Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0750

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0750: Chuyện kinh người
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Vi Kiệt cười hắc hắc, hắn cũng biết không phải Giang Trần thực sự tức giận, nhưng mà hắn cũng không thể không nói ra.

- Tin tức tốt là phòng đấu giá số một Lưu Ly vương thành ngày mai sẽ có một đấu giá hội khổng lồ. Theo tin tức nói, ngày mai sẽ có không ít thứ tốt được tham dự đấu giá.

- Vậy tin tức xấu thì sao?

Giang Trần nhíu mày.

- Tin tức xấu chính là Vi gia chúng ta chỉ có hai danh ngạch tham dự.

Vi Kiệt nói tới chuyện này cũng có chút buồn bực.

- Đấu giá hội gì mà có cái giá cao như vậy? Vi gia các ngươi cũng chỉ có hai danh ngạch?

Giang Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như là đấu giá hội khổng lồ, dùng địa vị của Vi gia trong Lưu Ly vương thành, danh ngạch đáng lý ra không ít tới mức như vậy a.

Vi Kiệt buồn bực nói:

- Chủ đề của đấu giá hội này có liên quan tới phương diện đan dược. Bởi vì những năm này Vi gia ta ở phương diện đan dược yếu thế. CHo nên trong danh sách mời, bị người ta xem nhẹ cũng là chuyện bình thường. Có thể cho chúng ta hai danh ngạch xem như đã nể mặt mũi thế gia cửu cấp như chúng ta rồi. Vốn Vi gia ta không có Đan Vương, người ta không mời Vi gia, cũng hoàn toàn không thể nói gì được.

Phương diện đan dược?

Giang Trần nghe vậy cũng có chút hào hứng.

Phòng đấu giá số một Lưu Ly vương thành, một đấu giá hội về phương diện đan dược khổng lồ.

Chỉ riêng bằng hai điểm này Giang Trần cũng vô cùng có hứng thú.

Bản thân hắn muốn làm sinh ý đan dược ở nơi này, loại thịnh hội như thế này vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua được. Tuy rằng hắn đã đi dạo qua tất cả cửa hàng đan dược trên phố Thần Nông, thế nhưng cũng chỉ có thể hiểu rõ một ít tình huống trực quan. Có một ít chi tiết, tỉ mỉ vẫn cần tích lũy qua ngày tháng mới có thể nắm giữ được.

Mà loại đấu giá hội này đúng là một cơ hội tốt để hắn hiểu rõ về giới đan dược trong Lưu Ly vương thành.

Vi Kiệt nhìn thấy Giang Trần vô cùng hứng thú, vội nói:

- Chân huynh, ý của gia phụ là hai danh ngạch này, vô luận thế nào cũng phải cho huynh một cái. Nhưng mà...

- Nhưng mà ta không phải là Đan Vương khách khanh nhà các ngươi, cho nên lại sợ danh bất chính, ngôn bất thuận đúng không?

Giang Trần như cười như không hỏi Vi Kiệt.

Kỳ thực hắn biết rõ Vi gia rất muốn hắn trở thành Đan Vương khách khanh, chỉ là trong lúc nhất thời cũng không tiện mở miệng mà thôi.

Vi Kiệt cười hắc hắc:

- Chân huynh, việc này quả thực khó nói nên lời. Lần trước ta cũng từng đề cập với huynh rồi. Vi gia chúng ta trước kia cũng có một Đan Vương, bởi vì một ít chuyện xưa mà vẫn lạc. Cho nên tất cả Đan Vương trong Lưu Ly vương thành cũng biết, cho nên không muốn chịu nguy hiểm khi làm Đan Vương khách khanh trong Vi gia chúng ta. Cho nên... Việc này Vi gia chúng ta cũng không ép buộc huynh.

Chuyện này trước khi Vi Kiệt cũng từng đề cập qua với Giang Trần, lúc ấy tuy rằng Giang Trần cảm thấy kỳ quái, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều. Dù sao lúc ấy hắn cũng không hiểu Vi gia này nhiều lắm. Cũng không có hứng thú làm Đan Vương khách khanh gì đó.

Hiện tại đã hợp tác với Vi gia, đối với Vi gia cũng coi như hiểu đôi chút. Giang Trần cảm thấy, cho dù đảm nhiệm chức vị Đan Vương khách khanh của Vi gia cũng không có chuyện gì.

Chỉ là hắn một mực không rõ, đảm nhiệm chức vị Đan Vương khách khanh có nguy hiểm gì sao?

Chẳng lẽ tranh đấu giữa các thế gia sẽ đổ lên đầu các Đan Vương?

