Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0732

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0732: Nhân tâm thuần phục
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Tiết Đồng cũng không dấu diếm mà đem tình huống nói ra một lần. Trừ những việc mà Giang Trần dặn bọn họ không thể nói ra, nội dung mà hắn kể lại vô cùng kỹ càng.

Những đệ tử của Đan Kiền Cung còn lại nghe vậy kinh hãi không thôi, sắc mặt trắng bệch.

Đan Kiền Cung bị nghiền nát. Trong tông môn trừ đám người bọn họ ra cơ hồ không có ai còn sống. Ngay cả Đan Trì cung chủ cũng không rõ tung tích.

Không đơn thuần là Đan Kiền Cung, cả Vạn Tượng Cương Vực, cũng đã bị tàn phá thành mảnh nhỏ. Tất cả các tông môn lớn bé toàn bộ đều bị công kích, cơ hồ bị Xích Đỉnh trung vực diệt toàn quân.

Cũng tương đương với việc bọn họ hiện tại đã trở thành cô hồn dã quỷ không có nhà để về, hơn nữa ngay cả thủ lĩnh của tông môn còn sống hay đã chết bọn họ cũng không biết được.

Trong lúc nhất thời cảm giác thê lương vô tận xông lên não, trên mặt không ít người bắt đầu hiện lên tia tuyệt vọng.

Thứ duy nhất mà bọn họ cảm thấy may mắn đó là lúc này bọn họ còn sống, so với những đồng môn đã chết kia thì may mắn hơn gấp trăm lần.

Thân Tam Hỏa nghe thấy đống tin tức này, sau đó mãi một lúc lâu không thể mở miệng nói nên lời.

Hiển nhiên, cho dù tố chất tâm lý của hắn cao tới đâu, hắn cũng không thể chịu nổi. Tông môn bị nghiền nát, trưởng lão toàn bộ đều chết trận, chỉ còn một ít đồng môn còn sống, tông chủ sinh tử chưa rõ.

Nói trắng ra bọn họ không phải là tán tu, thế nhưng cũng đã không khác tán tu là bao.

Hơn nữa tán tu có được sự tự do, bọn họ chưa hẳn đã có được nó. Một khi để cho những kẻ đối đầu kia biết rõ bọn họ không chết, khi đó cho dù có khôi phục tự do so với tận thế cũng không khác gì nhau.

Vẫn là Thân Tam Hỏa là người đầu tiên thoát ra từ cảm xúc tuyệt vọng, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn lên trên người Giang Trần.

Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Thân Tam hỏa.

Đúng rồi.

Cũng không phải mất cơ hồ tất cả mọi thứ, ít nhất Đan Kiền Cung còn có Giang Trần.

Trong Vạn Tượng đại điển bị bao quanh, trấn áp, Giang Trần còn có thể trốn ra.

Đan Kiền Cung bị nghiền nát, sau khi trở về Giang Trần bị bao vây, lại một lần nữa có thể chạy đi.

Đám người bọn hắn bị bắt, bị bán đi, Giang Trần vượt qua mấy trăm vạn dặm, ngay cả mấy cửa khẩu của Bất Diệt Thiên Đô cũng không màng mà cứu bọn họ thoát khốn, khiến cho bọn họ tránh khỏi vận mệnh bi thảm là làm nô lệ.

Đồng môn như vậy chẳng lẽ còn không đủ để trở thành chỗ dựa của bọn họ sao?

Linh quang trong đầu Thân Tam Hỏa lóe lên, bỗng nhiên khom người, ôm quyền nói với Giang Trần:

- Giang sư huynh, tông môn bị nghiền nát, người hiện tại có thể làm chủ ở đây cũng chỉ có một mình ngươi. Thân Tam Hỏa ta nguyện hóa nghe theo Giang sư huynh chỉ huy. Coi Giang sư huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó. Chỉ cầu một ngày có thể trùng chấn tông môn, báo thù rửa hận.

Nhìn thấy Thân Tam Hỏa như vậy, mấy đồng môn còn lại hơi có chút n gạc nhiên. Nhưng lập tức tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, lúc này nếu như Giang Trần không thu nhận bọn họ, thì bọn họ có thể đi đâu được chứ?

Dừng chân ở Lưu Ly vương thành? Chỉ bằng đám người bọn họ? Cho dù là Thân Tam Hỏa cũng không đột phá Thánh Cảnh, bất quá chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng mà thôi.

Loại thực lực này địa vị ở Lưu Ly vương thành cũng chỉ là loại mặt hàng tam tứ lưu, cho dù đầu nhập vào thế lực khác cũng tuyệt đối không có khả năng được coi trọng.

