên thiếu gia kia có nhiều thêm vài phần thần thái.

- Thiếu gia, người không có việc gì đâu. Đan Vương ra tay, quả nhiên bất phàm.

Giờ phút này Thất gia rốt cuộc tin tưởng bổn sự của Giang Trần.

- Là vị Đan Vương nào ra tay? Độc này của ta Đan Vương bình thường khó mà giải được nha.

Tên thiếu gia kia dường như cũng có chút nghi hoặc.

Thất gia nói ngắn gọn, đem tất cả chuyện xảy ra nói qua một lần.

Tên thiếu gia kia nao nao:

- Còn có chuyện lạ như vậy? Người này chẳng lẽ thực sự là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô kia đuổi giết sao?

Thất gia cười khổ:

- Giang Trần kia bất quá chỉ là một hậu sinh trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực lại không có Đan Vương. Tuy rằng thuộc hạ hoài nghi, thế nhưng lại cảm giác hắn không phải là Giang Trần.

Một Đan Vương, nào có dễ dàng bồi dưỡng như vậy?

Loại địa phương nhỏ bé như Vạn Tượng Cương Vực mà có Đan VƯơng? Hơn nữa còn là Đan Vương có thủ đoạn cao minh như vậy.

trước đó Thất gia cũng hoài nghi đối phương là Giang Trần, là lo lắng đối phương muốn mượn lực lượng của mình thông qua cửa Bắc, hiện tại thiếu gia được cứu tỉnh, nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, hắn lại không nghi ngờ đối phương là Giang Trần.

Bởi vì hắn cảm thấy, Giang Trần không có khả năng có thủ đoạn đan đạo nghịch thiên như vậy. Cũng chưa nghe nói qua Vạn Tượng Cương Vực có Đan Vương gì đó.

Đương nhiên, Thất gia là người Lưu Ly vương thành, đối với chuyện của Vạn Tượng Cương Vực cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Giang Trần diệt cả đoàn người Cung Vô Cực, đây là tin tức lớn lan truyền ra tất cả các vực chung quanh, nhưng đối với người Lưu Ly vương thành mà nói, cũng không coi là cái gì.

Dù sao Bất Diệt Thiên Đô trong mắt Lưu Ly vương thành cũng chỉ có vậy mà không, không gì hơn.

- Mặc kệ hắn có phải là Giang Trần hay khong, loại nhân vật này Vi gia chúng ta phải có quan hệ tốt, không thể đắc tội.

Tên thiếu gia kia tuy rằng suy yếu, thế nhưng lại có một cỗ khí phách quyết đoán.

Thất gia vội hỏi:

- Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ biết rõ. Cho dù hắn lợi dụng chúng ta qua cửa Bắc, kết một thiện duyên cũng không có gì là không tốt.

- Đúng vậy, Bất Diệt Thiên Đô muốn tra Vi gia chúng ta? Ta muốn nhìn xem bọn chúng có mấy lá gan?

Đừng nhìn tên thiếu gia kia vừa mới khôi phục, tỉnh táo lại một chút, thế nhưng trong lời nói lại có một cỗ khí độ khiến cho người ta không dám khinh thường.

- Đúng rồi, Thất Hạ, nếu như độc này của ta được giải, sau khi trở về không nên lộ ra. Lần này ta trúng độc vô cùng kỳ lạ, ta hoài nghi...

- Thiếu gia, chẳng lẽ cái độc này... Thiếu gia có cách nghĩ thế nào?

Tên quản gia gọi là Thất gia kia cả kinh.

- Độc này nhất định là trước khi ta rời khỏi nhà đã trúng. Ta hoài nghi, độc này là mối họa trong nội bộ. Chỉ là không biết rốt cuộc là tới từ nhất mạch nào.

Tên thiếu gia kia lạnh nhạt nói:

- Không thể tưởng tượng được, Vi gia ta to lớn như vậy lại xuất hiện kẻ có dị tâm.

- Thiếu gia, việc này có chắc chắn hay không?

Thất gia kinh hãi.

- Cho dù không phải chắc chắn mười phần, thế nhưng cũng có chín thành nắm chắc. Bỏ đi, việc này trở về lại bàn. Việc cấp bách là tạo mối quan hệ tốt với vị Đan Vương tiên sinh này. Vi gia ở phương diện này thiếu nhân tài, nếu như có được quan hệ tốt với vị tiên sinh này, nói không chừng tương sai sẽ là một cánh tay đắc lực cho Vi gia chúng ta.

- Là thiếu gia nhìn xa trông rộng. Vị Đan Vương này tuy rằng thần bí, thuộc hạ cũng biết hắn có thực học, không phải là loại người thật giả lẫn lộn.

Bởi vì Giang Trần ra tay bất phàm, dựng sào thấy bóng. Khiến cho vị quản gia Thất gia này cũng khen không dứt miệng, đánh giá đối với Giang Trần cũng cao hơn rất nhiều.