Nhưng mà dù vậy Giang Trần nào có sợ? Luận bàn với Đan Vương trong các thế gia, quả thực hắn còn chưa sợ ai. Nếu như nói Đan Vương nào có thể chơi đùa chết Giang Trần hắn ở trên phương diện đan đạo, chỉ sợ người này cũng còn chưa có đầu hai vào Thần Uyên đại lục.

- Kiệt thiếu, có lẽ ngươi hiểu ta. Không phải ta sợ phiền phức. Mà ta chỉ sợ không chân thành.

Giang Trần lạnh nhạt nói.

Vi Kiệt sững sờ, nhanh chóng giải thích.

- Chân huynh, việc này cũng không phải cố ý gạt huynh, thật sự có chút chuyện không nói nên lời, quá xấu hổ.

- Nói đi.

Vi Kiệt nghĩ một lát mới thở dài một hơi:

- Nói tới việc này, kỳ thực Vi gia chúng ta cũng oan khuất. Tình cảnh của Vi gia chúng ta sở dĩ tới mức như hiện tại cũng là có quan hệ với chuyện này. Ngươi hẳn cũng biết Vi gia chúng ta là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt. Có thể trở thành thế gia cửu cấp là do Bàn Long đại phiệt chiếu cố và ủng hộ. Cho nên Vi gia chúng ta đối với Bàn Long đại phiệt trung thành và tận tâm, luôn luôn trung tâm...

Giang Trần chau mày, nói:

- Nói trọng điểm đi.

Vi Kiệt cười khổ, nói tiếp:

- Chân huynh, việc này liên quan tới một ít chuyện. Sau khi huynh nghe qua, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, nếu không sẽ có đại họa lâm đầu.

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Nếu nói tới việc này phải nói tới một ít chuyện cũ của Bàn Long đại phiệt. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt vài thập niên trước có tin đồn đã chạm tới bình cảnh, mà phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại là một trong hai mươi tám phiệt chủ già nhất, nhiều tuổi nhất trong Lưu Ly vương thành. Nghe đồn số tuổi thọ hắn đã qua ba ngàn. Mà cảnh giới võ đạo của hắn chỉ dừng lại ở Hoàng cảnh cửu trọng, chênh lệch một bước kia, không có cách nào tấn chức lên Đại Đế.

- Đại Đế?

- Đúng vậy, Hoàng cảnh đỉnh phong, nếu như tiến thêm một bước chính là đại đế. Nhưng một bước này vô số cường giả Hoàng cảnh cửu trọng, dùng cả đời mình cũng không thể nào vượt qua. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt là người thứ nhất. Nếu như hắn có thể vượt qua vậy thì sẽ trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành. Nhưng nếu như không vượt qua, rất có thể sẽ khiến cho địa vị đệ nhất đại phiệt trong Lưu Ly vương thành của Bàn Long đại phiệt lung lay. Thế giới võ đạo luôn tàn khốc như vậy. Trong Lưu Ly vương thành này, càng là như vậy, chênh lệch một bước là một ngàn dặm.

Vi Kiệt than nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ thổn thức, hắn tiếp tục nói:

- Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt thông qua rất nhiều bí pháp, thế nhưng thủy chugn vẫn không có cách nào đột phá tới một bước kia. Một ngày nọ, cách đây mười năm, hắn cảm thấy trong vài thập niên tương lai hắn sẽ tán công. Một khi xuất hiệu dấu hiệu tán công chính là lúc đại nạn lâm xuống.

Đối với chuyện này Giang Trần cũng không xa lạ gì, cường giả Hoàng cảnh tán công, ở trong Vạn Tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực hắn cũng từng xem qua.

Tán công, đối với cường giả võ đạo mà nói, là phương thức tàn khốc, cũng là thứ khó tránh nhất.

Chuyện này có nghĩa là đạn nạn đã tới, nghĩa là cả cuộc đời tu luyện cuối cùng cũng trở thành mây bay.

Ban đầu lúc thí luyện của bốn đại tông môn trong liên minh thập lục quốc, Giang Trần đã xem qua Chu Lân Hỏa Tích tán công, bị một đám Hỏa Nha đê giai bắt nạt.

Tán công giống như là hổ lạc đồng bằng, là mặt trời ngả về phía tây, vô cùng bất đắc dĩ, là anh hùng mạt vận, vô cùng tàn nhẫn.

Ban đầu ở Vạn Tượng Cương Vực, tộc trưởng Hạng Vấn Thiên của Đại Thánh đường, lúc dương thọ sắp hết, sắp tới lúc tán công cho nên mới không tiếc xuất huyết tranh mua một khỏa Vạn Thọ đan.