Dù sao vốn bọn họ ở Đan Kiền Cung cũng không tính là thiên tài cao cấp nhất. Trừ Thân Tam Hỏa ra, những người khác đều có trình độ nhị lưu ở Đan Kiền Cung.

Về phần mấy người có trình độ nhất lưu thì người bị chém giết, người trốn thoát. Trừ Lăng Bích Nhi ra, mấy người khác có lẽ toàn bộ đã chết rồi.

Thân Tam Hỏa nhìn Nhung Tử Phong nói:

- Nhung Tử Phong, ngươi nói xem thế nào?

Trong những người khác thì Nhung Tử Phong có địa vị cao nhất, mà Nhung Tử Phong làm sao không muốn đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần cơ chứ? Lúc trước hắn là người dưới trướng Thẩm Thanh Hồng, lúc trước từng có quan hệ với Giang Trần, còn đấu thắng một trận.

Tính cách của hắn và Thân Tam Hỏa có chút bất đồng.

Bị Thân Tam Hỏa hỏi vậy, Nhung Tử Phong đỏ mặt, có chút khó nhịn nhìn qua Giang Trần, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm chấp nhận chuyện này.

Dù sao tất cả đều không phải là người ngu, mạnh là do Giang Trần cứu, mà Thẩm Thanh Hồng cũng đã sớm hòa giải với Giang Trần. Nhung Tử Phong hắn sớm không cần phải làm ra vẻ như trước.

Hiện tại thế cục đã như vậy, Nhung Tử Phong hắn còn lựa chọn nào khác sao?

Hắn cười khổ, thở dài rồi khom người nói với Giang Trần:

- Giang sư huynh, trước kia Nhung Tử Phong ta có nhiều lần đắc tội, trải qua kiếp nạn mới biết Giang sư huynh đại nhân đại lượng. Nhung Tử Phong ta thực sự phục ngươi. Chỉ cần Giang sư huynh không chê ta không có bản lĩnh gì. Nhung Tử Phong nguyện ý đi theo Giang sư huynh, cúc cung tận tụy chờ một ngày trùng kiến tông môn.

- Ta cũng nguyện đi theo Giang sư huynh.

Âu Dương Siêu cũng đứng ra, Âu Dương Siêu này là người cướp đoạt danh ngạch khu chí tôn với Giang Trần, tổ phụ hắn là Âu Dương Đức, là trưởng lão Thảo Mộc đường của Đan Kiền Cung.

Cũng đã từng ăn chút thiệt thòi từ trong tay Giang Trần.

Chỉ là tới hôm nay, những mâu thuẫn này cũng đã không còn quan trọng.

Thấy Thân Tam Hỏa và Nhung Tử Phong đều như vậy, những người khác đều nhanh chóng tỏ thái độ:

- Chúng ta nguyện đi theo Giang sư huynh, giúp sức trùng kiến tông môn.

Tình cảm của những người này với tông môn ra sao, Giang Trần cũng không có nghi ngờ chút nào.

Tại Đan Kiền Cung, có lẽ mỗi một đệ tử đều có mâu thuẫn với nhau, thế nhưng lòng trung thành với tông môn lại vô cùng mạnh mẽ.

Bằng không mà nói, Đan Kiền Cung bị xâm lấn cũng sẽ không có nhiều người chết trận như vậy.

Giang Trần vốn còn đang cho rằng sẽ vô cùng đau đầu. Thế nhưng không ngờ tới kết quả so với trong tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn. Cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng hiểu được không có chút kỳ quái nào.

Lúc này chỉ có đoàn kết mới có một đường hy vọng. Mà hắn đã vì mọi người làm ra nhiều chuyện như vậy, có thể bảo hộ bọn họ, những người này tự nhiên không có bất kỳ lý do nào để phản đối.

Hắn lập tức ngưng trọng gật đầu nói:

- Ta không nghi ngờ lòng trung thành của mọi người với tông môn, nhưng mà có một số lời ta nên nói trước. Hiện tại tất cả mọi người đều là con kiến trên một sợi dây thừng. Bất luận một người nào hé miệng, tất cả mọi người sẽ không may. Cả một chút hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung cũng có thể lập tức bị nghiền nát. Cho nên ta hy vọng bầu không khí giống như tông môn khi trước không được tái hiện. Hiện tại các ngươi đều là những đồng môn còn sót lại, phải giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Nếu có tranh giành khí phách, thủ đoạn tự coi mình là thông minh, hết thảy không được có. Mục tiêu chủ yếu của mỗi người hiện tại đó là còn sống.