Hai chủ tớ lại trò chuyện trong chốc lát, Thất gia mới nói:

- Thiếu gia, độc thương của người còn chưa có khỏi hẳn, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chuyện trao đổi với Đan Vương cứ giao cho thuộc hạ a.

*****

Có thể nhìn ra được vị quản gia Thất gia vô cùng trung thành với vị thiếu gia này. Hiển nhiên là một trung bộc, thậm chí còn coi tính mạng của thiếu gia nặng hơn tính mạng của mình.

Giang Trần trở lại quảng trường lớn, lại nghênh đón từng đạo ánh mắt dị thường.

Hiển nhiên những tán tu kia cũng hiếu kỳ thân phận của hắn. Vừa rồi nghe giọng nói của vị quản gia gọi là Thất gia kia, gia hỏa nhìn qua không có chút gì đặc biệt này không ngờ lại là Đan Vương.

Loại địa phương như Vạn Ấp thành này Đan Vương cũng không thấy nhiều. Nhất là trong đám tán tu, Đan Vương trong con mắt của bọn họ đều là tồn tại vô cùng thần thánh.

Giá trị của một Đan Vương căn bản không phải là thứ mà tán tu bọn họ có thể so sánh.

Số lượng cường giả Hoàng cảnh trên Thần Uyên đại lục rất nhiều, thế nhưng số lượng Đan Vương lại chưa bằng một phần mười cường giả Hoàng cảnh.

Bởi vậy có thể thấy được, giá trị và địa vị của Đan Vương ở trên Thần Uyên đại lục ra sao.

Lúc ở tông môn Giang Trần cũng đã sớm quen loại ánh mắt kinh ngạc này, cho nên lúc này hắn không có cảm giác gì khó chịu. Lúc này cũng không nên làm mọi chuyện phức tạp.

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Giang Trần lạnh nhạt, nhiều tán tu ôm ý định làm quen lúc này cũng thức thời thối lui.

Hiển nhiên ai cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy một Đan Vương đại nhân. Vạn nhất chọc giận đối phương thì phiền phức lớn. Nói không khách khí một chút, chỉ cần Đan Vương đại nhân tùy tiện mở miệng, không biết bao nhiêu người sẽ nguyện ý bán mạng vì hắn.

- Giang công tử, tìm ra được biện pháp khỏi thành rồi sao?

Hoàng Nhi mỉm cười.

- Chúng ta trở về phòng rồi thảo luận tiếp.

Sau khi tiến vào phòng, Giang Trần đem chuyện xảy ra nói qua một lần.

- Hoàng Nhi cũng không phải rất quen thuộc Lưu Ly vương thành, chỉ nghe nói Lưu Ly vương thành có bảy đại đế, dưới bảy đại đế còn có hai mươi tám đại phiệt. Mỗi một đại phiệt đều khống chế một mảng lớn địa bàn trong Lưu Ly vương thành. Mà dưới đại phiệt còn có vô số thế gia cường đại, còn có tông môn, bang phái. Đây đều là lực lượng cơ bản cấu thành cơ cấu của Lưu Ly vương thành.

Cho dù Hoàng Nhi không biết nhiều lắm, thế nhưng cũng biết đại khái.

- Nói như vậy, Vi gia kia hẳn là thế gia dưới đại phiệt? Thuộc về thế lực thứ ba trong Lưu Ly vương thành?

Giang Trần có chút sầu lo, nói:

- Nói như vậy bọn họ đáng tin hay sao?

- Thế lực cấp thứ ba trong Lưu Ly vương thành, cũng không chênh lệch với tông môn nhị phẩm là bao. Hơn nữa bọn họ là đại biểu của Lưu Ly vương thành. Tin rằng Bất Diệt Thiên Đô cũng không dám dùng sức mạnh với bọn họ. Dù sao Lưu Ly vương thành vô cùng bao che khuyết điểm, chuyện này vô cùng nổi danh.

Hoàng Nhi tỉnh táo phân tích.

- Hy vọng như thế, đây là một cơ hội. Bỏ qua cơ hội này, muốn ra khỏi cửa Bắc không biết còn tới năm tháng nào nữa.

Giang Trần thở dài.

Lần này quả thực có chút giống như đánh bạc. Nhưng mà hắn không có lựa chọn nào khác. Đợi khi mọi sự đã được chuẩn bị thì cũng đã muộn.

Vốn hành trình của hắn đã trì hoãn rất lâu, đoán chừng tù binh của Đan Kiền Cung từ Xích Đỉnh trung vực đã tới Lưu Ly vương thành rất lâu rồi.

Mà hiện tại hắn còn đang trên đường đi, khoảng cách một trước một sau quá lớn, chưa biết chừng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Chờ đợi thêm nữa, Giang Trần cũng không đợi được.