*****

Hạng Vấn Thiên bất quá chỉ là một Thánh Cảnh cửu trọng, ngay cả hắn cũng không tiếc bất kỳ giá nào mà nắm lấy cơ hội kéo dài tuổi thọ, tránh khỏi cái chết. Ai tranh cùng hắn chính là trở mặt với hắn.

Mà Bàn Long đại phiệt, phiệt chủ là Hoàng cảnh cửu trọng. Ở trên bát vực cũng là đại nhân vật phong vân khúc vũ, nhất cử nhất động đều dẫn tới tinh phong huyết vũ.

Nhân vật như vậy tán công tự nhiên sẽ khiến cho người ta càng thêm thổn thức.

Cho nên Giang Trần đối với tiếng thở dài đầy thổn thức kia của Giang Trần cũng có thể hiểu được. Nghĩ thầm VI gia này quả thực không may, đi theo Bàn Long đại phiệt, dương thọ của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại gần hết.

Bên trên đi theo Khổng Tước đại đế, đệ tử chân truyền Phiền thiếu chủ của Khổng Tước đại đế lại vẫn lạc.

Vi gia này nhất định vừa đi ra ngoài đã giẫm phải phân, bằng không làm sao có thể xui xẻo tới mức này được?

- Kiệt thiếu, ngươi nói những lời này nào có quan hệ gì với Đan Vương nhà các ngươi.

trong thoáng chốc Giang Trần nghĩ về vấn đề ban đầu.

- Có quan hệ, quan hệ rất lớn.

Vi Kiệt thở dài:

- Lúc ấy phiệt chủ Bàn Long đại phiệt có chuyện, tất cả các đại thế gia dưới trướng Bàn Long đại phiệt đều biết được, thậm chí còn muốn giúp sức. Ài, cũng là Vi gia ta suốt ruột lập công, lúc ấy tin vào lời của Đan Vương khách khanh của Vi gia ta. Tên kia rất có thể cũng muốn nịnh nọt, không ngờ lại nói hắn có một ít biện pháp, có lẽ có hy vọng trợ giúp phiệt chủ Bàn Long đại phiệt trì hoãn ngày tán công.

Giang Trần nghe tới đó đã đại khái hiểu ra.

Xem ra Vi gia bị tên Đan Vương thô lỗ kia âm một lần. Cho nên mới lâm vào tình cảnh bà ngoại không đau, cậu không yêu như vậy.

Xảy ra chuyện như vậy, bề trên Bàn Long đại phiệt thậm chí còn không có cả một câu an ủi. Dùng địa vị cửu cấp thế gia của Vi gia, lẽ ra không nên chịu loại đãi ngộ như vậy.

Hóa ra vấn đề là ở chỗ này.

- Vị Đan Vương huynh kia nhất định đã làm hỏng chuyện đúng không?

Giang Trần thở dài.

Vi Kiệt cười khổ:

- Hắn không những làm hỏng, mà còn khiến cho tình huống của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nặng thêm. Kể từ đó Vi gia chúng ta cũng không may theo. Thậm chí có ít người còn nói Vi gia chúng ta cố ý làm vậy. Thậm chí còn có người vu khống Vi gia chúng ta bị Vương Đình đại phiệt xui khiến.

- Quả thực tình ngay lý gian.

Đối với cảnh ngộ của Vi gia Giang Trần có chút đồng tình. Chuyện này giống như bùn đất rơi xuống đũng quần, không phải là tiểu tiện cũng là đại tiện.

- Còn không phải như vậy sao?

Vi Kiệt cũng có chút ủy khuất:

- Nghĩ tới việc VI gia chúng ta trung thành và tận tâm với Bàn Long đại phiệt, làm sao có thể bị Vương Đình đại phiệt xui khiến cơ chứ?

- Vậy các ngươi có từng điều tra tên Đan Vương kia không?

Giang Trần hiếu kỳ, nghĩ thầm Vi gia các ngươi nhất định không có vấn đề. Thế nhưng khó có thể bảo đảm tên Đan Vương kia không có vấn đề.

- Tên Đan Vương kia có lẽ cũng không có vấn đề, dù sao cũng đã theo Vi gia chúng ta hơn trăm năm. Nếu có vấn đề cũng không có khả năng tới lúc đó mới có vấn đề. Tuy rằng Vương Đình đại phiệt âm hiểm, thế nhưng không có khả năng xếp một Đan Vương vào Vi gia chúng ta một trăm năm trước. Có mưu tính xâu xa như vậy a.

Việc này hiển nhiên khó có thể minh oan. Giang Trần không có tận mắt nhìn thấy, cũng rất khó bằng vào dăm ba câu của Vi Kiệt mà phỏng đoán ra mọi chuyện.