- Giang sư huynh nói đúng, kiểu ngươi lừa ta gạt tuyệt đối không thể có. Ai có tư tâm thì rất có thể sẽ làm hại mọi người.

*****

Thân Tam Hỏa lớn tiếng phụ họa:

- Tất cả mọi người cẩn thận nghĩ lại, không nên có những hành động như thế.

- Đúng, chuyện cho tới bây giờ, ai làm việc gì thiêu thân thì chính là tội nhân của tông môn.

Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều nhao nhao tỏ thái độ.

Cuối cùng mọi người nhất trí một việc, đó là tất cả đều nghe Giang sư huynh sắp xếp.

Đây là việc Giang Trần phải làm, một nhóm người như vậy, nếu như không thấy được thì hắn có thể bỏ mặc. Nhưng mà đã cứu ra, hắn không thể không sắp xếp.

Tuy rằng ngụ ý ban đầu của hắn chưa chắc đã là cứu những người này, nhưng cho dù chỉ là tiện tay cứu ra, dầu gì cũng từng là đồng môn. Hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu, càng không có khả năng sau khi cứu ra lại để cho bọn họ tự sinh tự diệt.

- Các ngươi đều đã tán thành Giang mỗ, tự nhiên Giang mỗ sẽ có an bài. Chắc chắn sẽ sắp xếp một chỗ trong Lưu Ly vương thành cho mọi người. Ta cũng hy vọng mọi người biết hổ thẹn sau đó tự đứng lên. Cũng hy vọng trong trăm năm, thậm chí ngàn năm, trong các ngươi có thể xuất hiện một tuyệt thế cường giả, báo thù rửa hận cho tông môn, trùng kiến Đan Kiền Cung.

Trải qua kiếp nạn này, Giang Trần cũng tin rằng những người này sẽ không thiếu động lực.

Mọi người nhanh chóng gật đầu.

Giang Trần bỗng nhiên lại hỏi:

- Đúng rồi, còn có một việc. Ngày đó Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ có phải ở cùng một chỗ với các ngươi hay không?

Vân Niết trưởng lão cùng Mộc Cao Kỳ mất tích, khiến cho Giang Trần có chút lo lắng.

- Ở cùng một chỗ, cùng bị bán tới đây. Đến nơi này ngũ giác chúng ta bị phong ấn. Chuyện sau đó cũng không rõ nữa.

- Đúng vậy, trước khi phong ấn tất cả mọi người ở cùng một chỗ.

Có đồng môn lại nói:

- Lúc ấy ta cùng với Mộc Cao Kỳ sư huynh ở gần nhau, dường như nghe được bọn họ nói cái gì mà Tiên Thiên mộc linh chi thể, không được bán ra với cái giá thấp như vậy.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động.

- Lúc ấy quả thực ta đã nghe được bọn chúng nói thầm như vậy, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết. Bởi vì ngũ giác lập tức bị phong ấn.

Đã nghe được thì nhất định là đúng.

Nói như vậy Mộc Cao Kỳ cùng với Vân Niết trưởng lão quả thực có khả năng bị đem lên hội đấu giá, thậm chí còn có khả năng bị bán ra. Thế nhưng vô luận thế nào, chiếu theo lời nói của người này thì có lẽ hai người còn an toàn.

Nói thật, trong lòng Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn, cứu những người này, hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung căn bản không lớn, thậm chí là hy vọng xa vời.

Nhưng mà nếu như có thể cứu ra Mộc Cao Kỳ, tương lai hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung tuyệt đối đã ngoài chín thành. Bởi vì Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, tuyệt đối là tồn tại có hteer ảnh hưởng tới số mệnh ngàn năm của tông môn.

Một khi để cho Mộc Cao Kỳ thoát khốn, phát triển được mười năm trăm năm, tuyệt đối hắn sẽ có thực lực trùng kiến Đan Kiền Cung.

Chỉ tiếc người mà hắn muốn cứu nhất lại không có cứu được.

Giang Trần ở trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, không nói tới tỷ muội Lăng thị, Mộc Cao Kỳ tuyệt đối là người thân mật nhất, cũng là một đồng môn mà Giang Trần luôn đối đãi giống như đệ đệ của mình vậy.

Đồng thời cũng là người mà Giang Trần coi trọng nhất.

Nếu như tương lai, ai có thể trùng kiến được Đan Kiền Cung thì Mộc Cao Kỳ là người có khả năng nhất, sau đó mới là Lăng Bích Nhi.