Hoàng Nhi bỗng nhiên nói:

- Giang công tử, Hoàng Nhi có chút nghi ngờ Vi gia này, không biết bọn họ có thể không cần quan tâm tới mặt mũi của Bất Diệt Thiên Đô hay không. Không bằng như vậy, ngày mai công tử đi cùng bọn họ ra khỏi cửa Bắc. Hoàng Nhi một mình hành động, chúng ta tách ra hành động, chung quy sẽ không khiến cho người khác chú ý hơn là khi hai chúng ta đi cùng nhau.

- Như vậy sao được?

Giang Trần dứt khoát lắc đầu:

- Ta đã đồng ý với Thuấn lão nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Hoàng Nhi cô nương.

Hoàng Nhi thản nhiên cười nói:

- Công tử đã chiếu cố ta rất tốt. Lần này Giang công tử nghe Hoàng Nhi một lần. Ta một thân một mình, bọn họ cũng sẽ không kiểm tra ra được gì. Dù sao ta thân là nữ nhi, so với mục tiêu mà bọn họ muốn kiếm hoàn toàn khác. Chỉ cần qua khỏi cửa Bắc, ta sẽ nghĩ biện pháp hội họp với công tử.

Giang Trần còn muốn phản đối, nhưng mà trong đôi mắt của Hoàng Nhi lần này tràn ngập vẻ kiên quyết.

- Giang công tử, lần này công tử nhân nhượng Hoàng Nhi bá đạo một chút đi. Cứ quyết định như vậy, Hoàng Nhi về phòng trước. Sáng sớm ngày mai, công tử hội họp vơi bọn họ. Ta sẽ rời khỏi thành muộn một chút.

Hoàng Nhi xưa nay đều là người hiền hào, lần này không ngờ nàng lại kiên quyết như vậy, căn bản không để cho Giang Trần cự tuyệt.

Buổi sáng hôm sau, Giang Trần dậy thật sớm, định đi tìm Hoàng Nhi, lại phát hiện ra Hoàng Nhi chỉ lưu lại một tờ giấy, nói nàng đi dạo chơi bốn phía Vạn Ấp thành, bảo Giang Trần cứ rời khỏi tha nfh trước, không cần chờ nàn. g

Giang Trần biết rõ Hoàng Nhi cô nương cố ý làm vậy, đối với hành động cô nương hiểu lòng người này vô cùng thưởng thức.

Thân phận cao như vậy, tướng mạo lại đẹp như thế, một tiểu thư khuê các thiên phú xuất chúng thế nhưng lại khéo hiểu lòng người, không có một chút tình tình điêu ngoa của đại tiểu thư chút nào, đối nhân xử thế vừa tự nhiên lại vừa hào phóng.

Hoàng Nhi đã kiên trì như vậy, Giang Trần cũng không gượng ép.

Đúng giờ hắn đi tới trước cửa phòng vị Thất gia kia, vị Thất gia này đã đứng chờ ở ngoài cửa đã lâu. Nhìn thấy Giang Trần, biểu lộ trên mặt vị Thất gia này so với ngày hôm qua còn nhiệt tình hơn nhiều.

- Đan Vương đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong.

Xem giọng điệu của vị Thất gia này, Giang Trần liền biết rõ tình huống của vị thiếu gia Vi gia kia có lẽ không tệ, hắn lạnh nhạt gật đầu nói:

- Nếu như thế thì lên đường tôi. Cuối cùng ta muốn hỏi một câu, các ngươi có nắm chắc hay không?

Thất gia tự nhiên biết rõ Giang Trần hỏi là có ý gì, hắn cười nói:

- Vô luận thế nào tại hạ cũng không dám mang tính mạng của thiếu gia nhà ta ra nói giỡn.

Trong khi nói chuyện, cửa phòng bên cạnh mở ra, một người trẻ tuổi, sắc mặt tím tái, bước đi có chút tập tễn đi tới.

- Thiếu gia, sao người lại ra đây?

Thất gia nhìn thấy người trẻ tuổi này vội vàng chạy tới nâng.

- Ta không có gì đáng ngại.

Người trẻ tuổi kia khoát khoát tay, từ chối để Thất gia nâng, hắn vô cùng có thiện ý gật đầu với Giang Trần, nói:

- Ngài nhất định là Đan Vương đại nhân giải độc cho Vi mỗ?

- Xem ra ngươi khôi phục không tệ.

Giang Trần dò xét người này, chỉ cười nhạt một tiếng.

Người trẻ tuổi kia hiển nhiên rất hiểu làm người, hắn tiến lên, khẽ khom người, ngữ khí thành khẩn nói lời cảm ơn:

- Tại hạ gọi là Vi Kiệt, đệ tử của thế gia cửu cấp Lưu Ly vương thành, đa tạ ân cứu mạng của Đan Vương đại nhân.

Giang Trần lạnh nhạt cười nói:

- Không sao, theo nhu cầu mà thôi. Lại nói, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi như là tạm thời thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)