Huống hồ đây là chuyện cũ, bây giờ nói một nghìn một vạn cũng không thể quay đầu lại. Chuyện năm đó, Giang Trần cũng không có ý định đi tìm hiểu.

- Đan Vương kia cuối cùng chết như thế nào?

Giang Trần càng quan tâm tới chuyện này hơn.

- Là Bàn Long đại phiệt hạ lệnh xử tử sao?

Vi Kiệt uể oải nói:

- Nhắc tới chuyện này đã buồn bực còn buồn bực hơn. Đan Vương kia chết thế nào chúng ta cũng không biết. Có một ngày, hắn bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Trên mặt Giang Trần hiện lên vẻ phức tạp.

- Chuyện này đối với Vi gia các ngươi càng thêm bất lợi a.

- Còn không phải sao? Hắn chết không rõ ràng, có người nói là Vi gia chúng ta làm, vì chứng minh chúng ta trong sạch với Bàn Long đại phiệt. Cũng có người nói là phiệt chủ Bàn Long đại phiệt âm thầm hạ lệnh, là vì không muốn làm Vi gia chúng ta mất mặt mũi. Cũng có người nói là Vương Đình đại phiệt phái người làm, muốn châm ngòi ly gián giữa VI gia chúng ta và Bàn Long đại phiệt. Những giả thuyết này nghe đều cảm thấy vô cùng nực cười. Chỉ là lại khiến cho tình cảnh Vi gia chúng ta ngày càng thêm khó xử.

Vi Kiệt nói tới đây cũng thở dài một hơi.

Hiển nhiên Vi gia bởi vì chuyện này là liên tiếp bị đả kích, khiến cho Vi gia nguyên khí đại thương. Đã bị Bàn Long đại phiệt ngờ vực vô căn cứ, lại bị Vương Đình đại phiệt chia rẽ.

Trong lúc nhất thời Vi gia quả thực giống như con chuột trong hang, bị hai đầu khinh bỉ.

Cuối cùng Giang Trần cũng nghe rõ, hóa ra cục diện của Vi gia hiện tại là do như vậy. Khó trách không có Đan Vương nào nguyện ý tới Vi gia.

Trải qua chuyện này còn ai dám tới sao?

Nói không chừng lại chết bất đắc kỳ tử ở đâu đó. Ngay cả việc bị Bàn Long đại phiệt diệt hay là Vương Đình đại phiệt diệt cũng không biết, chết không minh bạch.

- Chân huynh, không phải ta muốn giải thích cái gì. Càng không có ý tứ lôi kéo ngươi. Những chuyện này đã giữ ở trong đầu người Vi gia chúng ta quá lâu. Ta từ nhỏ tới lớn cũng lớn lên trong cục diện khó xử này. Thấm sâu vào trong người cho nên thấu hiểu rất rõ a. Chúng ta đường đường là thế gia cửu cấp, là đệ tử của thế gia cửu cấp, thế nhưng ở bên ngoài lại không có bằng một đệ tử thế gia bát cấp, thất cấp.

Cảm xúc của Vi Kiệt hiển nhiên bị xúc động, có chút kích động.

Giang Trần cũng có thể hiểu được vì sao Vi Kiệt cảm thấy nghẹn khuất như vậy, chuyện này Vi gia từ đầu tới đuôi đều giống như nằm trúng đạn, là người bị hại.

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tuy rằng chịu một chút ảnh hưởng, thế nhưng một người sắp tán công, chưa có hồi thiên chi thuật, căn bản không có cách nào ngăn cản vận mệnh.

- Kiệt thiếu, cục diện này của các ngươi kỳ thực cần phải nói rõ với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt.

Giang Trần đưa ra đề nghị, thứ hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.

- Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt khoan hồng độ lượng, lão nhân gia người hiểu rõ Vi gia chúng ta trung thành. Thế nhưng mà người phía dưới lại không nghĩ như vậy. Người Bàn Long đại phiệt, còn có những thế gia bên dưới của Bàn Long đại phiệt, vốn bọn họ cảm thấy đỏ mắt với Vi gia chúng ta, có cơ hội xa lánh Vi gia chúng ta tự nhiên bọn họ sẽ không buông tha. Lần lượt nói lời dèm pha, lần lượt chèn ép, coi như là trắng cũng bị bọn họ nói thành đen.

Giang Trần cũng biết chuyện có lời dèm pha là chuyện bình thường, loại chuyện này quả thực không phải trong năm ba câu là có thể nói rõ. Loại cục diện khó xử của Vi gia này nếu muốn thay đổi quả thực không dễ dàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)