Thân Tam Hỏa trước mắt này cũng tốt, Nhung Tử Phong cũng được, căn bản không phải tài liệu tốt, nhiều lắm cũng chỉ là phụ tá, tuyệt đối không có tư chất ngăn cơn sóng dữ.

- Được rồi, chỗ của các ngươi vô cùng an toàn. Mấy ngày nay ta sẽ mời Hoàng Nhi tiểu tỷ truyền cho các ngươi một ít thủ đoạn dịch dung. Kể từ hôm nay các ngươi phải đổi thân phận. Đến lúc đó ở trong Lưu Ly vương thành mở một cửa hàng đan dược, công khai tuyển dụng tiểu nhị bên ngoài. Khi đó các ngươi lấy thân phận tán tu đến xin việc. Như vậy thân phận các ngươi mới không có tỳ vết.

Giang Trần sắp xếp như vậy khiến cho trong lòng đám người này yên tâm hơn nhiều.

Giang Trần nhìn qua mười nô lệ kia, mười nô lệ này là mười người mà lúc trước hắn thuận tiện phá bỏ phong ấn. Chí ít đều có tu vi Địa Thánh Cảnh. Mười người này Giang Trần định lợi dụng tốt một chút. Hắn đã cứu bọn họ một mạng. Tự nhiên phải kiếm được ít thứ tốt từ bọn họ.

Trong lòng Giang Trần đã sớm có ý định, trong thần thức của những người này hắn đã động chút tay chân, sau đó hắn mới giải trừ phong ấn ngũ giác của những người này.

- Ngươi... Ngươi là ai?

- Đây là nơi nào?

- Ta đã chết rồi sao?

Những nô lệ này khi khôi phục thần thức còn có chút mơ hồ, tất cả tranh nhau đặt câu hỏi.

Lúc này Giang Trần đã sớm đem toàn bộ đồng môn Đan Kiền Cung đi tới một nơi khác trong động phủ cung điện, chỉ còn lại hắn và mười nô lệ này. Cùng với đám nô lệ còn trưa được giải trừ phong ấn ngoài khí hải phía dưới.

Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, nở nụ cười không nhanh không chậm, hắn cũng không trả lời lời nói của bọn họ. Đợi bọn họ chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.

Tuy rằng hắn không biết những người này có địa vị thế nào, nhưng mà cường giả Thánh Cảnh, muốn cho bọn họ thoáng cái quy thuận một người, hiển nhiên là điều cực kỳ không thực tế chút nào.

Giang Trần cũng không có ý định chủ độgn đi thuyết phuc bọn họ. So với việc phí miệng lưỡi thuyết phục đám người này còn không bằng để cho bọn chúng chủ động hiểu rõ tình cảnh của mình hiện tại.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, những người này cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần có chút bất thiện, thậm chí còn ẩn chứa sự hung ác.

- Các hạ, rốt cuộc đây là địa phương nào?

- Hừ, một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng giả thần giả quỷ.

- Nói, rốt cuộc đây là nơi nào? Tiểu tử ngươi có địa vị gì?

Khi những người này phát hiện ra tiểu gia hỏa trước mắt bọn họ có tu vi võ đạo còn không bằng bọn họ, vô số cảm xúc trong người bọn họ lúc này như ào ào tuôn ra.

Giang Trần lạnh lùng cười:

- Xem ra các ngươi đã bình tĩnh lại, nhưng còn chưa hiểu tình cảnh của mình ta. Ta đã từng nghe qua chuyện lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn có lẽ là đám người các ngươi a.

- Tiểu tử, ngươi có ý gì?

- Nói rõ ra một chút.

- Có ý gì?

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:

- Các ngươi bị người ta bắt, chuyện bị bán làm nô lệ chẳng lẽ còn cần ta nhắc tới hay sao? Hay là các ngươi giả bộ hồ đồ?

Những người này tự nhiên biết rõ tình cảnh của mình, chỉ là bọn họ nhìn thấy trước mặt mình chỉ có một thiếu niên, cho nên trong lúc nhất thời khó có thể thừa nhận.

Hiện tại bị Giang Trần nói toạc ra tình cảnh, vẻ hung hăng càn quấy đã mất đi ba bốn phần.

- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc tình huống như thế nào? Mong tiểu huynh đệ cho chúng ta hiểu rõ. Lão phu cũng là người mấy trăm tuổi, bị người ta ám toán, buôn bán làm nô lệ. Đây là sỉ nhục suốt đời của lão phu. Ngươi muốn nô dịch lão già mấy trăm tuổi như ta, lão phu thà rằng chịu chết chứ không chịu khuất phục.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)